Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
-
5: Thu Tay Lại Đi A Ninh
Kết giới sụp đổ, toàn bộ Lăng Vân Tông đều bị ảnh hưởng.
Ba mươi ba đỉnh núi, mười ba hòn đảo nổi, đều bởi vì kết giới kia ảnh hưởng mà rung động kịch liệt.
Trong phút chốc, các đại năng bế quan đả tọa mở choàng hai mắt, đám tông lão đang làm việc dốc toàn bộ lực lượng, đệ tử trong môn ngơ ngác nhìn bốn phía.
Lại nghe tiếng chuông cảnh báo vừa cổ xưa vừa nặng nề kia vang lên thật dài.
Kết giới tầng thứ nhất bị phá!
Lại một tiếng nữa.
Kết giới tầng thứ hai vỡ vụn!
Tiếng thứ ba.
“Thu tay lại đi A Ninh!” Đôi môi Tống chưởng môn run rẩy: “Để tu sửa kết giới phải tốn rất nhiều linh thạch...”
“Có chuyện gì?” Một âm thanh cứng cáp hữu lực từ trên không trung truyền đến, chỉ nghe tiếng người, không thấy bóng người.
Kết giới vẫn dao động như cũ.
Phía trước tiên môn của Lăng Vân Tông đã tụ tập vô số cao nhân trưởng lão, nhưng bởi vì kết giới nên người bên ngoài không nhìn thấy người bên trong tiên môn, chỉ nghe được tiếng người ồn ào bên trong.
Tống chưởng môn vội vàng thuật lại tình huống vừa mới phát sinh.
“Cái gì?! Là ai kích thích đến Kim Tịch Ninh, khiến nàng chạy ra khỏi tông môn!”
“Lần trước nàng ra ngoài đã trực tiếp tàn sát cả nhà Tiểu Sơn Tông rồi, có người nào đến cản nàng không!”
“Đừng ồn ào nữa! Để ta giải quyết!”
Bên trong tiên môn, sau khi giọng nói của nam nhân này vang lên, quả nhiên yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, nghe nam nhân này bóp cổ họng từ phía đối diện truyền đến.
“Ta là kết giới của Lăng Vân Tông, Cửu trưởng lão đừng đánh nữa, Cửu trưởng lão đừng đánh nữa, ta sẽ bồi tội với đồ đệ của ngươi! Người ta không cố ý đâu, cầu xin Cửu trưởng lão tha cho ta đi...”
Dứt lời, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, mọi người ngơ ngác nhìn phía đối diện kết giới tiên môn, đáng tiếc nhìn không thấy người nói chuyện là ai.
Nhưng sau khi ba tiếng chuông cảnh báo dài dằng dặc vang lên, quả nhiên đã ngừng lại.
Nữ nhân tóc bạc mắt đỏ hơi nghiêng đầu, dùng khuôn mặt lạnh lùng của nàng nhẹ nhàng cọ tóc Sở Lạc.
“Nhưng đồ nhi của ta không vào được, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...”
“Giới Ấn đâu, trên người ai có thừa Giới Ấn hả?!” Tống chưởng môn lập tức nhìn về phía những đệ tử chung quanh đã bị dọa đến choáng váng.
Nghe vậy, một đệ tử vội vàng trình Giới Ấn cho Tống chưởng môn, Tống chưởng môn lập tức tiến lên, đặt thạch bài lên người Sở Lạc.
“Bây giờ nàng đã có thể đi vào rồi, Tịch Ninh, trở về Hoàng Tuyền Cốc đi.”
“Được...” Hai hàng huyết lệ lại rơi xuống từ trong mắt nữ nhân, nàng nhẹ giọng dỗ dành: “Không sợ, không sợ, sư tôn mang ngươi về nhà...”
Khi bước vào Lăng Vân Tông, đám tông lão đại năng tụ tập vây quanh ở trước tiên môn đã tản đi, ngoại trừ ba tầng kết giới bị tổn hại, nơi này phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sở Lạc vẫn đang hôn mê, nàng sẽ không biết, cả một buổi tối này, Lăng Vân Tông đã trải qua những gì, chưởng môn và các trưởng lão trong Lăng Vân Tông, càng là một đêm tụ tập cùng một chỗ thương nghị việc này.
Đại điện Phủ Vân.
Giờ Tý, một đám trưởng lão tụ tập ở đây, nhìn thấy Tống chưởng môn trở về, lập tức hỏi thăm tình huống của Cửu trưởng lão.
“Đã về Hoàng Tuyền Cốc rồi, vẫn ôm hài tử kia, trên đường không đả thương người nào hết.”
Đầu giờ Dần, ngoài điện có mấy bóng người đệ tử áo đen bay tới.
“Bẩm chưởng môn, đã điều tra xong thân phận của phàm nhân kia rồi, là đích nữ Sở gia của thành Song Linh, tên là Sở Lạc, là con thứ ba, hôm qua mất tích, trong thành Song Linh đã dán đầy bố cáo tìm kiếm nàng.”
“Sở gia thành Song Linh, ta có chút ấn tượng.” Một vị trưởng lão nói: “Nhà bọn họ từng xuất hiện một vị tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, cũng nổi bật trong một thời gian, chỉ là sau đó cũng không có tu sĩ cấp cao nào xuất hiện nữa.”
“Nếu Sở gia đã đánh mất nữ nhi, vậy vẫn là đưa nàng trở về đi.”
“Ngươi dám đi tìm Cửu trưởng lão đòi người à?”
“Vậy cũng không thể để phụ mẫu người ta ở nhà lo lắng được, nếu không trả về, dù sao cũng phải thông báo một tiếng cho nhà bọn họ chứ!”
“Nếu biết nữ nhi ở trong Lăng Vân Tông chúng ta, đến khi người nhà kia tìm tới, chúng ta làm sao bàn giao với bọn họ, hay là trực tiếp dẫn bọn họ đi gặp Cửu trưởng lão?”
Trong điện tranh luận ầm ĩ, đệ tử áo đen dẫn đầu mở miệng.
“Các vị trưởng lão, các đệ tử đã nghe ngóng tình huống ở thành Song Linh, phụ mẫu Sở gia cũng không quan tâm hài tử này, thậm chí khi nàng ở Sở gia còn bị ngược đãi, chúng ta còn tìm được giày nàng đánh rơi ở bãi tha ma gần đó, Sở gia dán bố cáo tìm nàng, hẳn là vì —— giết nàng.”
Dứt lời, trong điện bỗng nhiên yên lặng lại.
“Súc sinh cũng không bằng!” Một vị trưởng lão đột nhiên mắng một câu.
“Ta thấy không bằng để hài tử này ở lại trong Lăng Vân Tông đi, mặc dù không có linh căn nhưng nếu Cửu trưởng lão thích nàng thì cứ coi như là nữ nhi mà nuôi cũng được.
Từ khi hai đệ tử kia của nàng lần lượt gặp nạn, cũng không thấy nàng thu một đồ nhi nào nữa, trong Hoàng Tuyền Cốc chỉ có một mình nàng cũng thật sự là quạnh quẽ, cũng nên thêm chút hơi thở người sống.”
“Ngươi nhìn bộ dáng Cửu trưởng lão bây giờ, còn có thể nuôi hài nhi được sao? Ta còn sợ ngày nào đó nàng coi hài nhi kia thành cơm ăn nữa!”
“Ôi, còn có biện pháp gì nữa đâu...”
Tống chưởng môn xoa mi tâm đang nhíu chặt, bất đắc dĩ nói: “Ta lại đi tới Hoàng Tuyền Cốc một chuyến xem thử.”
Đầu giờ Mão, sắc trời chợt lóe.
Tống chưởng môn trở về Phủ Vân đại điện, trong nháy mắt từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta đã xem qua hài tử kia rồi, mệnh cách đơn bạc, vận rủi quấn thân, là tướng chết yểu.” Tống chưởng môn liên tục lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Tuy rằng thân không có linh căn, nhưng nàng có thể liều chết chống đỡ đến trước kết giới tiên môn Lăng Vân Tông, nếu như thế, Lăng Vân Tông sao có thể phụ lòng nàng.”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
“Lấy kim sách đệ tử ra đây!”
Dứt lời, trong điện hiện lên kim quang, một thẻ tre khổng lồ hiện ra hào quang trải rộng trước mắt mọi người.
Trên thẻ tre là tên của từng người, cũng là nhất mạch truyền thừa.
Kim sách của đệ tử Lăng Vân Tông tổng cộng chia làm bốn mạch Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Trong đó nhân số của mạch chữ Thiên là ít nhất, nhân số mạch chữ Hoàng là đông nhất.
Ngay cả tên của chưởng môn Tống Minh Việt cũng ở mạch chữ Địa, giờ phút này hắn lại đưa tay triệu mạch chữ Thiên tới đây.
Trên đó chỉ có vài cái tên.
“...!Bạch Thanh Ngô, Kim Tịch Ninh, Chu Sa, Quý Thanh Vũ.”
Trong lòng bàn tay Tống chưởng môn ánh sáng lưu động, một cây bút vàng hiện ra.
Hắn cầm bút vàng, điền thêm mấy nét ở sau cái tên Quý Thanh Vũ của mạch chữ Thiên --- Sở Lạc.
Hai chữ vừa viết xuống, ánh sáng vàng từ đó nổi lên, giống như chiêu cáo Tiên Tổ thượng giới.
“Mạch chữ Thiên của Lăng Vân Tông có thêm một người mới, tên là Sở Lạc.”
---
Hoàng Tuyền Cốc.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ có thời hạn, thu hoạch được 100 điểm khí vận khen thưởng, mở khóa thiên phú mới: Linh căn.
】
【 Linh căn: Ở trong Tu Tiên giới, người có được linh căn mới có thể tu luyện đạo pháp truyền thừa.
Thuộc tính linh căn của tu sĩ được chia theo ngũ hành là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, còn có ba loại thuộc tính biến dị do hai loại thuộc tính cơ bản kết hợp cơ bản mà thành là băng, phong, lôi.
Người có một linh căn duy nhất sẽ có tốc độ tu hành nhanh nhất, cứ thế mà suy ra, tốc độ tu hành của ngũ hành linh căn là chậm nhất.
Trước mắt, kí chủ là ngũ linh căn.
】
Sở Lạc mơ màng tỉnh lại từ trong căn phòng lạnh lẽo, sau khi nghe xong lời hệ thống nói, môi không ngừng run rẩy.
“Ta hoài nghi ngươi cố ý chỉnh ta, người ta đều là trước có linh căn sau tiến tông, mà ta trước tiên tiến tông sau có linh căn, Hoa Hoa, ngươi đây là mở chế độ Địa Ngục cho ta sao?”
【 Xin ký chủ chú ý thái độ của mình, lôi kéo làm quen cũng không có điểm khí vận khen thưởng nào hết, nhưng ta rất thích xưng hô này.
】
”...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook