Ngọt Ngào Ngày Valentine
-
Chương 2
Nhưng có một hộp sô cô la the thu hút ánh mắt tôi: cái hộp nhỏ nhất, xấu nhất... nhưng tôi lại khá thích hộp sô cô la này, vì tôi biết người tặng món quà đáng yêu này cho tôi đa dồn mọi công sức để làm ra nó. Tôi quẳng mấy hộp sô cô la còn lại cho đám bạn đang săm soi từ nãy giờ rồi nhẹ nhàng gỡ lớp giấy gói của hộp quà đặc biệt kia ra... Mặc dù khá vụng về nhưng có vẻ khá tỉ mĩ, bằng chứng là những nếp gấp hằn rõ trên lớp giấy gói. Nhưng còn bất ngờ hơn, ngoài những viên sô cô la tròn không ra tròn, vuông không ra vuông, lại còn còn một tờ giấy màu hồng phấn gấp gọn nữa. Tôi mỉm cười, lật ra xem...
"Chị thân mến!
Chắc chị cũng đã nhận được khá nhiều gói quà thế này vào ngày hôm nay rồi nhỉ! Nhưng chị đã đọc nó, vậy em sẽ bật mí cho chị một bí mật: em quyết định theo đuổi chị... "
A! Là học sinh lớp dưới! Quả may đặc biệt, hài hước, táo bạo...- tôi thầm đánh giá.
"... Nói ra thì có hơi xấu hổ nhưng em đã thích chị từ khoảnh khắc đầu tiên, năm em học lớp 10. Lúc đó, chị vẫn còn là liên đội phó, thường xuyên vào lớp em thông báo công tác đoàn đội. Nhìn đôi mắt to tròn, hai má phúng phính và chiều cao mét sáu của chị, em tưởng chị là học sinh mới đi nhầm lớp. Lúc đó, em thầm liên tưởng to mấy nhân vật nữ chính trong những Anime mà bọn con gái suốt ngày bàn tán... "
Nè nè nè! Mặc dù ngoại hình của tôi may chút trẻ con nhưng cấm cậu sỉ nhục chiều cao tôi nha!
"... Tóm lại, em chỉ muốn nói em đã thích ngay chị từ phút giây đầu tiên, hay nói đúng hơn thì là tình yêu sét đánh nhỉ? Nhưng thật đáng tiếc, em đã không hề nhận ra rồi làm lãng phí suốt một năm trời. Lúc bọn bạn em biết, chúng nó đã trêu chọc em suốt một tháng, nói em mắc bệnh tương tư. Chị biết không, đó là lần đầu tiên em đỏ mặt... Và vào ngày hôm nay, ngày 14 / 2, em thu hết dũng khí của mình vào tấm thiệp này, em cũng không mong gì hơn, chỉ là muốn tỏ rõ lòng mình với chị để sau này không phải hối tiếc. em cũng tự biết mình kém cỏi, không thể bằng học trưởng đã, đang theo đuổi chị suốt hai năm nay. Nhưng nếu chị không đồng ý cũng không sao, dù gì thì em cũng sẽ không miễn cưỡng...
Hoàng Nguyên Vũ lớp 11a1 "
Nếu như lúc trước tôi còn đang mím môi cười thì giờ cơ thể của tôi như hoá đá. Trời ạ! Người tôi yêu đơn phương lại đơn phương yêu tôi?!
Ngay lúc đó, tôi vội bật dậy chạy về phía lớp 11a1. Cậu đang ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt ngẩn ngơ đặc biệt quyến rũ. Tôi gọi to:
-Nguyên Vũ!
Có vẻ tôi làm cậu giật mình. Cậu quay sang tôi nhìn, rồi hình như không tin vào mắt mình, cậu chạy vọt ra ôm chàm lấy tôi. Chẳng hiểu vì sao, tôi khóc. Tôi cố gắng ghi nhớ khoảnh khắc tuyệt đẹp này. Cậu cao quá, dễ must be mét tám. Cằm cậu tựa vào đầu tôi làm đỉnh đầu tôi hơi nhoi nhoi. Tôi cảm receive hơi ấm of cậu... Là thực! Vô cùng chân thực! Chân thực đến nỗi tôi còn cảm nhận được nhịp thở gấp gấp và trái tim đang đập liên hồi của cậu...
We cứ đứng ngây ra như thế n phút, mãi cho đến khi tôi nhận ra xung quanh chúng tôi đang dần hình thành vòng tròn người vỗ tay chúc mừng rồi còn cổ vũ "hôn đi!" làm tôi ngượng kinh khủng. Tôi vội đẩy cậu ra. Nhác thấy đáy mắt cậu may chút mất mát, tôi vội cầm tay cậu chạy như điên trốn khỏi đám đông đang đang hò reo rất nhiệt tình. Đến tận khi biết chúng tôi đã tẩu thoát thành công, tôi mới bỏ tay cậu ra, thở không ra hơi. Trời ạ! Bây giờ tôi mới biết học sinh trường này là một lũ hóng hớt, đuổi mãi không đi!
Tôi quay mặt lại. Đập vào mắt tôi là khuon mặt tuấn tú giờ đang đỏ bừng. Điều này chứng tỏ cậu biết cái cảnh hấp dẫn lúc nãy sẽ trở thành đề tài bàn tán trong suốt vài tuần tới rồi.
-Em... Em xin lỗi... Là làm em xúc động quá...- Mặt cậu đỏ gay.
Tôi xích lại gần cậu, kiểng chân lên chạm nhẹ vào môi cậu. Nụ hôn này là câu trả lời của tôi- tôi thầm nhũ.
Đúng lúc tôi còn đang đang luyến tiếc định rời đôi môi ấy thì cậu đột nhiên cậu dồn tôi vào góc tường, khoá cả thân hình nhỏ bé của tôi vào vòng tay ấm áp của cậu. Tôi ngây người nhìn nụ cười hài lòng rạng rỡ của cậu... Thật đẹp! Đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều!...
Nụ cười ấy dần dần áp sát vào môi tôi. Tôi vẫn như cũ thừ người ra đấy. Vì không hề phòng bị, môi tôi dễ dàng bị tách ra. Lưỡi cậu nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cứng đờ của tôi. Ngay lúc đó, tôi hoàn toàn quên đi khái niệm thục nữ, vắt hai cánh tay qua cổ cậu, kiểng chân đáp trả. Nụ hôn ấy ngọt quá, làm tôi chẳng còn biết trời đất là gì nữa...
"Chị thân mến!
Chắc chị cũng đã nhận được khá nhiều gói quà thế này vào ngày hôm nay rồi nhỉ! Nhưng chị đã đọc nó, vậy em sẽ bật mí cho chị một bí mật: em quyết định theo đuổi chị... "
A! Là học sinh lớp dưới! Quả may đặc biệt, hài hước, táo bạo...- tôi thầm đánh giá.
"... Nói ra thì có hơi xấu hổ nhưng em đã thích chị từ khoảnh khắc đầu tiên, năm em học lớp 10. Lúc đó, chị vẫn còn là liên đội phó, thường xuyên vào lớp em thông báo công tác đoàn đội. Nhìn đôi mắt to tròn, hai má phúng phính và chiều cao mét sáu của chị, em tưởng chị là học sinh mới đi nhầm lớp. Lúc đó, em thầm liên tưởng to mấy nhân vật nữ chính trong những Anime mà bọn con gái suốt ngày bàn tán... "
Nè nè nè! Mặc dù ngoại hình của tôi may chút trẻ con nhưng cấm cậu sỉ nhục chiều cao tôi nha!
"... Tóm lại, em chỉ muốn nói em đã thích ngay chị từ phút giây đầu tiên, hay nói đúng hơn thì là tình yêu sét đánh nhỉ? Nhưng thật đáng tiếc, em đã không hề nhận ra rồi làm lãng phí suốt một năm trời. Lúc bọn bạn em biết, chúng nó đã trêu chọc em suốt một tháng, nói em mắc bệnh tương tư. Chị biết không, đó là lần đầu tiên em đỏ mặt... Và vào ngày hôm nay, ngày 14 / 2, em thu hết dũng khí của mình vào tấm thiệp này, em cũng không mong gì hơn, chỉ là muốn tỏ rõ lòng mình với chị để sau này không phải hối tiếc. em cũng tự biết mình kém cỏi, không thể bằng học trưởng đã, đang theo đuổi chị suốt hai năm nay. Nhưng nếu chị không đồng ý cũng không sao, dù gì thì em cũng sẽ không miễn cưỡng...
Hoàng Nguyên Vũ lớp 11a1 "
Nếu như lúc trước tôi còn đang mím môi cười thì giờ cơ thể của tôi như hoá đá. Trời ạ! Người tôi yêu đơn phương lại đơn phương yêu tôi?!
Ngay lúc đó, tôi vội bật dậy chạy về phía lớp 11a1. Cậu đang ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt ngẩn ngơ đặc biệt quyến rũ. Tôi gọi to:
-Nguyên Vũ!
Có vẻ tôi làm cậu giật mình. Cậu quay sang tôi nhìn, rồi hình như không tin vào mắt mình, cậu chạy vọt ra ôm chàm lấy tôi. Chẳng hiểu vì sao, tôi khóc. Tôi cố gắng ghi nhớ khoảnh khắc tuyệt đẹp này. Cậu cao quá, dễ must be mét tám. Cằm cậu tựa vào đầu tôi làm đỉnh đầu tôi hơi nhoi nhoi. Tôi cảm receive hơi ấm of cậu... Là thực! Vô cùng chân thực! Chân thực đến nỗi tôi còn cảm nhận được nhịp thở gấp gấp và trái tim đang đập liên hồi của cậu...
We cứ đứng ngây ra như thế n phút, mãi cho đến khi tôi nhận ra xung quanh chúng tôi đang dần hình thành vòng tròn người vỗ tay chúc mừng rồi còn cổ vũ "hôn đi!" làm tôi ngượng kinh khủng. Tôi vội đẩy cậu ra. Nhác thấy đáy mắt cậu may chút mất mát, tôi vội cầm tay cậu chạy như điên trốn khỏi đám đông đang đang hò reo rất nhiệt tình. Đến tận khi biết chúng tôi đã tẩu thoát thành công, tôi mới bỏ tay cậu ra, thở không ra hơi. Trời ạ! Bây giờ tôi mới biết học sinh trường này là một lũ hóng hớt, đuổi mãi không đi!
Tôi quay mặt lại. Đập vào mắt tôi là khuon mặt tuấn tú giờ đang đỏ bừng. Điều này chứng tỏ cậu biết cái cảnh hấp dẫn lúc nãy sẽ trở thành đề tài bàn tán trong suốt vài tuần tới rồi.
-Em... Em xin lỗi... Là làm em xúc động quá...- Mặt cậu đỏ gay.
Tôi xích lại gần cậu, kiểng chân lên chạm nhẹ vào môi cậu. Nụ hôn này là câu trả lời của tôi- tôi thầm nhũ.
Đúng lúc tôi còn đang đang luyến tiếc định rời đôi môi ấy thì cậu đột nhiên cậu dồn tôi vào góc tường, khoá cả thân hình nhỏ bé của tôi vào vòng tay ấm áp của cậu. Tôi ngây người nhìn nụ cười hài lòng rạng rỡ của cậu... Thật đẹp! Đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều!...
Nụ cười ấy dần dần áp sát vào môi tôi. Tôi vẫn như cũ thừ người ra đấy. Vì không hề phòng bị, môi tôi dễ dàng bị tách ra. Lưỡi cậu nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cứng đờ của tôi. Ngay lúc đó, tôi hoàn toàn quên đi khái niệm thục nữ, vắt hai cánh tay qua cổ cậu, kiểng chân đáp trả. Nụ hôn ấy ngọt quá, làm tôi chẳng còn biết trời đất là gì nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook