Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
-
4: Nữ Nhân Tóc Trắng Mắt Đỏ
Lòng bàn tay hắn có một chiếc lá nho nhỏ, được ném lên không trung.
Cùng với linh lực được gia trì thêm vào, chiếc lá kia bỗng nhiên biến lớn, lơ lửng giữa không trung, đủ để chứa hơn mười người.
Đệ tử Lăng Vân Tông khống chế Diệp Chu tiếp tục hạ xuống, đến độ cao mà những phàm nhân này có thể bước lên, sau đó lại sắp xếp cho bọn họ leo lên Diệp Chu một cách có trật tự.
Sở Lạc là người cuối cùng bước lên Diệp Chu, khác với những người khác oán trách Diệp Chu chật chội chen chúc, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được chiếc thuyền lá này đang chậm rãi bay lên phía chân trời, vui vẻ thoải mái.
Ổn thỏa rồi.
A, sao hệ thống không có tiếng nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành nhỉ?
Chẳng lẽ phải đợi sau khi tiến vào tông môn Lăng Vân Tông mới tính là thành công sao?
Tốc độ của chiếc thuyền lá này nhanh như vậy, hẳn là sắp tới rồi.
Diệp Chu càng lên càng cao, thân thể Sở Lạc cũng bắt đầu không ngừng run lên.
Lạnh quá.
Quả nhiên ở chỗ cao không tránh khỏi lạnh.
Nhìn xuống phía dưới, thế giới đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ thấy mây trắng mờ mịt, còn có linh quang nhàn nhạt ẩn giấu trong mây.
Quay đầu nhìn về phía tiên môn, cảnh tượng này suýt nữa làm Sở Lạc kinh ngạc đến rớt cằm.
Vô số ngọn núi cao ngất, mười ba hòn đảo nổi khí thế hùng vĩ, nhìn lâu như vậy cũng không thể nhìn thấy ba chữ “Lăng Vân Tông”, nhưng tất cả phong cảnh mà nàng chứng kiến trong mắt, không có chỗ nào là không nói cho nàng biết.
Bao trùm bên trên mây xanh, nơi này chính là Lăng Vân Tông!
Trong lòng kích động, tốc độ máu chảy trong cơ thể cũng nhanh hơn.
Nàng cũng đói bụng hơn.
“Đến rồi!” Đệ tử Lăng Vân Tông cất giọng nói, ngay sau đó, từng người trên Diệp Chu đều nhảy xuống.
Sở Lạc vốn ngồi ở vị trí ngoài rìa nhất, đương nhiên là người đầu tiên nhảy xuống.
Vừa nhảy xuống, liền phát hiện tình huống phía trước tông môn này hình như không quá bình thường.
Các đệ tử có tư chất linh căn tốt hơn ngồi trên Diệp Chu đi lên trước bọn họ đều đang thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, mà những đệ tử Lăng Vân Tông vốn tổ chức công việc khai sơn thu đồ đệ thì đều quỳ gối ở một chỗ.
Trong đó có cả Lý Thúc Ngọc băng bó vết thương cho Sở Lạc.
Mà người có thể khiến bọn họ quỳ lạy, lại là một nữ nhân kỳ quái mặc áo đỏ rực như lửa.
Tóc trắng như tuyết, mắt đỏ như máu, trên gương mặt vừa diễm lệ vừa có nét cười bệnh trạng.
Da của nàng rất trắng, trắng đến mức gần như không bình thường, cùng đôi môi đỏ như máu kia tạo thành đối lập rõ ràng.
Nàng chỉ đứng tại chỗ, tất cả của nàng đều đỏ tươi chói mắt, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Giống như Mạn Châu Sa Hoa nở rộ ở địa ngục…
“Cửu trưởng lão, ngài mau nhập tông đi!”
“Cửu trưởng lão, các đệ tử cầu ngài mau mau nhập tông —— ”
Không biết là kính ngưỡng hay là sợ hãi, đám đệ tử này chỉ dám quỳ trên mặt đất cẩn thận từng li từng tí khuyên nàng.
Đầu ngón tay của nữ nhân vuốt vuốt mái tóc tuyết trắng, mi tâm hơi nhíu lại, trong hai con ngươi đỏ rực dường như mang theo nghi hoặc.
“Ừm? Các ngươi là ai thế?”
“Ta nhớ ra rồi, cái tên Tống Minh Việt kia không cho ta xuất tông.
”
“Nhưng ta đã lâu rồi không đi ra ngoài! ”
“Ừm! hình như còn có người mà ta muốn giết, các ngươi cứ ở chỗ này chờ, ta ra ngoài giết người xong liền trở về.
”
Nữ nhân kia định cất bước, các đệ tử vội vàng quỳ xuống ngăn ở trước mặt nàng.
“Cửu trưởng lão, ngài không thể rời khỏi tông môn a!”
“Chưởng môn tới, Tống chưởng môn tới!”
Theo tiếng hô như vậy, từ trong kết giới tiên môn đột nhiên có năm người đi ra, trong đó có bốn đệ tử ăn mặc trang phục thanh tĩnh, không giận tự uy, vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường.
Sở Lạc không ngờ nhanh như vậy đã gặp được người có địa vị cao nhất Lăng Vân Tông, chưởng môn - Tống Minh Việt.
Tống chưởng môn nhìn lướt qua một lượt xem tình huống hiện tại, phất tay ra hiệu để cho đệ tử Lăng Vân Tông mang đệ tử mới nhập môn đi vào trước, mà hắn thì bước nhanh về phía nữ tử mắt đỏ kia.
“Tịch Ninh, ngươi theo ta trở về tông!”
“Ngươi! Lại là người nào?”
Sở Lạc còn muốn nhìn thêm nhưng đệ tử Lăng Vân Tông lúc trước dẫn bọn họ lên đã thúc giục bọn họ xếp hàng lại, chuẩn bị nhập tông.
Sở Lạc vẫn xếp ở phía cuối đội ngũ, thấy Lý Thúc Ngọc đứng dậy nhìn sang bên này, nàng vội vàng khẩn trương quay lưng đi.
Cũng may cuối cùng không bị phát hiện.
Đệ tử có tư chất linh căn tốt tiến vào kết giới trước, đội của Sở Lạc là đội cuối cùng, mà nàng lại là người cuối cùng của đội.
Thấy đám người phía trước an toàn tiến vào kết giới, Sở Lạc cũng không suy nghĩ nhiều.
Đến lượt nàng, điềm nhiên như không có việc gì đi về phía trước, nhưng khi đến cửa, kết giới đột nhiên bộc phát ra một luồng ngoại lực cường đại, đánh bay nàng ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra thế!”
“Nàng không có Giới Ấn, không vào kết giới được.
”
“Đây là tiểu tặc muốn trà trộn vào Lăng Vân Tông, mau bắt nàng lại!”
“Mau bắt lại, không chừng là ma tu bên kia phái tới đấy!”
Trong nháy mắt, phía trước tiên môn đã loạn càng thêm loạn.
Mà giờ khắc này Sở Lạc ngã trên mặt đất, bị kết giới chấn động đến lục phủ ngũ tạng đều khó chịu, càng không ngừng ho ra máu.
Hơn nữa nàng lúc này đã đói đến kiệt sức, ý thức cũng chậm rãi trôi đi.
Trước mắt hoa lên, trong tai chỉ nghe được câu nói lạnh lẽo kia.
Bắt nàng lại!
Bắt lại!
Nhất định là ma tu phái tới, tuyệt đối không thể để cho nàng chạy mất!
【 Tích! Tích! Tích! 】
【 Cảnh cáo ký chủ, nhiệm vụ sắp thất bại! 】
【 Sau khi nhiệm vụ tân thủ thất bại, độ khó của tất cả nhiệm vụ tiếp theo sắp tăng lên! 】
【 Xin ký chủ giữ tỉnh táo, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tân thủ! 】
Tỉnh táo, ta muốn tỉnh táo!
Lọt vào tầm mắt là một làn váy màu đỏ như lửa.
Sở Lạc dùng chút sức mạnh còn sót lại của mình, bám chặt lấy vạt váy đỏ kia.
“Thu ta làm đồ đệ, cầu xin ngài thu ta làm đồ đệ! Để ta vào! ” Thế giới trong mắt bắt đầu mơ hồ, tất cả dần dần tối sầm lại: “Lăng Vân Tông! ”
Nàng giống như mèo hoang bị người ta hành hạ đến vô cùng thê thảm, cuộn mình trên mặt đất.
Cùng với đôi mắt nhắm lại, Sở Lạc cũng hoàn toàn hôn mê, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt lấy mép váy của nữ nhân tóc trắng mắt đỏ kia.
Đệ tử Lăng Vân Tông xông lên muốn bắt lấy Sở Lạc, nhưng bọn họ lại không dám tới gần nữ nhân này, trong lúc nhất thời, khí tức ở hiện trường giống như bị đóng băng.
Nữ nhân cúi đầu nhìn hài tử đáng thương bên chân mình, trong nháy mắt, đôi mắt đỏ biến ảo, ánh sáng màu đỏ cũng lưu chuyển theo.
“Ta nhớ ra rồi.
” Hai hàng huyết lệ chảy ra từ trong mắt nữ nhân kia: “Là đồ nhi, là đồ nhi đáng thương của ta! ”
Tống Minh Việt đứng ở một bên, nhìn nữ nhân kia biến hóa, sắc mặt cũng hết sức phức tạp.
Nữ nhân khom người, nhẹ nhàng ôm Sở Lạc vào trong ngực, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve tóc nàng.
“Đồ nhi không sợ, sư tôn ở đây, vẫn luôn ở đây.
”
“Đừng khóc, đừng khóc, sư tôn mang ngươi về nhà.
”
“Sao lại không có nhà chứ, nơi này của sư tôn vĩnh viễn là nhà của ngươi! ”
Kim Tịch Ninh bế Sở Lạc lên, sau đó xoay người, từng bước một đi vào trong Lăng Vân Tông.
Tống chưởng môn đứng quanh đó cũng được, các đệ tử cũng được, không có một ai dám ngăn cản nàng.
Huyết lệ nhuộm đỏ cả đôi mắt, bên môi nàng lại nhếch lên nụ cười điên cuồng bệnh hoạn.
Đi tới trước mặt kết giới vừa rồi đánh Sở Lạc ra.
Nàng nhíu mày.
“Là ngươi ức hiếp đồ nhi ta?”
Két, két, két ——
Kết giới phía trên tiên môn đột nhiên chảy ra máu tươi dinh dính đáng sợ, bất cứ nơi nào có máu tươi lan tràn đến đều phát ra tiếng vang nứt vỡ ken két.
Một tiếng nổ vang, toàn bộ kết giới tiên môn giống như núi lớn sụp đổ, tan thành từng mảnh nhỏ rồi tiêu tán!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook