[Ngôn Tình] Sở Sở
-
Chương 19: Tuyệt vọng giãy dụa
Edit: V.O
Xế chiều hôm đó Giang Huệ chạy tới bệnh viện.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Kính Đông, Giang Huệ không nhịn được tát Trần Kính Đông một cái.
Cái tát này rất nặng.
Người tới tới lui lui trong bệnh viện nháy mắt đều vây đến xem náo nhiệt.
Tiểu Đường lập tức sai người tản đám người chung quanh ra.
Sắc mặt Giang Huệ rất khó nhìn: "Sở Sở sinh non rồi sao?"
Trần Kính Đông không phản bác được.
Ánh mắt Giang Huệ rất lạnh: "Đứa bé là của anh?"
Hầu kết Trần Kính Đông *: "Dạ, là của con."
"Khốn kiếp." Giang Huệ lại tát một cái lên mặt Trần Kính Đông: "Không phải anh nói với tôi, anh chưa từng chạm vào con bé sao? Anh đã chạm vào con bé. Sao có thể ly hôn với nó?"
"Mẹ..." Trần Kính Đông không biết giải thích thế nào. Trúng hai cái tát, trong lòng cũng thoải mái hơn, ít nhất không còn đè nén như vậy nữa.
"Là ai đẩy con bé?" Giang Huệ không muốn nghe những lời vô nghĩa. Bà chỉ muốn biết mọi chuyện xảy ra như thế nào: "Chú Ngô đã nói tình huống cụ thể với tôi, tôi chỉ hỏi anh. Là ai làm hại Sở Sở sinh non. Còn vết thương trên đầu con bé nữa, là ai làm?"
Trần Kính Đông yên lặng.
Y biết là Tần Liễu Liễu.
Nhưng y thiếu Tần Liễu Liễu một mạng, năm đó y bị người bắt cóc. Nếu không có Tần Liễu Liễu kịp thời phát hiện ra y ở trong sơn động. Gọi người tới cứu y. Y đã sớm chết.
Trần Kính Đông không mở miệng được.
Giang Huệ hừ lạnh một tiếng: "Anh không nói thì cho là tôi không biết? Là con tiện nhân Tần Liễu Liễu kia đúng không? Tôi biết ngay. Sớm muộn gì con tiện nhân đó cũng hại chết Sở Sở, quả nhiên..."
Giang Huệ thật sự hận chết Tần Liễu Liễu. Lạnh lùng nói: "Làm tiểu tam thì cũng thôi, ít nhất phải làm một tiểu tam an phận thủ thường chứ? Cô ta lại chơi ngược. Ép vợ chính đi, bây giờ ngay cả đứa con của vợ chính cũng không buông tha, người phụ nữ như vậy, nhà họ Trần chúng ta không dung được." Mắt Giang Huệ rất lạnh: "Trần Kính Đông, tôi nói cho anh biết, bắt đầu từ giờ phút này, nếu anh dám cưới Tần Liễu Liễu vào cửa, tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh, tất cả nhà họ Trần sẽ không liên quan gì tới anh, anh dẫn theo tiểu tam của anh, cút hết khỏi nhà họ Trần cho tôi, tôi không cần đứa con trai là anh, lại càng không cần đứa con dâu như cô ta."
Ánh mắt Giang Huệ lại nhìn về phía phòng ICU, lúc bà thấy bóng dáng cô đơn kia bên trong phòng giám hộ, vành mắt hồng hồng, thiếu chút nữa đứng không vững: "Thật sự là cô gái ngốc, sớm biết anh sẽ đối xử với con bé như vậy, năm đó tôi không nên lấy cổ phần công ty của con bé, không nên để anh có được thành tựu, dieendaanleequuydoon – V.O, anh có được thành tựu, lại hại nó, nếu nó thật thành người thực vật, sau này, tôi sẽ nuôi nó cả đời..."
Trần Kính Đông nghe được ba chữ "Người thực vật", trong lòng như là có vô số dao nhọn đâm vào từng dao một, đau khó chịu.
Chuyện cho tới bây giờ y còn có thể nói cái gì?
Nếu ngày đó y không mạnh mẽ muốn Mục Sở Sở, nếu không xé nát một chút tôn nghiêm cuối cùng của cô, cô cũng không thể trốn đi, càng không thể có con lại không nói với y.
Kết quả như vậy, thật là một tay y tạo thành.
Cho nên, hậu quả cũng nên do y đến gánh vác.
Ánh mắt Trần Kính Đông rất trầm, gằn từng tiếng nói với Giang Huệ: "Nếu cô ấy thật sự trở thành người thực vật, con sẽ nuôi cô ấy cả đời."
"Anh nuôi con bé?" Giang Huệ cảm thấy quá buồn cười, hừ lạnh một tiếng nói: "Anh dẫn theo tiểu tam kia của anh nuôi con bé? Hừ, tôi nói cho anh biết, Trần Kính Đông, anh và con hồ ly tinh đó, từ nay về sau đừng mơ tưởng làm hại Sở Sở nửa phần, còn nữa, anh đi nói với con hồ ly tinh kia của anh, cô ta giết cháu trai tôi, Giang Huệ tôi tuyệt đối không buông tha cho cô ta..."
Giang Huệ cũng khó thở, trực tiếp kêu người đuổi Trần Kính Đông đi, bà tính tự mình ở lại bệnh viện chăm sóc cho Mục Sở Sở.
Sắc mặt Trần Kính Đông rất khó nhìn.
Y cũng không rời khỏi bệnh viện, Mục Sở Sở còn chưa tỉnh lại, y không thể rời đi.
Giang Huệ không cho y tới gần phòng ICU, y đi tìm cái xó xỉnh đứng.
Giang Huệ nhìn thấy, buồn bực nói: "Bây giờ lương tâm anh phát thiện rồi hả? Năm năm trước làm gì? Tôi nói cho anh biết, nếu Sở Sở thực sự xảy ra chuyện không hay, anh và con hồ ly tinh đó, ai cũng trốn không thoát..."
Trần Kính Đông không nói chuyện.
Giờ phút này, y chỉ hy vọng Mục Sở Sở có thể sớm tỉnh lại.
Chẳng sợ, cô quên hết tất cả...
Thậm chí, quên đi y...
... ...
Mưa to đập lên cửa sổ, lần này chính là ba ngày.
Mục Sở Sở không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Mục Sở Sở trong cơn hôn mê, mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ có một gương mặt người đàn ông, lạnh như băng nhìn cô, y cao cao tại thượng, nói với cô hết lần này tới lần khác: "Người phụ nữ ác độc như cô, nếu không vì cô, tôi sẽ kết hôn với người phụ nữ tôi yêu nhất, tôi sẽ sống rất hạnh phúc..."
Cô cố gắng muốn thấy rõ gương mặt của người đàn ông đó, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào, cũng không thấy rõ gương mặt của người đàn ông đó, chỉ cảm thấy lòng đau đớn, đau đến ngay cả thở cô cũng thấy vô cùng khó khăn.
Chung quanh không ngừng trào ra máu, dường như máu này muốn cắn nuốt cô, cô muốn tránh thoát, nhưng có làm gì cũng không thể thoát được.
Ở trong vùng đầy máu kia, cô còn nghe được tiếng khóc của một đứa bé.
Tiếng khóc đó níu chặt khiến cô thống khổ.
Cô còn nghe được tiếng chửi rủa bén nhọn của phụ nữ: "Mục Sở Sở, sao cô không chết đi? Cô và con cô đều phải chết, các cô đều phải chết..."
Mục Sở Sở tuyệt vọng giãy dụa.
Như là đi chân trần ở trong địa ngục...
Xế chiều hôm đó Giang Huệ chạy tới bệnh viện.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Kính Đông, Giang Huệ không nhịn được tát Trần Kính Đông một cái.
Cái tát này rất nặng.
Người tới tới lui lui trong bệnh viện nháy mắt đều vây đến xem náo nhiệt.
Tiểu Đường lập tức sai người tản đám người chung quanh ra.
Sắc mặt Giang Huệ rất khó nhìn: "Sở Sở sinh non rồi sao?"
Trần Kính Đông không phản bác được.
Ánh mắt Giang Huệ rất lạnh: "Đứa bé là của anh?"
Hầu kết Trần Kính Đông *: "Dạ, là của con."
"Khốn kiếp." Giang Huệ lại tát một cái lên mặt Trần Kính Đông: "Không phải anh nói với tôi, anh chưa từng chạm vào con bé sao? Anh đã chạm vào con bé. Sao có thể ly hôn với nó?"
"Mẹ..." Trần Kính Đông không biết giải thích thế nào. Trúng hai cái tát, trong lòng cũng thoải mái hơn, ít nhất không còn đè nén như vậy nữa.
"Là ai đẩy con bé?" Giang Huệ không muốn nghe những lời vô nghĩa. Bà chỉ muốn biết mọi chuyện xảy ra như thế nào: "Chú Ngô đã nói tình huống cụ thể với tôi, tôi chỉ hỏi anh. Là ai làm hại Sở Sở sinh non. Còn vết thương trên đầu con bé nữa, là ai làm?"
Trần Kính Đông yên lặng.
Y biết là Tần Liễu Liễu.
Nhưng y thiếu Tần Liễu Liễu một mạng, năm đó y bị người bắt cóc. Nếu không có Tần Liễu Liễu kịp thời phát hiện ra y ở trong sơn động. Gọi người tới cứu y. Y đã sớm chết.
Trần Kính Đông không mở miệng được.
Giang Huệ hừ lạnh một tiếng: "Anh không nói thì cho là tôi không biết? Là con tiện nhân Tần Liễu Liễu kia đúng không? Tôi biết ngay. Sớm muộn gì con tiện nhân đó cũng hại chết Sở Sở, quả nhiên..."
Giang Huệ thật sự hận chết Tần Liễu Liễu. Lạnh lùng nói: "Làm tiểu tam thì cũng thôi, ít nhất phải làm một tiểu tam an phận thủ thường chứ? Cô ta lại chơi ngược. Ép vợ chính đi, bây giờ ngay cả đứa con của vợ chính cũng không buông tha, người phụ nữ như vậy, nhà họ Trần chúng ta không dung được." Mắt Giang Huệ rất lạnh: "Trần Kính Đông, tôi nói cho anh biết, bắt đầu từ giờ phút này, nếu anh dám cưới Tần Liễu Liễu vào cửa, tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh, tất cả nhà họ Trần sẽ không liên quan gì tới anh, anh dẫn theo tiểu tam của anh, cút hết khỏi nhà họ Trần cho tôi, tôi không cần đứa con trai là anh, lại càng không cần đứa con dâu như cô ta."
Ánh mắt Giang Huệ lại nhìn về phía phòng ICU, lúc bà thấy bóng dáng cô đơn kia bên trong phòng giám hộ, vành mắt hồng hồng, thiếu chút nữa đứng không vững: "Thật sự là cô gái ngốc, sớm biết anh sẽ đối xử với con bé như vậy, năm đó tôi không nên lấy cổ phần công ty của con bé, không nên để anh có được thành tựu, dieendaanleequuydoon – V.O, anh có được thành tựu, lại hại nó, nếu nó thật thành người thực vật, sau này, tôi sẽ nuôi nó cả đời..."
Trần Kính Đông nghe được ba chữ "Người thực vật", trong lòng như là có vô số dao nhọn đâm vào từng dao một, đau khó chịu.
Chuyện cho tới bây giờ y còn có thể nói cái gì?
Nếu ngày đó y không mạnh mẽ muốn Mục Sở Sở, nếu không xé nát một chút tôn nghiêm cuối cùng của cô, cô cũng không thể trốn đi, càng không thể có con lại không nói với y.
Kết quả như vậy, thật là một tay y tạo thành.
Cho nên, hậu quả cũng nên do y đến gánh vác.
Ánh mắt Trần Kính Đông rất trầm, gằn từng tiếng nói với Giang Huệ: "Nếu cô ấy thật sự trở thành người thực vật, con sẽ nuôi cô ấy cả đời."
"Anh nuôi con bé?" Giang Huệ cảm thấy quá buồn cười, hừ lạnh một tiếng nói: "Anh dẫn theo tiểu tam kia của anh nuôi con bé? Hừ, tôi nói cho anh biết, Trần Kính Đông, anh và con hồ ly tinh đó, từ nay về sau đừng mơ tưởng làm hại Sở Sở nửa phần, còn nữa, anh đi nói với con hồ ly tinh kia của anh, cô ta giết cháu trai tôi, Giang Huệ tôi tuyệt đối không buông tha cho cô ta..."
Giang Huệ cũng khó thở, trực tiếp kêu người đuổi Trần Kính Đông đi, bà tính tự mình ở lại bệnh viện chăm sóc cho Mục Sở Sở.
Sắc mặt Trần Kính Đông rất khó nhìn.
Y cũng không rời khỏi bệnh viện, Mục Sở Sở còn chưa tỉnh lại, y không thể rời đi.
Giang Huệ không cho y tới gần phòng ICU, y đi tìm cái xó xỉnh đứng.
Giang Huệ nhìn thấy, buồn bực nói: "Bây giờ lương tâm anh phát thiện rồi hả? Năm năm trước làm gì? Tôi nói cho anh biết, nếu Sở Sở thực sự xảy ra chuyện không hay, anh và con hồ ly tinh đó, ai cũng trốn không thoát..."
Trần Kính Đông không nói chuyện.
Giờ phút này, y chỉ hy vọng Mục Sở Sở có thể sớm tỉnh lại.
Chẳng sợ, cô quên hết tất cả...
Thậm chí, quên đi y...
... ...
Mưa to đập lên cửa sổ, lần này chính là ba ngày.
Mục Sở Sở không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Mục Sở Sở trong cơn hôn mê, mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ có một gương mặt người đàn ông, lạnh như băng nhìn cô, y cao cao tại thượng, nói với cô hết lần này tới lần khác: "Người phụ nữ ác độc như cô, nếu không vì cô, tôi sẽ kết hôn với người phụ nữ tôi yêu nhất, tôi sẽ sống rất hạnh phúc..."
Cô cố gắng muốn thấy rõ gương mặt của người đàn ông đó, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào, cũng không thấy rõ gương mặt của người đàn ông đó, chỉ cảm thấy lòng đau đớn, đau đến ngay cả thở cô cũng thấy vô cùng khó khăn.
Chung quanh không ngừng trào ra máu, dường như máu này muốn cắn nuốt cô, cô muốn tránh thoát, nhưng có làm gì cũng không thể thoát được.
Ở trong vùng đầy máu kia, cô còn nghe được tiếng khóc của một đứa bé.
Tiếng khóc đó níu chặt khiến cô thống khổ.
Cô còn nghe được tiếng chửi rủa bén nhọn của phụ nữ: "Mục Sở Sở, sao cô không chết đi? Cô và con cô đều phải chết, các cô đều phải chết..."
Mục Sở Sở tuyệt vọng giãy dụa.
Như là đi chân trần ở trong địa ngục...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook