Ngu Quân Như Núi
Chương 57

******

Trong cung Vĩnh Dạ, Vân Ly nhìn người trước mắt cả người kính trang (trang phục mạnh mẽ, bó sát người), đầu đầy tuyết trắng, tâm tư phập phồng, qua sau một lúc lâu mới nói, “Ngươi muốn đi?”

“Ừ.” Vân Dạ đeo Lưu Vân kiếm ở bên hông, thản nhiên đáp.

Vân Ly nói, “Ngươi cứ đi như vậy sao? Không vì Lạc nhi mà ngẫm lại?”

Vân Dạ thản nhiên nói, “Nó đã trưởng thành, không cần ta quan tâm nữa. Chuyện sau này ta đã an bài hết rồi, ngươi nói cho nó biết là được, không cần phải chia tay phiền toái.”

Vân Ly nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, “Có đôi khi ta thực hoài nghi Lạc nhi có phải là do ngươi sinh hay không.”

Vân Dạ liếc nhìn ông một cái, cũng không để ý; thu thập xong đồ vật này nọ, cầm một cái bọc nhỏ đựng y phục, chuẩn bị rời đi.

“Ngươi thật sự không lưu luyến gì sao?” Vân Ly cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi.

“Có cái gì để lưu luyến?” Vân Dạ nhìn quanh bốn phía, lạnh nhạt nói, “Có Vân Kha ở đây, nơi này mới là cung Vĩnh Dạ của ta. Không có Vân Kha, nơi này bất quá chỉ là một hầm mộ lạnh như băng.” Nói xong, nhìn Vân Ly liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói, “Yên tâm, chúng ta rất tốt.”

Hai mắt Vân Ly ửng đỏ, gật gật đầu, nói giọng khàn khàn, “Ngươi… Bảo trọng!”

Vân Dạ ảm đạm cười, “Bảo trọng!” Dứt lời, ống tay áo phất lên, không chút nào lưu luyến, nhanh chóng rời đi.

Cho dù mất hết công lực, đầu đầy tuyết trắng, dáng người kia vẫn kiên cường rắn rỏi, kiên cường bất khuất. Vân Ly chăm chú nhìn bóng dáng cô tịch của ông, nhẹ nhàng chúc phúc, “Chúc ngươi và hoàng huynh sớm đoàn tụ…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương