Ngọt Khắc Vào Tim
-
Chương 1
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Nữ diễn viên diễn cùng lại quên thoại.
Cho đến khi cô ta trước mặt Trì Yên sửa loạn lời thoại lần thứ năm, đạo diễn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, mặt đen như đáy nồi, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ hòa ái dễ gần: “Nghỉ ngơi mười phút!”
Đầu xuân thời tiết đã bắt đầu ấm lại, bên ngoài phim trường mặt trời lúc này thực rực rỡ, đem từng dòng từng dòng ánh sáng chói lóa tưới xuống mặt đất làm cho người ta ảo giác được một sự ấm áp vô cùng.
Trong không khí, thực, vẫn mang theo chút lạnh lẽo, Trì Yên mặc một chiếc váy ngắn, cánh tay tinh tế cùng đôi chân thẳng tắp lộ hơn phân nửa ở bên ngoài. Khi một chiếc áo khoác khoác lên trên người cô, cô theo bản năng khẽ run run một chút.
Trợ lý ghi chép ở trường quay tốt bụng đem đến một chiếc giấy, Trì Yên chân thành nói cảm ơn, đem hơn phân nửa cục đá lạnh trong miệng nhả vào cốc.
Một tiếng “đông” thực nhẹ, Trì Yên nhìn cục đá kia xoay vòng quanh dưới đáy cốc, sau đó đem tầm mắt chuyển qua người bên cạnh, cô giống như bây giờ mới chú ý tới bạn tốt Bạch Lộ đang đè nặng giọng oán giận.
“Người có "sân sau" đúng là không giống người khác, mình tới xem cậu đã nửa ngày, sai đã đến bốn năm lần, đạo diễn cũng không dám to tiếng với cô ta; nhìn lại cậu ấy mà, đóng nửa năm vai quần chúng mới nhận được một cái vai như này……” Bạch Lộ giơ bàn tay lên đếm đếm, “Nữ phụ số 6, nếu sai thoại là cậu, có lẽ đã bị cái tên Bao Công mặt đen kia mắng chết rồi!”
Bao Công mặt đen, đại khái là chỉ vị đạo diễn kia rồi.
Đầu lưỡi Trì Yên có chút cứng lại, cô chớp chớp mắt, từ chối nêu ý kiến.
Diễn viên có ô dù kia tất nhiên không thể nào phải nhận đãi ngộ như cô rồi.
Bạch Lộ chạm chạm cổ tay cô, biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Lạnh không?”
Trì Yên không trả lời vấn đề này, miệng cô ngậm chút nước ấm, nhả hết vào cốc giấy rồi mới mở miệng: “Cậu thì sao? Moi được gì từ chỗ Biên Giác Liệu chưa?
Bạch Lộ cùng cô quen biết đã nhiều năm, hai năm trước vào một tòa soạn làm paparazzi, Trì Yên không ít lần từ miệng cô bạn nghe được những tin nóng mới nhất.
Hôm nay đến đây, nhiệm vụ chủ yếu của Bạch Lộ chính là moi tin về nhân vật nam chính Biên Giác Liệu của đoàn phim kế bên, nhiệm vụ thứ yếu mới là tới thăm Trì Yên.
Cô nàng kéo Trì Yên sang bên túm lại, nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có người mới thấp giọng nói: “Có tin tức cực hot, muốn nghe hay không?”
Trì Yên không cự tuyệt.
“Ông xã nhà cậu lại chuẩn bị lên trang nhất《 Danh Ưu 》rồi!” Dừng một chút, Bạch Lộ lại nói thêm một câu: “Lần này là một người mẫu, dáng người cực kì nóng bỏng!”
《 Danh Ưu 》 là một tạp trí có tiếng trong nước, tin tức trong hay ngoài nước đều ôm hết, mấy năm nay lại còn lấn sân sang làm báo mạng, đã có một địa vị nhất định trong lòng mọi người.
Loại chuyện này một tháng vẫn xuất hiện một lần, Trì Yên nghe được lại vô cùng thản nhiên. Cô sờ sờ cằm suy nghĩ một chút, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Bạch Lộ khẽ hỏi: “Khương Dịch a…… Anh ấy trông như thế nào?”
Bạch Lộ: “……”
Vẻ mặt và giọng điệu của Trì Yên không giống như đang nói giỡn.
Trầm mặc vài giây, Bạch Lộ nói: “Yên Nhi, anh ta thật là chồng cậu sao?”
Vợ chồng hợp pháp, giấy trắng mực đen công chứng đàng hoàng.
Nhưng mà ——
“Lộ Lộ, bọn mình đã không gặp nhau nửa năm rồi.”
Ý của Trì Yên là, cô tạm thời không nhớ nổi cũng là chuyện hết sức bình thường thôi.
Bạch Lộ trả lời cô bằng một tiếng cười lạnh.
Trì Yên: “Cậu cũng biết là gương mặt đẹp nghìn bài một điệu*, không có khác biệt nhau là mấy, mình nhớ không được cũng rất bình thường.”
(*đều na ná như nhau đó)
“Được rồi, đừng đem lão già si ngốc nhà cậu nói thành tươi mát thoát tục như thế nữa.” Bạch Lộ dừng một chút, “khi nào anh ta về nước?”
Trí nhớ của Trì Yên kỳ thật không phải là kém, nhưng mà số lần cô gặp Khương Dịch thực rất ít; kết hôn xong lại chia xa, hai người hai bên bán cầu, ai cũng chẳng quan tâm tới ai, qua hơn nửa năm, cô cũng chỉ nhớ kỹ mỗi cặp mắt kia thôi.
Tinh xảo đẹp, nhưng cũng rất đa tình.
Bạch Lộ duỗi tay ở trước mặt cô lắc lư vài cái.
Trì Yên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bởi vì khẽ cắn ống hút, giọng nói trở nên mềm ấm còn mang theo giọng mũi nũng nịu: “Chắc tầm không đến nửa năm nữa.”
Bạch Lộ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, rõ ràng đã nhìn rất nhiều năm, nhưng là vẫn như cũ đều cảm thấy kinh diễm.
Trì Yên lớn lên rất đẹp, có đôi mắt tiêu chuẩn của một hồ ly, thanh khiết sống động lại vẫn ẩn hiện nét mị hoặc, mũi cao dọc dừa*, chóp mũi xinh đẹp mịn sáng, cả người tỏa ra vẻ đẹp tinh xảo từ tận trong xương cốt.
Chỉ tiếc —— lâu như vậy mà cũng chỉ nhận được mấy vai phụ mờ nhạt.
Trì Yên không hề để ý đến ánh mắt phức tạp của Bạch Lộ, cô cúi đầu lướt nhẹ di động, muốn tìm được diện mạo Khương Dịch từ trên mạng, kết quả không phải chỉ có một cái gáy, chưa được nửa sườn mặt thì chính là bức ảnh chụp độ phân giải cực kì thấp, không thể nhìn rõ diện mạo.
Bên cạnh, những thông tin tai tiếng của cô bạn gái còn được viết rất rõ ràng.
Tổng cộng năm bức ảnh, với năm cô gái khác nhau.
Cho nên nói, đến cơ hội để cô nhớ lại diện mạo của Khương Dịch một chút cũng không có.
Bạch Lộ giải thích: “Ảnh chụp không rõ ràng lắm là bởi vì đã bị xử lý, Khương Dịch hình như không quá thích lộ mặt, cho nên tòa soạn cũng không dám để rõ ràng.”
“Cái này giống như kiểu mosaic* ấy, sau đó bọn họ nói là Khương Dịch, thì chính là Khương Dịch sao?”
(*Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác- nguồn Wiki)
Sao có thể!
Bạch Lộ: “ Trong《 Danh Ưu 》 có người biết chuyện,cô ta nói nếu một ngày nào đó Khương Dịch phản bác nói người trong ảnh không phải anh ta thì cô ta sẽ lập tức cuốn gói chạy lấy người, còn bồi thường tiền đã làm thiệt hại đến danh dự cùng tinh thần của Khương Dịch nữa …… Lại nói Yên Nhi, nếu chuyện này còn chưa đâu vào đâu cả, lại ở trên địa bàn nhà họ Khương, cậu cảm thấy bọn họ có dám viết hay không?”
Nói cho cùng, còn không phải bởi vì Khương Dịch không đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện sao?
Loại tin tức này ấy mà, chỉ cần đương sự không làm sáng tỏ, dần dà, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng bọn họ đang ngầm thừa nhận.
Trì Yên không đáp lời.
Thư ký trường quay bên kia đã bắt đầu gọi cô, Trì Yên bên này đáp lời, ném cho Bạch Lộ một câu “Đợi lát nói tiếp” rồi liền đứng dậy đi qua bên kia.
·
Cảnh này phải diễn mãi đến khi mặt trời lặn, đến khi nữ diễn viên có hậu đài lớn kia có thể diễn hoàn chỉnh lời thoại mới chấm dứt.
Buổi tối đoàn phim có một bữa tiệc, cần có năm nữ diễn viên đi cùng để làm không khí thêm vui vẻ.
Vốn dĩ dựa theo trình tự sẽ không đến lượt Trì Yên, nhưng nữ phụ số 2 thân thể không khỏe, nên nữ phụ số 6 chẳng có mấy cảm giác tồn tại là cô đi thay.
Địa điểm bữa tiệc đặt trước là ở một câu lạc bộ cao cấp, chủ nhân của nó là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, ra tay cực kì rộng rãi, hào phóng.
Cả buổi tối, một câu lạc bộ to như vậy trừ người phục vụ ra, cũng chỉ có mười mấy người bọn họ.
Ông chủ câu lạc bộ ngồi ngay phía đối diện Trì Yên, tuổi tác nhìn qua không lớn, bộ dạng cũng không tồi, cho dù trái ôm phải ấp cũng không ngừng liếc mắt về phía đối diện.
Suốt bữa tiệc, Trì Yên đặc biệt an tĩnh, vấn đề nên đáp thì đáp, nên uống cô cũng uống.
Qua mấy lần nâng cốc, mấy cô nữ diễn viên đều không hề rụt rè, nhóm nhà đầu tư càng không cần phải nói, cởi bỏ cái vỏ bọc chính nhân quân tử, bên trong là bộ dạng gì, tất cả đều rõ ràng.
Trong phòng toàn tiếng vui đùa ầm ĩ, Trì Yên không nói gì mà duỗi tay nhéo nhẹ bên tai.
Đôi mắt của vị giám đốc bên cạnh sắp dính lên người cô luôn rồi, Bên cạnh mỗ vị lão tổng đôi mắt đều mau dính đến trên người nàng, đôi mắt híp ngập mỡ*, không nỡ nhìn thẳng.
(*Nguyên văn: sắc mị mị, du nhị nhị: mắt híp híp, mỡ ngầy ngậy)
Cố chịu đựng được đến 9 giờ, chợt có người đẩy cửa tiến vào.
Tâm tư Trì Yên lúc này đều đặt ở trên người vị giám đốc béo ngậy kia, chờ khi cô phản ứng lại thì cái ghế dựa bên trái đã bị kéo ra.
Người nọ ngồi xuống bên cạnh cô.
Người ngồi bên tay phải chà xát tay, bắt đầu nói với cô những lời lẽ thô tục lộ liễu.
Trì Yên dời mắt sang bên, không tự chủ được mà liếc nhìn người bên trái —— tây trang cắt may khéo léo, ngón tay thon dài cân xứng, đẹp đẽ mà không thiếu mạnh mẽ.
Không cần xem mặt cũng biết là một gã đàn ông.
Trì Yên đem tầm mắt thu lại, nhấp một ngụm rượu, rồi chậm rì rì mà đem ly rượu để xuống.
Nửa phút sau.
Cô thoáng nhìn người đàn ông cầm cái ly rượu kia lên.
Động tác của anh mang theo chút tùy ý, như là hành động vô tình, nhưng ánh mắt Trì Yên vừa nhìn, rõ ràng lại thấy bờ môi mỏng của anh, vừa vặn đè lên dấu môi đỏ mà cô lưu lại trên miệng ly.
Rượu vang đỏ bị anh uống một hơi cạn sạch, trên ly rượu chỉ còn lại một dấu son nhàn nhạt không còn hoàn chỉnh, cảm giác mập mờ bừng lên mạnh mẽ.
“Vị tiên sinh này,” Trì Yên nhíu mày, cố gắng đem giọng nói đè thấp: “Xin anh tự trọng!”
Cô chính là gái đã có chồng rồi đấy!
Giọng nói hạ xuống, Trì Yên giương mắt lên xem—— cô cho rằng lại đụng phải một tên sắc lang khoác chiếc áo quân tử.
Người nọ đúng lúc cũng nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, ai cũng không chịu dời đi trước.
Anh có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, phía dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ không rõ màu, chỉ cần anh hơi hơi híp mắt, đáy mắt tựa hồ thật sự sẽ có hai cánh đào hoa từ từ nở rộ.
Vừa liếc mắt một cái, dường như có thứ gì nhanh chóng ở trong đầu cô nổ tung, bùm bùm một trận.
Trái tim Trì Yên đập lỡ một nhịp, sau đó tần suất càng nhanh cứ nhảy lên mãi.
Vị giám đốc "béo ngậy" bên cạnh vốn đã im tiếng, cách vài giây, Trì Yên nghe được ông ta thăm dò kêu hai tiếng ——
Khương tổng.
Cùng lúc đó, Trì Yên chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Chiếc nhẫn cực kỳ đơn giản, ánh đèn thủy tinh chiếc xuống trên bề mặt làm nó phản xạ tỏa ra ánh sáng.
Đây là nhẫn cưới của cô và Khương Dịch.
Trì Yên hít sâu một hơi, cảm thấy xung quanh đều là hương rượu làm say lòng người.
Không thể tin, nhưng không phải do cô không tin.
Đầu óc kịp thời hoạt động lại, cảm giác ảo não cùng có tật giật mình cùng nhau nảy lên, Trì Yên thở dài một hơi: “Tôi đi toilet chút.”
·
Trì Yên không ngờ Khương Dịch sẽ trở về trước dự tính như thế.
Vào trong toilet, cô hối hận vô cùng, vội vàng nhắn WeChat cho Bạch Lộ.
【 hôm nay lời nói với cậu đều xóa bỏ. 】
【 câu nào? 】
【 toàn bộ. 】
Bạch Lộ cực kì nhanh nhạy, rất nhanh đã gửi đáp lời: “Nhớ ra chồng cậu trông như nào rồi hả?"
Sao lại chỉ như thế được.
Trì Yên nhìn chính mình trong gương, lâu sau mới thở ra: “Gặp được.”
Không gặp không biết.
Cái loại diện mạo này của Khương Dịch căn bản không phải là làm người ta nhớ không nổi, mặc kệ trước kia Trì Yên có quên sạch thì chỉ cần liếc mắt một cái cô lập tức có thể nhớ lại.
Bạch Lộ lại hỏi: “Không phải mosaic, gương mặt chính diện thế nào?”
Trì Yên tự động bỏ qua vấn đề này: “Mình vừa rồi vừa nhận ra anh ấy, đầu nóng lên liền chạy ra……”
“Vậy chờ đầu óc cậu lạnh lại chạy về là được rồi.”
Nói thật nhẹ nhàng, mấu chốt là cô trước khi ra ngoài còn nói Khương Dịch tự trọng……
Biết cùng Bạch Lộ thương lượng cũng không được gì, lại nói thêm vài câu, lúc sau, Trì Yên có chút bực bội mà cắt điện thoại.
Lại qua hơn mười phút, cô dùng sữa rửa tay rửa sạch tay, rồi lại dặm lại lớp trang điểm cẩn thận, có thể làm chậm thời gian trở vào thì đều làm, một lúc sau, Trì Yên mới chuẩn bị trở về.
Cả tầng đều trống không, khiến cho âm thanh giày cao gót gõ lên sàn nhà lại càng rõ ràng.
Ngoài cửa toilet, Trì Yên ngoài ý muốn nhìn thấy người đang đứng tựa ở hành lang đối diện.
Anh khẽ cúi đầu, giữ nguyên tư thế ấy nhưng chỉ hơn nửa giây sau, nhìn thấy Trì Yên, bàn tay cầm bật lửa của anh chếch đi mấy centimet.
Ánh lửa màu lam chợt lóe rồi qua, vẫn không châm điếu thuốc.
Khương Dịch không nói chuyện, nhưng là tầm mắt lại dừng trên người Trì Yên.
Cười như không cười, mang theo một thâm ý mờ mịt nào đấy.
Thực hiển nhiên, anh đang đợi cô lên tiếng trước.
Sau một lúc lâu, Trì Yên mới nhấp môi dưới, ra vẻ bình tĩnh chào hỏi anh: “Khương…… Tổng.”
A.
“Khương —— tổng?”
Cho đến khi cô ta trước mặt Trì Yên sửa loạn lời thoại lần thứ năm, đạo diễn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, mặt đen như đáy nồi, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ hòa ái dễ gần: “Nghỉ ngơi mười phút!”
Đầu xuân thời tiết đã bắt đầu ấm lại, bên ngoài phim trường mặt trời lúc này thực rực rỡ, đem từng dòng từng dòng ánh sáng chói lóa tưới xuống mặt đất làm cho người ta ảo giác được một sự ấm áp vô cùng.
Trong không khí, thực, vẫn mang theo chút lạnh lẽo, Trì Yên mặc một chiếc váy ngắn, cánh tay tinh tế cùng đôi chân thẳng tắp lộ hơn phân nửa ở bên ngoài. Khi một chiếc áo khoác khoác lên trên người cô, cô theo bản năng khẽ run run một chút.
Trợ lý ghi chép ở trường quay tốt bụng đem đến một chiếc giấy, Trì Yên chân thành nói cảm ơn, đem hơn phân nửa cục đá lạnh trong miệng nhả vào cốc.
Một tiếng “đông” thực nhẹ, Trì Yên nhìn cục đá kia xoay vòng quanh dưới đáy cốc, sau đó đem tầm mắt chuyển qua người bên cạnh, cô giống như bây giờ mới chú ý tới bạn tốt Bạch Lộ đang đè nặng giọng oán giận.
“Người có "sân sau" đúng là không giống người khác, mình tới xem cậu đã nửa ngày, sai đã đến bốn năm lần, đạo diễn cũng không dám to tiếng với cô ta; nhìn lại cậu ấy mà, đóng nửa năm vai quần chúng mới nhận được một cái vai như này……” Bạch Lộ giơ bàn tay lên đếm đếm, “Nữ phụ số 6, nếu sai thoại là cậu, có lẽ đã bị cái tên Bao Công mặt đen kia mắng chết rồi!”
Bao Công mặt đen, đại khái là chỉ vị đạo diễn kia rồi.
Đầu lưỡi Trì Yên có chút cứng lại, cô chớp chớp mắt, từ chối nêu ý kiến.
Diễn viên có ô dù kia tất nhiên không thể nào phải nhận đãi ngộ như cô rồi.
Bạch Lộ chạm chạm cổ tay cô, biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Lạnh không?”
Trì Yên không trả lời vấn đề này, miệng cô ngậm chút nước ấm, nhả hết vào cốc giấy rồi mới mở miệng: “Cậu thì sao? Moi được gì từ chỗ Biên Giác Liệu chưa?
Bạch Lộ cùng cô quen biết đã nhiều năm, hai năm trước vào một tòa soạn làm paparazzi, Trì Yên không ít lần từ miệng cô bạn nghe được những tin nóng mới nhất.
Hôm nay đến đây, nhiệm vụ chủ yếu của Bạch Lộ chính là moi tin về nhân vật nam chính Biên Giác Liệu của đoàn phim kế bên, nhiệm vụ thứ yếu mới là tới thăm Trì Yên.
Cô nàng kéo Trì Yên sang bên túm lại, nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có người mới thấp giọng nói: “Có tin tức cực hot, muốn nghe hay không?”
Trì Yên không cự tuyệt.
“Ông xã nhà cậu lại chuẩn bị lên trang nhất《 Danh Ưu 》rồi!” Dừng một chút, Bạch Lộ lại nói thêm một câu: “Lần này là một người mẫu, dáng người cực kì nóng bỏng!”
《 Danh Ưu 》 là một tạp trí có tiếng trong nước, tin tức trong hay ngoài nước đều ôm hết, mấy năm nay lại còn lấn sân sang làm báo mạng, đã có một địa vị nhất định trong lòng mọi người.
Loại chuyện này một tháng vẫn xuất hiện một lần, Trì Yên nghe được lại vô cùng thản nhiên. Cô sờ sờ cằm suy nghĩ một chút, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Bạch Lộ khẽ hỏi: “Khương Dịch a…… Anh ấy trông như thế nào?”
Bạch Lộ: “……”
Vẻ mặt và giọng điệu của Trì Yên không giống như đang nói giỡn.
Trầm mặc vài giây, Bạch Lộ nói: “Yên Nhi, anh ta thật là chồng cậu sao?”
Vợ chồng hợp pháp, giấy trắng mực đen công chứng đàng hoàng.
Nhưng mà ——
“Lộ Lộ, bọn mình đã không gặp nhau nửa năm rồi.”
Ý của Trì Yên là, cô tạm thời không nhớ nổi cũng là chuyện hết sức bình thường thôi.
Bạch Lộ trả lời cô bằng một tiếng cười lạnh.
Trì Yên: “Cậu cũng biết là gương mặt đẹp nghìn bài một điệu*, không có khác biệt nhau là mấy, mình nhớ không được cũng rất bình thường.”
(*đều na ná như nhau đó)
“Được rồi, đừng đem lão già si ngốc nhà cậu nói thành tươi mát thoát tục như thế nữa.” Bạch Lộ dừng một chút, “khi nào anh ta về nước?”
Trí nhớ của Trì Yên kỳ thật không phải là kém, nhưng mà số lần cô gặp Khương Dịch thực rất ít; kết hôn xong lại chia xa, hai người hai bên bán cầu, ai cũng chẳng quan tâm tới ai, qua hơn nửa năm, cô cũng chỉ nhớ kỹ mỗi cặp mắt kia thôi.
Tinh xảo đẹp, nhưng cũng rất đa tình.
Bạch Lộ duỗi tay ở trước mặt cô lắc lư vài cái.
Trì Yên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bởi vì khẽ cắn ống hút, giọng nói trở nên mềm ấm còn mang theo giọng mũi nũng nịu: “Chắc tầm không đến nửa năm nữa.”
Bạch Lộ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, rõ ràng đã nhìn rất nhiều năm, nhưng là vẫn như cũ đều cảm thấy kinh diễm.
Trì Yên lớn lên rất đẹp, có đôi mắt tiêu chuẩn của một hồ ly, thanh khiết sống động lại vẫn ẩn hiện nét mị hoặc, mũi cao dọc dừa*, chóp mũi xinh đẹp mịn sáng, cả người tỏa ra vẻ đẹp tinh xảo từ tận trong xương cốt.
Chỉ tiếc —— lâu như vậy mà cũng chỉ nhận được mấy vai phụ mờ nhạt.
Trì Yên không hề để ý đến ánh mắt phức tạp của Bạch Lộ, cô cúi đầu lướt nhẹ di động, muốn tìm được diện mạo Khương Dịch từ trên mạng, kết quả không phải chỉ có một cái gáy, chưa được nửa sườn mặt thì chính là bức ảnh chụp độ phân giải cực kì thấp, không thể nhìn rõ diện mạo.
Bên cạnh, những thông tin tai tiếng của cô bạn gái còn được viết rất rõ ràng.
Tổng cộng năm bức ảnh, với năm cô gái khác nhau.
Cho nên nói, đến cơ hội để cô nhớ lại diện mạo của Khương Dịch một chút cũng không có.
Bạch Lộ giải thích: “Ảnh chụp không rõ ràng lắm là bởi vì đã bị xử lý, Khương Dịch hình như không quá thích lộ mặt, cho nên tòa soạn cũng không dám để rõ ràng.”
“Cái này giống như kiểu mosaic* ấy, sau đó bọn họ nói là Khương Dịch, thì chính là Khương Dịch sao?”
(*Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác- nguồn Wiki)
Sao có thể!
Bạch Lộ: “ Trong《 Danh Ưu 》 có người biết chuyện,cô ta nói nếu một ngày nào đó Khương Dịch phản bác nói người trong ảnh không phải anh ta thì cô ta sẽ lập tức cuốn gói chạy lấy người, còn bồi thường tiền đã làm thiệt hại đến danh dự cùng tinh thần của Khương Dịch nữa …… Lại nói Yên Nhi, nếu chuyện này còn chưa đâu vào đâu cả, lại ở trên địa bàn nhà họ Khương, cậu cảm thấy bọn họ có dám viết hay không?”
Nói cho cùng, còn không phải bởi vì Khương Dịch không đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện sao?
Loại tin tức này ấy mà, chỉ cần đương sự không làm sáng tỏ, dần dà, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng bọn họ đang ngầm thừa nhận.
Trì Yên không đáp lời.
Thư ký trường quay bên kia đã bắt đầu gọi cô, Trì Yên bên này đáp lời, ném cho Bạch Lộ một câu “Đợi lát nói tiếp” rồi liền đứng dậy đi qua bên kia.
·
Cảnh này phải diễn mãi đến khi mặt trời lặn, đến khi nữ diễn viên có hậu đài lớn kia có thể diễn hoàn chỉnh lời thoại mới chấm dứt.
Buổi tối đoàn phim có một bữa tiệc, cần có năm nữ diễn viên đi cùng để làm không khí thêm vui vẻ.
Vốn dĩ dựa theo trình tự sẽ không đến lượt Trì Yên, nhưng nữ phụ số 2 thân thể không khỏe, nên nữ phụ số 6 chẳng có mấy cảm giác tồn tại là cô đi thay.
Địa điểm bữa tiệc đặt trước là ở một câu lạc bộ cao cấp, chủ nhân của nó là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, ra tay cực kì rộng rãi, hào phóng.
Cả buổi tối, một câu lạc bộ to như vậy trừ người phục vụ ra, cũng chỉ có mười mấy người bọn họ.
Ông chủ câu lạc bộ ngồi ngay phía đối diện Trì Yên, tuổi tác nhìn qua không lớn, bộ dạng cũng không tồi, cho dù trái ôm phải ấp cũng không ngừng liếc mắt về phía đối diện.
Suốt bữa tiệc, Trì Yên đặc biệt an tĩnh, vấn đề nên đáp thì đáp, nên uống cô cũng uống.
Qua mấy lần nâng cốc, mấy cô nữ diễn viên đều không hề rụt rè, nhóm nhà đầu tư càng không cần phải nói, cởi bỏ cái vỏ bọc chính nhân quân tử, bên trong là bộ dạng gì, tất cả đều rõ ràng.
Trong phòng toàn tiếng vui đùa ầm ĩ, Trì Yên không nói gì mà duỗi tay nhéo nhẹ bên tai.
Đôi mắt của vị giám đốc bên cạnh sắp dính lên người cô luôn rồi, Bên cạnh mỗ vị lão tổng đôi mắt đều mau dính đến trên người nàng, đôi mắt híp ngập mỡ*, không nỡ nhìn thẳng.
(*Nguyên văn: sắc mị mị, du nhị nhị: mắt híp híp, mỡ ngầy ngậy)
Cố chịu đựng được đến 9 giờ, chợt có người đẩy cửa tiến vào.
Tâm tư Trì Yên lúc này đều đặt ở trên người vị giám đốc béo ngậy kia, chờ khi cô phản ứng lại thì cái ghế dựa bên trái đã bị kéo ra.
Người nọ ngồi xuống bên cạnh cô.
Người ngồi bên tay phải chà xát tay, bắt đầu nói với cô những lời lẽ thô tục lộ liễu.
Trì Yên dời mắt sang bên, không tự chủ được mà liếc nhìn người bên trái —— tây trang cắt may khéo léo, ngón tay thon dài cân xứng, đẹp đẽ mà không thiếu mạnh mẽ.
Không cần xem mặt cũng biết là một gã đàn ông.
Trì Yên đem tầm mắt thu lại, nhấp một ngụm rượu, rồi chậm rì rì mà đem ly rượu để xuống.
Nửa phút sau.
Cô thoáng nhìn người đàn ông cầm cái ly rượu kia lên.
Động tác của anh mang theo chút tùy ý, như là hành động vô tình, nhưng ánh mắt Trì Yên vừa nhìn, rõ ràng lại thấy bờ môi mỏng của anh, vừa vặn đè lên dấu môi đỏ mà cô lưu lại trên miệng ly.
Rượu vang đỏ bị anh uống một hơi cạn sạch, trên ly rượu chỉ còn lại một dấu son nhàn nhạt không còn hoàn chỉnh, cảm giác mập mờ bừng lên mạnh mẽ.
“Vị tiên sinh này,” Trì Yên nhíu mày, cố gắng đem giọng nói đè thấp: “Xin anh tự trọng!”
Cô chính là gái đã có chồng rồi đấy!
Giọng nói hạ xuống, Trì Yên giương mắt lên xem—— cô cho rằng lại đụng phải một tên sắc lang khoác chiếc áo quân tử.
Người nọ đúng lúc cũng nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, ai cũng không chịu dời đi trước.
Anh có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, phía dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ không rõ màu, chỉ cần anh hơi hơi híp mắt, đáy mắt tựa hồ thật sự sẽ có hai cánh đào hoa từ từ nở rộ.
Vừa liếc mắt một cái, dường như có thứ gì nhanh chóng ở trong đầu cô nổ tung, bùm bùm một trận.
Trái tim Trì Yên đập lỡ một nhịp, sau đó tần suất càng nhanh cứ nhảy lên mãi.
Vị giám đốc "béo ngậy" bên cạnh vốn đã im tiếng, cách vài giây, Trì Yên nghe được ông ta thăm dò kêu hai tiếng ——
Khương tổng.
Cùng lúc đó, Trì Yên chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Chiếc nhẫn cực kỳ đơn giản, ánh đèn thủy tinh chiếc xuống trên bề mặt làm nó phản xạ tỏa ra ánh sáng.
Đây là nhẫn cưới của cô và Khương Dịch.
Trì Yên hít sâu một hơi, cảm thấy xung quanh đều là hương rượu làm say lòng người.
Không thể tin, nhưng không phải do cô không tin.
Đầu óc kịp thời hoạt động lại, cảm giác ảo não cùng có tật giật mình cùng nhau nảy lên, Trì Yên thở dài một hơi: “Tôi đi toilet chút.”
·
Trì Yên không ngờ Khương Dịch sẽ trở về trước dự tính như thế.
Vào trong toilet, cô hối hận vô cùng, vội vàng nhắn WeChat cho Bạch Lộ.
【 hôm nay lời nói với cậu đều xóa bỏ. 】
【 câu nào? 】
【 toàn bộ. 】
Bạch Lộ cực kì nhanh nhạy, rất nhanh đã gửi đáp lời: “Nhớ ra chồng cậu trông như nào rồi hả?"
Sao lại chỉ như thế được.
Trì Yên nhìn chính mình trong gương, lâu sau mới thở ra: “Gặp được.”
Không gặp không biết.
Cái loại diện mạo này của Khương Dịch căn bản không phải là làm người ta nhớ không nổi, mặc kệ trước kia Trì Yên có quên sạch thì chỉ cần liếc mắt một cái cô lập tức có thể nhớ lại.
Bạch Lộ lại hỏi: “Không phải mosaic, gương mặt chính diện thế nào?”
Trì Yên tự động bỏ qua vấn đề này: “Mình vừa rồi vừa nhận ra anh ấy, đầu nóng lên liền chạy ra……”
“Vậy chờ đầu óc cậu lạnh lại chạy về là được rồi.”
Nói thật nhẹ nhàng, mấu chốt là cô trước khi ra ngoài còn nói Khương Dịch tự trọng……
Biết cùng Bạch Lộ thương lượng cũng không được gì, lại nói thêm vài câu, lúc sau, Trì Yên có chút bực bội mà cắt điện thoại.
Lại qua hơn mười phút, cô dùng sữa rửa tay rửa sạch tay, rồi lại dặm lại lớp trang điểm cẩn thận, có thể làm chậm thời gian trở vào thì đều làm, một lúc sau, Trì Yên mới chuẩn bị trở về.
Cả tầng đều trống không, khiến cho âm thanh giày cao gót gõ lên sàn nhà lại càng rõ ràng.
Ngoài cửa toilet, Trì Yên ngoài ý muốn nhìn thấy người đang đứng tựa ở hành lang đối diện.
Anh khẽ cúi đầu, giữ nguyên tư thế ấy nhưng chỉ hơn nửa giây sau, nhìn thấy Trì Yên, bàn tay cầm bật lửa của anh chếch đi mấy centimet.
Ánh lửa màu lam chợt lóe rồi qua, vẫn không châm điếu thuốc.
Khương Dịch không nói chuyện, nhưng là tầm mắt lại dừng trên người Trì Yên.
Cười như không cười, mang theo một thâm ý mờ mịt nào đấy.
Thực hiển nhiên, anh đang đợi cô lên tiếng trước.
Sau một lúc lâu, Trì Yên mới nhấp môi dưới, ra vẻ bình tĩnh chào hỏi anh: “Khương…… Tổng.”
A.
“Khương —— tổng?”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook