Người Thần Bí Bên Gối: Boss, Mượn Cái Thai!
-
Chương 10: Cô không có gì muốn nói sao
Sắc mặt Phí Nam Thành âm trầm, bầu không khí trong xe u ám.
Hành động lúc thức dậy của cô khiến anh cho rằng cô không nhịn được muốn nói đến chuyện hợp đồng, thật không nghĩ đến cô vậy mà lại nghiêng đầu bắt tay anh.
Đây là ý gì?
Không biết là anh chán ghét nhất là bị người khác động vào sao? Hơn nữa người phụ nữ ngu ngốc này còn không bỏ móng vuốt của mình ra.
Anh cắn răng nghiến lợi hỏi thăm: “Cô còn muốn nắm tới khi nào?”
Cuối cùng Thẩm Vu Quy cũng tỉnh táo lại, giống như bị điện giật, vội vàng thu hồi tay mình lại.
Sau đó chỉ thấy người đàn ông nhìn cô, giống như đang chờ cô nói.
Thẩm Vu Quy nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng còn thấp thỏm bất an, cảm giác giống như tất cả từ ngữ đều không đủ để hình dung tâm trạng sợ hãi lúc này của cô.
“Cô không có gì muốn nói?”
Phí Nam Thành mở miệng lần nữa, trong giọng nói mang theo đè nén tức giận, chỉ chờ cô mở miệng nhắc đến chuyện hợp đồng, liền một chân đá văng cô xuống xe.
Đầu óc Thẩm Vu Quy giống như bị rơi mất.
Nói, nói cái gì?
Nhưng đối diện với ánh mắt thâm thúy như biển của người đàn ông này, cô vô thức nói: “Phí, phí, Phí tiên sinh, tôi trúng thưởng rồi!”
“…”
Bầu không khí trong xe rơi vào bầu yên tĩnh quỷ dị.
Ánh mắt Phí Nam Thành lóe lên, biến hóa khó lường.
Lúc này ánh mắt cô gái còn mang theo ánh sáng, thần sắc hưng phấn không chút nào che lấp, không giống với dáng vẻ nhu nhược không đáng chú ý, đôi mắt trong veo mang theo mấy phần linh động.
Nhưng cô nói gì?
Trên trán Phí Nam Thành hiện lên mấy vạch đen!
Cô ở đó đứng ngồi không yên, muốn nói lại thôi nửa ngày là vì chuyện này?
Nhưng hết lần này đến lần khác, anh vậy mà lại cảm thấy dáng vẻ cô lúc này có xu hướng trùng khớp với cô gái trong trí nhớ của anh.
Phí Nam Thành ý thức được mình đang nghĩ gì liền giật mình tỉnh lại, sao anh lại cảm thấy cô giống với cô ấy?
Anh lập tức ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn về phía trước, giống như nhìn cô là lãng phí thời gian.
Phản ứng này của anh lại khiến Thẩm Vu Quy nhẹ nhàng thở ra, cô yên lặng dịch người sang một góc, thu chân tay lại, nhu thuận giống như học sinh, hô hấp cũng nhẹ nhàng, hận không thể biến mình thành không khí.
…………………
Viện an dưỡng.
Lúc xuống xe, cuối cùng Thẩm Vu Quy cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác vừa rồi ở trên xe, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Cô yên lặng đi theo sau lưng mấy người, đi vào gian phòng.
Nơi này nói là viện an dưỡng, nhưng càng giống với thế ngoại đào nguyên hơn.
Trong viện trồng đầy hoa, kiến trúc cũng to lớn tinh xảo, nói là bệnh viện lại càng giống với trang viên Phí gia.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, quản gia lại lên tiếng: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Ông ta đứng ở một bên, ra hiệu cho Thẩm Vu Quy vào.
Sau khi Thẩm Vu Quy đi vào liền thấy Phí Nam Thành tùy ý cởi áo khoác, treo lên giá.
Mà trong phòng một lão phu nhân tóc bạc đứng ở cửa nhìn họ.
Đây chính là Phí lão phu nhân, dáng vẻ nghiêm túc không khác gì Phí Nam Thành.
Thẩm Vu Quy vội vàng đi lên một bước, mềm nhũn: “Cháu chào bà Phí.”
Cho dù là như thế nào, lão phu nhân là người để cô dựa vào ở Phí gia, trước chào hỏi luôn để ấn tượng tốt.
Thế nhưng vì sao cô vừa nói ra, không khí trong phòng có chút thay đổi?
Phí Nam Thành từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt quái dị nhìn cô.
Sau đó….
Anh nhìn về phía bên cạnh, đối với người ngồi trên ghế sofa, cười híp mắt chào hỏi: “Bà nội.”
Thẩm Vu Quy….
Xấu hổ! Cô nhận lầm người! Làm sao bây giờ!
Hành động lúc thức dậy của cô khiến anh cho rằng cô không nhịn được muốn nói đến chuyện hợp đồng, thật không nghĩ đến cô vậy mà lại nghiêng đầu bắt tay anh.
Đây là ý gì?
Không biết là anh chán ghét nhất là bị người khác động vào sao? Hơn nữa người phụ nữ ngu ngốc này còn không bỏ móng vuốt của mình ra.
Anh cắn răng nghiến lợi hỏi thăm: “Cô còn muốn nắm tới khi nào?”
Cuối cùng Thẩm Vu Quy cũng tỉnh táo lại, giống như bị điện giật, vội vàng thu hồi tay mình lại.
Sau đó chỉ thấy người đàn ông nhìn cô, giống như đang chờ cô nói.
Thẩm Vu Quy nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng còn thấp thỏm bất an, cảm giác giống như tất cả từ ngữ đều không đủ để hình dung tâm trạng sợ hãi lúc này của cô.
“Cô không có gì muốn nói?”
Phí Nam Thành mở miệng lần nữa, trong giọng nói mang theo đè nén tức giận, chỉ chờ cô mở miệng nhắc đến chuyện hợp đồng, liền một chân đá văng cô xuống xe.
Đầu óc Thẩm Vu Quy giống như bị rơi mất.
Nói, nói cái gì?
Nhưng đối diện với ánh mắt thâm thúy như biển của người đàn ông này, cô vô thức nói: “Phí, phí, Phí tiên sinh, tôi trúng thưởng rồi!”
“…”
Bầu không khí trong xe rơi vào bầu yên tĩnh quỷ dị.
Ánh mắt Phí Nam Thành lóe lên, biến hóa khó lường.
Lúc này ánh mắt cô gái còn mang theo ánh sáng, thần sắc hưng phấn không chút nào che lấp, không giống với dáng vẻ nhu nhược không đáng chú ý, đôi mắt trong veo mang theo mấy phần linh động.
Nhưng cô nói gì?
Trên trán Phí Nam Thành hiện lên mấy vạch đen!
Cô ở đó đứng ngồi không yên, muốn nói lại thôi nửa ngày là vì chuyện này?
Nhưng hết lần này đến lần khác, anh vậy mà lại cảm thấy dáng vẻ cô lúc này có xu hướng trùng khớp với cô gái trong trí nhớ của anh.
Phí Nam Thành ý thức được mình đang nghĩ gì liền giật mình tỉnh lại, sao anh lại cảm thấy cô giống với cô ấy?
Anh lập tức ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn về phía trước, giống như nhìn cô là lãng phí thời gian.
Phản ứng này của anh lại khiến Thẩm Vu Quy nhẹ nhàng thở ra, cô yên lặng dịch người sang một góc, thu chân tay lại, nhu thuận giống như học sinh, hô hấp cũng nhẹ nhàng, hận không thể biến mình thành không khí.
…………………
Viện an dưỡng.
Lúc xuống xe, cuối cùng Thẩm Vu Quy cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác vừa rồi ở trên xe, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Cô yên lặng đi theo sau lưng mấy người, đi vào gian phòng.
Nơi này nói là viện an dưỡng, nhưng càng giống với thế ngoại đào nguyên hơn.
Trong viện trồng đầy hoa, kiến trúc cũng to lớn tinh xảo, nói là bệnh viện lại càng giống với trang viên Phí gia.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, quản gia lại lên tiếng: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Ông ta đứng ở một bên, ra hiệu cho Thẩm Vu Quy vào.
Sau khi Thẩm Vu Quy đi vào liền thấy Phí Nam Thành tùy ý cởi áo khoác, treo lên giá.
Mà trong phòng một lão phu nhân tóc bạc đứng ở cửa nhìn họ.
Đây chính là Phí lão phu nhân, dáng vẻ nghiêm túc không khác gì Phí Nam Thành.
Thẩm Vu Quy vội vàng đi lên một bước, mềm nhũn: “Cháu chào bà Phí.”
Cho dù là như thế nào, lão phu nhân là người để cô dựa vào ở Phí gia, trước chào hỏi luôn để ấn tượng tốt.
Thế nhưng vì sao cô vừa nói ra, không khí trong phòng có chút thay đổi?
Phí Nam Thành từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt quái dị nhìn cô.
Sau đó….
Anh nhìn về phía bên cạnh, đối với người ngồi trên ghế sofa, cười híp mắt chào hỏi: “Bà nội.”
Thẩm Vu Quy….
Xấu hổ! Cô nhận lầm người! Làm sao bây giờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook