Ngu Quân Như Núi
Chương 17

*********

Trong thâm cung, nơi nơi tràn ngập không khí túc mục bi thương.

Tâm điện nguy nga đẹp đẽ quý giá bị vân trù màu trắng làm cho cảm thấy ghê người.

Vân Lạc ngồi trong đại điện, khắp nơi tầng tầng lụa trắng rủ xuống đất, che lại sự bi thống và hư vô của hắn.

Hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía.

Nơi này vốn là tẩm cung của các hoàng thượng Vân quốc mọi triều đại, nhưng thực tế phụ hoàng cũng rất ít ở nơi này, trừ phi quốc sự bận rộn, bằng không phụ hoàng luôn ở Vĩnh Dạ cung. Hiện tại, nơi này sắp trở thành tẩm cung của hắn.

Giờ phút này trong cung đã rất hỗn loạn, ngoài Ung Hòa điện, cả triều văn võ bá quan cùng nhất tề quỳ gối trên mặt đất, chờ Hoàng Thượng ban bố di chiếu.

Di chiếu.

Đúng, là di chiếu. Trên tay mình đúng là thánh chỉ cuối cùng của phụ hoàng. Lệnh cho hắn lập tức đăng cơ.

“Quốc không thể một ngày không có vua. Lạc nhi, sau khi phụ hoàng đi, ngươi phải lập tức đăng cơ… Tuy so với dự đoán sớm hơn một chút nhưng  phụ hoàng tin tưởng, ngươi sẽ là một hoàng đế tốt.” Trước khi lâm chung, hụ hoàng  nở một nụ cười, đem tâm tư Vân Lạc làm cho đau thắt.

“Thái tử điện hạ, văn võ bá quan đã đến đông đủ, đang chờ thái tử điện hạ ban chỉ.” Thanh âm Hỉ Hoàn vang lên.

“Phúc tổng quản đâu?” Vân Lạc lấy lại tinh thần hỏi.

Hỉ Hoàn hai mắt đỏ lên, thấp giọng nói, “Không có Phúc tổng quản…”

“Cái gì?” Vân Lạc mờ mịt.

Hỉ Hoàn nức nở nói, “Phúc tổng quản đã đi theo tiên hoàng rồi…”

Vân Lạc ngơ ngác ngồi một chỗ, hai mắt vô thần chớp chớp, một lúc sau mới hiểu được. Muốn nói cái gì đó nhưng một lời cũng không thốt ra.

Cuối cùng, Phúc công công cũng đi rồi.

Đó là Phúc công công với khuôn mặt tròn tròn như búp bê kia, luôn cười rộ lên như hồ ly…

Đó là Phúc công công đem hắn từ trên cây ôm xuống, khoa trương kếu lên, “Ôi, tiểu  điện hạ của ta, ngài đây là muốn mệnh của nô tài rồi.”…

Đó là Phúc công công lén lút lại đắc ý dào dạt truyền thụ cho hắn cái gì là ‘truy nữ thập bát chiêu’…

“Thái tử điện hạ, ngài không cần vì Phúc công công mà khổ sở. Phúc công công đi rất an tường, đây cũng coi như bổn phận của lão thôi…” Hỉ Hoàn áp chế tình cảm bi thống, nhẹ giọng an ủi.

“Ân…” Vân Lạc đờ đẫn lên tiếng hỏi, “Phụ thân đâu?”

“Chiêu Dương hầu ở Vĩnh Dạ cung.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương