Nghịch Lữ Lai Quy
-
Quyển 1 - Chương 15: Bộ mặt
Trên thực tế, An Tiệp phát hiện mình đã phán đoán sai lầm thuộc tính và sức công kích của em gái gà tây rồi, cơ mà Mạc Thông không lương tâm nói là, ít nhất đứa em gái phá sản này của cậu ta không trốn học.
Sáng sớm_____
“Wow anh giai An Tiệp khéo quá nha, đi học cùng người ta nha! Tiểu Du chả chịu đợi người ta gì cả.” Khuôn mặt nhỏ nhắn gần giống Mạc Du cho dù trang điểm cũng vẫn rất dễ coi, đáng tiếc tạo hình hoàn chỉnh vẫn cứ kinh hãi như cũ, cứ nhìn đám người qua lại dưới lầu ngoái trông đến vẹo cả eo thì biết.
Giữa trưa___
“Ai nha, anh giai An Tiệp không về nhà sao? Wow, sao anh có thể ăn thức ăn rác rưởi trong căn tin trường học chớ! Người ta có hộp cơm tình yêu nè? Qua đây, nếm một miếng nếm một miếng!” An Tiệp yên lặng nhìn một thân quần áo phối màu còn hỗn loạn hơn cả thức ăn trong hộp cơm của con bé, liền tùy tiện ăn mấy miếng cho xong.
Nghỉ giữa giờ____
“Đậu má, lũ các người tan học rồi còn bâu vào đây làm gì, chưa thấy con trai bao giờ hay sao hả____Thì ra em gái gà tây trong truyền thuyết cũng biết nói tiếng người cơ đấy, An Tiệp chưa kịp cảm thán xong, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy cô em gái hung hãn biến phắt thành một bé loli điển hình đang xấu hổ,“Ai nha, anh giai An Tiệp, ngày đầu tiên đi học có quen không vậy nha…..”
Cô nhóc, tổ tiên nhóc là người Tứ Xuyên hả? Nếu không sao lại luyện được bản lĩnh trở mặt điêu luyện thế hả?
Buổi tối _____
“Anh giai An Tiệp đợi người ta một tí nha, các anh năm ba vất vả thiệt đó, muộn thế này mới tan học có mệt lắm không? Có muốn người ta làm cho anh điểm tâm tình yêu bổ sung dinh dưỡng không? Anh giai An Tiệp gầy quá đi, người ta thấy mà lòng đau nhói….” An Tiệp cảm thấy mình chưa bao giờ hối hận đến thế, nhất là ánh mắt của mấy người trên đường làm cho y cảm giác cứ như mình vừa từ vườn thú xổng ra ấy.
Cuối cùng cũng nhịn được đến nhà, Mạc Thông buổi chiều không phải đi học, nghe thấy động tĩnh thì đứng dựa cửa nhà em gái gà tây nhà mình há mồm một tiếng “Wow” ngậm miệng một câu “anh giai”, mà cười đến co giật. An Tiệp cảm thấy, cho dù thằng nhóc Mạc Thông này có giúp y chuyển hai cái nhà, y cũng trả hết nhân tình cho cậu ta rồi.
Ngoại trừ em gái gà tây quấy rầy không hẹn lịch, cuộc sống của An Tiệp có quy luật rất đơn giản, cuộc sống này đối với y mà nói vốn là chuyện không thể tin được, có đánh chết y cũng không nghĩ tới nhiều năm về sau bản thân lại có thể hạ được quyết tâm sống theo lịch trình đi sớm về khuya hai điểm một đường thế này.
Cảm giác lên lớp học rất kì lạ, vì là học sinh vào giữa năm nên y tạm thời chỉ có thể ngồi sát cửa cuối lớp, từ góc độ này ngẩng đầu là có thể thấy được cả lớp.
Có cô học sinh nhỏ đeo kính mắt trừ lúc tan học và đi WC thì không động đậy mảy may vùi đầu khổ học; có cậu học sinh nhỏ biểu cảm trống rỗng nhìn giám thị không chút nhượng tình sau khi phát đề thi; có cô bé ngại khuôn mặt hơi mập mạp của mình mà khi nói chuyện với người khác thường hay hơi cúi đầu; có cậu nhóc trên mình quanh năm mang mùi mồ hôi, lúc đi học còn nhịn không được cứ mãi ngoảnh nhìn sân bóng rổ; còn có cô nàng vụng trộm bày đầy sơn móng tay cùng son môi rẻ tiền dưới ngăn bàn; và một nam sinh luôn âm thầm si ngốc ngắm nhìn bóng lưng của hoa khôi lớp……
Bẵng đi một cái, y đã bị cô giáo đang đứng nói huyên thuyên nước miếng tung bay trên bục giảng bắt quả tang mà hung hăng lườm cho một cái, cô giáo trẻ bực mình nghĩ, cái lịch đếm ngược tới lúc thi đại học to tướng ở góc bảng đen kia mà cũng không gọi tỉnh được cảm giác vội vã của đứa trẻ xui xẻo kia sao, đến lúc nào rồi mà còn không chuyên tâm học hành, cứ quét mắt khắp lớp mà ngây ngô cười.
An Tiệp nhanh chóng cười bồi, giả vờ giả vịt quơ lấy cái bút ghi ghi chép chép.
Nói thực ra, cái gọi là năng lực tiếp thu ấy mà, sẽ tăng lên cùng với tuổi tác và từng trải, nội dung học tập của cấp ba đối với An Tiệp mà nói chẳng tính là khó khăn gì, cơ mà y rất ấm ức ở chỗ vì ngày xưa thấy mấy cái kiến thức thi đại học này chẳng quan hệ gì đến từng ấy năm sống của mình cả, cho nên sau tốt nghiệp một thời gian dài đã sớm chữ thầy trả thầy hết rồi, đã thế thời đại mới sách giáo khoa cũng chỉnh sửa tứ tung, trên cơ bản bây giờ ngoại trừ tiếng Anh ra thì các môn khác y đều phải học lại từ đầu.
Cứ đến buổi chiều mỗi ngày là đến khoảng thời gian gian nan, cái đám trẻ con số khổ, thức sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó bắt đầu không chống đỡ được, cả phòng nồng nặc hương cà phê lượn lờ, có đứa vừa véo mình mấy cái vừa đau khổ chèo chống, có đứa rũ mi mắt buồn ngủ, có đứa như thỏ Tuzki lắc lắc mấy cái rồi vinh quang bỏ mình, còn có đứa mở đôi mắt gấu mèo nhìn thầy cô với ánh mắt chằm chằm chết lặng, bởi thế mà kẻ còn đang múa bút thành văn lúc này có bóng dáng thoạt trông càng cao lớn khác thường.
Hào khí toàn dân dật dờ quả thực rất có sức kích động, nếu đúng lúc là tiết ngoại ngữ thì An Tiệp cũng sẽ nhập gia tùy tục ụp mặt xuống bàn một hồi, tuy không thể ngủ được nhưng chung quy có thể khiến cho y thả lỏng ở mức độ lớn nhất.
Chuỗi ngày mơ hồ hoảng hốt thấm thoắt đã trôi qua tròn một tháng làm cho y cảm thấy dường như đã qua mấy đời, chỉ có thể ở trong mơ mà hồi tưởng những trải nghiệm mạo hiểm mù quáng…cùng với một thời tuổi trẻ lửa đạn tung trời.
Tuổi trẻ khinh cuồng đã sớm trôi vào quá vãng, người ta vẫn nói, lúc trước làm việc xấu, sau này chung quy sẽ phải trả giá.
Y không nghĩ rằng mình có thể uốn nắn lối rẽ trước kia đã đi qua, ngồi ở giữa lũ trẻ bình thường này, sống những ngày an tĩnh mà bình thản.
Loại cuộc sống được xưng là thoải mái ấy, đôi lúc sẽ làm cho y sinh ra những mê mang bất chợt, mê mang không biết đêm nay là đêm nào.
Lũ trẻ ngồi trong phòng học, ngòi bút ma sát với giấy thi sàn sạt vang lên, viết xuống, chính là con đường thanh xuân của chính mình, chúng nó có tương lại, có lý tưởng, có quá nhiều điều mới lạ muốn thử tìm.
Nhưng mà An Tiệp không có mục tiêu của mình. Y muốn thi vào trường đại học của Mạc Thông, sau đó yên lặng ở bên trông coi ba đứa trẻ này mấy năm, tốt nhất là đợi khoảng mười năm sau, Mạc Thông đến tuổi ba mươi chân chính thành gia lập nghiệp, y sẽ rời khỏi bọn nhỏ trong thầm lặng.
Xem như không thẹn với cố nhân.
Rời đi rồi đi đâu nhỉ ? Y vẫn chưa nghĩ ra, hay là…lại tiếp tục lưu lạc chân trời ?
Người nản lòng thoái chí, thời gian thấm thoắt trôi, lấy gì an ủi một đời.
Chớp mắt đã đến cuối thu, khí nóng còn chưa vợi bớt mà tiết trời đã như tiêu điều đi chỉ sau một đêm, tầng tầng lớp lớp lớp cây rừng xác xơ không nỡ nhìn, từng mảng từng mảng lớn lá cây héo úa trong nháy mắt, lụi tàn ở thời điểm chúng nó sum sê nhất. Sau khi lại thoát được cuộc bao vây chặn đánh của Mạc Cẩn, An Tiệp có chút không mục đích lang thang trên đường.
Hôm nay là thứ sáu, y đột nhiên nghĩ, làm một học sinh xuất sắc thì lẽ ra bây giờ phải lập tức ôm sách giáo khoa về nhà ép hồn ép xác vào kế hoạch học tập cuối tuần sau đó đốt đèn vùi đầu đọc sách đến nửa đêm canh ba mới đúng.
An Tiệp treo hờ túi sách lên vai, hồi tưởng lại khoảng thời gian này, nghĩ kiểu gì cũng thấy rõ là vớ vẩn, người xưa vẫn nói tâm tùy hình mà dịch, cho nên phiền muộn mà một mình cô độc, phiền muộn thì chả thấy cảm giác mấy, chỉ thấy không biết nên khóc hay nên cười. Y do dự ở ven đường một chút, cuối cùng lắc đầu tự giễu, chẹp miệng lẩm bẩm nói đùa: “Ném mẹ nó cái hành vi tiêu chuẩn của học sinh trung học đi.”
Sau đó cất bước đến một hướng khác.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống bầu trời thành phố này, vào cuối thu, một ngày chỉ ngắn như một ngày thôi, trời tối càng ngày càng sớm, đèn đuốc từng ngọn từng ngọn sáng lên, có người kéo xuống lớp da giả trang đạo mạo, yêu ma quỷ quái thi nhau hoành hành.
Trong quán rượu thực sự rất ồn ào, bình thường mà nói, An Tiệp cảm thấy mình không thuộc cái loại tâm tư mảnh dẻ giàu tình cảm gì. Cái loại quán bar chơi nhạc nhẹ, cửa ra vào đặt bảng nói rõ “Quán bar không phải KTV” rồi thì khách hàng quần áo không chỉnh tề và chó không được vào, y cứ thấy là tránh xa ngay.
Y thích loại nhạc đinh tai nhức óc, khách tìm vui đọa lạc muôn vẻ muôn hình ở nơi u ám mà ngập tràn khói thuốc, hoặc là nói, y đã quen với cái hoàn cảnh sa đọa trụy lạc này rồi.
Thật quen thuộc.
Gọi một ly rượu mạnh không lớn lắm, An Tiệp ngồi trong một góc không làm cho người ta chú ý, túi sách để sang bên, ngọn đèn lờ mờ cũng không chiếu tới y để cho bóng tối phủ trùm cả khuôn mặt, chỉ có đôi mắt lấp lánh tỏa chút tia sáng, ánh mắt kia nhìn không ra tình cảm gì, chỉ có thể loáng thoáng thấy nó tản mạn không mục đích ngơ ngẩn nhìn vào đám đông, chính là không hiểu tại sao lại khiến cho không ai có ý muốn tới gần.
Trên thân người có tồn tại thứ gọi là khí chất, có đôi khi không thể không thừa nhận điều này.
Đột nhiên có một người trẻ tuổi cao ráo đi tới từ cửa ra vào, so với lũ thanh niên trai gái xanh xanh đỏ đỏ xung quanh, người này mờ nhạt hơn hẳn, chỉ mặc cái áo sơ mi hơi cũ và quần bò bạc phếch, cúi đầu, tóc mái hơi dài che đi phân nửa mặt mũi, cậu ta đi đứng cực nhẹ, qua lại trong đám người mà cơ hồ không gây chú ý với bất kì ai.
Ánh nhìn tản mạn của An Tiệp vụt ngưng tụ lại sau khi thấy người này, y nheo mắt lại nhìn thẳng về phía người kia____Mạc Thông, sao cậu ta lại tới loại nơi như thế này?
Khả năng nhìn đêm của y vô cùng tốt, nhất định sẽ không nhìn nhầm.
Làm hàng xóm sát vách hơn một tháng, y biết thi thoảng Mạc Thông sẽ ra ngoài vào buổi tối…Khụ, bởi vì em gái gà tây thường xuyên dùng lý do anh trai nó không ở nhà mà lôi Tiểu Du sang ăn chực cơm. Thực ra thì y cũng chẳng để trong lòng, thanh niên ấy mà, lại còn không có áp lực thi đại học nữa, tóm lại là sẽ có chút công việc riêng, nhưng mà……
An Tiệp nhíu mày, nơi này dù sao cũng chẳng sạch sẽ gì.
Mạc Thông quét mắt một lượt rồi không nhìn ngang ngó dọc nữa mà đi thẳng vào trong, xem ra là có người nào đó hẹn cậu ta, An Tiệp nhẹ nhàng buông ly rượu, đổi một góc nhìn thuận lợi hơn để theo dõi tên nhóc hàng xóm.
Quả nhiên, bên trong có một người đàn ông đứng lên đón cậu ta, một ông chú trung niên không bắt mắt, biểu cảm chất phác tướng mạo bình thường, thế nhưng trong lúc hắn đứng dậy đón Mạc Thông thì An Tiệp đã thoáng thấy ánh mắt của hắn, ngón tay bất giác vẽ vòng trên ly rượu, ánh mắt của người nọ rất lạnh, không phải lạnh lùng, cũng không phải lãnh đạm, mà là khi bị ánh mắt đó quét đến thì thấy người lạnh ngắt, như là một loại bò sát kịch độc nào đó vậy.
Nhưng nhìn thái độ hắn đỗi đãi với Mạc Thông thì hình như lại vô cùng cẩn thận, từng động tác thậm chí còn mang chút nịnh nọt không dễ phát hiện ra, Mạc Thông dường như nói gì đó, người đàn ông trung niên lập tức gật đầu nở nụ cười, vừa đưa tay mời cậu ta ngồi xuống vừa nâng tay gọi rượu, Mạc Thông khoát tay chặn hắn lại, cử chỉ có chút vô lễ.
Trước khi ngồi xuống, có lẽ cảm giác được mình đang bị thăm dò, Mạc Thông vụt xoay người lại quét mắt về phía An Tiệp đang ngồi, An Tiệp thấy rõ khuôn mặt của cậu ta____Người trẻ tuổi trong ấn tượng luôn mang trên mặt nụ cười tươi tắn làm cho người ta ấm lòng, điển hình của loại nhóc con nhiệt tình tốt bụng, mà người này…nếu không phải An Tiệp tin vào con mắt của mình thì y cơ hồ không thể nhận ra.
Tăm tối, ánh mắt cay nghiệt…… Thậm chí còn có một tia ngoan độc ẩn giấu dưới cái cằm nhọn và làn môi mỏng
Mạc Thông không tìm được chủ nhân của ánh mắt làm mình không thoải mái, cậu ta hơi nhíu mày, ánh mắt tia khắp nơi một lượt, bấy giờ mới cẩn thận ngồi xuống, nơi cậu ta ngồi có vị trí rất giống với thói quen của An Tiệp, đều giấu cả thân mình vào nơi ánh sáng chiếu không tới, làm cho kẻ nhìn trộm ở xa xa không tài nào nhìn tới.
An Tiệp biết mình không thể tiếp tục thay đổi góc độ nữa, người trẻ tuổi kia nhạy cảm kinh người, chỉ có thể lẳng lặng chờ ở chỗ cũ.
Người trung niên nói tương đối nhiều, môi mấp máy liên tục, thoạt nhìn tốc độ hình như còn rất nhanh. Khi hắn nói chuyện thì ngón tay theo phản xạ xoa xoa quần, biểu cảm nịnh nọt trên mặt càng ngày càng rõ. Đại khái khoảng hai mươi phút sau, trên mặt người trung niên lộ vẻ vui mừng, động tác chà đạp cái quần cũng không còn rõ ràng nữa, lại qua thêm một lát, An Tiệp để ý thấy hắn nhẹ nhàng thở ra, lấy một cái khăn tay trong ngực lau mồ hôi trên trán, sau đó đứng lên thân thiện vươn tay ra với Mạc Thông.
Không thấy Mạc Thông vẫn ở trong bóng tối có động tác gì, tựa hồ là cự tuyệt việc lấy lòng của hắn, sắc mặt người trung niên cứng lại nhưng lập tức khôi phục như thường, cười cười nói thêm gì đó rồi gật gật đầu, rời đi.
Trong nháy mắt khi người trung niên xoay đầu, trên mặt lại phủ lên biểu cảm âm lãnh mà chất phác, cái vẻ sinh động vừa nãy giống như chưa từng xuất hiện.
An Tiệp không yên lòng nâng ly rượu của mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Sáng sớm_____
“Wow anh giai An Tiệp khéo quá nha, đi học cùng người ta nha! Tiểu Du chả chịu đợi người ta gì cả.” Khuôn mặt nhỏ nhắn gần giống Mạc Du cho dù trang điểm cũng vẫn rất dễ coi, đáng tiếc tạo hình hoàn chỉnh vẫn cứ kinh hãi như cũ, cứ nhìn đám người qua lại dưới lầu ngoái trông đến vẹo cả eo thì biết.
Giữa trưa___
“Ai nha, anh giai An Tiệp không về nhà sao? Wow, sao anh có thể ăn thức ăn rác rưởi trong căn tin trường học chớ! Người ta có hộp cơm tình yêu nè? Qua đây, nếm một miếng nếm một miếng!” An Tiệp yên lặng nhìn một thân quần áo phối màu còn hỗn loạn hơn cả thức ăn trong hộp cơm của con bé, liền tùy tiện ăn mấy miếng cho xong.
Nghỉ giữa giờ____
“Đậu má, lũ các người tan học rồi còn bâu vào đây làm gì, chưa thấy con trai bao giờ hay sao hả____Thì ra em gái gà tây trong truyền thuyết cũng biết nói tiếng người cơ đấy, An Tiệp chưa kịp cảm thán xong, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy cô em gái hung hãn biến phắt thành một bé loli điển hình đang xấu hổ,“Ai nha, anh giai An Tiệp, ngày đầu tiên đi học có quen không vậy nha…..”
Cô nhóc, tổ tiên nhóc là người Tứ Xuyên hả? Nếu không sao lại luyện được bản lĩnh trở mặt điêu luyện thế hả?
Buổi tối _____
“Anh giai An Tiệp đợi người ta một tí nha, các anh năm ba vất vả thiệt đó, muộn thế này mới tan học có mệt lắm không? Có muốn người ta làm cho anh điểm tâm tình yêu bổ sung dinh dưỡng không? Anh giai An Tiệp gầy quá đi, người ta thấy mà lòng đau nhói….” An Tiệp cảm thấy mình chưa bao giờ hối hận đến thế, nhất là ánh mắt của mấy người trên đường làm cho y cảm giác cứ như mình vừa từ vườn thú xổng ra ấy.
Cuối cùng cũng nhịn được đến nhà, Mạc Thông buổi chiều không phải đi học, nghe thấy động tĩnh thì đứng dựa cửa nhà em gái gà tây nhà mình há mồm một tiếng “Wow” ngậm miệng một câu “anh giai”, mà cười đến co giật. An Tiệp cảm thấy, cho dù thằng nhóc Mạc Thông này có giúp y chuyển hai cái nhà, y cũng trả hết nhân tình cho cậu ta rồi.
Ngoại trừ em gái gà tây quấy rầy không hẹn lịch, cuộc sống của An Tiệp có quy luật rất đơn giản, cuộc sống này đối với y mà nói vốn là chuyện không thể tin được, có đánh chết y cũng không nghĩ tới nhiều năm về sau bản thân lại có thể hạ được quyết tâm sống theo lịch trình đi sớm về khuya hai điểm một đường thế này.
Cảm giác lên lớp học rất kì lạ, vì là học sinh vào giữa năm nên y tạm thời chỉ có thể ngồi sát cửa cuối lớp, từ góc độ này ngẩng đầu là có thể thấy được cả lớp.
Có cô học sinh nhỏ đeo kính mắt trừ lúc tan học và đi WC thì không động đậy mảy may vùi đầu khổ học; có cậu học sinh nhỏ biểu cảm trống rỗng nhìn giám thị không chút nhượng tình sau khi phát đề thi; có cô bé ngại khuôn mặt hơi mập mạp của mình mà khi nói chuyện với người khác thường hay hơi cúi đầu; có cậu nhóc trên mình quanh năm mang mùi mồ hôi, lúc đi học còn nhịn không được cứ mãi ngoảnh nhìn sân bóng rổ; còn có cô nàng vụng trộm bày đầy sơn móng tay cùng son môi rẻ tiền dưới ngăn bàn; và một nam sinh luôn âm thầm si ngốc ngắm nhìn bóng lưng của hoa khôi lớp……
Bẵng đi một cái, y đã bị cô giáo đang đứng nói huyên thuyên nước miếng tung bay trên bục giảng bắt quả tang mà hung hăng lườm cho một cái, cô giáo trẻ bực mình nghĩ, cái lịch đếm ngược tới lúc thi đại học to tướng ở góc bảng đen kia mà cũng không gọi tỉnh được cảm giác vội vã của đứa trẻ xui xẻo kia sao, đến lúc nào rồi mà còn không chuyên tâm học hành, cứ quét mắt khắp lớp mà ngây ngô cười.
An Tiệp nhanh chóng cười bồi, giả vờ giả vịt quơ lấy cái bút ghi ghi chép chép.
Nói thực ra, cái gọi là năng lực tiếp thu ấy mà, sẽ tăng lên cùng với tuổi tác và từng trải, nội dung học tập của cấp ba đối với An Tiệp mà nói chẳng tính là khó khăn gì, cơ mà y rất ấm ức ở chỗ vì ngày xưa thấy mấy cái kiến thức thi đại học này chẳng quan hệ gì đến từng ấy năm sống của mình cả, cho nên sau tốt nghiệp một thời gian dài đã sớm chữ thầy trả thầy hết rồi, đã thế thời đại mới sách giáo khoa cũng chỉnh sửa tứ tung, trên cơ bản bây giờ ngoại trừ tiếng Anh ra thì các môn khác y đều phải học lại từ đầu.
Cứ đến buổi chiều mỗi ngày là đến khoảng thời gian gian nan, cái đám trẻ con số khổ, thức sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó bắt đầu không chống đỡ được, cả phòng nồng nặc hương cà phê lượn lờ, có đứa vừa véo mình mấy cái vừa đau khổ chèo chống, có đứa rũ mi mắt buồn ngủ, có đứa như thỏ Tuzki lắc lắc mấy cái rồi vinh quang bỏ mình, còn có đứa mở đôi mắt gấu mèo nhìn thầy cô với ánh mắt chằm chằm chết lặng, bởi thế mà kẻ còn đang múa bút thành văn lúc này có bóng dáng thoạt trông càng cao lớn khác thường.
Hào khí toàn dân dật dờ quả thực rất có sức kích động, nếu đúng lúc là tiết ngoại ngữ thì An Tiệp cũng sẽ nhập gia tùy tục ụp mặt xuống bàn một hồi, tuy không thể ngủ được nhưng chung quy có thể khiến cho y thả lỏng ở mức độ lớn nhất.
Chuỗi ngày mơ hồ hoảng hốt thấm thoắt đã trôi qua tròn một tháng làm cho y cảm thấy dường như đã qua mấy đời, chỉ có thể ở trong mơ mà hồi tưởng những trải nghiệm mạo hiểm mù quáng…cùng với một thời tuổi trẻ lửa đạn tung trời.
Tuổi trẻ khinh cuồng đã sớm trôi vào quá vãng, người ta vẫn nói, lúc trước làm việc xấu, sau này chung quy sẽ phải trả giá.
Y không nghĩ rằng mình có thể uốn nắn lối rẽ trước kia đã đi qua, ngồi ở giữa lũ trẻ bình thường này, sống những ngày an tĩnh mà bình thản.
Loại cuộc sống được xưng là thoải mái ấy, đôi lúc sẽ làm cho y sinh ra những mê mang bất chợt, mê mang không biết đêm nay là đêm nào.
Lũ trẻ ngồi trong phòng học, ngòi bút ma sát với giấy thi sàn sạt vang lên, viết xuống, chính là con đường thanh xuân của chính mình, chúng nó có tương lại, có lý tưởng, có quá nhiều điều mới lạ muốn thử tìm.
Nhưng mà An Tiệp không có mục tiêu của mình. Y muốn thi vào trường đại học của Mạc Thông, sau đó yên lặng ở bên trông coi ba đứa trẻ này mấy năm, tốt nhất là đợi khoảng mười năm sau, Mạc Thông đến tuổi ba mươi chân chính thành gia lập nghiệp, y sẽ rời khỏi bọn nhỏ trong thầm lặng.
Xem như không thẹn với cố nhân.
Rời đi rồi đi đâu nhỉ ? Y vẫn chưa nghĩ ra, hay là…lại tiếp tục lưu lạc chân trời ?
Người nản lòng thoái chí, thời gian thấm thoắt trôi, lấy gì an ủi một đời.
Chớp mắt đã đến cuối thu, khí nóng còn chưa vợi bớt mà tiết trời đã như tiêu điều đi chỉ sau một đêm, tầng tầng lớp lớp lớp cây rừng xác xơ không nỡ nhìn, từng mảng từng mảng lớn lá cây héo úa trong nháy mắt, lụi tàn ở thời điểm chúng nó sum sê nhất. Sau khi lại thoát được cuộc bao vây chặn đánh của Mạc Cẩn, An Tiệp có chút không mục đích lang thang trên đường.
Hôm nay là thứ sáu, y đột nhiên nghĩ, làm một học sinh xuất sắc thì lẽ ra bây giờ phải lập tức ôm sách giáo khoa về nhà ép hồn ép xác vào kế hoạch học tập cuối tuần sau đó đốt đèn vùi đầu đọc sách đến nửa đêm canh ba mới đúng.
An Tiệp treo hờ túi sách lên vai, hồi tưởng lại khoảng thời gian này, nghĩ kiểu gì cũng thấy rõ là vớ vẩn, người xưa vẫn nói tâm tùy hình mà dịch, cho nên phiền muộn mà một mình cô độc, phiền muộn thì chả thấy cảm giác mấy, chỉ thấy không biết nên khóc hay nên cười. Y do dự ở ven đường một chút, cuối cùng lắc đầu tự giễu, chẹp miệng lẩm bẩm nói đùa: “Ném mẹ nó cái hành vi tiêu chuẩn của học sinh trung học đi.”
Sau đó cất bước đến một hướng khác.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống bầu trời thành phố này, vào cuối thu, một ngày chỉ ngắn như một ngày thôi, trời tối càng ngày càng sớm, đèn đuốc từng ngọn từng ngọn sáng lên, có người kéo xuống lớp da giả trang đạo mạo, yêu ma quỷ quái thi nhau hoành hành.
Trong quán rượu thực sự rất ồn ào, bình thường mà nói, An Tiệp cảm thấy mình không thuộc cái loại tâm tư mảnh dẻ giàu tình cảm gì. Cái loại quán bar chơi nhạc nhẹ, cửa ra vào đặt bảng nói rõ “Quán bar không phải KTV” rồi thì khách hàng quần áo không chỉnh tề và chó không được vào, y cứ thấy là tránh xa ngay.
Y thích loại nhạc đinh tai nhức óc, khách tìm vui đọa lạc muôn vẻ muôn hình ở nơi u ám mà ngập tràn khói thuốc, hoặc là nói, y đã quen với cái hoàn cảnh sa đọa trụy lạc này rồi.
Thật quen thuộc.
Gọi một ly rượu mạnh không lớn lắm, An Tiệp ngồi trong một góc không làm cho người ta chú ý, túi sách để sang bên, ngọn đèn lờ mờ cũng không chiếu tới y để cho bóng tối phủ trùm cả khuôn mặt, chỉ có đôi mắt lấp lánh tỏa chút tia sáng, ánh mắt kia nhìn không ra tình cảm gì, chỉ có thể loáng thoáng thấy nó tản mạn không mục đích ngơ ngẩn nhìn vào đám đông, chính là không hiểu tại sao lại khiến cho không ai có ý muốn tới gần.
Trên thân người có tồn tại thứ gọi là khí chất, có đôi khi không thể không thừa nhận điều này.
Đột nhiên có một người trẻ tuổi cao ráo đi tới từ cửa ra vào, so với lũ thanh niên trai gái xanh xanh đỏ đỏ xung quanh, người này mờ nhạt hơn hẳn, chỉ mặc cái áo sơ mi hơi cũ và quần bò bạc phếch, cúi đầu, tóc mái hơi dài che đi phân nửa mặt mũi, cậu ta đi đứng cực nhẹ, qua lại trong đám người mà cơ hồ không gây chú ý với bất kì ai.
Ánh nhìn tản mạn của An Tiệp vụt ngưng tụ lại sau khi thấy người này, y nheo mắt lại nhìn thẳng về phía người kia____Mạc Thông, sao cậu ta lại tới loại nơi như thế này?
Khả năng nhìn đêm của y vô cùng tốt, nhất định sẽ không nhìn nhầm.
Làm hàng xóm sát vách hơn một tháng, y biết thi thoảng Mạc Thông sẽ ra ngoài vào buổi tối…Khụ, bởi vì em gái gà tây thường xuyên dùng lý do anh trai nó không ở nhà mà lôi Tiểu Du sang ăn chực cơm. Thực ra thì y cũng chẳng để trong lòng, thanh niên ấy mà, lại còn không có áp lực thi đại học nữa, tóm lại là sẽ có chút công việc riêng, nhưng mà……
An Tiệp nhíu mày, nơi này dù sao cũng chẳng sạch sẽ gì.
Mạc Thông quét mắt một lượt rồi không nhìn ngang ngó dọc nữa mà đi thẳng vào trong, xem ra là có người nào đó hẹn cậu ta, An Tiệp nhẹ nhàng buông ly rượu, đổi một góc nhìn thuận lợi hơn để theo dõi tên nhóc hàng xóm.
Quả nhiên, bên trong có một người đàn ông đứng lên đón cậu ta, một ông chú trung niên không bắt mắt, biểu cảm chất phác tướng mạo bình thường, thế nhưng trong lúc hắn đứng dậy đón Mạc Thông thì An Tiệp đã thoáng thấy ánh mắt của hắn, ngón tay bất giác vẽ vòng trên ly rượu, ánh mắt của người nọ rất lạnh, không phải lạnh lùng, cũng không phải lãnh đạm, mà là khi bị ánh mắt đó quét đến thì thấy người lạnh ngắt, như là một loại bò sát kịch độc nào đó vậy.
Nhưng nhìn thái độ hắn đỗi đãi với Mạc Thông thì hình như lại vô cùng cẩn thận, từng động tác thậm chí còn mang chút nịnh nọt không dễ phát hiện ra, Mạc Thông dường như nói gì đó, người đàn ông trung niên lập tức gật đầu nở nụ cười, vừa đưa tay mời cậu ta ngồi xuống vừa nâng tay gọi rượu, Mạc Thông khoát tay chặn hắn lại, cử chỉ có chút vô lễ.
Trước khi ngồi xuống, có lẽ cảm giác được mình đang bị thăm dò, Mạc Thông vụt xoay người lại quét mắt về phía An Tiệp đang ngồi, An Tiệp thấy rõ khuôn mặt của cậu ta____Người trẻ tuổi trong ấn tượng luôn mang trên mặt nụ cười tươi tắn làm cho người ta ấm lòng, điển hình của loại nhóc con nhiệt tình tốt bụng, mà người này…nếu không phải An Tiệp tin vào con mắt của mình thì y cơ hồ không thể nhận ra.
Tăm tối, ánh mắt cay nghiệt…… Thậm chí còn có một tia ngoan độc ẩn giấu dưới cái cằm nhọn và làn môi mỏng
Mạc Thông không tìm được chủ nhân của ánh mắt làm mình không thoải mái, cậu ta hơi nhíu mày, ánh mắt tia khắp nơi một lượt, bấy giờ mới cẩn thận ngồi xuống, nơi cậu ta ngồi có vị trí rất giống với thói quen của An Tiệp, đều giấu cả thân mình vào nơi ánh sáng chiếu không tới, làm cho kẻ nhìn trộm ở xa xa không tài nào nhìn tới.
An Tiệp biết mình không thể tiếp tục thay đổi góc độ nữa, người trẻ tuổi kia nhạy cảm kinh người, chỉ có thể lẳng lặng chờ ở chỗ cũ.
Người trung niên nói tương đối nhiều, môi mấp máy liên tục, thoạt nhìn tốc độ hình như còn rất nhanh. Khi hắn nói chuyện thì ngón tay theo phản xạ xoa xoa quần, biểu cảm nịnh nọt trên mặt càng ngày càng rõ. Đại khái khoảng hai mươi phút sau, trên mặt người trung niên lộ vẻ vui mừng, động tác chà đạp cái quần cũng không còn rõ ràng nữa, lại qua thêm một lát, An Tiệp để ý thấy hắn nhẹ nhàng thở ra, lấy một cái khăn tay trong ngực lau mồ hôi trên trán, sau đó đứng lên thân thiện vươn tay ra với Mạc Thông.
Không thấy Mạc Thông vẫn ở trong bóng tối có động tác gì, tựa hồ là cự tuyệt việc lấy lòng của hắn, sắc mặt người trung niên cứng lại nhưng lập tức khôi phục như thường, cười cười nói thêm gì đó rồi gật gật đầu, rời đi.
Trong nháy mắt khi người trung niên xoay đầu, trên mặt lại phủ lên biểu cảm âm lãnh mà chất phác, cái vẻ sinh động vừa nãy giống như chưa từng xuất hiện.
An Tiệp không yên lòng nâng ly rượu của mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook