Ngủ Dậy... Anh Sẽ Cưới Em!
-
Chương 15: Mười năm... Qủa thực rất dài!
"Anh là Hạo Huy của mười năm trước."
Tôi hoảng hốt, Thực sự rất bất ngờ.
Câu nói của Lãnh Thiệu Huy cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể tiếp thu câu nói ấy.
Tôi rất muốn biết có phải hắn đã nói sai gì rồi không? Tôi rất muốn biết có phải hắn đã lầm rồi không?
Nhưng khi đầu óc đã hoạt động, suy nghĩ logic một chút, tôi cảm thấy lời nói của hắn rất có căn cứ.
Mười năm trước, Hạo Huy chính vì biến cố gia đình mới rời bỏ Việt Nam để cùng gia đình đến Italia. Mà Lãnh Thiệu Huy cũng ở Italia.
Mười năm trước, Hạo Huy bị các bạn xa lánh vì ba cậu ấy là Mafia. Mà Lãnh Thiệu Huy của hiện tại cũng chính là điệp vụ của Artan Mafia.
Mười năm trước, Hạo Huy đã từng hứa với tôi rằng sinh nhật mười tám tuổi của tôi là sinh nhật đẹp nhất. Mà Lãnh Thiệu Huy cũng đã từng nói:
"Ngoan. Sinh nhật vui vẻ. Tôi đã từng hứa với em, sinh nhật mười tám tuổi của em là sinh nhật đẹp nhất. Tôi chưa từng thất hứa."
Hàng năm, cứ đến ngày sinh nhật của tôi, Hạo Huy đều gửi từ Roma về cho tôi một con rùa nhỏ bằng thủy tinh. Mà năm nay lại không có món quà ấy. Thay vào đó Lãnh Thiệu Huy đã cùng tôi đón sinh nhật. Và món quà của hắn chính là sợ dây chuyền con rùa.
Từ những suy nghĩ này, tôi khiếp sợ quay sang nhìn Lãnh Thiệu Huy.
Cảm xúc hiện tại của tôi rất mơ hồ. Tôi không thể nào tin được, cũng không thể chấp nhận được Lãnh Thiệu Huy chính là Hạo Huy.
Vì sao? Vì sao sự việc có thể tiến triển đến mức độ này?
Lúc này, Lãnh Thiệu Huy vươn tay xoa xoa mái tóc của tôi, chậm rãi trấn an tôi.
"Đừng sợ. Mười năm trước anh đã nói, anh nhất định sẽ quay về tìm em. Anh... làm được rồi. Anh không thất hứa."
Không khó để phát hiện ra trong giọng nói của hắn có rất nhiều tâm sự. Dường như hắn đã đoán ra được biểu hiện của tôi lúc biết hắn là Hạo Huy.
Cũng có thể hắn cũng không ngờ đến tôi lại xúc động đến vậy.
"Vậy... vậy anh đã biết em từ trước? Vậy tại sao lúc ở trường, lúc lần đầu chúng ta gặp nhau, anh lại vờ như không quen biết em?"
Tôi cố gắng duy trì cảm xúc bình thản nhất. Tuy vậy, trong giọng nói của tôi cũng không giấu được nghẹn ngào.
Lãnh Thiệu Huy là Hạo Huy. Hạo Huy là Lãnh Thiệu Huy.
Trời ạ, tôi không tin nổi.
"Nếu anh không làm vậy thì em có để ý đến anh không?"
Nghe hắn nói, tôi bất giác nhớ đến chuyện của mười năm trước.
Lúc đó, tôi căn bản chẳng thèm để ý gì đến mọi người xung quanh. Tôi cứ như vậy tự cao tự đại cho rằng chẳng ai xứng đáng để làm bạn với tôi, tôi cứ như vậy cô độc một mình.
Cho đến một ngày, có một cậu bé từ Italia chuyển đến khu nhà của tôi. Cậu nhóc ấy lớn hơn tôi ba tuổi. Năm đó tôi tám tuổi, cậu nhóc 11 tuổi.
Chúng tôi học chung trường, tuy vậy, tôi lại chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến cậu ta. Cho đến một hôm, lúc tôi đi ngang qua con hẻm nhỏ cách trường không mấy xa thì thấy cậu ta bị hai thằng nhóc cùng tuổi ép vào góc tường.
Hơn thế nữa, tôi còn nghe hai thằng nhóc đó phỉ bắng cậu ta. Cái gì mà:
"Mà là đồ con hoang."
"Ba mày là kẻ giết người. Ba mày cưỡng hiếp mẹ mày nên mới sinh ra mày."
"Mày tốt nhất nên ở Roma, tốt nhất đừng bao giờ trở lại đây. Mày tốt nhất là không nên được sinh ra."
"Mày là đồ dơ bẩn. Mày là con trai của xã hội đen."
Lúc đó, khi nghe hai thằng nhóc đó nói, tôi vô cùng bức xúc. Thật kì lạ, tinh thần trượng nghĩa của tôi lại nổi lên từ lúc đó, tôi chẳng màng sống chết, lao vào dạy cho hai tên kia một bài học.
Vì tôi sức lực con gái nên không thể đánh được hai thằng nhóc kia. Đúng lúc này, cậu nhóc bị bắt nặt bỗng dưng lao về phía hai tên kia, không hề còn vẻ yếu ớt nữa mà ra sức đánh bọn chúng.
Cái loại võ công của cậu ta quả thật không hề tầm thường. Lúc đó tôi mới biết thì ra cậu ta có học võ. Cậu ta căn bản chẳng cần sự trợ giúp của tôi.
Khi đã giải quyết xong hai tên bắt nạt, cậu nhóc nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra bãi cỏ ở phía sau trường rồi thả mình xuống cỏ xanh bát ngát.
Tôi không hiểu. Thực sự rất không hiểu. Vì sao lúc đó cậu ta lại không dùng võ để giải quyết hai tên kia? Vì sao cứ phải chịu đựng?
Mà cậu ta dường như hiểu được những gì tôi đang nghĩ, cậu ta nói:
"Bọn chúng nói không sai."
Tôi giật mình.
Cậu ta từ từ kể lại:
"Ba tôi là lão đại của xã hội đen. Mẹ tôi là cảnh sát. Năm đó, ba tôi vì quá yêu thương mẹ tôi nên mới cưỡng bức mẹ tôi. Sau đó mẹ tôi sinh ra tôi. Lúc tôi hai tuổi, ba tôi mới biết sự tồn tại của tôi. Sau đó, ông ấy cả ngày chỉ bám lấy mẹ tôi cho đến khi bà ấy tha thứ cho ông. Khoảng hơn nửa năm, ba tôi cùng mẹ tôi đến Roma sinh sống."
Tôi có chút đồng cảm với cậu ta. Sự việc thực ra không phải lỗi của cậu ta. Vốn là ân oán của người lớn. Cậu ta không nên phải gánh chịu tất cả như vậy.
Sau ngày hôm đó, cậu ta liên tục bám riết theo tôi. Tôi thực sự rất khó chịu. Tuy vậy, cậu ta chỉ nói một câu duy nhất:
"Em là ân nhân cứu mạng của anh. Anh phải đền đáp em."
Tôi chẳng thèm đế ý đến cậu ta nữa. Cứ mặc cậu ta muốn làm gì thì làm. Cho đến một ngày, khi thấy cậu ta cùng một bán gái cùng lớp trò chuyện vui vẻ, tôi lại vô cùng ấm ức. Cứ như thể món đồ quý giá của mình bị người khác cướp mất.
Ra về, tôi chặn cậu ta lại, hỏi:
"Vì sao đã nói thích tôi còn dám cùng đứa con gái khác chuyện trò?"
"Thì ra là em để ý. Khuyên Trì nói nếu anh làm vậy thì em sẽ để ý đến anh. Khuyên Trì nói đúng, em để ý đến anh rồi."
Đó là cách cậu ta gây chú ý đến tôi.
Sau này, tôi, Nguyên Phục Quân chưa bao giờ có bạn lại xem cậu ta như một người bạn thân thực sự.
Chuyện này thực sự đã qua lâu rồi. Thì ra hắn còn nhớ rõ đến vậy.
"Nếu không động đến niềm tự hào của em, em nhất định sẽ không để ý đến anh." Lãnh Thiệu Huy đau lòng nhìn tôi.
Mà tôi chỉ có thể tránh né cái ánh nhìn của hắn. Tôi hiện tại không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Tôi không biết phải xem hắn là Hạo Huy hay Lãnh Thiệu Huy đây.
"Anh ở Roma bảo lưu học bạ hai năm là vì muốn..."
Chưa để tôi nói hết câu, hắn đã cướp lời.
"Là vì muốn học cùng em."
Tim tôi đạp thình thịch. Hầu như tất cả mọi chuyện hắn làm đều có liên quan đến tôi. Hắn hy sinh hai năm trời chỉ để có chung một ncon đường với tôi.
Tôi biết rồi, hắn học chung với tôi mới có thể thu hút sự chú ý của tôi. Hắn dùng thành tích thiên tài của mình cướp vị trí số một của tôi chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của tôi.
Hắn làm đúng rồi. Bởi vì thực sự tôi đã chú ý đến hắn.
Tôi đưa mắt nhìn hắn. Hắn của hiện tại rất khó hiểu.Dường như mười năm qua đã có rất nhiều việc mà hắn thay tôi làm. Dường như hắn nghĩ cho tôi rất nhiều.
Tôi có cảm nhận tất cả các hành động của hắn đều xuất phát từ tôi.
Lãnh Thiệu Huy như cảm nhận được nỗi băn khoan trong lòng tôi. Sự thật đã được chứng minh qua lời nói của hắn.
"Em muốn biết gì có thể hỏi anh. Hôm nay anh sẽ cho em biết tất cả."
Tôi tất nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này, tôi lần lượt hỏi:
"Vì sao anh lại đổi tên?"
Đây là điều đầu tiên tôi muốn biết.
Nghe tôi hỏi câu này, ánh mắt Lãnh Thiệu Huy có chút xót xa. Dương như ẩn chứa sau việc đổi tên là cả một sự việc rất dài.
"Đều xuất phát từ nguyên nhân anh phải rời Việt Nam sang Roma. Lúc đó, ba anh đang bị hiểu lầm nên trở thành tội phạm truy nã. Vì không thể đường đường chính chính dùng thân phận thật sự để xuất cảnh nên buộc lòng cả nhà anh phải dùng thân phận giả để rời khỏi Việt Nam."
Tôi giật mình. Thì ra là vậy.
Tôi còn nhớ trước đây, khi hắn nhắc đến cái tên của mình đều chỉ có tự hào và tự hào. Hắn nói tên này là mẹ hắn đặt trước khi ba hắn biết đến sự tồn tại của hắn.
Hạo trong tên mẹ hắn, Huy trong huy hoàng. Ý nghĩ muốn hắn có một tương lai huy hoàng như mẹ. Mẹ hắn ước mong sau này lớn lên, hắn sẽ thay cả mẹ và ba hoàn thành mong ước trở thành một cảnh sát liêm chính nhất.
Trở lại vấn đề chính, câu hỏi thứ hai của tôi là...
"Vì sao sau đó anh không quay trở lại tìm em?" Tôi nghẹn ngào.
Nếu hắn quay trở lại tìm tôi, tôi nhất định sẽ không trách hắn đã ra đi mà không lời từ biệt.
"Lúc ra đi, anh còn quá nhỏ, không nhận thức được. Cho đến khi biết suy nghĩ thì lại vì cuộc khủng hoảng kinh tế nên tập đoàn bị ảnh hưởng. Ba anh tưởng chừng như đã phải tuyên bố phá sản. Cho nên anh căn bản không có cơ hội quay trở về."
Lãnh Thiệu Huy ôn nhu nhìn tôi.
Nghe hắn nói, tôi mới chợt nhớ ra. Đúng là sáu năm trước đã xảy ra cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Nhưng không ngờ thế lực Mafia ở Roma cũng có thể bị liên lụy.
Tôi thở dài, cảm giác xót xa, đau đớn bao trùm lấy ngực trái. Tôi không thể tưởng tưởng được hắn đã trải qua giai đoạn này như thế nào nữa. Có phải rất đau khổ không?
Thế mà... Mỗi năm đến sinh nhật tôi, cứ như một thói quen, hắn đều gửi quà về cho tôi. Tôi đương nhiên biết trị gái của loại thủy tinh đó. Thực sự rất đắt tiền.
"Anh..."
Tôi chẳng biết nói gì nữa. Cổ họng tôi cứng đờ lại. Rất khó để có thể cất tiếng.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói:
"Em hiểu rồi. Đã lâu không gặp. Em hiểu rồi."
Tôi nức nở, òa khóc lên. Tôi sao có thể vô tư như vậy. Tôi sao có thể không nghĩ đến cảm nhận của hắn khi nói bốn từ này.
Ngày hôm đó, anh cố tình đến trường tiểu học chỉ để gặp tôi. Hắn cố tình đến trường tiểu học chỉ vì giữ lời hứa của mười năm trước.
Câu "Đã lâu không gặp" đó. Dụng ý thì ra lớn như vậy. Thế mà tôi còn có suy nghĩ hắn bị thần kinh. Không, người thần kinh là tôi mới đúng.
Mười năm... Qủa thực rất dài.
Hắn đưa tay, ôm chầm lấy tôi vào lòng. Bàn tay hắn vỗ vỗ vai tôi. Cảm giác ấm áp này khiến sự áy náy trong lòng tôi ngày càng lớn thêm.
"Hạo Huy, em sai rồi."
"Em không sai. Là anh sai. Mười năm trước, anh không nên đi. Mười năm trước, anh không nên bỏ em ở lại. Mười năm sau, anh không nên làm em đau lòng như vậy."
Lãnh Thiệu Huy siết chặt bàn tay. Là anh không nên khiến em khổ sở. Là anh không nên khiến em phải khóc.
Nếu biết trước tình huống này, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ cho em biệt sự thật. Rằng anh là Trịnh Hạo Huy.
Tôi vươn tay, đáp trả cái ôm của hắn. Nếu có thể, tôi thực sự rất muốn rút lại những lời nói đau lòng mà trước đây tôi đã dùng nó để giết chết tâm của hắn.
"Tôi không sợ. Tôi chỉ cảm thấy cậu thực sự rất ghê tởm. Y như cái tên Artan của cậu vậy."
"Đừng dùng bàn tay hôi tanh mùi máu của anh động vào tôi."
"...Tôi ghét anh, rất ghét cái cách anh xem thường mạng sống người khác như vậy. Cho dù anh có dùng cả một đời để đối tốt với tôi, tôi cũng không bao giờ vì anh mà cảm động."
Tôi cắn chặt răng. Tôi rất muốn hỏi tại sao. Tại sao bản thân lại có thể thốt ra những lời nói khiến người khác đau lòng đến như vậy chứ?
Tôi rất muốn biết, khi nghe những lời đó, có phải hắn đã rất khó chịu không?
"Anh... Những lời em nói trước kia. Rằng anh là Artan, tay anh tanh mùi máu, em ghét anh, anh có để ý không?" Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tôi thực sự rất muốn biết cảm nhận của hắn.
Ngược lại với những gì tôi nghĩ, hắn lại bình thản cười. Tuy vậy, lời nói lại đau lòng muốn chết.
"Ai cũng có thể gọi anh là Artan. Nhưng anh hy vọng, em sẽ không như thế."
"Em biết. Em biết rồi."
Tôi lại khóc. Ngày hôm nay, một Nguyên Phục Quân mạnh mẽ, đầu đội trời, chân đạp đất đã biến mất rồi.
Tôi cảm thấy bản thân vô cùng mít ướt. Dương như những giọt nước mắt mà hơn mười năm qua tôi không sử dụng lại như tìm được cơ hội mà trút ra ngoài.
"Ngoan, không cần phải khóc."
Lãnh Thiệu Huy vuốt vuốt sóng lưng tôi.
"Em còn nhớ anh đã từng nói gì không? Anh đã trở về rồi, bất cứ ai cũng không thể động đến em. Lúc đó, anh nói còn thiếu, bây giờ anh bổ sung thêm..."
Dừng một chút, Lãnh Thiệu Huy lại nói tiếp
"Anh trở về rồi, bất cứ ai cũng không thể động đến em,... kể cả anh."
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn.
Lời nói này... quá cảm động.
"Em không được khóc. Nếu em còn khóc, anh sẽ trở thành kẻ thất hứa."
Tôi bất giác nở một nụ cười.
Tôi hoảng hốt, Thực sự rất bất ngờ.
Câu nói của Lãnh Thiệu Huy cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể tiếp thu câu nói ấy.
Tôi rất muốn biết có phải hắn đã nói sai gì rồi không? Tôi rất muốn biết có phải hắn đã lầm rồi không?
Nhưng khi đầu óc đã hoạt động, suy nghĩ logic một chút, tôi cảm thấy lời nói của hắn rất có căn cứ.
Mười năm trước, Hạo Huy chính vì biến cố gia đình mới rời bỏ Việt Nam để cùng gia đình đến Italia. Mà Lãnh Thiệu Huy cũng ở Italia.
Mười năm trước, Hạo Huy bị các bạn xa lánh vì ba cậu ấy là Mafia. Mà Lãnh Thiệu Huy của hiện tại cũng chính là điệp vụ của Artan Mafia.
Mười năm trước, Hạo Huy đã từng hứa với tôi rằng sinh nhật mười tám tuổi của tôi là sinh nhật đẹp nhất. Mà Lãnh Thiệu Huy cũng đã từng nói:
"Ngoan. Sinh nhật vui vẻ. Tôi đã từng hứa với em, sinh nhật mười tám tuổi của em là sinh nhật đẹp nhất. Tôi chưa từng thất hứa."
Hàng năm, cứ đến ngày sinh nhật của tôi, Hạo Huy đều gửi từ Roma về cho tôi một con rùa nhỏ bằng thủy tinh. Mà năm nay lại không có món quà ấy. Thay vào đó Lãnh Thiệu Huy đã cùng tôi đón sinh nhật. Và món quà của hắn chính là sợ dây chuyền con rùa.
Từ những suy nghĩ này, tôi khiếp sợ quay sang nhìn Lãnh Thiệu Huy.
Cảm xúc hiện tại của tôi rất mơ hồ. Tôi không thể nào tin được, cũng không thể chấp nhận được Lãnh Thiệu Huy chính là Hạo Huy.
Vì sao? Vì sao sự việc có thể tiến triển đến mức độ này?
Lúc này, Lãnh Thiệu Huy vươn tay xoa xoa mái tóc của tôi, chậm rãi trấn an tôi.
"Đừng sợ. Mười năm trước anh đã nói, anh nhất định sẽ quay về tìm em. Anh... làm được rồi. Anh không thất hứa."
Không khó để phát hiện ra trong giọng nói của hắn có rất nhiều tâm sự. Dường như hắn đã đoán ra được biểu hiện của tôi lúc biết hắn là Hạo Huy.
Cũng có thể hắn cũng không ngờ đến tôi lại xúc động đến vậy.
"Vậy... vậy anh đã biết em từ trước? Vậy tại sao lúc ở trường, lúc lần đầu chúng ta gặp nhau, anh lại vờ như không quen biết em?"
Tôi cố gắng duy trì cảm xúc bình thản nhất. Tuy vậy, trong giọng nói của tôi cũng không giấu được nghẹn ngào.
Lãnh Thiệu Huy là Hạo Huy. Hạo Huy là Lãnh Thiệu Huy.
Trời ạ, tôi không tin nổi.
"Nếu anh không làm vậy thì em có để ý đến anh không?"
Nghe hắn nói, tôi bất giác nhớ đến chuyện của mười năm trước.
Lúc đó, tôi căn bản chẳng thèm để ý gì đến mọi người xung quanh. Tôi cứ như vậy tự cao tự đại cho rằng chẳng ai xứng đáng để làm bạn với tôi, tôi cứ như vậy cô độc một mình.
Cho đến một ngày, có một cậu bé từ Italia chuyển đến khu nhà của tôi. Cậu nhóc ấy lớn hơn tôi ba tuổi. Năm đó tôi tám tuổi, cậu nhóc 11 tuổi.
Chúng tôi học chung trường, tuy vậy, tôi lại chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến cậu ta. Cho đến một hôm, lúc tôi đi ngang qua con hẻm nhỏ cách trường không mấy xa thì thấy cậu ta bị hai thằng nhóc cùng tuổi ép vào góc tường.
Hơn thế nữa, tôi còn nghe hai thằng nhóc đó phỉ bắng cậu ta. Cái gì mà:
"Mà là đồ con hoang."
"Ba mày là kẻ giết người. Ba mày cưỡng hiếp mẹ mày nên mới sinh ra mày."
"Mày tốt nhất nên ở Roma, tốt nhất đừng bao giờ trở lại đây. Mày tốt nhất là không nên được sinh ra."
"Mày là đồ dơ bẩn. Mày là con trai của xã hội đen."
Lúc đó, khi nghe hai thằng nhóc đó nói, tôi vô cùng bức xúc. Thật kì lạ, tinh thần trượng nghĩa của tôi lại nổi lên từ lúc đó, tôi chẳng màng sống chết, lao vào dạy cho hai tên kia một bài học.
Vì tôi sức lực con gái nên không thể đánh được hai thằng nhóc kia. Đúng lúc này, cậu nhóc bị bắt nặt bỗng dưng lao về phía hai tên kia, không hề còn vẻ yếu ớt nữa mà ra sức đánh bọn chúng.
Cái loại võ công của cậu ta quả thật không hề tầm thường. Lúc đó tôi mới biết thì ra cậu ta có học võ. Cậu ta căn bản chẳng cần sự trợ giúp của tôi.
Khi đã giải quyết xong hai tên bắt nạt, cậu nhóc nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra bãi cỏ ở phía sau trường rồi thả mình xuống cỏ xanh bát ngát.
Tôi không hiểu. Thực sự rất không hiểu. Vì sao lúc đó cậu ta lại không dùng võ để giải quyết hai tên kia? Vì sao cứ phải chịu đựng?
Mà cậu ta dường như hiểu được những gì tôi đang nghĩ, cậu ta nói:
"Bọn chúng nói không sai."
Tôi giật mình.
Cậu ta từ từ kể lại:
"Ba tôi là lão đại của xã hội đen. Mẹ tôi là cảnh sát. Năm đó, ba tôi vì quá yêu thương mẹ tôi nên mới cưỡng bức mẹ tôi. Sau đó mẹ tôi sinh ra tôi. Lúc tôi hai tuổi, ba tôi mới biết sự tồn tại của tôi. Sau đó, ông ấy cả ngày chỉ bám lấy mẹ tôi cho đến khi bà ấy tha thứ cho ông. Khoảng hơn nửa năm, ba tôi cùng mẹ tôi đến Roma sinh sống."
Tôi có chút đồng cảm với cậu ta. Sự việc thực ra không phải lỗi của cậu ta. Vốn là ân oán của người lớn. Cậu ta không nên phải gánh chịu tất cả như vậy.
Sau ngày hôm đó, cậu ta liên tục bám riết theo tôi. Tôi thực sự rất khó chịu. Tuy vậy, cậu ta chỉ nói một câu duy nhất:
"Em là ân nhân cứu mạng của anh. Anh phải đền đáp em."
Tôi chẳng thèm đế ý đến cậu ta nữa. Cứ mặc cậu ta muốn làm gì thì làm. Cho đến một ngày, khi thấy cậu ta cùng một bán gái cùng lớp trò chuyện vui vẻ, tôi lại vô cùng ấm ức. Cứ như thể món đồ quý giá của mình bị người khác cướp mất.
Ra về, tôi chặn cậu ta lại, hỏi:
"Vì sao đã nói thích tôi còn dám cùng đứa con gái khác chuyện trò?"
"Thì ra là em để ý. Khuyên Trì nói nếu anh làm vậy thì em sẽ để ý đến anh. Khuyên Trì nói đúng, em để ý đến anh rồi."
Đó là cách cậu ta gây chú ý đến tôi.
Sau này, tôi, Nguyên Phục Quân chưa bao giờ có bạn lại xem cậu ta như một người bạn thân thực sự.
Chuyện này thực sự đã qua lâu rồi. Thì ra hắn còn nhớ rõ đến vậy.
"Nếu không động đến niềm tự hào của em, em nhất định sẽ không để ý đến anh." Lãnh Thiệu Huy đau lòng nhìn tôi.
Mà tôi chỉ có thể tránh né cái ánh nhìn của hắn. Tôi hiện tại không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Tôi không biết phải xem hắn là Hạo Huy hay Lãnh Thiệu Huy đây.
"Anh ở Roma bảo lưu học bạ hai năm là vì muốn..."
Chưa để tôi nói hết câu, hắn đã cướp lời.
"Là vì muốn học cùng em."
Tim tôi đạp thình thịch. Hầu như tất cả mọi chuyện hắn làm đều có liên quan đến tôi. Hắn hy sinh hai năm trời chỉ để có chung một ncon đường với tôi.
Tôi biết rồi, hắn học chung với tôi mới có thể thu hút sự chú ý của tôi. Hắn dùng thành tích thiên tài của mình cướp vị trí số một của tôi chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của tôi.
Hắn làm đúng rồi. Bởi vì thực sự tôi đã chú ý đến hắn.
Tôi đưa mắt nhìn hắn. Hắn của hiện tại rất khó hiểu.Dường như mười năm qua đã có rất nhiều việc mà hắn thay tôi làm. Dường như hắn nghĩ cho tôi rất nhiều.
Tôi có cảm nhận tất cả các hành động của hắn đều xuất phát từ tôi.
Lãnh Thiệu Huy như cảm nhận được nỗi băn khoan trong lòng tôi. Sự thật đã được chứng minh qua lời nói của hắn.
"Em muốn biết gì có thể hỏi anh. Hôm nay anh sẽ cho em biết tất cả."
Tôi tất nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này, tôi lần lượt hỏi:
"Vì sao anh lại đổi tên?"
Đây là điều đầu tiên tôi muốn biết.
Nghe tôi hỏi câu này, ánh mắt Lãnh Thiệu Huy có chút xót xa. Dương như ẩn chứa sau việc đổi tên là cả một sự việc rất dài.
"Đều xuất phát từ nguyên nhân anh phải rời Việt Nam sang Roma. Lúc đó, ba anh đang bị hiểu lầm nên trở thành tội phạm truy nã. Vì không thể đường đường chính chính dùng thân phận thật sự để xuất cảnh nên buộc lòng cả nhà anh phải dùng thân phận giả để rời khỏi Việt Nam."
Tôi giật mình. Thì ra là vậy.
Tôi còn nhớ trước đây, khi hắn nhắc đến cái tên của mình đều chỉ có tự hào và tự hào. Hắn nói tên này là mẹ hắn đặt trước khi ba hắn biết đến sự tồn tại của hắn.
Hạo trong tên mẹ hắn, Huy trong huy hoàng. Ý nghĩ muốn hắn có một tương lai huy hoàng như mẹ. Mẹ hắn ước mong sau này lớn lên, hắn sẽ thay cả mẹ và ba hoàn thành mong ước trở thành một cảnh sát liêm chính nhất.
Trở lại vấn đề chính, câu hỏi thứ hai của tôi là...
"Vì sao sau đó anh không quay trở lại tìm em?" Tôi nghẹn ngào.
Nếu hắn quay trở lại tìm tôi, tôi nhất định sẽ không trách hắn đã ra đi mà không lời từ biệt.
"Lúc ra đi, anh còn quá nhỏ, không nhận thức được. Cho đến khi biết suy nghĩ thì lại vì cuộc khủng hoảng kinh tế nên tập đoàn bị ảnh hưởng. Ba anh tưởng chừng như đã phải tuyên bố phá sản. Cho nên anh căn bản không có cơ hội quay trở về."
Lãnh Thiệu Huy ôn nhu nhìn tôi.
Nghe hắn nói, tôi mới chợt nhớ ra. Đúng là sáu năm trước đã xảy ra cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Nhưng không ngờ thế lực Mafia ở Roma cũng có thể bị liên lụy.
Tôi thở dài, cảm giác xót xa, đau đớn bao trùm lấy ngực trái. Tôi không thể tưởng tưởng được hắn đã trải qua giai đoạn này như thế nào nữa. Có phải rất đau khổ không?
Thế mà... Mỗi năm đến sinh nhật tôi, cứ như một thói quen, hắn đều gửi quà về cho tôi. Tôi đương nhiên biết trị gái của loại thủy tinh đó. Thực sự rất đắt tiền.
"Anh..."
Tôi chẳng biết nói gì nữa. Cổ họng tôi cứng đờ lại. Rất khó để có thể cất tiếng.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói:
"Em hiểu rồi. Đã lâu không gặp. Em hiểu rồi."
Tôi nức nở, òa khóc lên. Tôi sao có thể vô tư như vậy. Tôi sao có thể không nghĩ đến cảm nhận của hắn khi nói bốn từ này.
Ngày hôm đó, anh cố tình đến trường tiểu học chỉ để gặp tôi. Hắn cố tình đến trường tiểu học chỉ vì giữ lời hứa của mười năm trước.
Câu "Đã lâu không gặp" đó. Dụng ý thì ra lớn như vậy. Thế mà tôi còn có suy nghĩ hắn bị thần kinh. Không, người thần kinh là tôi mới đúng.
Mười năm... Qủa thực rất dài.
Hắn đưa tay, ôm chầm lấy tôi vào lòng. Bàn tay hắn vỗ vỗ vai tôi. Cảm giác ấm áp này khiến sự áy náy trong lòng tôi ngày càng lớn thêm.
"Hạo Huy, em sai rồi."
"Em không sai. Là anh sai. Mười năm trước, anh không nên đi. Mười năm trước, anh không nên bỏ em ở lại. Mười năm sau, anh không nên làm em đau lòng như vậy."
Lãnh Thiệu Huy siết chặt bàn tay. Là anh không nên khiến em khổ sở. Là anh không nên khiến em phải khóc.
Nếu biết trước tình huống này, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ cho em biệt sự thật. Rằng anh là Trịnh Hạo Huy.
Tôi vươn tay, đáp trả cái ôm của hắn. Nếu có thể, tôi thực sự rất muốn rút lại những lời nói đau lòng mà trước đây tôi đã dùng nó để giết chết tâm của hắn.
"Tôi không sợ. Tôi chỉ cảm thấy cậu thực sự rất ghê tởm. Y như cái tên Artan của cậu vậy."
"Đừng dùng bàn tay hôi tanh mùi máu của anh động vào tôi."
"...Tôi ghét anh, rất ghét cái cách anh xem thường mạng sống người khác như vậy. Cho dù anh có dùng cả một đời để đối tốt với tôi, tôi cũng không bao giờ vì anh mà cảm động."
Tôi cắn chặt răng. Tôi rất muốn hỏi tại sao. Tại sao bản thân lại có thể thốt ra những lời nói khiến người khác đau lòng đến như vậy chứ?
Tôi rất muốn biết, khi nghe những lời đó, có phải hắn đã rất khó chịu không?
"Anh... Những lời em nói trước kia. Rằng anh là Artan, tay anh tanh mùi máu, em ghét anh, anh có để ý không?" Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tôi thực sự rất muốn biết cảm nhận của hắn.
Ngược lại với những gì tôi nghĩ, hắn lại bình thản cười. Tuy vậy, lời nói lại đau lòng muốn chết.
"Ai cũng có thể gọi anh là Artan. Nhưng anh hy vọng, em sẽ không như thế."
"Em biết. Em biết rồi."
Tôi lại khóc. Ngày hôm nay, một Nguyên Phục Quân mạnh mẽ, đầu đội trời, chân đạp đất đã biến mất rồi.
Tôi cảm thấy bản thân vô cùng mít ướt. Dương như những giọt nước mắt mà hơn mười năm qua tôi không sử dụng lại như tìm được cơ hội mà trút ra ngoài.
"Ngoan, không cần phải khóc."
Lãnh Thiệu Huy vuốt vuốt sóng lưng tôi.
"Em còn nhớ anh đã từng nói gì không? Anh đã trở về rồi, bất cứ ai cũng không thể động đến em. Lúc đó, anh nói còn thiếu, bây giờ anh bổ sung thêm..."
Dừng một chút, Lãnh Thiệu Huy lại nói tiếp
"Anh trở về rồi, bất cứ ai cũng không thể động đến em,... kể cả anh."
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn.
Lời nói này... quá cảm động.
"Em không được khóc. Nếu em còn khóc, anh sẽ trở thành kẻ thất hứa."
Tôi bất giác nở một nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook