Ngu Quân Như Núi
-
Chương 56
Vân Lạc cả người run rẩy, không đủ sức đứng vững. Hắn muốn quay đầu tránh đi ánh mắt Liên Ngu Sơn nhưng vẫn không thể động
Lão thái y lui ra sau vài bước, vén trường bào, cúi đầu quỳ xuống, “Hoàng Thượng, cựu thần làm càn một lời, Liên công tử cơ thể gầy yếu, tâm mạch suy kiệt, chỉ sợ bỏ thai nhi cũng khó bảo toàn. Cựu thần cả gan, tấu thỉnh Hoàng Thượng bảo tiểu hoàng tử.” Nói xong dập đầu thật mạnh.
Phía sau, vài ngự y cũng đều quỳ xuống.
Vân Lạc nhìn về phía Vân Ly, sắc mặt ông cũng trắng bệch đến không có khí sắc, giống như ba hồn đã mất sáu phách, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng. Vân Ly mặt trầm như nước, quay đầu đi, không nói gì.
“Hoàng Thượng…” Thanh âm yếu ớt của Liên Ngu Sơn gần như thở dài, nhưng lời gọi khẽ này rất vững vàng kiên quyết, không thể cự tuyệt.
Liên Ngu Sơn, ngươi lại bức trẫm, bức trẫm như thế…
Vân Lạc biết, nếu phải bảo vệ hoàng tử, chỉ có biện pháp cuối cùng: phẩu phúc thủ tử (mổ bụng lấy con). Nhưng nếu cứ như vậy, Liên Ngu Sơn không thể tìm đường sống.
Thanh âm Vân Lạc như bị cát đá nghiền qua, xé rách không giống lời của người, mỗi một chữ đều như cắt nát đáy lòng, hắn cắn răng phun ra hai chữ, “Chuẩn, tấu!”
“Thỉnh Hoàng Thượng rời khỏi nơi này, đừng để huyết quang bắn vào thánh giá.” Vân Ly cúi đầu nói.
“Hôm nay không ai có thể để trẫm rời khỏi nơi này.”
Vân Lạc nhìn bọn họ cho Liên Ngu Sơn uống chén thuốc giảm đau, lấy lưỡi dao mỏng, chuẩn bị một chậu nước trong. Hắn chỉ cảm thấy máu trong người mình như bị lắng xuống, ngưng tụ thành băng đá buốt lạnh.
Bọn họ cởi bỏ vạt áo Liên Ngu Sơn, lộ ra thân mình mượt mà như bạch ngọc và cái bụng tròn to, mạch thai nhi rung động có thể thấy rõ.
Vân Lạc ở bên ngơ ngác chăm chú nhìn, lòng bàn tay bị móng tay chính mình đâm đến chảy máu mà không biết, ngực như bị phá thành cái động lớn, gió lạnh từng đợt từng đợt thổi vào.
Bỗng nhiên, một khối ngọc ôn nhuận màu lục nhạt ánh vào mi mắt Vân Lạc, khối ngọc màu sắc trong suốt, vết khắc thô ráp, kiểu chữ non nớt như của trẻ con, tất cả đều quen thuộc như vậy.
Vân Lạc chỉ cảm thấy ầm ầm một tiếng, trước mắt một màu trắng sáng.
“Cút ngay! Các ngươi đều cút ngay! Ai cũng không được đụng đến y! Ai cũng không được đụng đến y!” Vân Lạc bỗng nhiên bổ nhào về trước, như một con mãnh hổ bị điên, đẩy mọi người ra, gắt gao ôm Liên Ngu Sơn vào ngực.
“Hoàng Thượng!?” Mọi người cả kinh.
“Cút ngay! Toàn bộ đều cút ngay! Mấy tên gia khỏa chết tiệt các ngươi đừng tới đây! Ai cũng không được đụng đến y!” Vân Lạc hai mắt đỏ đậm, liều lĩnh ôm Liên Ngu Sơn, không cho bất luận kẻ nào đến gần.
Liên Ngu Sơn vừa rồi uống xong chén thuốc giờ đã hôn mê, lúc này bị Vân Lạc mạnh mẽ ôm vào ngực, cái bụng to tròn bị đè ép đến đau đớn mà tỉnh lại.
Vân Lạc cúi đầu, thấy hai mắt y nửa mở nửa nhắm, ngơ ngác nhìn mình, ôn nhu nói, “Tiểu thư ngốc, ngươi đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không có thể làm bị thương ngươi.”
Hai mắt Liên Ngu Sơn dần có tiêu cự, đôi môi mấp máy nhưng lại không phát ra bất cứ thanh âm nào.
“Tiểu thư ngốc, đừng sợ, đừng sợ…” Vân Lạc thì thào tự nói, khẽ hôn lên trán y, nơi có vài sợi tóc mai rủ xuống.
Mọi người bị bộ dáng của hoàng thượng dọa sợ, lưỡi dao đang cầm trong tay không biết phải làm sao. Vân Ly ngơ ngác đứng một bên, bị màn trước mắt giống như đã từng quen biết này làm cho kinh sợ.
Đại môn ngọa thất bỗng nhiên bị đẩy ra, một người mang theo gió lạnh sương ý quanh thân chậm rãi thong thả tiến vào.
“Tránh ra!” Ông lạnh lùng lên tiếng, quát lui mọi người đang ngây ngốc đứng ở trước giường, đi đến phía trước, bàn tay khẽ vung, khi chưa ai thấy rõ động tác, ông đã một chưởng đánh ngất hoàng đế võ công cao cường nhưng thần trí đang hoảng hốt kia.
“Chiêu Dương hầu!?” Mọi người lúc này mới kịp phản ứng. Trước mắt là một người toàn thân áo trắng, tóc dài buộc lỏng, hàn khí bức người, đúng là đương triều thái hậu – Chiêu Dương hầu Vân Dạ.
Vân Dạ xốc vạt áo Vân Lạc lên, quăng về phía sau, lạnh nhạt nói, “Ném hắn ra ngoài cho ta.”
Mọi người luống cuống tay chân đón được Hoàng Thượng. Chiêu Dương hầu tùy tay ném đi thật nhẹ nhàng thoải mái, chỉ đáng thương các ngự y trong thái y viện, một đám đều là tay trói gà không chặt, lại già nua, làm sao tiếp được hoàng đế cường tráng. Chỉ nghe “Ôi…”, “Cẩn thận…”, “Hoàng Thượng…” Âm thanh ồn ào nổi lên, nội thất nhất thời loạn như tương hồ.
Lão thái y lui ra sau vài bước, vén trường bào, cúi đầu quỳ xuống, “Hoàng Thượng, cựu thần làm càn một lời, Liên công tử cơ thể gầy yếu, tâm mạch suy kiệt, chỉ sợ bỏ thai nhi cũng khó bảo toàn. Cựu thần cả gan, tấu thỉnh Hoàng Thượng bảo tiểu hoàng tử.” Nói xong dập đầu thật mạnh.
Phía sau, vài ngự y cũng đều quỳ xuống.
Vân Lạc nhìn về phía Vân Ly, sắc mặt ông cũng trắng bệch đến không có khí sắc, giống như ba hồn đã mất sáu phách, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng. Vân Ly mặt trầm như nước, quay đầu đi, không nói gì.
“Hoàng Thượng…” Thanh âm yếu ớt của Liên Ngu Sơn gần như thở dài, nhưng lời gọi khẽ này rất vững vàng kiên quyết, không thể cự tuyệt.
Liên Ngu Sơn, ngươi lại bức trẫm, bức trẫm như thế…
Vân Lạc biết, nếu phải bảo vệ hoàng tử, chỉ có biện pháp cuối cùng: phẩu phúc thủ tử (mổ bụng lấy con). Nhưng nếu cứ như vậy, Liên Ngu Sơn không thể tìm đường sống.
Thanh âm Vân Lạc như bị cát đá nghiền qua, xé rách không giống lời của người, mỗi một chữ đều như cắt nát đáy lòng, hắn cắn răng phun ra hai chữ, “Chuẩn, tấu!”
“Thỉnh Hoàng Thượng rời khỏi nơi này, đừng để huyết quang bắn vào thánh giá.” Vân Ly cúi đầu nói.
“Hôm nay không ai có thể để trẫm rời khỏi nơi này.”
Vân Lạc nhìn bọn họ cho Liên Ngu Sơn uống chén thuốc giảm đau, lấy lưỡi dao mỏng, chuẩn bị một chậu nước trong. Hắn chỉ cảm thấy máu trong người mình như bị lắng xuống, ngưng tụ thành băng đá buốt lạnh.
Bọn họ cởi bỏ vạt áo Liên Ngu Sơn, lộ ra thân mình mượt mà như bạch ngọc và cái bụng tròn to, mạch thai nhi rung động có thể thấy rõ.
Vân Lạc ở bên ngơ ngác chăm chú nhìn, lòng bàn tay bị móng tay chính mình đâm đến chảy máu mà không biết, ngực như bị phá thành cái động lớn, gió lạnh từng đợt từng đợt thổi vào.
Bỗng nhiên, một khối ngọc ôn nhuận màu lục nhạt ánh vào mi mắt Vân Lạc, khối ngọc màu sắc trong suốt, vết khắc thô ráp, kiểu chữ non nớt như của trẻ con, tất cả đều quen thuộc như vậy.
Vân Lạc chỉ cảm thấy ầm ầm một tiếng, trước mắt một màu trắng sáng.
“Cút ngay! Các ngươi đều cút ngay! Ai cũng không được đụng đến y! Ai cũng không được đụng đến y!” Vân Lạc bỗng nhiên bổ nhào về trước, như một con mãnh hổ bị điên, đẩy mọi người ra, gắt gao ôm Liên Ngu Sơn vào ngực.
“Hoàng Thượng!?” Mọi người cả kinh.
“Cút ngay! Toàn bộ đều cút ngay! Mấy tên gia khỏa chết tiệt các ngươi đừng tới đây! Ai cũng không được đụng đến y!” Vân Lạc hai mắt đỏ đậm, liều lĩnh ôm Liên Ngu Sơn, không cho bất luận kẻ nào đến gần.
Liên Ngu Sơn vừa rồi uống xong chén thuốc giờ đã hôn mê, lúc này bị Vân Lạc mạnh mẽ ôm vào ngực, cái bụng to tròn bị đè ép đến đau đớn mà tỉnh lại.
Vân Lạc cúi đầu, thấy hai mắt y nửa mở nửa nhắm, ngơ ngác nhìn mình, ôn nhu nói, “Tiểu thư ngốc, ngươi đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không có thể làm bị thương ngươi.”
Hai mắt Liên Ngu Sơn dần có tiêu cự, đôi môi mấp máy nhưng lại không phát ra bất cứ thanh âm nào.
“Tiểu thư ngốc, đừng sợ, đừng sợ…” Vân Lạc thì thào tự nói, khẽ hôn lên trán y, nơi có vài sợi tóc mai rủ xuống.
Mọi người bị bộ dáng của hoàng thượng dọa sợ, lưỡi dao đang cầm trong tay không biết phải làm sao. Vân Ly ngơ ngác đứng một bên, bị màn trước mắt giống như đã từng quen biết này làm cho kinh sợ.
Đại môn ngọa thất bỗng nhiên bị đẩy ra, một người mang theo gió lạnh sương ý quanh thân chậm rãi thong thả tiến vào.
“Tránh ra!” Ông lạnh lùng lên tiếng, quát lui mọi người đang ngây ngốc đứng ở trước giường, đi đến phía trước, bàn tay khẽ vung, khi chưa ai thấy rõ động tác, ông đã một chưởng đánh ngất hoàng đế võ công cao cường nhưng thần trí đang hoảng hốt kia.
“Chiêu Dương hầu!?” Mọi người lúc này mới kịp phản ứng. Trước mắt là một người toàn thân áo trắng, tóc dài buộc lỏng, hàn khí bức người, đúng là đương triều thái hậu – Chiêu Dương hầu Vân Dạ.
Vân Dạ xốc vạt áo Vân Lạc lên, quăng về phía sau, lạnh nhạt nói, “Ném hắn ra ngoài cho ta.”
Mọi người luống cuống tay chân đón được Hoàng Thượng. Chiêu Dương hầu tùy tay ném đi thật nhẹ nhàng thoải mái, chỉ đáng thương các ngự y trong thái y viện, một đám đều là tay trói gà không chặt, lại già nua, làm sao tiếp được hoàng đế cường tráng. Chỉ nghe “Ôi…”, “Cẩn thận…”, “Hoàng Thượng…” Âm thanh ồn ào nổi lên, nội thất nhất thời loạn như tương hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook