Ngọt Ngào Ngày Valentine
-
Chương 1
Hôm nay là ngày 7/2, đó vẫn là một tuần nữa là đến Valentine rồi. Với các anh, các chị còn đang trong độ đôi mươi thì quả thực 14/2 còn quan trọng hơn so với sinh nhật của họ.
Valentine năm nay của tôi diễn ra khác năm trước: tôi một mối tình, nhưng lại là tình đơn phương. Mặc dù chuẩn bị bước sang tuổi mười tám, nghĩa là năm nay tôi học lớp 12 nhưng tôi lại không bị áp lực học tập như nhiều học sinh cùng trang lứa, hay nói cách khác, tôi thuộc diện học sinh ưu tú... Ôi! Tôi Lai dông dài rồi!
Mối tình đơn phương của tôi có hơi đặc biệt một chút: đối tượng của tôi là một nam sinh lớp 11. Cậu tên là Vũ, Hoàng Nguyên Vũ. Mặc dù tên có chút giống con gái nhưng cậu lại là soái ca học đường: đẹp trai, học giỏi, gia đình khá giả, tốt tính, lại còn cao nữa, ít nhất là vậy với một con bé mét sáu như tôi.
Dự định là tôi sẽ ăn mừng Valentine một mình, nhưng chẳng hiểu sao hai ngày trước Valentine, mẹ tôi lại nổi hứng mua đầy đủ nguyên liệu làm sô cô la. Và thế là tôi bắt tay vào làm theo chỉ thị của mẫu hậu đại nhân.
"Mình chỉ định làm thử thôi, đằng nào cũng đang rảnh..." -Tôi cố bịa một lí do để trốn tránh.
Có một chuyện rất lạ: khi tôi chiên trứng thì chắc chắn trứng sẽ vỡ, luộc rau thì chắc chắn sẽ có thêm cái nồi nồi cháy, rán đậu đậu sẽ nát bét... Vì những phẩm sản không có thể có khả quan trên, mẹ tôi nhất quyết không cho tôi đụng vào bếp. Nhưng sau khi tôi lén làm cupcake, bánh Pizza hay caramen thì mẹ tôi thay đổi cáo thị: chỉ làm bánh, không nấu cơm. Dĩ nhiên là tôi vui mừng đến phát điên rồi vì thú thực thì tôi đang chẳng thích nấu ăn gì cho cam.
Sau n phút phá phách, cuối cùng tôi đang làm là một mẻ sô cô la ưng ý, mặc dù không phải là hình trái tim mà là những miếng vuông vức xinh xinh nhưng tôi thấy thế này là khá đẹp mà!
Tôi gói một nửa thành phẩm của mình lại thật cẩn thận nhưng không có lòng kìm được nhớ đến cậu. Năm cậu học lớp 9, nghe đồn cậu nhận được đến hơn chục gói quà như thế này... Có một chút tự ti xâm lấn trái tim tôi...
Tôi lắc mạnh đầu. Tôi đâu có ý định tặng cái này cho cậu ta! Tôi chỉ là tiện tay...
Tôi biết là tôi đang dối lòng, nhưng sự nguỵ biện này lại phần nào cho tôi cảm giác an tâm...
Cuối cùng thì Valentine là đến. Như mọi năm, ngăn bàn của tôi lại có một vài ba hộp chocolate- đương nhiên là loại mua sẵn, bọn con trai hơi đâu mà quấn tạp dễ làm mấy thứ này!
Còn con gái thì khác. Họ thà mất hàng giờ đồng hồ chứ không bao giờ chịu tặng người con trai mình yêu mấy viên sôcôla được sản xuất hàng loat một cách máy móc! Giống như tôi vậy...
Valentine năm nay của tôi diễn ra khác năm trước: tôi một mối tình, nhưng lại là tình đơn phương. Mặc dù chuẩn bị bước sang tuổi mười tám, nghĩa là năm nay tôi học lớp 12 nhưng tôi lại không bị áp lực học tập như nhiều học sinh cùng trang lứa, hay nói cách khác, tôi thuộc diện học sinh ưu tú... Ôi! Tôi Lai dông dài rồi!
Mối tình đơn phương của tôi có hơi đặc biệt một chút: đối tượng của tôi là một nam sinh lớp 11. Cậu tên là Vũ, Hoàng Nguyên Vũ. Mặc dù tên có chút giống con gái nhưng cậu lại là soái ca học đường: đẹp trai, học giỏi, gia đình khá giả, tốt tính, lại còn cao nữa, ít nhất là vậy với một con bé mét sáu như tôi.
Dự định là tôi sẽ ăn mừng Valentine một mình, nhưng chẳng hiểu sao hai ngày trước Valentine, mẹ tôi lại nổi hứng mua đầy đủ nguyên liệu làm sô cô la. Và thế là tôi bắt tay vào làm theo chỉ thị của mẫu hậu đại nhân.
"Mình chỉ định làm thử thôi, đằng nào cũng đang rảnh..." -Tôi cố bịa một lí do để trốn tránh.
Có một chuyện rất lạ: khi tôi chiên trứng thì chắc chắn trứng sẽ vỡ, luộc rau thì chắc chắn sẽ có thêm cái nồi nồi cháy, rán đậu đậu sẽ nát bét... Vì những phẩm sản không có thể có khả quan trên, mẹ tôi nhất quyết không cho tôi đụng vào bếp. Nhưng sau khi tôi lén làm cupcake, bánh Pizza hay caramen thì mẹ tôi thay đổi cáo thị: chỉ làm bánh, không nấu cơm. Dĩ nhiên là tôi vui mừng đến phát điên rồi vì thú thực thì tôi đang chẳng thích nấu ăn gì cho cam.
Sau n phút phá phách, cuối cùng tôi đang làm là một mẻ sô cô la ưng ý, mặc dù không phải là hình trái tim mà là những miếng vuông vức xinh xinh nhưng tôi thấy thế này là khá đẹp mà!
Tôi gói một nửa thành phẩm của mình lại thật cẩn thận nhưng không có lòng kìm được nhớ đến cậu. Năm cậu học lớp 9, nghe đồn cậu nhận được đến hơn chục gói quà như thế này... Có một chút tự ti xâm lấn trái tim tôi...
Tôi lắc mạnh đầu. Tôi đâu có ý định tặng cái này cho cậu ta! Tôi chỉ là tiện tay...
Tôi biết là tôi đang dối lòng, nhưng sự nguỵ biện này lại phần nào cho tôi cảm giác an tâm...
Cuối cùng thì Valentine là đến. Như mọi năm, ngăn bàn của tôi lại có một vài ba hộp chocolate- đương nhiên là loại mua sẵn, bọn con trai hơi đâu mà quấn tạp dễ làm mấy thứ này!
Còn con gái thì khác. Họ thà mất hàng giờ đồng hồ chứ không bao giờ chịu tặng người con trai mình yêu mấy viên sôcôla được sản xuất hàng loat một cách máy móc! Giống như tôi vậy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook