NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ
Chương 4: Em mặc kiểu gì vậy?

Thời khắc khi áo ngủ rơi xuống đất, tôi nhắm chặt mắt lại, nghĩ rằng hắn sẽ lập tức ôm lấy tôi hoặc dứt khoát đè tôi xuống.

Nhưng sau giây phút im lặng, tôi nghe hắn gầm lên giận dữ: “Đồng Kha Kha, em điên rồi sao? Ai bảo em mặc như vậy? Em không biết xấu hổ sao?”

“Mau mặc quần áo lại đi! Thật buồn nôn!”

Thật buồn nôn?

Tôi mở to mắt, nhìn ánh mắt căm ghét không hề che giấu của Hạng Chương.

Giống như có một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu tôi dội xuống, cả người tôi rét run, không dám tin nhìn hắn.

Tôi là vợ của hắn, tôi mặc như vậy để lấy lòng hắn, vậy mà hắn lại nói tôi buồn nôn?

“Ông xã…” Tôi không nản lòng, đi đến trước mặt hắn, đưa tay ra định ôm lấy hắn.

Nhưng tôi còn chưa chạm được vào quần áo của hắn thì hắn đã lách mình tránh sang một bên, căm ghét nói: “Đồng Kha Kha, em là vợ của anh, không phải gái mại dâm! Em mặc như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Mau thay đồ đi!”

Biểu cảm và lời nói của hắn khiến cho tôi lạnh run cả người.

Quen nhau vài chục năm, Hạng Chương luôn che chở tôi khắp nơi, có bao giờ hắn nói tôi như vậy đâu?

Tôi không nhịn được, bất chấp tất cả, nhào vào ngực hắn, ôm lấy hắn: “Ông xã, em là vợ anh, em mặc như vậy cũng chỉ để cho anh ngắm mà thôi!”

Mọi chuyện xảy ra sau đó đều giống như một giấc mơ.

Hạng Chương dùng một chân đá tôi ra, chửi ầm lên, nói tôi không biết xấu hổ, nói trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến đàn ông, chỉ thích ngày ngày làm chuyện đó, nói tôi ngay cả kĩ nữ cũng không bằng, nói hắn không có người vợ như vậy, bảo tôi cút đi!

Tôi chưa từng nhìn thấy Hạng Chương như vậy bao giờ.

Ánh mắt hắn nhìn tôi khiến cho tôi có cảm giác tôi như một đống thịt bốc mùi hôi thối, hắn không thèm ngó ngàng tới, thậm chí còn ghét cay ghét đắng.

Tôi run rẩy nắm lấy áo choàng tắm bò dậy từ dưới đất, khoác lên người, che mặt đi ra ngoài.

Tôi cho rằng hắn sẽ đuổi theo tôi, nhưng hắn không làm vậy.

Gió thu thổi tới làm tôi run lẩy bẩy, tôi lấy áo choàng tắm che đôi chân trần của mình, thất hồn lạc phách đi trên đường.

Nước mắt vừa bị thổi khô lại tiếp tục trào ra, tôi không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, tôi chỉ muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ, để hắn có chút cảm giác mới mẻ với tôi mà thôi, nhưng…

Trong giây lát, một ánh đèn chiếu thẳng vào tôi, ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng xe phanh gấp.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chiếc xe cách cơ thể tôi không phẩy mấy milimet, tôi mới ý thức được, suýt nữa thì tôi bị xe đụng.

Ngay sau đó, có một người đi từ xe xuống, đạp ngã tôi xuống đất: “Con điên ở đâu ra đây? Muốn tự sát thì đi nhảy lầu hoặc nhảy cầu đi, đừng ở trên đường đi lung tung, bị tông xe lại liên lụy người khác!”

Nghe thấy âm thanh tức giận của người kia, tôi vừa sợ, vừa hối hận, ôm đầu gào khóc.

Nếu như tôi không nghe Gia Tiên thì tốt biết bao, Hạng Chương sẽ không nổi giận như vậy, tôi cũng sẽ không chật vật đi lại trên đường lớn, suýt nữa thì bị xe đâm…

Càng nghĩ càng đau lòng, tôi không kìm chế được, khóc lớn lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Một âm thanh trầm ổn truyền đến, có chút quen tai.

“Cố tổng, con điên này muốn tông xe tự sát, suýt nữa liên lụy đến chúng ta!”

Cố tổng? Tôi ngẩng đầu, ánh đèn xe khiến tôi bị chói mắt, mắt không mở được, cũng không nhìn rõ được bóng người.

“Là cô sao? Đem cô ta lên xe!”

Ngay sau đó, tôi bị người ta kéo từ dưới đất lên, đẩy vào trong xe.

Tôi quấn áo ngủ, nấp vào một góc trên xe, nơm nớp lo sợ nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.

“Cố… Cố tổng…”

Cố Thanh Thiên hơi gật đầu, đưa cho tôi một chén rượu.

Tôi run rẩy nhận lấy, uống một hơi.

Rượu đúng là thứ tốt, nó có tác dụng gây tê liệt thần kinh, khiến cho tôi quên mất những chuyện xảy ra tối nay, quên đi ánh mắt xem thường của Hạng Chương.

Rượu, một chén lại một chén, nhưng tôi cũng không hề say, trong đầu vô cùng tỉnh táo, tôi nhớ rõ bản thân đã mất mặt trước Hạng Chương như thế nào.

Cầm chén rượu, tôi khóc ầm lên.

“Cãi nhau với chồng sao?” Cố Thanh Thiên hỏi.

Tôi lau nước mắt gật đầu, trong lòng vô cùng ấm ức.

“Vì sao?” Cố Thanh Thiên lại hỏi.

Vì sao? Tôi túm chặt lấy tóc mình, ngơ ngơ ngác ngác, cả một bụng ấm ức không thể nào kể ra ngoài…

Sao tôi có thể nói với một người xa lạ rằng chồng tôi ghét bỏ tôi như thế nào? Sao tôi có thể nói với người ta rằng chồng tôi xem thường việc đụng vào tôi, cho nên dù đã kết hôn một năm, tôi vẫn là gái trinh chứ?

Cũng không biết can đảm ở đâu ra, tôi ngẩng đầu, nhắm chặt mắt lại, run rẩy cởi dây lưng của áo ngủ ra…

“Đồng Kha Kha?”

Tôi nghe thấy âm thanh hít sâu của Cố Thanh Thiên.

Tôi không biết người khác nhìn thấy tôi sẽ có phản ứng như thế nào, tuy cảm thấy xấu hổ nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng.

“Cố tổng, anh cảm thấy tôi như vậy có khó coi không?” Tôi nhắm mắt lại, lắp bắp hỏi.

Từ năm mười ba tuổi đến hai mươi tư tuổi, trong đời tôi chỉ có một người đàn ông là Hạng Chương, tôi cần một người đàn ông cho tôi biết đáp án, tôi có thật sự buồn nôn như lời Hạng Chương nói hay không?

Mũi tôi đột nhiên ngửi được mùi vị cỏ tươi.

Tôi kinh ngạc mở to mắt, phát hiện Cố Thanh Thiên đã sát lại gần tôi từ lúc nào.

“Cố… Cố… Cố tổng?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương