NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ
Chương 5: Không chỉ dễ nhìn mà còn dễ ăn

Tôi khó chịu co người lại, nhưng chỗ này vốn là trong góc, tôi không có cách nào trốn được.

Ngoài cửa sổ, một chiếc xe chạy lướt qua, ánh đèn xe lóe lên, vừa vặn để cho tôi nhìn thấy được con ngươi đen láy của Cố Thanh Thiên.

Đó là ánh mắt khi sói nhìn thấy con mồi!

Tôi sợ hãi nhìn anh, nhìn gương mặt anh càng lúc càng đến gần tôi…

“Đồng Kha Kha, không ngờ cô lại dễ dãi như thế!” Anh nhỏ giọng nói vào tai tôi.

“Ầm” một tiếng, máu trong người xông lên đỉnh đầu, tôi không nhịn được nghiêng mặt qua chỗ khác, muốn tránh né hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt tôi.

Thoát được hơi thở nóng ấm, lại không thoát được Cố Thanh Thiên.

Anh đột nhiên cúi người xuống, tôi hít sâu một hơi, suýt nữa thì kinh sợ nhảy dựng lên.

“Đồng Kha Kha, cô không chỉ dễ nhìn, mà còn dễ ngửi, dễ ăn…”

Bên tai tôi vang lên âm thanh khàn khàn, trầm đục của anh, vô cùng mờ ám…

Môi anh nhẹ nhàng cọ vào hõm vai tôi, chậm rãi hôn vào tai tôi, cảm giác tê dại khó tả dâng lên, từ môi anh truyền thẳng vào tim tôi…

Tôi nín thở, toàn bộ cảm giác của tôi đều dựa theo sự chuyển động đôi môi của anh, khi anh khẽ cắn vào tai tôi thì tôi không khống chế nổi nữa, phát ra một tiếng rên nhẹ, hai tay mềm nhũn vô lực.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy, Hạng Chương và tôi trước giờ có tiếp xúc thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay vài lần, không có người đàn ông nào đến gần tôi, hôn tôi như vậy.

Rượu tôi vừa uống nhanh chóng phát huy tác dụng, trong đầu tôi lúc này không suy nghĩ được gì, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.

“Đồng Kha Kha, hôm nay cô vào phòng làm việc của tôi là có ý đồ này sao? Cô mặc như vậy quyến rũ tôi, chồng cô có biết không?”

Anh hẳn là rất nôn nóng, hô hấp của anh phả vào người tôi nóng rực, nhưng âm thanh lại lạnh như băng.

Tôi mơ hồ mở to mắt, muốn nhìn thật rõ anh, rượu khiến cho đầu tôi tê liệt, căn bản không hiểu được ý trong lời nói của anh.

Đúng lúc này, tay anh nắm chặt vào bộ phận mềm mại chưa từng có ai chạm qua của tôi.

Tôi đột nhiên thở dốc, cúi đầu nhìn tay anh đặt trên người tôi, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Ngay sau đó, tay anh liên tục hoạt động, trái tim tôi như bị treo lơ lửng giữa không trung, bị bóp chặt lại, muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể không nghe theo sự khống chế của tôi, chẳng biết lúc nào tay tôi đã đặt lên bả vai anh, thân thể giống như nam châm bị anh hấp dẫn, ưỡn lên, muốn sát lại gần anh thêm một chút…

Nhưng Cố Thanh Thiên lại không để cho tôi tới gần anh, tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng một trận, sau đó bị anh đặt vào ghế sau, sờ soạng tôi một cách cẩn thận.

Tôi chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy, giống như rơi vào trong mộng, tôi hét lên, tôi khóc lóc, tôi cầu xin anh tha cho tôi, lại cầu xin anh đừng buông tay ra.

Trong không gian chật hẹp, tôi nghe thấy âm thanh không thuộc về bản thân mình, vô cùng vội vã, vô cùng lộn xộn, mang theo khí tức đặc thù của đàn ông.

Bỗng nhiên, tôi bị người ta nắm chặt, tôi hoảng hốt mở to mắt, trước mắt chính là khuôn mặt của Cố Thanh Thiên, có vẻ hơi dữ tợn, hai tròng mắt đỏ lên.

“Đồng Kha Kha, nếu như tôi nhớ không lầm thì chồng cô chính là Hạng Chương của bộ phận nhân sự? Cô hi sinh thân mình như vậy là muốn tôi thăng chức tăng lương cho anh ta sao?”

Tôi mơ hồ nhìn anh, mỗi chữ của anh tôi đều nghe được, nhưng tổng hợp lại thì tôi có chút không hiểu.

Anh đột nhiên mở miệng nói: “Cô có nhìn tôi như vậy, tôi cũng sẽ không muốn cô đâu! Một người phụ nữ đã kết hôn, bẩn muốn chết!”

Bẩn?

Tôi vô thức cúi đầu nhìn bản thân mình.

Giống như có một chậu nước đá dội lên đầu tôi, khiến cho tôi từ trong sương mù bừng tỉnh lại.

Quần áo của tôi bị cởi ra lúc nào? Sao tôi lại ngồi trên đùi anh?

Tôi hét chói tai, hai tay che trước người, thoát khỏi Cố Thanh Thiên, cầm lấy áo choàng tắm của mình, nơm nớp lo sợ trốn một góc.

Tôi nhìn Cố Thanh Thiên rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó nhìn về phía tôi, liếc một cái, lại lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, mặt không chút biểu cảm nhìn ra cửa sổ xe: “Cô muốn xuống xe ở đâu?”

Đêm nay, tôi đã bị dọa đến mức tinh thần hoảng loạn, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.

“Tôi muốn về nhà… tôi muốn về nhà… Hu hu…”

Tôi che miệng, khóc lớn ra thành tiếng, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, trở lại bên cạnh Hạng Chương.

Cố Thanh Thiên mở tấm chắn xe lên, dặn dò tài xế, đọc địa chỉ nhà tôi.

Đến dưới nhà tôi, đúng lúc tôi muốn xuống xe, anh đột nhiên giữ chặt tay tôi, ép tôi vào lưng ghế trước mặt: “Đồng Kha Kha, cô trở lại như vậy, chồng cô sẽ ghét bỏ cô vì làm hỏng chuyện đó, hay là để tôi xé sạch quần áo của cô ra, kiểm tra xem cô có có gì khác thường không nhé?”

Anh gần tôi trong gang tấc, khi nói chuyện, mùi rượu phả thẳng vào mặt tôi, tôi cảm giác mặt mình nóng lên, không dám đối mặt với anh, quay đầu lại nói: “Cố tổng, anh hiểu lầm chuyện gì rồi, tôi…”

Lời giải thích của tôi đột nhiên dừng lại, hoảng sợ nhìn anh.

Hai tròng mắt của anh đen như mực, không có chút gợn sóng nào, giống như ánh mắt chết chóc đến từ địa ngục, muốn nhấn chìm tôi trong đó.

“Không, đừng làm thế!” Tôi cầu xin anh, định đưa tay ra chặn anh lại.

Nhưng anh chỉ dùng một tay đã dễ dàng khóa chặt cổ tay tôi, một tay khác đã sớm luồn vào trong áo ngủ của tôi, chạm thẳng đến vùng kín của tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương