[Ngôn Tình] Sở Sở
-
Chương 18: Thật tàn nhẫn
Edit: V.O
Trần Kính Đông không thích nơi như bệnh viện.
Những nơi như thế này từ trước đến nay tràn ngập tử vong, y không thích nhìn thấy trường hợp sinh ly tử biệt.
Bây giờ.
Bác sĩ đứng ở trước mặt y, rất lạnh lùng nói với y: "Lúc bệnh nhân được đưa tới, đứa bé đã chảy từ tử cung ra gần hết, vì đề phòng bệnh nhân xuất huyết mạnh. Chúng tôi đã làm phẫu thuật dọn dẹp tử cung cho cô ấy, đứa bé không giữ được..."
Cơ bắp cả người Trần Kính Đông cũng căng thẳng theo. Cổ họng co rút lại. Làm mùi máu tươi nổi lên, y nắm chặt ngón tay, yên lặng nửa phút. "Cô ấy thì sao? Cô ấy không sao chứ?"
"Tình huống của bệnh nhân cũng không lạc quan, lúc đưa tới đầu đã bị thương nghiêm trọng, chúng tôi đã xử lý bộ phận vết thương. Nhưng tình huống của bệnh nhân. Thật có thể hôn mê không tỉnh, cũng thật có thể sau khi tỉnh sẽ không nhớ cái gì cả, nếu anh là người nhà. Nhất định phải chuẩn bị tâm lý..."
"Hôn mê không tỉnh là ý gì?"
Mắt Trần Kính Đông đỏ hồng nhìn chằm chằm bác sĩ: "Nói cho tôi biết. Hôn mê không tỉnh là ý gì?"
Bác sĩ trả lời y: "Chính là có khả năng trở thành người thực vật."
"Người thực vật?" Bỗng nhiên Trần Kính Đông lảo đảo.
Kết hôn năm năm. Y chưa từng nghĩ tới, có một ngày có người sẽ nói với y. Mục Sở Sở sẽ trở thành một người thực vật.
Cô đã từng là một người hoạt bát, thích nhảy múa, thích nấu ăn. Thích xem tivi, cho dù anh làm tổn thương cô như vậy, mỗi ngày cô vẫn ngồi bên bàn ăn cắm hoa, cho y một hoàn cảnh thoải mái.
Một người như vậy, bác sĩ lại nói với y, cô có khả năng trở thành người thực vật, cả đời phải nằm ở trên giường bệnh...
Chuyện này đối với cô mà nói, cực kỳ tàn nhẫn?
Không, tuyệt đối không thể như vậy.
"Lang băm..." Hai mắt Trần Kính Đông bốc hỏa, lòng đánh người cũng có: "Không trị được thì đừng nói nhảm, nói cái gì mà trở thành người thực vật, không có khả năng..."
Y lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Đường: "Liên hệ Tiến sĩ Ngô, kêu ông ấy chuẩn bị phòng phẫu thuật, tôi muốn đưa Sở Sở qua..."
"Nhưng bây giờ bệnh nhân cần ở phòng ICU (phòng chăm sóc bệnh nặng), anh không thể đưa cô ấy đi..." Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc: "Đầu cô ấy bị thương nặng, anh di chuyển cô ấy như vậy, sẽ làm bị thương nặng lần thứ hai."
Mặt Trần Kính Đông đen đến khó coi, cả người tràn ngập tàn bạo.
Y tức giận tới cực điểm, nhưng y vẫn còn một tia lý trí, dieendaanleequuydoon – V.O, y không thể lấy sinh mạng Mục Sở Sở ra đùa.
Một lúc lâu, lấy điện thoại gọi cuộc thứ hai cho Tiểu Đường: "Kêu Tiến sĩ Ngô đến bệnh viện Hòa Khang ở vùng ngoại thành, lập tức, lập tức, phải đến đây trong vòng một tiếng..."
Một tiếng này, Trần Kính Đông giày vò chưa bao giờ có.
Y không biết thì ra bản thân y cũng sẽ lo lắng cho sự sống chết của Mục Sở Sở đến mức này, càng không biết bản thân lại lo lắng Mục Sở Sở trở thành người thực vật như thế...
Mục Sở Sở được đưa đến phòng ICU, y muốn vào xem cô, nhưng y tá không cho.
Y chỉ có thể đứng ở bên ngoài, nhìn cô qua lớp thủy tinh.
Mục Sở Sở đeo ống thở, trên người cắm vài cái ống dẫn, mặt tái nhợt đáng sợ...
Còn có máu túi trông ghê người kia, nơi nơi đều tràn ngập lạnh như băng.
Phòng ICU lạnh lẽo, vách tường lạnh lẽo, ngay cả không khí cũng lạnh lẽo, sự lạnh lẽo này tràn ngập cảm giác đè nén, đủ để cho người hít thở không thông.
Tiểu Đường chở tiến sĩ Ngô nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Tiến sĩ Ngô từng là chuyên gia y học có tiếng ở nước ngoài, sau khi về nước đã tự mở một bệnh viện, lại là bạn rất tốt của Giang Huệ - mẹ Trần Kính Đông, bình thường cho dù ai ở nhà họ Trần sinh bệnh, đều sẽ tìm Tiến sĩ Ngô giúp xem bệnh.
"Chú Ngô..." Trong nháy mắt Trần Kính Đông nhìn thấy Tiến sĩ Ngô, đôi mắt cũng tỏa ra ánh sáng.
"Kính Đông, rốt cuộc có chuyện gì? Sao gấp như vậy?" Tiến sĩ Ngô là một ông lão hơn năm mươi tuổi, vội vã ép buộc đi đến như vậy, còn đang không ngừng thở.
Trần Kính Đông chỉ chỉ Mục Sở Sở trong phòng ICU: "Là Sở Sở, cô ấy sinh non, hơn nữa đầu bị thương nặng, bây giờ hôn mê bất tỉnh..."
Tiến sĩ Ngô biết Mục Sở Sở.
Ông biết mấy năm nay quan hệ của Mục Sở Sở và Trần Kính Đông rất không tốt, ông cũng biết, Trần Kính Đông không thích Mục Sở Sở, y có người ở bên ngoài.
Cho nên, Tiến sĩ Ngô rất ngạc nhiên, sao Mục Sở Sở có thể sinh non?
Lúc trước Giang Huệ từng kể với ông, Mục Sở Sở đã ly hôn với Trần Kính Đông rồi.
"Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tiến sĩ Ngô nghi ngờ nhìn Trần Kính Đông: "Không phải con đã ly hôn với Sở Sở sao?"
Trần Kính Đông xoa mũi: "Chú Ngô, chuyện này một câu nửa câu cũng không nói rõ ràng với chú được, chú xem cho Sở Sở trước đi, bây giờ cô ấy hôn mê bất tỉnh, bác sĩ bên này nói cô ấy có khả năng sẽ trở thành người thực vật..."
Nhất thời Tiến sĩ Ngô thay đổi sắc mặt: "Nghiêm trọng như vậy?"
Sau khi Trần Kính Đông đàm phán với bệnh viện, để Tiến sĩ Ngô vào phòng ICU, nhưng mà Tiến sĩ Ngô cũng không mang đến tin tức tốt gì, sắc mặt ông âm trầm, kết luận đưa ra giống y phía bệnh viện: "Kính Đông, tình hình của Sở Sở rất không lạc quan, nếu không thể mau chóng tỉnh lại, chỉ sợ thật sẽ không tỉnh lại, nếu tỉnh, con bé cũng có khả năng bởi vì bị thương nặng mà mất đi trí nhớ..."
Sắc mặt Trần Kính Đông xám tro...
Ngơ ngác nhìn Mục Sở Sở trong phòng ICU, giờ phút này, y lại hy vọng cô mất trí nhớ, quên sạch sẽ hết tất cả, chỉ cần cô có thể tỉnh lại, chỉ cần cô có thể sống sót...
Trần Kính Đông không thích nơi như bệnh viện.
Những nơi như thế này từ trước đến nay tràn ngập tử vong, y không thích nhìn thấy trường hợp sinh ly tử biệt.
Bây giờ.
Bác sĩ đứng ở trước mặt y, rất lạnh lùng nói với y: "Lúc bệnh nhân được đưa tới, đứa bé đã chảy từ tử cung ra gần hết, vì đề phòng bệnh nhân xuất huyết mạnh. Chúng tôi đã làm phẫu thuật dọn dẹp tử cung cho cô ấy, đứa bé không giữ được..."
Cơ bắp cả người Trần Kính Đông cũng căng thẳng theo. Cổ họng co rút lại. Làm mùi máu tươi nổi lên, y nắm chặt ngón tay, yên lặng nửa phút. "Cô ấy thì sao? Cô ấy không sao chứ?"
"Tình huống của bệnh nhân cũng không lạc quan, lúc đưa tới đầu đã bị thương nghiêm trọng, chúng tôi đã xử lý bộ phận vết thương. Nhưng tình huống của bệnh nhân. Thật có thể hôn mê không tỉnh, cũng thật có thể sau khi tỉnh sẽ không nhớ cái gì cả, nếu anh là người nhà. Nhất định phải chuẩn bị tâm lý..."
"Hôn mê không tỉnh là ý gì?"
Mắt Trần Kính Đông đỏ hồng nhìn chằm chằm bác sĩ: "Nói cho tôi biết. Hôn mê không tỉnh là ý gì?"
Bác sĩ trả lời y: "Chính là có khả năng trở thành người thực vật."
"Người thực vật?" Bỗng nhiên Trần Kính Đông lảo đảo.
Kết hôn năm năm. Y chưa từng nghĩ tới, có một ngày có người sẽ nói với y. Mục Sở Sở sẽ trở thành một người thực vật.
Cô đã từng là một người hoạt bát, thích nhảy múa, thích nấu ăn. Thích xem tivi, cho dù anh làm tổn thương cô như vậy, mỗi ngày cô vẫn ngồi bên bàn ăn cắm hoa, cho y một hoàn cảnh thoải mái.
Một người như vậy, bác sĩ lại nói với y, cô có khả năng trở thành người thực vật, cả đời phải nằm ở trên giường bệnh...
Chuyện này đối với cô mà nói, cực kỳ tàn nhẫn?
Không, tuyệt đối không thể như vậy.
"Lang băm..." Hai mắt Trần Kính Đông bốc hỏa, lòng đánh người cũng có: "Không trị được thì đừng nói nhảm, nói cái gì mà trở thành người thực vật, không có khả năng..."
Y lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Đường: "Liên hệ Tiến sĩ Ngô, kêu ông ấy chuẩn bị phòng phẫu thuật, tôi muốn đưa Sở Sở qua..."
"Nhưng bây giờ bệnh nhân cần ở phòng ICU (phòng chăm sóc bệnh nặng), anh không thể đưa cô ấy đi..." Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc: "Đầu cô ấy bị thương nặng, anh di chuyển cô ấy như vậy, sẽ làm bị thương nặng lần thứ hai."
Mặt Trần Kính Đông đen đến khó coi, cả người tràn ngập tàn bạo.
Y tức giận tới cực điểm, nhưng y vẫn còn một tia lý trí, dieendaanleequuydoon – V.O, y không thể lấy sinh mạng Mục Sở Sở ra đùa.
Một lúc lâu, lấy điện thoại gọi cuộc thứ hai cho Tiểu Đường: "Kêu Tiến sĩ Ngô đến bệnh viện Hòa Khang ở vùng ngoại thành, lập tức, lập tức, phải đến đây trong vòng một tiếng..."
Một tiếng này, Trần Kính Đông giày vò chưa bao giờ có.
Y không biết thì ra bản thân y cũng sẽ lo lắng cho sự sống chết của Mục Sở Sở đến mức này, càng không biết bản thân lại lo lắng Mục Sở Sở trở thành người thực vật như thế...
Mục Sở Sở được đưa đến phòng ICU, y muốn vào xem cô, nhưng y tá không cho.
Y chỉ có thể đứng ở bên ngoài, nhìn cô qua lớp thủy tinh.
Mục Sở Sở đeo ống thở, trên người cắm vài cái ống dẫn, mặt tái nhợt đáng sợ...
Còn có máu túi trông ghê người kia, nơi nơi đều tràn ngập lạnh như băng.
Phòng ICU lạnh lẽo, vách tường lạnh lẽo, ngay cả không khí cũng lạnh lẽo, sự lạnh lẽo này tràn ngập cảm giác đè nén, đủ để cho người hít thở không thông.
Tiểu Đường chở tiến sĩ Ngô nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Tiến sĩ Ngô từng là chuyên gia y học có tiếng ở nước ngoài, sau khi về nước đã tự mở một bệnh viện, lại là bạn rất tốt của Giang Huệ - mẹ Trần Kính Đông, bình thường cho dù ai ở nhà họ Trần sinh bệnh, đều sẽ tìm Tiến sĩ Ngô giúp xem bệnh.
"Chú Ngô..." Trong nháy mắt Trần Kính Đông nhìn thấy Tiến sĩ Ngô, đôi mắt cũng tỏa ra ánh sáng.
"Kính Đông, rốt cuộc có chuyện gì? Sao gấp như vậy?" Tiến sĩ Ngô là một ông lão hơn năm mươi tuổi, vội vã ép buộc đi đến như vậy, còn đang không ngừng thở.
Trần Kính Đông chỉ chỉ Mục Sở Sở trong phòng ICU: "Là Sở Sở, cô ấy sinh non, hơn nữa đầu bị thương nặng, bây giờ hôn mê bất tỉnh..."
Tiến sĩ Ngô biết Mục Sở Sở.
Ông biết mấy năm nay quan hệ của Mục Sở Sở và Trần Kính Đông rất không tốt, ông cũng biết, Trần Kính Đông không thích Mục Sở Sở, y có người ở bên ngoài.
Cho nên, Tiến sĩ Ngô rất ngạc nhiên, sao Mục Sở Sở có thể sinh non?
Lúc trước Giang Huệ từng kể với ông, Mục Sở Sở đã ly hôn với Trần Kính Đông rồi.
"Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tiến sĩ Ngô nghi ngờ nhìn Trần Kính Đông: "Không phải con đã ly hôn với Sở Sở sao?"
Trần Kính Đông xoa mũi: "Chú Ngô, chuyện này một câu nửa câu cũng không nói rõ ràng với chú được, chú xem cho Sở Sở trước đi, bây giờ cô ấy hôn mê bất tỉnh, bác sĩ bên này nói cô ấy có khả năng sẽ trở thành người thực vật..."
Nhất thời Tiến sĩ Ngô thay đổi sắc mặt: "Nghiêm trọng như vậy?"
Sau khi Trần Kính Đông đàm phán với bệnh viện, để Tiến sĩ Ngô vào phòng ICU, nhưng mà Tiến sĩ Ngô cũng không mang đến tin tức tốt gì, sắc mặt ông âm trầm, kết luận đưa ra giống y phía bệnh viện: "Kính Đông, tình hình của Sở Sở rất không lạc quan, nếu không thể mau chóng tỉnh lại, chỉ sợ thật sẽ không tỉnh lại, nếu tỉnh, con bé cũng có khả năng bởi vì bị thương nặng mà mất đi trí nhớ..."
Sắc mặt Trần Kính Đông xám tro...
Ngơ ngác nhìn Mục Sở Sở trong phòng ICU, giờ phút này, y lại hy vọng cô mất trí nhớ, quên sạch sẽ hết tất cả, chỉ cần cô có thể tỉnh lại, chỉ cần cô có thể sống sót...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook