Ngọt Khắc Vào Tim
-
Chương 2
Theo ý cô, có phải anh nên gọi lại một tiếng “Trì tiểu thư” không?
“Trì Yên,” Khương Dịch nhẹ cong môi, vì đuôi mắt hơi hơi cong lên, khi nhìn qua, không có nguyên nhân đã làm nở ra vẻ xuân sắc hiếm có. Anh hỏi: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Trì Yên sửng sốt một chút, sau đó ở trong đầu nhanh chóng đem vấn đề này tính nhanh một thoáng, thực mau đã có đáp án ——
Tám năm.
Năm cô mười sáu tuổi đã quen biết Khương Dịch.
Tính ra đến bây giờ vừa đúng tám năm.
Trì Yên khi còn nhỏ ở cùng với cậu, cậu cô là cảnh sát, lần đó đi làm nhiệm vụ trong thời gian dài, bởi vì không yên tâm về cô nên tạm thời đem cô đến Khương gia ở mấy ngày.
Khương gia là một gia tộc lớn, trong nhà nhiều người chẳng khác nhiều kiến là bao, cha Khương lại là người quen cũ của cậu, vì thế Trì Yên rất thuận lợi vào ở Khương gia.
Khương Dịch khi đó đang học đại học, là sinh viên tài năng của viện y học, thường xuyên ở lại phòng thí nghiệm cùng mấy con vật nhỏ.
Trì Yên nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Khương Dịch là ở phòng thí nghiệm, lúc ấy anh mới qua tuổi thành niên không lâu, trên mặt vẫn mang nét đường hoàng của thiếu niên, nhưng cũng mang theo vài phần khác biệt với bạn bè cùng trang lứa, nội liễm cùng thanh lãnh.
Cửa phòng thí nghiệm bị một đám nữa sinh vây quanh, Trì Yên vốn dĩ chỉ muốn đứng chờ bên ngoài, kết quả chờ mãi rồi lại bị xô xô đẩy đẩy mà ngã vào bên trong.
Khương Dịch lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn cô.
Nửa khuôn mặt của anh đều bị khẩu trang che lại, chỉ lộ một đôi mắt, đúng chuẩn đào hoa, khóe mắt phía dưới còn có một nốt ruồi nhỏ, cho dù rõ ràng rất đứng đắn nhìn cô nhưng vẫn mang theo vào phần kinh diễm mê hoặc.
Trì Yên đối với đôi mắt này ấn tượng cực kì sâu, thế nên sau này có gặp Khương Dịch mấy lần, cũng không quá chú ý đến những điều khác.
“Lại đây.” Anh nói.
Trì Yên suy nghĩ bay quá xa, trong lúc nhất thời cũng không có thể trở về kịp.
Khương Dịch đem bật lửa ở trong lòng bàn tay xoay mấy vòng, lập lại: “Trì Yên, lại đây.”
Trong nháy mắt ấy, Trì Yên thậm chí không phân rõ đâu là hồi ức đâu là hiện thực, mãi đến vài giây sau khi cô nghe thấy tiếng bật lửa.
Trì Yên lúc này mới bình thường trở lại, vừa nâng mắt, đã nhìn thấy Khương Dịch hướng cô ngoắc ngón tay, giống như đang gọi chó trêu mèo vậy.
Chần chờ vài giây, Trì Yên vẫn tiến về phía trước vài bước.
Mới dừng bước chân, khuôn mặt đàn ông không hề báo trước chợt áp xuống, Trì Yên thậm chí còn không kịp phản ứng, Khương Dịch dừng lại, nghe rõ cả tiếng hít thở, khoảng cách hai người bây giờ còn chưa tới năm centimet.
Ngón tay anh khẽ nâng cằm Trì Yên “Quen nhau tám năm, em thế mà vẫn không nhớ được anh?”
Trì Yên theo bản năng giải thích: “Em cho rằng anh vẫn chưa về……”
Huống chi, lần này cô cũng nhận ra anh mà.
Khương Dịch nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, khoảng cách quá gần, anh thậm chí có thể ngửi được mùi rượu trên khóe môi Trì Yên, cùng với mùi hoa tường vi khẽ thoảng qua, hô hấp của anh ngày càng nặng, đầu nghiêng nghiêng, "Uống không ít rượu rồi?"
Hình như cũng hơi nhiều, đầu cô lúc này đã bắt đầu nặng rồi.
Trì Yên thở ra một hơi, còn chưa kịp trả lời, đột nhiên, mặt anh đã tới gần, cánh môi áp xuống, mang theo hương rượu quyện với hương thuốc lá nhàn nhạt, tinh khiết, ở trên môi cô nhẹ nhàng, trằn trọc, không có thêm bất cứ động tác nào, tùy ý mà ngây thơ.
Chẳng giống tác phong của Khương Dịch chút nào.
Trì Yên trong lúc nhất thời không phản ứng.
Cô chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt.
Khuôn mặt Khương Dịch gần trong gang tấc, đẹp đẽ, thậm chí hoàn toàn nhìn không ra lỗ chân lông, mày rậm, mũi cao, ngay cả bên sườn mặt, đến một chỗ xấu cũng tìm không ra.
Lần đầu tiên Trì Yên cẩn thận ngắm nhìn anh, trái tim cô đạp loạn, cô họng nghèn nghẹn, ngay lúc sắp không thở được nữa, đầu ngón tay anh chợt buông lỏng, ở trên môi cô khẽ cắn một cái.
Cô nghe thấy anh thấp giọng nói hai chữ: “Phạt em.”
Là phạt cô uống quá nhiều rượu…… Hay là phạt cô không nhận ra anh?
Trì Yên cảm thấy lần thứ hai, đại não cô lại thiếu dưỡng khí, đến cả cung phản xạ cũng dài ra không ít, phải một hồi lâu sau, cô mới nhớ tới tin hot Bạch Lộ nói với cô hôm nay.
Không công bằng.
Cô cùng lắm chỉ là không nhận ra anh mà thôi, vẫn tốt hơn Khương Dịch cho cô đội nón xanh a!
Hai người dù sao cũng là vợ chồng mà.
Huống chi, cũng không phải chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Trì Yên càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, cô đè đè ấn đường, vừa muốn nói, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Người nọ khẳng định là say không ít, tiếng bước chân rõ ràng loạn không thành bước, vừa mở miệng, giọng nói líu cả lại: “ Ô Khương, Khương tổng, anh đổi khẩu vị a?”
Ở nước ngoài Khương Dịch hẹn hò toàn với người mẫu, thế mà lại có hứng thú với tiểu bạch thỏ thanh thuần như này, cũng không làm cho hắn ngạc nhiên lắm.
Trì Yên nghe ra, đây là cái vị vừa rồi thao thao bất tuyệt cùng cô mà.
Cô vừa nâng mắt, vừa vặn nhìn thấy Khương Dịch khẽ cau mày.
Khóe môi anh bị son môi của cô phủ một tầng đỏ nhạt, vừa giơ tay lên cọ nhẹ một chút, bàn tay cũng nhiếm màu đỏ.
Khương Dịch không nói chuyện, khóe môi tuy nhẹ nhàng câu lên một chút, vẻ mặt lại rõ ràng không ngờ.
Vị giám đốc kia lập tức bị sợ hãu đến tỉnh một nửa, không dám hỏi nhiều, xám xịt đi vào toilet, mãi cũng không dám ra.
·
Bữa tiệc lúc sau đã biến thành tiệc mừng Khương Dịch trở về, mãi hơn 10h tối mới kết thúc.
Khương Dịch cùng Trì Yên đều uống rượu, không có thể lái xe, chỉ có thể gọi điện thoại kêu tài xế đến đón.
Thành phố Lâm An ở vùng duyên hải, gió đêm ẩm nhưng cũng lạnh đến xương.
Tửu lượng của Trì Yên không tồi, nhưng lại phải uống quá nhiều, lúc ra khỏi cửa bị gió đêm thổi qua, đầu lại đau. Cô kéo vạt áo khoác, chờ xe nhàm chán liền lấy vài quyển tạp chí ở sạp báo ven đường lên xem.
Rất nhiều tin tức Bạch Lộ đã từng nói với cô, nhưng mà nghe người ta nói với tự mình xem quả là không giống nhau, Trì Yên lật vài tờ, đem toàn bộ chú ý đặt ở trên tin tức về Khương Dịch.
Người viết đến là ba hoa chích choè, Trì Yên xem rất chăm chú, bất ngờ nghe tiếng còi xe vang lên phía sau.
Quay đầu nhìn lại, là xe của Khương gia.
Trì Yên đóng lại mấy cuốn tạp chí, đưa ra một tờ tiền đỏ, cầm theo mấy kỳ 《 Danh Ưu 》 mang lên xe.
Trong xe không chỉ có cô và Khương Dịch.
Sau khi đóng cửa xe, Trì Yên mới chú ý tới người đang ngồi ở ghế trước, người nọ quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Chị dâu.”
Ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào, mờ mờ, Trì Yên không nhìn rõ nhưng cũng nhận ra người này là ai- ông chủ của hội quán.
Vừa rồi lúc ở trên bàn tiệc, anh ta không ngừng nhìn cô.
Người nọ tự giới thiệu: “Lục Cận Thanh.”
Trì Yên nhấp môi cười cười, đơn giản chào hỏi, rồi cúi đầu xem tạp chí.
Trước khi khởi động xe, tài xế hỏi cô: “Phu nhân, có cần bật đèn không ạ?”
“Không……”
“Bật đi!”
Trì Yên nghiêng đầu nhìn Khương Dịch, ánh mắt anh chuyển từ cuốn tạp chí tới khuôn mặt cô, sau đó duỗi tay nới lỏng cà vạt.
Chuyện này vốn dĩ đuối lý rõ ràng là Khương Dịch, kết quả bị anh nhìn như vậy, Trì Yên ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
Sau khi đèn đã bật, Trì Yên biết có vài lời không thể tùy tiện nói trước mặt người ngoài, vì thế dứt khoát đem mấy quyển tạp chí đều đưa tới trước mặt Khương Dịch.
Cô hất cằm, chân đạp một cái, còn kiêu ngạo hừ mũi với anh.
Khương Dịch nhìn qua đại khái nội dung, mày càng nhăn càng chặt ——
Nghi ngờ cùng nữ người mẫu nghỉ phép ở bãi biển.
Nghi ngờ cùng nữ minh tinh Hollywood đi bệnh viện phụ sản kiểm tra.
Nghi ngờ cùng nữ ca sĩ nổi danh hẹn hò một tháng, tình cảm tan vỡ.
……
Lại vừa thấy chữ kí của biên tập viên ký bên dưới: Sở Sở.
Con nhóc Khương Du Sở này lá gan cũng thật là lớn, chẳng cần biết có hay không đều viết loạn, nói như anh ra nước ngoài chỉ biết hẹn hò linh tinh vậy.
Khương Dịch khép cuốn tạp chí lại, vừa uống rượu xong khiến đầu anh có chút đau, đè đè ấn đường, cũng không mở miệng giải thích.
Thật sự là không biết giải thích cái gì, bởi vì mấy người này, anh căn bản không nhớ rõ ai với ai.
Quan trọng nhất chính là, anh giải thích, Trì Yên cũng chưa chắc sẽ tin.
Trì Yên lại đem phản ứng của anh hiểu thành là vì chột dạ, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thở ra một hơi dài.
Bên ngoài từng hàng ngô đồng đều lùi lại phía sau, tài xế lái xe vững vàng, khi mà đến trước ngã tư đường, tay lái lại đột nhiên đánh mạnh một chút.
Theo quán tính, Trì Yên không hề đề phòng mà lao sang một hướng khác, may mắn được Khương Dịch đỡ lấy mới không bị ngã xuống.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà cánh môi mỏng của anh cọ nhẹ lên má cô, mềm ấm mà nóng bỏng.
Giây tiếp theo, Trì Yên nghe thấy được Khương Dịch mở miệng, là nói với người tài xế.
“Không muốn tiền lương nữa rồi?”
Trì Yên lập tức ngồi dậy, tim vẫn còn hơi hoảng loạn, cô lên tiếng giải thuchs giúp người tài xế một câu: “Em không sao!”
Ghế phụ.
Lục Cận Thanh cười nhạt một tiếng, vừa rồi lúc Trì Yên ngã qua bị anh hôn, cậu rõ ràng thấy Khương Dịch cong khóe môi, mặc dù chỉ là trong chớp mắt.
A.
Thực là muộn phiền.
Lục Cận Thanh mắt trợn trắng.
·
Về đến nhà đã rất khuya.
Trong nhà không có đàn ông, chỉ có một bảo mẫu, lúc trước nhận được điện thoại của cô nên đã nghỉ trước, biệt thự càng thêm trống trải an tĩnh.
Trì Yên vừa mệt vừa buồn ngủ, thay đôi déo lê, lại từ tủ giày lấy ra đôi dép dùng một lần đưa cho Khương Dịch, cô ngáp một cái, khi nói chuyện mang theo âm mũi: "Ngày mai mua sau, đêm nay anh dùng tạm trước đã"
“Bị cảm rồi?”
Trì Yên khẽ gật đàu, mấy ngày nay cứ nóng lạnh liên tục, cô ra diễn đều là ở bên ngoài phim trường, đã bị cảm mấy ngày rồi.
“Đã uống thuốc chưa?”
“Em có uống rồi.”
Mẹ của Khương Dịch là phó viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, cho nên trong nhà phương diện thuốc men luôn luôn đầy đủ, hơn nữa định kỳ sẽ đổi một lần.
Trì Yên pha hai bát canh giải rượu, đưa cho Khương Dịch một bát, sau đó bưng bát của mình chậm rì rì lên lầu.
Đầu cô có chút nặng, cơ thể cũng không quá thoải mái, đi phòng tắm tắm bằng nước ấm mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Đèn phòng ngủ vẫn sáng, Khương Dịch đứng trước cái tủ đầu giường, Trì Yên híp mắt nhìn, chú ý tới cái hòm thuốc trước mặt anh.
Dường như anh biết cô ra, đôi mắt cũng chẳng thèm nâng lên một chút, “Nằm lên giường đi.”
“Làm, làm gì?”
Trì Yên tưởng tượng một chút, giọng nói đều run lên.
Tuy rằng biết đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng mà bây giờ...... Tiến độ này có phải quá nhanh rồi không?
Khương Dịch quay đầu liếc nhìn cô một cái, duỗi tay đi túm cô lên, Trì Yên vốn dĩ cảm mạo nên cũng không có bao nhiêu sức lực, dễ như trở bàn tay mà đã bị anh đẩy ngã ở trên giường.
Đầu cô choáng váng, trước mắt lung lay mấy ngôi sao bay lượn, Trì Yên quay đầu nhìn.
Dưới ánh đèn thủy tinh, Khương Dịch đang dùng ống tiêm đem thuốc trong một loạt cái bình nhỏ trong suốt nước thuốc hút vào, dáng vẻ nghiêm túc y như lần giải phẫu chuột bạch nhỏ trước đây.
Trì Yên trong lòng rơi lộp bộp, mới vừa chống cánh tay muốn bò dậy, eo cô đã bị anh cô ôm lấy rồi đè xuống.
“Trì Yên ——” giọng nam rất rõ ràng, sau đó một loạt vỏ thủy tinh bị anh ném vào thùng rác, “Lạch cạch” vài tiếng, “Em giờ muốn bị anh tiêm một mũi hay là muốn anh "làm" một lần?”
____________
Editor lảm nhảm: có ngon anh làm đê, làm đê, chỉ giỏi võ mồm thôi, làm em đợi đến chương 17 vẫn chả có thịt mà đã thả thính từ chương 2. Khương giáo sư, cầu tự trọng!
“Trì Yên,” Khương Dịch nhẹ cong môi, vì đuôi mắt hơi hơi cong lên, khi nhìn qua, không có nguyên nhân đã làm nở ra vẻ xuân sắc hiếm có. Anh hỏi: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Trì Yên sửng sốt một chút, sau đó ở trong đầu nhanh chóng đem vấn đề này tính nhanh một thoáng, thực mau đã có đáp án ——
Tám năm.
Năm cô mười sáu tuổi đã quen biết Khương Dịch.
Tính ra đến bây giờ vừa đúng tám năm.
Trì Yên khi còn nhỏ ở cùng với cậu, cậu cô là cảnh sát, lần đó đi làm nhiệm vụ trong thời gian dài, bởi vì không yên tâm về cô nên tạm thời đem cô đến Khương gia ở mấy ngày.
Khương gia là một gia tộc lớn, trong nhà nhiều người chẳng khác nhiều kiến là bao, cha Khương lại là người quen cũ của cậu, vì thế Trì Yên rất thuận lợi vào ở Khương gia.
Khương Dịch khi đó đang học đại học, là sinh viên tài năng của viện y học, thường xuyên ở lại phòng thí nghiệm cùng mấy con vật nhỏ.
Trì Yên nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Khương Dịch là ở phòng thí nghiệm, lúc ấy anh mới qua tuổi thành niên không lâu, trên mặt vẫn mang nét đường hoàng của thiếu niên, nhưng cũng mang theo vài phần khác biệt với bạn bè cùng trang lứa, nội liễm cùng thanh lãnh.
Cửa phòng thí nghiệm bị một đám nữa sinh vây quanh, Trì Yên vốn dĩ chỉ muốn đứng chờ bên ngoài, kết quả chờ mãi rồi lại bị xô xô đẩy đẩy mà ngã vào bên trong.
Khương Dịch lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn cô.
Nửa khuôn mặt của anh đều bị khẩu trang che lại, chỉ lộ một đôi mắt, đúng chuẩn đào hoa, khóe mắt phía dưới còn có một nốt ruồi nhỏ, cho dù rõ ràng rất đứng đắn nhìn cô nhưng vẫn mang theo vào phần kinh diễm mê hoặc.
Trì Yên đối với đôi mắt này ấn tượng cực kì sâu, thế nên sau này có gặp Khương Dịch mấy lần, cũng không quá chú ý đến những điều khác.
“Lại đây.” Anh nói.
Trì Yên suy nghĩ bay quá xa, trong lúc nhất thời cũng không có thể trở về kịp.
Khương Dịch đem bật lửa ở trong lòng bàn tay xoay mấy vòng, lập lại: “Trì Yên, lại đây.”
Trong nháy mắt ấy, Trì Yên thậm chí không phân rõ đâu là hồi ức đâu là hiện thực, mãi đến vài giây sau khi cô nghe thấy tiếng bật lửa.
Trì Yên lúc này mới bình thường trở lại, vừa nâng mắt, đã nhìn thấy Khương Dịch hướng cô ngoắc ngón tay, giống như đang gọi chó trêu mèo vậy.
Chần chờ vài giây, Trì Yên vẫn tiến về phía trước vài bước.
Mới dừng bước chân, khuôn mặt đàn ông không hề báo trước chợt áp xuống, Trì Yên thậm chí còn không kịp phản ứng, Khương Dịch dừng lại, nghe rõ cả tiếng hít thở, khoảng cách hai người bây giờ còn chưa tới năm centimet.
Ngón tay anh khẽ nâng cằm Trì Yên “Quen nhau tám năm, em thế mà vẫn không nhớ được anh?”
Trì Yên theo bản năng giải thích: “Em cho rằng anh vẫn chưa về……”
Huống chi, lần này cô cũng nhận ra anh mà.
Khương Dịch nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, khoảng cách quá gần, anh thậm chí có thể ngửi được mùi rượu trên khóe môi Trì Yên, cùng với mùi hoa tường vi khẽ thoảng qua, hô hấp của anh ngày càng nặng, đầu nghiêng nghiêng, "Uống không ít rượu rồi?"
Hình như cũng hơi nhiều, đầu cô lúc này đã bắt đầu nặng rồi.
Trì Yên thở ra một hơi, còn chưa kịp trả lời, đột nhiên, mặt anh đã tới gần, cánh môi áp xuống, mang theo hương rượu quyện với hương thuốc lá nhàn nhạt, tinh khiết, ở trên môi cô nhẹ nhàng, trằn trọc, không có thêm bất cứ động tác nào, tùy ý mà ngây thơ.
Chẳng giống tác phong của Khương Dịch chút nào.
Trì Yên trong lúc nhất thời không phản ứng.
Cô chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt.
Khuôn mặt Khương Dịch gần trong gang tấc, đẹp đẽ, thậm chí hoàn toàn nhìn không ra lỗ chân lông, mày rậm, mũi cao, ngay cả bên sườn mặt, đến một chỗ xấu cũng tìm không ra.
Lần đầu tiên Trì Yên cẩn thận ngắm nhìn anh, trái tim cô đạp loạn, cô họng nghèn nghẹn, ngay lúc sắp không thở được nữa, đầu ngón tay anh chợt buông lỏng, ở trên môi cô khẽ cắn một cái.
Cô nghe thấy anh thấp giọng nói hai chữ: “Phạt em.”
Là phạt cô uống quá nhiều rượu…… Hay là phạt cô không nhận ra anh?
Trì Yên cảm thấy lần thứ hai, đại não cô lại thiếu dưỡng khí, đến cả cung phản xạ cũng dài ra không ít, phải một hồi lâu sau, cô mới nhớ tới tin hot Bạch Lộ nói với cô hôm nay.
Không công bằng.
Cô cùng lắm chỉ là không nhận ra anh mà thôi, vẫn tốt hơn Khương Dịch cho cô đội nón xanh a!
Hai người dù sao cũng là vợ chồng mà.
Huống chi, cũng không phải chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Trì Yên càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, cô đè đè ấn đường, vừa muốn nói, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Người nọ khẳng định là say không ít, tiếng bước chân rõ ràng loạn không thành bước, vừa mở miệng, giọng nói líu cả lại: “ Ô Khương, Khương tổng, anh đổi khẩu vị a?”
Ở nước ngoài Khương Dịch hẹn hò toàn với người mẫu, thế mà lại có hứng thú với tiểu bạch thỏ thanh thuần như này, cũng không làm cho hắn ngạc nhiên lắm.
Trì Yên nghe ra, đây là cái vị vừa rồi thao thao bất tuyệt cùng cô mà.
Cô vừa nâng mắt, vừa vặn nhìn thấy Khương Dịch khẽ cau mày.
Khóe môi anh bị son môi của cô phủ một tầng đỏ nhạt, vừa giơ tay lên cọ nhẹ một chút, bàn tay cũng nhiếm màu đỏ.
Khương Dịch không nói chuyện, khóe môi tuy nhẹ nhàng câu lên một chút, vẻ mặt lại rõ ràng không ngờ.
Vị giám đốc kia lập tức bị sợ hãu đến tỉnh một nửa, không dám hỏi nhiều, xám xịt đi vào toilet, mãi cũng không dám ra.
·
Bữa tiệc lúc sau đã biến thành tiệc mừng Khương Dịch trở về, mãi hơn 10h tối mới kết thúc.
Khương Dịch cùng Trì Yên đều uống rượu, không có thể lái xe, chỉ có thể gọi điện thoại kêu tài xế đến đón.
Thành phố Lâm An ở vùng duyên hải, gió đêm ẩm nhưng cũng lạnh đến xương.
Tửu lượng của Trì Yên không tồi, nhưng lại phải uống quá nhiều, lúc ra khỏi cửa bị gió đêm thổi qua, đầu lại đau. Cô kéo vạt áo khoác, chờ xe nhàm chán liền lấy vài quyển tạp chí ở sạp báo ven đường lên xem.
Rất nhiều tin tức Bạch Lộ đã từng nói với cô, nhưng mà nghe người ta nói với tự mình xem quả là không giống nhau, Trì Yên lật vài tờ, đem toàn bộ chú ý đặt ở trên tin tức về Khương Dịch.
Người viết đến là ba hoa chích choè, Trì Yên xem rất chăm chú, bất ngờ nghe tiếng còi xe vang lên phía sau.
Quay đầu nhìn lại, là xe của Khương gia.
Trì Yên đóng lại mấy cuốn tạp chí, đưa ra một tờ tiền đỏ, cầm theo mấy kỳ 《 Danh Ưu 》 mang lên xe.
Trong xe không chỉ có cô và Khương Dịch.
Sau khi đóng cửa xe, Trì Yên mới chú ý tới người đang ngồi ở ghế trước, người nọ quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Chị dâu.”
Ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào, mờ mờ, Trì Yên không nhìn rõ nhưng cũng nhận ra người này là ai- ông chủ của hội quán.
Vừa rồi lúc ở trên bàn tiệc, anh ta không ngừng nhìn cô.
Người nọ tự giới thiệu: “Lục Cận Thanh.”
Trì Yên nhấp môi cười cười, đơn giản chào hỏi, rồi cúi đầu xem tạp chí.
Trước khi khởi động xe, tài xế hỏi cô: “Phu nhân, có cần bật đèn không ạ?”
“Không……”
“Bật đi!”
Trì Yên nghiêng đầu nhìn Khương Dịch, ánh mắt anh chuyển từ cuốn tạp chí tới khuôn mặt cô, sau đó duỗi tay nới lỏng cà vạt.
Chuyện này vốn dĩ đuối lý rõ ràng là Khương Dịch, kết quả bị anh nhìn như vậy, Trì Yên ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
Sau khi đèn đã bật, Trì Yên biết có vài lời không thể tùy tiện nói trước mặt người ngoài, vì thế dứt khoát đem mấy quyển tạp chí đều đưa tới trước mặt Khương Dịch.
Cô hất cằm, chân đạp một cái, còn kiêu ngạo hừ mũi với anh.
Khương Dịch nhìn qua đại khái nội dung, mày càng nhăn càng chặt ——
Nghi ngờ cùng nữ người mẫu nghỉ phép ở bãi biển.
Nghi ngờ cùng nữ minh tinh Hollywood đi bệnh viện phụ sản kiểm tra.
Nghi ngờ cùng nữ ca sĩ nổi danh hẹn hò một tháng, tình cảm tan vỡ.
……
Lại vừa thấy chữ kí của biên tập viên ký bên dưới: Sở Sở.
Con nhóc Khương Du Sở này lá gan cũng thật là lớn, chẳng cần biết có hay không đều viết loạn, nói như anh ra nước ngoài chỉ biết hẹn hò linh tinh vậy.
Khương Dịch khép cuốn tạp chí lại, vừa uống rượu xong khiến đầu anh có chút đau, đè đè ấn đường, cũng không mở miệng giải thích.
Thật sự là không biết giải thích cái gì, bởi vì mấy người này, anh căn bản không nhớ rõ ai với ai.
Quan trọng nhất chính là, anh giải thích, Trì Yên cũng chưa chắc sẽ tin.
Trì Yên lại đem phản ứng của anh hiểu thành là vì chột dạ, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thở ra một hơi dài.
Bên ngoài từng hàng ngô đồng đều lùi lại phía sau, tài xế lái xe vững vàng, khi mà đến trước ngã tư đường, tay lái lại đột nhiên đánh mạnh một chút.
Theo quán tính, Trì Yên không hề đề phòng mà lao sang một hướng khác, may mắn được Khương Dịch đỡ lấy mới không bị ngã xuống.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà cánh môi mỏng của anh cọ nhẹ lên má cô, mềm ấm mà nóng bỏng.
Giây tiếp theo, Trì Yên nghe thấy được Khương Dịch mở miệng, là nói với người tài xế.
“Không muốn tiền lương nữa rồi?”
Trì Yên lập tức ngồi dậy, tim vẫn còn hơi hoảng loạn, cô lên tiếng giải thuchs giúp người tài xế một câu: “Em không sao!”
Ghế phụ.
Lục Cận Thanh cười nhạt một tiếng, vừa rồi lúc Trì Yên ngã qua bị anh hôn, cậu rõ ràng thấy Khương Dịch cong khóe môi, mặc dù chỉ là trong chớp mắt.
A.
Thực là muộn phiền.
Lục Cận Thanh mắt trợn trắng.
·
Về đến nhà đã rất khuya.
Trong nhà không có đàn ông, chỉ có một bảo mẫu, lúc trước nhận được điện thoại của cô nên đã nghỉ trước, biệt thự càng thêm trống trải an tĩnh.
Trì Yên vừa mệt vừa buồn ngủ, thay đôi déo lê, lại từ tủ giày lấy ra đôi dép dùng một lần đưa cho Khương Dịch, cô ngáp một cái, khi nói chuyện mang theo âm mũi: "Ngày mai mua sau, đêm nay anh dùng tạm trước đã"
“Bị cảm rồi?”
Trì Yên khẽ gật đàu, mấy ngày nay cứ nóng lạnh liên tục, cô ra diễn đều là ở bên ngoài phim trường, đã bị cảm mấy ngày rồi.
“Đã uống thuốc chưa?”
“Em có uống rồi.”
Mẹ của Khương Dịch là phó viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, cho nên trong nhà phương diện thuốc men luôn luôn đầy đủ, hơn nữa định kỳ sẽ đổi một lần.
Trì Yên pha hai bát canh giải rượu, đưa cho Khương Dịch một bát, sau đó bưng bát của mình chậm rì rì lên lầu.
Đầu cô có chút nặng, cơ thể cũng không quá thoải mái, đi phòng tắm tắm bằng nước ấm mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Đèn phòng ngủ vẫn sáng, Khương Dịch đứng trước cái tủ đầu giường, Trì Yên híp mắt nhìn, chú ý tới cái hòm thuốc trước mặt anh.
Dường như anh biết cô ra, đôi mắt cũng chẳng thèm nâng lên một chút, “Nằm lên giường đi.”
“Làm, làm gì?”
Trì Yên tưởng tượng một chút, giọng nói đều run lên.
Tuy rằng biết đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng mà bây giờ...... Tiến độ này có phải quá nhanh rồi không?
Khương Dịch quay đầu liếc nhìn cô một cái, duỗi tay đi túm cô lên, Trì Yên vốn dĩ cảm mạo nên cũng không có bao nhiêu sức lực, dễ như trở bàn tay mà đã bị anh đẩy ngã ở trên giường.
Đầu cô choáng váng, trước mắt lung lay mấy ngôi sao bay lượn, Trì Yên quay đầu nhìn.
Dưới ánh đèn thủy tinh, Khương Dịch đang dùng ống tiêm đem thuốc trong một loạt cái bình nhỏ trong suốt nước thuốc hút vào, dáng vẻ nghiêm túc y như lần giải phẫu chuột bạch nhỏ trước đây.
Trì Yên trong lòng rơi lộp bộp, mới vừa chống cánh tay muốn bò dậy, eo cô đã bị anh cô ôm lấy rồi đè xuống.
“Trì Yên ——” giọng nam rất rõ ràng, sau đó một loạt vỏ thủy tinh bị anh ném vào thùng rác, “Lạch cạch” vài tiếng, “Em giờ muốn bị anh tiêm một mũi hay là muốn anh "làm" một lần?”
____________
Editor lảm nhảm: có ngon anh làm đê, làm đê, chỉ giỏi võ mồm thôi, làm em đợi đến chương 17 vẫn chả có thịt mà đã thả thính từ chương 2. Khương giáo sư, cầu tự trọng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook