Ngôi Nhà Quỷ Quái
-
Chương 7: Ác ma sài đao
Máu tươi An Na chảy xuống má cậu, vẫn còn vươn hơi ấm, lại dính nhớp giống như những con giòi trên thi thể.
Sài đao đã gần kề trước mặt, đang chém thẳng xuống đây.
Trong chớp nhoáng, một bàn tay túm đằng sau cổ áo, lôi cậu sang một bên.
A Viên thuận thế ngã sang, sài đao cơ hồ dán ngay chóp mũi cậu.
“Chạy!” Giọng nói quen thuộc kề sát bên tai, khí lực bàn tay mạnh kinh người, ôm lấy eo A Viên giúp cậu đứng vững, kéo cậu chạy một đường.
Từng đạo tia chớp đánh xuyên màn đêm, tiếng sấm ầm ầm như thể hiện thiên uy, ngay cả đèn đường cũng không chịu nổi sức ép, bong một tiếng vỡ nát.
Hai người vừa tránh mảnh thủy tinh, vừa chui vào cửa sắt chỗ hành lang.
Tiếng tim đập như chấn động màng nhĩ, ai cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Không biết âm quang đến từ nơi nào, chiếu vào hành lang hai màu đen trắng, như biến nó thành hình xoắn ốc.
Hai bên tường không thể mở bất kỳ cánh cửa nào, cả hành lang như không có điểm dừng, hai người chạy đã lâu mà chưa thấy bóng dáng chính sảnh.
Tuyệt vọng như dây xích quấn chặt lồng ngực.
A Viên chạy tới choáng đầu hoa mắt, phía sau tường trắng phát ra tiếng keng keng mà sài đao tạo ra, lúc gần lúc xa tra tấn màng nhĩ.
Hắn đang đuổi theo họ, không nhanh không chậm, như mèo vờn chuột đùa bỡn hai người.
Khi A Viên nghĩ mình sẽ chết dưới tay sài đao, Thường An Tại bỗng dưng nện bước, túm cánh tay A Viên, đá văng một cánh cửa trắng, sau đó đẩy cậu vô rồi lắc mình trốn vào.
Cửa trắng yên lặng đóng chặt.
Vừa rồi A Viên đứng không vững, ngã xuống thảm nhung ngồi thở phì phò.
Cậu mờ mịt lẫn sợ hãi, điều may mắn duy nhất chính là tiếng sài đao chói tai và tiếng sấm ầm ầm nhức óc đã biến mất.
Hiệu ứng cách âm của căn phòng thật tốt, khi cánh cửa khép lại, cậu không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa — bao gồm tiếng bước chân Thường An Tại.
A Viên ngồi giữa bóng tối không dám nhúc nhích, sợ duỗi tay cũng sẽ đụng trúng thứ ghê rợn nào đó.
May mà bóng tối không hiện hữu quá lâu, một lát sau, chiếc đèn bàn ở một góc sáng lên.
Tia sáng mờ mờ như một chén canh nóng giữa đêm lạnh giá buốt, A Viên tham lam nhìn chiếc đèn, còn có… cái người đang đứng bên cạnh nó.
Thường An Tại đứng ở đó, anh đột ngột cúi đầu, ánh đèn chỉ rọi tới nửa gương mặt đẹp trai, nửa còn lại thì chìm trong tối tăm, dùng một đôi mắt đen sáng nhìn cậu chằm chằm, lạnh nhạt mà chăm chú.
A Viên bị anh nhìn đến khó chịu, vội dời ánh mắt, tay chống đất đứng dậy, xoay đầu đánh giá bố cục trong phòng.
Đây là một căn phòng đơn nhỏ nhắn. Bức màn màu vàng khép lại, ở giữa có một cái giường đơn hai người, bên trái là tủ quần áo, bên phải là sô pha đôi, trên bàn pha lê còn có bộ trà, nắp chén khép hờ tỏa ra nhiệt khí nóng hổi, bên cạnh chén trà còn có tờ báo.
Thật giống như có ai đó đang nhàn nhã ngồi bên kia đọc tin tức.
Nhưng ở nơi này thật sự có ‘người’ không?
Rõ ràng đang vào hè, nhưng A Viên lại thấy lòng bàn chân lạnh ngắt, “Căn phòng này có ngươi ở?”
Thường An Tại đáp, “Hoàng gia cho chúng ta nghỉ tạm ở phòng này.”
A Viên nhìn chằm chằm chén trà như mới nấu không lâu, nghĩ thế nào cũng thấy lời Thường An Tại rất khó chấp nhận, nhưng cậu sáng suốt không truy hỏi.
Cậu cảm thấy Thường An Tại đáng tin, phần tín nhiệm đó như cắm rễ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng giờ không phải lúc tìm tòi nó đến từ đâu, huống chi còn có uy hiếp cực lớn đang chờ ở bên ngoài.
A Viên dựng lỗ tai lắng nghe âm thanh, nhưng cậu chỉ thấy tiếng tim mình đập thình thịnh, cậu nhịn không được hỏi, “Chúng ta ở đây an toàn không?”
“Trong này hắn không vào được.” Thường An Tại đã ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Lại đây, ngồi xuống.”
A Viên nhìn chén trà nóng, chần chờ một hồi, mới đi qua ngồi bên cạnh anh, “Anh biết đó là ai sao?”
“Chắc là đứa con lớn của Hoàng Vinh Cường.”
A Viên nhớ tới nụ cười quỷ dị đó liền hoảng hốt, “Vậy giờ hắn đã là quỷ ư?”
“Nếu Hoàng Vinh Cường bảo hắn đã chết, vậy đúng là quỷ.” Thường An Tại dường như chẳng quan tâm, ngược lại hỏi, “Khi nãy Hoàng An Na nói gì với cậu?”
A Viên nhớ tới cô gái chết thảm, lại thấy buồn buồn, “Tôi thấy mình như bị quỷ bám người, Hoàng tiểu thư coi tôi là con quỷ đó.” Cậu đơn giản kể lại, cuối cùng mới nói, “Giờ tôi hơi hiểu vì sao ngày nào cũng đẩy xe hoành thánh tới cái nơi quỷ quái này, chắc vị tình nhân Hoàng tiểu thư cũng đã bị giết rồi. Nếu khi nãy anh không tới cứu, tôi đã phải chịu chung kết cục như họ.”
Thường An Tại như có điều suy nghĩ, “Suy đoán của tôi hoàn toàn khác cậu.”
“Hở?”
“Đại khái chúng ta không bị quỷ bám người, mà là người bám vào quỷ.”
Sài đao đã gần kề trước mặt, đang chém thẳng xuống đây.
Trong chớp nhoáng, một bàn tay túm đằng sau cổ áo, lôi cậu sang một bên.
A Viên thuận thế ngã sang, sài đao cơ hồ dán ngay chóp mũi cậu.
“Chạy!” Giọng nói quen thuộc kề sát bên tai, khí lực bàn tay mạnh kinh người, ôm lấy eo A Viên giúp cậu đứng vững, kéo cậu chạy một đường.
Từng đạo tia chớp đánh xuyên màn đêm, tiếng sấm ầm ầm như thể hiện thiên uy, ngay cả đèn đường cũng không chịu nổi sức ép, bong một tiếng vỡ nát.
Hai người vừa tránh mảnh thủy tinh, vừa chui vào cửa sắt chỗ hành lang.
Tiếng tim đập như chấn động màng nhĩ, ai cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Không biết âm quang đến từ nơi nào, chiếu vào hành lang hai màu đen trắng, như biến nó thành hình xoắn ốc.
Hai bên tường không thể mở bất kỳ cánh cửa nào, cả hành lang như không có điểm dừng, hai người chạy đã lâu mà chưa thấy bóng dáng chính sảnh.
Tuyệt vọng như dây xích quấn chặt lồng ngực.
A Viên chạy tới choáng đầu hoa mắt, phía sau tường trắng phát ra tiếng keng keng mà sài đao tạo ra, lúc gần lúc xa tra tấn màng nhĩ.
Hắn đang đuổi theo họ, không nhanh không chậm, như mèo vờn chuột đùa bỡn hai người.
Khi A Viên nghĩ mình sẽ chết dưới tay sài đao, Thường An Tại bỗng dưng nện bước, túm cánh tay A Viên, đá văng một cánh cửa trắng, sau đó đẩy cậu vô rồi lắc mình trốn vào.
Cửa trắng yên lặng đóng chặt.
Vừa rồi A Viên đứng không vững, ngã xuống thảm nhung ngồi thở phì phò.
Cậu mờ mịt lẫn sợ hãi, điều may mắn duy nhất chính là tiếng sài đao chói tai và tiếng sấm ầm ầm nhức óc đã biến mất.
Hiệu ứng cách âm của căn phòng thật tốt, khi cánh cửa khép lại, cậu không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa — bao gồm tiếng bước chân Thường An Tại.
A Viên ngồi giữa bóng tối không dám nhúc nhích, sợ duỗi tay cũng sẽ đụng trúng thứ ghê rợn nào đó.
May mà bóng tối không hiện hữu quá lâu, một lát sau, chiếc đèn bàn ở một góc sáng lên.
Tia sáng mờ mờ như một chén canh nóng giữa đêm lạnh giá buốt, A Viên tham lam nhìn chiếc đèn, còn có… cái người đang đứng bên cạnh nó.
Thường An Tại đứng ở đó, anh đột ngột cúi đầu, ánh đèn chỉ rọi tới nửa gương mặt đẹp trai, nửa còn lại thì chìm trong tối tăm, dùng một đôi mắt đen sáng nhìn cậu chằm chằm, lạnh nhạt mà chăm chú.
A Viên bị anh nhìn đến khó chịu, vội dời ánh mắt, tay chống đất đứng dậy, xoay đầu đánh giá bố cục trong phòng.
Đây là một căn phòng đơn nhỏ nhắn. Bức màn màu vàng khép lại, ở giữa có một cái giường đơn hai người, bên trái là tủ quần áo, bên phải là sô pha đôi, trên bàn pha lê còn có bộ trà, nắp chén khép hờ tỏa ra nhiệt khí nóng hổi, bên cạnh chén trà còn có tờ báo.
Thật giống như có ai đó đang nhàn nhã ngồi bên kia đọc tin tức.
Nhưng ở nơi này thật sự có ‘người’ không?
Rõ ràng đang vào hè, nhưng A Viên lại thấy lòng bàn chân lạnh ngắt, “Căn phòng này có ngươi ở?”
Thường An Tại đáp, “Hoàng gia cho chúng ta nghỉ tạm ở phòng này.”
A Viên nhìn chằm chằm chén trà như mới nấu không lâu, nghĩ thế nào cũng thấy lời Thường An Tại rất khó chấp nhận, nhưng cậu sáng suốt không truy hỏi.
Cậu cảm thấy Thường An Tại đáng tin, phần tín nhiệm đó như cắm rễ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng giờ không phải lúc tìm tòi nó đến từ đâu, huống chi còn có uy hiếp cực lớn đang chờ ở bên ngoài.
A Viên dựng lỗ tai lắng nghe âm thanh, nhưng cậu chỉ thấy tiếng tim mình đập thình thịnh, cậu nhịn không được hỏi, “Chúng ta ở đây an toàn không?”
“Trong này hắn không vào được.” Thường An Tại đã ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Lại đây, ngồi xuống.”
A Viên nhìn chén trà nóng, chần chờ một hồi, mới đi qua ngồi bên cạnh anh, “Anh biết đó là ai sao?”
“Chắc là đứa con lớn của Hoàng Vinh Cường.”
A Viên nhớ tới nụ cười quỷ dị đó liền hoảng hốt, “Vậy giờ hắn đã là quỷ ư?”
“Nếu Hoàng Vinh Cường bảo hắn đã chết, vậy đúng là quỷ.” Thường An Tại dường như chẳng quan tâm, ngược lại hỏi, “Khi nãy Hoàng An Na nói gì với cậu?”
A Viên nhớ tới cô gái chết thảm, lại thấy buồn buồn, “Tôi thấy mình như bị quỷ bám người, Hoàng tiểu thư coi tôi là con quỷ đó.” Cậu đơn giản kể lại, cuối cùng mới nói, “Giờ tôi hơi hiểu vì sao ngày nào cũng đẩy xe hoành thánh tới cái nơi quỷ quái này, chắc vị tình nhân Hoàng tiểu thư cũng đã bị giết rồi. Nếu khi nãy anh không tới cứu, tôi đã phải chịu chung kết cục như họ.”
Thường An Tại như có điều suy nghĩ, “Suy đoán của tôi hoàn toàn khác cậu.”
“Hở?”
“Đại khái chúng ta không bị quỷ bám người, mà là người bám vào quỷ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook