Nghịch Lữ Lai Quy
-
Quyển 1 - Chương 14: Gia đình họ Mạc
Tuy nói y tới vì mấy đứa con nhà họ Mạc, thuê ngay phòng đối diện chuẩn bị đi theo dõi biến thái, thế nhưng dù sao An Tiệp cũng đã nhiều năm quen thói một mình, không định tham gia vào cuộc sống của con nhà người ta, chỉ là ở cạnh coi sóc chút ít mà thôi, y không dám cam đoan bản thân có khả năng lớn lao gì, song tối thiểu cũng đã là một người trưởng thành ăn nhiều hơn mấy năm cơm, có thể trông nom ba đứa trẻ này không xảy ra chuyện lớn là được rồi.
Đây là chuyện duy nhất mà y có thể làm cho Mạc Yến Nam.
Mạc Thông, con trai cả nhà họ Mạc là sinh viên năm nhất của một trường đại học trọng điểm, lớn lên không giống cha cậu ta, vóc dáng rất cao, bả vai khá rộng, tuy nhìn tổng thể thì hơi gầy nhưng đến gần nhìn kĩ có thể thấy được những đường cong rõ đẹp đẽ rõ nét của cơ bắp qua lớp quần áo mỏng, khuôn mặt có thể nói là rất tuấn lãng, khi cười rộ lên còn để lộ hai cái răng nanh khểnh, tràn ngập hương vị thanh xuân tươi sáng, thứ duy nhất không được hoàn mỹ chỉ có cái cằm, cái cằm giống mẹ cậu ta trong tấm ảnh, tựa hồ quá nhọn đối với một đứa con trai, phối hợp đôi môi hơi mỏng có vẻ bạc tình, cũng may trên mặt cậu lúc nào cũng treo một nụ cười hữu hảo nhiệt tình cho nên đã giảm bớt được phần nào.
Đứa nhóc này rất hiểu chuyện, ban đêm về nhà trông thấy bên đối diện có hàng xóm mới chuyển tới thì lập tức sang hỏi han xem có cái gì cần giúp đỡ không, An Tiệp vừa câu được câu chăng nói chuyện với cậu ta vừa quan sát đánh giá nhóc con này.
Mạc Thông nhóc này nhìn qua có vẻ là đứa con mẫu mực của cha mẹ, thiếu niên tốt vượt tiêu chuẩn của Tổ quốc.
Ấm áp, nhiệt tình, nói chuyện có chừng có mực, hiểu ý người khác lại rành rẽ đạo lý đối nhân xử thế, ngày thứ hai An Tiệp chuyển đến vừa đúng là cuối tuần, khi công nhân chuyển nhà mang cái giá sách ghép với bàn làm việc của An Tiệp lên lầu thì cũng là Mạc Thông bận trước bận sau chỉ huy mở cửa.
Thế mà không biết tại sao, An Tiệp luôn cảm thấy thằng nhỏ có chỗ nào đó không đúng, y nhất thời không nói rõ, chỉ là cảm thấy thế mà thôi. Qua từng ấy năm y đã duyệt qua vô số người, không dám nói liếc mắt có thể nhìn thấu nhân tâm, nhưng ít nhiều cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, có được trực giác gần như đã khắc vào tiềm thức.
Trên mình người trẻ tuổi tên Mạc Thông kia, ẩn giấu một cảm giác rất không hài hòa.
Bận rộn suốt cả ngày, phòng ở của An Tiệp mới miễn cưỡng ra hình ra dạng, đồ dùng trong nhà và đồ điện gia dụng bày đâu ra đấy xong, y thở phào một hơi dài, lưng áo bị mồ hôi thấm cho ướt đẫm
“Thật không dễ dàng,” An Tiệp cười khổ vỗ vai Mạc Thông,“Tôi coi như đã hiểu vì sao người Trung Quốc cổ đại lại coi dời nhà là việc lớn, hôm nay thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu không biết còn phải xoay xở đến lúc nào.”
Mạc Thông xởi lởi khoát tay: “Đều là hàng xóm láng giềng cả, khách khí thế làm gì, từ giờ về sau không biết chừng còn phải làm phiền cậu nhiều lắm ấy. Tôi lên đại học cuối tuần ngoài nhàn rỗi cũng chỉ có nhàn rỗi, em gái tôi lại mới lên cao trung lắm bài vở, ở nhà chơi game còn phiền nó, vừa hay sang đây giúp cậu còn tiện rèn luyện thân thể luôn ấy chứ.” Cậu nhận lấy cốc đồ uống An Tiệp đưa, cũng không khách khí mà ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, cả ngày bận rộn không ít việc, trên thái dương người trẻ tuổi vẫn còn chưa khô mồ hôi,“Sảng khoái, tủ lạnh nhà cậu hôm qua vừa mang tới đúng không? Quá sáng suốt.”
An Tiệp cầm lấy cốc, lại rót cho cậu ta một chuyến: “Được rồi, tối nay gọi em gái cậu sang, tôi mời khách, chúng ta ra ngoài ăn một bữa coi như cảm ơn nhân tình của cậu.”
“Ấy đừng,” Mạc Thông cười cổ quái chỉ về cửa nhà mình,“Tiểu Du nhà tôi ấy à, nếu đặt vào cổ đại tuyệt đối là một đại tiểu thư hiền lương thục đức, chỉ hận không thể một năm bốn mùa ngày đêm ru rú trong nhà, lười đến mọc mốc, khi còn bé bảo nó ra ngoài mua nước tương, nó không tình không nguyện có thể dây dưa ngâm nghê đến cả mấy tiếng, tôi thấy cậu cũng ở một mình, bố mẹ ở ngoài hả? Đừng tiêu tốn nhiều, nhân tình cứ nhớ đấy là được.”
“Tôi đây là một người ăn no cả nhà không đói bụng.” An Tiệp cười cười, bên này kê kê dọn dọn ồn ào náo nhiệt như vậy, cô bé Mạc Du kia không thò đầu sang lấy một chút, không biết có phải đã bị ảnh hưởng bởi tung tích không rõ của người cha hay không. Y chợt nhớ đến mấy vị khách không mời mà đến hôm qua, mới chợt hiểu có chỗ nào không đúng. Theo lý mà nói thì giáo sư Mạc mất tích, Mạc Thông phải biết rằng khả năng ông còn sống sót là rất nhỏ mới đúng, thế mà thằng nhóc này lại coi như không có chuyện gì, bình thường đến bất thường. Vì vậy An Tiệp thăm dò hỏi một câu,“Hai anh em cậu ở đây là vì gần trường nhỉ, cũng thuê nhà à ?”
“Không phải, là ba anh em, tôi có hai đứa em sinh đôi, một đứa nữa là Tiểu Cẩn, điên khùng cực kì, tôi không quản nổi nó, cả ngày không thấy về nhà luôn, căn nhà này không phải đi thuê mà là cha mẹ mua khi còn bé, bà già xuất ngoại theo mũi lõ, ông già…… cũng chẳng biết đang ở cái hang cùng xó hẻm nào.” Mạc Thông nhún nhún vai,“Hôm qua nghe Tiểu Du bảo có hai người tới thông báo cho bọn tôi, ông già nhà tôi mất tích, sống chết chưa xác định, ai mà biết được.”
Khi Mạc Thông nói những lời này thì mắt nhìn đi nơi khác, thờ ơ lạnh nhạt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, biểu cảm bàng quan, bộ dạng không liên quan tới mình.
An Tiệp giật mình: “Ba cậu…… Tôi thật xin lỗi.”
Y xin lỗi là thật tâm, thế nhưng Mạc Thông cũng không rõ, bĩu môi: “Có gì đâu, về sau ở ngay đối diện rồi sớm muộn cậu cũng biết thôi, kì thật nhà bọn tôi có ông già hay không thì cũng vẫn thế, dù sao ông ta có ở cũng chả biết cả ngày cắm đầu vào cái gì mà không thèm về nhà, về cũng chả nói ra nhiều được vài lời, Tiểu Cẩn chính là vì không hợp ông ấy mà ba ngày hai bận bỏ nhà trốn đi.”
“Thế kinh tế của mọi người……”
“Tôi nói này người anh em, cậu đừng có dùng cái ánh mắt đó có được hay không, y như là tình nguyện viên nhìn thấy người ở trại tị nạn ấy.” Mạc Thông không tâm không phế vui đùa với y,“Yên tâm đi, tuy bà già chạy với mũi lõ nhưng sinh hoạt phí vẫn gửi đều, không có bạc đãi bọn tôi, mấy năm nay ông già cũng có chút tích góp, hơn nữa tôi đây một đại lão gia, làm thêm chút việc vặt cũng đủ tiền tiêu vặt cho hai con nhóc kia, không tính là to tát.”
An Tiệp nhíu mày, sớm đoán được loại người chất phác như lão Mạc lại một lòng gắn bó với học vấn, khả năng quan hệ với con cái không phải là hài hòa, không ngờ còn lạnh nhạt đến mức này nữa, trách không được khi nhớ về những đứa con, biểu cảm trên mặt lão giáo sư lại ảm đạm như vậy.
Mạc Thông dường như sợ rằng An Tiệp sẽ bám lấy vấn đề này, tranh thủ thời gian dời chủ đề đi: “Cậu vẫn còn đi học phải không? Cao trung? Hay đại học?”
“Cấp ba, chính là trường trung học bên kia đường, vừa mới chuyển tới.” An Tiệp thuận miệng nói.
Mạc Thông mở to hai mắt: “Thật hả? Em gái tôi___cả hai đứa đều đang học ở trường cậu đó, lớp mười, đúng là duyên phận! Nhưng mà cấp ba rất là căng thẳng, anh đây cho dù đã lên đại học,” Cậu ta gãi gãi đầu giả bộ quẫn bách,“Phỏng chừng hơn năm không sờ đến, kiến thức thi đại học trả thầy trả cô gần hết rồi, cơ mà nếu cậu không chê, có vấn đề gì cứ hỏi anh, năng lực có hạn, có thể gợi ý cho cậu chút cũng tốt……”
“Anh! Mạc Thông Mạc Du! Mở cửa mở cửa!”
An Tiệp bên này vừa xong việc, cửa chính còn chưa đóng kín, trong hành lang “Ngáo” một tiếng, cửa đối diện bị người nào đó đập xoành xoạch, đúng lúc cắt đứt màn tự tiến cử dạy kèm của Mạc Thông.
Mạc Thông nhăn mày: “Người biết thì còn rõ là nó về nhà, không biết còn tưởng là kẻ thù ở đâu đến phá quán___Con em phá sản Tiểu Cẩn nhà anh về rồi đấy, anh ra xem cái đã.”
Đang lúc nói chuyện thì Mạc Du đã ra mở cửa cho chị gái sinh đôi của nó, hai đứa thì thầm một hồi, Mạc Du chỉ chỉ cửa đối diện, Mạc Cẩn nhìn lại, vừa vặn ngắm trúng An Tiệp đằng sau lưng ông anh mình, hai mắt sáng lóe lên.
An Tiệp vừa thấy con bé này thì hiểu ngay vì sao giáo sư với con gái lại không hợp nhau, dáng vóc hình thể của cô nhóc không khác Mạc Du lắm, nhìn kĩ thì vẫn thấy hai đứa như khắc ra từ một khuôn…nhưng mà đấy là phải nhìn kĩ. Trên đầu con bé này nhuộm không biết bao nhiêu màu sắc nhìn y như cái chổi lông gà, dúm dài dúm ngắn lỉa chà lỉa chỉa, quanh mắt vẽ hai cái vòng, nói văn vẻ là mascara, nói trực quan ra chính là mắt gấu mèo, trên tai lại càng vui mắt, tai trái đeo một đống khuyên đinh lộn xộn như họp chợ từ trên xuống dưới, tai phải treo một cái khuyên vòng kim loại to đùng, lủng lẳng chạm đến tận vai, An Tiệp hoài nghi con bé này sớm muộn cũng bị cái vòng tai kia làm cho vẹo cổ, trên người lại càng không ổn, chỗ nào hở được đều hở hết cả ra, đủ loại màu sắc làm cho người ta hoa mắt váng đầu, trông không khác gì một con gà tây nhỏ.
Đây mà là con gái nhà mình thì đập cho một phát chết luôn là xong, đỡ phải thả ra ngoài làm gì cho xấu hổ…… Nội tâm An Tiệp run lên mấy cái, tự nhủ cứ cho nó đứng trong trò chơi nhà ma, không cần hóa trang cũng có thể dọa chết vài du khách.
Em gái gà tây trực tiếp coi anh trai nó là người qua đường giáp mà lược bỏ, chớp một đôi mắt to tròn kết hợp giữa keo vuốt lông mi và phấn mắt mang theo ấn tượng đặc biệt đậm nét mà nhìn An Tiệp, khí phách phá cửa vừa rồi thuận mưa thuận gió biến mất sạch sẽ, dùng cái giọng loli ẽo uột không chính thống nói ngọt xớt: “Wow, anh là anh giai xinh đẹp lớp mười hai mới chuyển tới đúng không! Người ta là học muội cùng trường với anh đó nha, khéo quá nha, anh lại còn dọn đến đối diện nhà em, anh nói xem có phải đây là duyên phận không nha ? Chúng ta làm quen nhau tí có được không nha?”
An Tiệp cảm thấy cả người nổi lên một đống da gà, không đợi y trả lời, em gái gà tây đã sán đến: “Thực ra anh cũng không cần giới thiệu đâu nha, có anh giai xinh đẹp thế này chuyển tới trường mình, người ta mù tin tức cũng đã được nghe nói rồi, anh giai anh là An Tiệp có phải hem? Em là Mạc Cẩn, anh giai có thể gọi em là Tiểu Cẩn, không sao đâu……”
Mạc Thông bây giờ không nhìn nổi nữa, một nhát kéo cánh tay Mạc Cẩn lôi vào nhà mình, miễn cưỡng gật đầu với An Tiệp: “An Tiệp, cậu vất vả cả ngày rồi, anh không làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi___Mày về đây cho ông! Còn làm ông mất mặt nữa, ông ném mày sang Chechnya, xem người ta có đập mày như đập khủng bố không.”
Mạc Cẩn giống như bây giờ mới nhìn thấy anh trai nó cũng ở đấy: “Ai nha, anh giai anh cũng ở đây sao, đáng ghét nha, một mình chạy tới làm quen với anh giai An Tiệp mà không nói với người ta, a……anh giai An Tiệp đừng quên sang bên em chơi nha……”
Ầm một tiếng, Mạc Thông đạp sầm cửa đối diện, thế giới trở nên yên tĩnh. An Tiệp đột nhiên mất đi niềm tin đối với cuộc sống trường học “thanh xuân niên thiếu” sắp tới của mình.
Y lắc đầu, không còn hơi đâu mà cười khổ, thảo nào con mọt sách già kia nói mình là một người cha thất bại____ đột nhiên túi áo truyền đến một hồi chấn động, y xoay người đóng cửa phòng rồi nghe máy: “Túy Xà?”
Chiếc điện thoại này vừa mua, trước mắt trong danh bạ chỉ có mỗi vị này.
“Thế nào rồi ? Sắp xếp xong chưa?”
“Xong rồi, cũng không còn gì mấy.” An Tiệp quẳng mình lên sô pha, thở ra một hơi,“Cái khung xương này còn chưa làm tôi mệt chết, cứ như vậy đã, ở tạm.”
Bên kia dường như đang nở nụ cười: “Gặp lũ trẻ nhà ân nhân cứu mạng của chú chưa”
An Tiệp dừng một chút: “Rồi.“
“Thế nào?”
“…… Quá kinh hãi.”
Túy Xà cười ra tiếng: “Khác nha! Có biết khác cái gì không hả An Ẩm Hồ? Dù chú có tô hai lần sơn biến non cũng không nhuộm nổi phần ruột sắp thiu của mình đâu.”
“…… Ông anh gọi điện làm gì, cười nhạo ông đây hửm?”
Túy Xà đột nhiên dừng lại tiếng cười, thật lâu sau, bên kia mới do dự nói một câu: “Ẩm Hồ, Thụy Sư ở ngay Bắc Kinh……”
Bàn tay An Tiệp cầm điện thoại siết lại thật chặt, hời hợt ờ một tiếng: “Đã nghe, rồi sao? Muốn tôi dâng đồ cúng lên đỉnh núi nhà hắn à?”
“Ý anh không phải thế……” Túy Xà dừng lại một chút,“Lúc chú ra đi không nói với Thụy Sư câu nào, hắn tìm chú như liều mạng, tròng mắt cũng trừng đến đỏ ngầu. Anh biết năm đó hắn làm chuyện có lỗi với chú, nhưng mà……”
“Biết thế mà ông còn giẫm vào kiêng kị của tôi, muốn ăn đập hả?” An Tiệp ngắt lời gã.
“Chú…”
“Tôi biết rõ trong lòng.” An Tiệp lạnh mặt xuống,“Túy Xà, là anh em thực sự thì ông đừng bán đứng tôi___Tôi nhắc lại lần nữa, mấy người đó, ông đây không, muốn, gặp, ai, hết.”
“Ẩm Hồ……”
“Được rồi, đừng có cống hiến cho di động Trung Quốc nữa, hẹn gặp lại.” An Tiệp không nói thêm gì cúp luôn điện thoại, thân thể gầy mảnh của thiếu niên vùi sâu vào sofa, tóc mái rũ trên vầng trán phủ lên đôi mắt một quầng bóng tối.
An Ẩm Hồ hôm nay đã hoàn toàn biến thành An Tiệp, những chuyện quái quỷ trong quá khứ…Để cho chúng nó cút mau đi.
Đây là chuyện duy nhất mà y có thể làm cho Mạc Yến Nam.
Mạc Thông, con trai cả nhà họ Mạc là sinh viên năm nhất của một trường đại học trọng điểm, lớn lên không giống cha cậu ta, vóc dáng rất cao, bả vai khá rộng, tuy nhìn tổng thể thì hơi gầy nhưng đến gần nhìn kĩ có thể thấy được những đường cong rõ đẹp đẽ rõ nét của cơ bắp qua lớp quần áo mỏng, khuôn mặt có thể nói là rất tuấn lãng, khi cười rộ lên còn để lộ hai cái răng nanh khểnh, tràn ngập hương vị thanh xuân tươi sáng, thứ duy nhất không được hoàn mỹ chỉ có cái cằm, cái cằm giống mẹ cậu ta trong tấm ảnh, tựa hồ quá nhọn đối với một đứa con trai, phối hợp đôi môi hơi mỏng có vẻ bạc tình, cũng may trên mặt cậu lúc nào cũng treo một nụ cười hữu hảo nhiệt tình cho nên đã giảm bớt được phần nào.
Đứa nhóc này rất hiểu chuyện, ban đêm về nhà trông thấy bên đối diện có hàng xóm mới chuyển tới thì lập tức sang hỏi han xem có cái gì cần giúp đỡ không, An Tiệp vừa câu được câu chăng nói chuyện với cậu ta vừa quan sát đánh giá nhóc con này.
Mạc Thông nhóc này nhìn qua có vẻ là đứa con mẫu mực của cha mẹ, thiếu niên tốt vượt tiêu chuẩn của Tổ quốc.
Ấm áp, nhiệt tình, nói chuyện có chừng có mực, hiểu ý người khác lại rành rẽ đạo lý đối nhân xử thế, ngày thứ hai An Tiệp chuyển đến vừa đúng là cuối tuần, khi công nhân chuyển nhà mang cái giá sách ghép với bàn làm việc của An Tiệp lên lầu thì cũng là Mạc Thông bận trước bận sau chỉ huy mở cửa.
Thế mà không biết tại sao, An Tiệp luôn cảm thấy thằng nhỏ có chỗ nào đó không đúng, y nhất thời không nói rõ, chỉ là cảm thấy thế mà thôi. Qua từng ấy năm y đã duyệt qua vô số người, không dám nói liếc mắt có thể nhìn thấu nhân tâm, nhưng ít nhiều cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, có được trực giác gần như đã khắc vào tiềm thức.
Trên mình người trẻ tuổi tên Mạc Thông kia, ẩn giấu một cảm giác rất không hài hòa.
Bận rộn suốt cả ngày, phòng ở của An Tiệp mới miễn cưỡng ra hình ra dạng, đồ dùng trong nhà và đồ điện gia dụng bày đâu ra đấy xong, y thở phào một hơi dài, lưng áo bị mồ hôi thấm cho ướt đẫm
“Thật không dễ dàng,” An Tiệp cười khổ vỗ vai Mạc Thông,“Tôi coi như đã hiểu vì sao người Trung Quốc cổ đại lại coi dời nhà là việc lớn, hôm nay thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu không biết còn phải xoay xở đến lúc nào.”
Mạc Thông xởi lởi khoát tay: “Đều là hàng xóm láng giềng cả, khách khí thế làm gì, từ giờ về sau không biết chừng còn phải làm phiền cậu nhiều lắm ấy. Tôi lên đại học cuối tuần ngoài nhàn rỗi cũng chỉ có nhàn rỗi, em gái tôi lại mới lên cao trung lắm bài vở, ở nhà chơi game còn phiền nó, vừa hay sang đây giúp cậu còn tiện rèn luyện thân thể luôn ấy chứ.” Cậu nhận lấy cốc đồ uống An Tiệp đưa, cũng không khách khí mà ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, cả ngày bận rộn không ít việc, trên thái dương người trẻ tuổi vẫn còn chưa khô mồ hôi,“Sảng khoái, tủ lạnh nhà cậu hôm qua vừa mang tới đúng không? Quá sáng suốt.”
An Tiệp cầm lấy cốc, lại rót cho cậu ta một chuyến: “Được rồi, tối nay gọi em gái cậu sang, tôi mời khách, chúng ta ra ngoài ăn một bữa coi như cảm ơn nhân tình của cậu.”
“Ấy đừng,” Mạc Thông cười cổ quái chỉ về cửa nhà mình,“Tiểu Du nhà tôi ấy à, nếu đặt vào cổ đại tuyệt đối là một đại tiểu thư hiền lương thục đức, chỉ hận không thể một năm bốn mùa ngày đêm ru rú trong nhà, lười đến mọc mốc, khi còn bé bảo nó ra ngoài mua nước tương, nó không tình không nguyện có thể dây dưa ngâm nghê đến cả mấy tiếng, tôi thấy cậu cũng ở một mình, bố mẹ ở ngoài hả? Đừng tiêu tốn nhiều, nhân tình cứ nhớ đấy là được.”
“Tôi đây là một người ăn no cả nhà không đói bụng.” An Tiệp cười cười, bên này kê kê dọn dọn ồn ào náo nhiệt như vậy, cô bé Mạc Du kia không thò đầu sang lấy một chút, không biết có phải đã bị ảnh hưởng bởi tung tích không rõ của người cha hay không. Y chợt nhớ đến mấy vị khách không mời mà đến hôm qua, mới chợt hiểu có chỗ nào không đúng. Theo lý mà nói thì giáo sư Mạc mất tích, Mạc Thông phải biết rằng khả năng ông còn sống sót là rất nhỏ mới đúng, thế mà thằng nhóc này lại coi như không có chuyện gì, bình thường đến bất thường. Vì vậy An Tiệp thăm dò hỏi một câu,“Hai anh em cậu ở đây là vì gần trường nhỉ, cũng thuê nhà à ?”
“Không phải, là ba anh em, tôi có hai đứa em sinh đôi, một đứa nữa là Tiểu Cẩn, điên khùng cực kì, tôi không quản nổi nó, cả ngày không thấy về nhà luôn, căn nhà này không phải đi thuê mà là cha mẹ mua khi còn bé, bà già xuất ngoại theo mũi lõ, ông già…… cũng chẳng biết đang ở cái hang cùng xó hẻm nào.” Mạc Thông nhún nhún vai,“Hôm qua nghe Tiểu Du bảo có hai người tới thông báo cho bọn tôi, ông già nhà tôi mất tích, sống chết chưa xác định, ai mà biết được.”
Khi Mạc Thông nói những lời này thì mắt nhìn đi nơi khác, thờ ơ lạnh nhạt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, biểu cảm bàng quan, bộ dạng không liên quan tới mình.
An Tiệp giật mình: “Ba cậu…… Tôi thật xin lỗi.”
Y xin lỗi là thật tâm, thế nhưng Mạc Thông cũng không rõ, bĩu môi: “Có gì đâu, về sau ở ngay đối diện rồi sớm muộn cậu cũng biết thôi, kì thật nhà bọn tôi có ông già hay không thì cũng vẫn thế, dù sao ông ta có ở cũng chả biết cả ngày cắm đầu vào cái gì mà không thèm về nhà, về cũng chả nói ra nhiều được vài lời, Tiểu Cẩn chính là vì không hợp ông ấy mà ba ngày hai bận bỏ nhà trốn đi.”
“Thế kinh tế của mọi người……”
“Tôi nói này người anh em, cậu đừng có dùng cái ánh mắt đó có được hay không, y như là tình nguyện viên nhìn thấy người ở trại tị nạn ấy.” Mạc Thông không tâm không phế vui đùa với y,“Yên tâm đi, tuy bà già chạy với mũi lõ nhưng sinh hoạt phí vẫn gửi đều, không có bạc đãi bọn tôi, mấy năm nay ông già cũng có chút tích góp, hơn nữa tôi đây một đại lão gia, làm thêm chút việc vặt cũng đủ tiền tiêu vặt cho hai con nhóc kia, không tính là to tát.”
An Tiệp nhíu mày, sớm đoán được loại người chất phác như lão Mạc lại một lòng gắn bó với học vấn, khả năng quan hệ với con cái không phải là hài hòa, không ngờ còn lạnh nhạt đến mức này nữa, trách không được khi nhớ về những đứa con, biểu cảm trên mặt lão giáo sư lại ảm đạm như vậy.
Mạc Thông dường như sợ rằng An Tiệp sẽ bám lấy vấn đề này, tranh thủ thời gian dời chủ đề đi: “Cậu vẫn còn đi học phải không? Cao trung? Hay đại học?”
“Cấp ba, chính là trường trung học bên kia đường, vừa mới chuyển tới.” An Tiệp thuận miệng nói.
Mạc Thông mở to hai mắt: “Thật hả? Em gái tôi___cả hai đứa đều đang học ở trường cậu đó, lớp mười, đúng là duyên phận! Nhưng mà cấp ba rất là căng thẳng, anh đây cho dù đã lên đại học,” Cậu ta gãi gãi đầu giả bộ quẫn bách,“Phỏng chừng hơn năm không sờ đến, kiến thức thi đại học trả thầy trả cô gần hết rồi, cơ mà nếu cậu không chê, có vấn đề gì cứ hỏi anh, năng lực có hạn, có thể gợi ý cho cậu chút cũng tốt……”
“Anh! Mạc Thông Mạc Du! Mở cửa mở cửa!”
An Tiệp bên này vừa xong việc, cửa chính còn chưa đóng kín, trong hành lang “Ngáo” một tiếng, cửa đối diện bị người nào đó đập xoành xoạch, đúng lúc cắt đứt màn tự tiến cử dạy kèm của Mạc Thông.
Mạc Thông nhăn mày: “Người biết thì còn rõ là nó về nhà, không biết còn tưởng là kẻ thù ở đâu đến phá quán___Con em phá sản Tiểu Cẩn nhà anh về rồi đấy, anh ra xem cái đã.”
Đang lúc nói chuyện thì Mạc Du đã ra mở cửa cho chị gái sinh đôi của nó, hai đứa thì thầm một hồi, Mạc Du chỉ chỉ cửa đối diện, Mạc Cẩn nhìn lại, vừa vặn ngắm trúng An Tiệp đằng sau lưng ông anh mình, hai mắt sáng lóe lên.
An Tiệp vừa thấy con bé này thì hiểu ngay vì sao giáo sư với con gái lại không hợp nhau, dáng vóc hình thể của cô nhóc không khác Mạc Du lắm, nhìn kĩ thì vẫn thấy hai đứa như khắc ra từ một khuôn…nhưng mà đấy là phải nhìn kĩ. Trên đầu con bé này nhuộm không biết bao nhiêu màu sắc nhìn y như cái chổi lông gà, dúm dài dúm ngắn lỉa chà lỉa chỉa, quanh mắt vẽ hai cái vòng, nói văn vẻ là mascara, nói trực quan ra chính là mắt gấu mèo, trên tai lại càng vui mắt, tai trái đeo một đống khuyên đinh lộn xộn như họp chợ từ trên xuống dưới, tai phải treo một cái khuyên vòng kim loại to đùng, lủng lẳng chạm đến tận vai, An Tiệp hoài nghi con bé này sớm muộn cũng bị cái vòng tai kia làm cho vẹo cổ, trên người lại càng không ổn, chỗ nào hở được đều hở hết cả ra, đủ loại màu sắc làm cho người ta hoa mắt váng đầu, trông không khác gì một con gà tây nhỏ.
Đây mà là con gái nhà mình thì đập cho một phát chết luôn là xong, đỡ phải thả ra ngoài làm gì cho xấu hổ…… Nội tâm An Tiệp run lên mấy cái, tự nhủ cứ cho nó đứng trong trò chơi nhà ma, không cần hóa trang cũng có thể dọa chết vài du khách.
Em gái gà tây trực tiếp coi anh trai nó là người qua đường giáp mà lược bỏ, chớp một đôi mắt to tròn kết hợp giữa keo vuốt lông mi và phấn mắt mang theo ấn tượng đặc biệt đậm nét mà nhìn An Tiệp, khí phách phá cửa vừa rồi thuận mưa thuận gió biến mất sạch sẽ, dùng cái giọng loli ẽo uột không chính thống nói ngọt xớt: “Wow, anh là anh giai xinh đẹp lớp mười hai mới chuyển tới đúng không! Người ta là học muội cùng trường với anh đó nha, khéo quá nha, anh lại còn dọn đến đối diện nhà em, anh nói xem có phải đây là duyên phận không nha ? Chúng ta làm quen nhau tí có được không nha?”
An Tiệp cảm thấy cả người nổi lên một đống da gà, không đợi y trả lời, em gái gà tây đã sán đến: “Thực ra anh cũng không cần giới thiệu đâu nha, có anh giai xinh đẹp thế này chuyển tới trường mình, người ta mù tin tức cũng đã được nghe nói rồi, anh giai anh là An Tiệp có phải hem? Em là Mạc Cẩn, anh giai có thể gọi em là Tiểu Cẩn, không sao đâu……”
Mạc Thông bây giờ không nhìn nổi nữa, một nhát kéo cánh tay Mạc Cẩn lôi vào nhà mình, miễn cưỡng gật đầu với An Tiệp: “An Tiệp, cậu vất vả cả ngày rồi, anh không làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi___Mày về đây cho ông! Còn làm ông mất mặt nữa, ông ném mày sang Chechnya, xem người ta có đập mày như đập khủng bố không.”
Mạc Cẩn giống như bây giờ mới nhìn thấy anh trai nó cũng ở đấy: “Ai nha, anh giai anh cũng ở đây sao, đáng ghét nha, một mình chạy tới làm quen với anh giai An Tiệp mà không nói với người ta, a……anh giai An Tiệp đừng quên sang bên em chơi nha……”
Ầm một tiếng, Mạc Thông đạp sầm cửa đối diện, thế giới trở nên yên tĩnh. An Tiệp đột nhiên mất đi niềm tin đối với cuộc sống trường học “thanh xuân niên thiếu” sắp tới của mình.
Y lắc đầu, không còn hơi đâu mà cười khổ, thảo nào con mọt sách già kia nói mình là một người cha thất bại____ đột nhiên túi áo truyền đến một hồi chấn động, y xoay người đóng cửa phòng rồi nghe máy: “Túy Xà?”
Chiếc điện thoại này vừa mua, trước mắt trong danh bạ chỉ có mỗi vị này.
“Thế nào rồi ? Sắp xếp xong chưa?”
“Xong rồi, cũng không còn gì mấy.” An Tiệp quẳng mình lên sô pha, thở ra một hơi,“Cái khung xương này còn chưa làm tôi mệt chết, cứ như vậy đã, ở tạm.”
Bên kia dường như đang nở nụ cười: “Gặp lũ trẻ nhà ân nhân cứu mạng của chú chưa”
An Tiệp dừng một chút: “Rồi.“
“Thế nào?”
“…… Quá kinh hãi.”
Túy Xà cười ra tiếng: “Khác nha! Có biết khác cái gì không hả An Ẩm Hồ? Dù chú có tô hai lần sơn biến non cũng không nhuộm nổi phần ruột sắp thiu của mình đâu.”
“…… Ông anh gọi điện làm gì, cười nhạo ông đây hửm?”
Túy Xà đột nhiên dừng lại tiếng cười, thật lâu sau, bên kia mới do dự nói một câu: “Ẩm Hồ, Thụy Sư ở ngay Bắc Kinh……”
Bàn tay An Tiệp cầm điện thoại siết lại thật chặt, hời hợt ờ một tiếng: “Đã nghe, rồi sao? Muốn tôi dâng đồ cúng lên đỉnh núi nhà hắn à?”
“Ý anh không phải thế……” Túy Xà dừng lại một chút,“Lúc chú ra đi không nói với Thụy Sư câu nào, hắn tìm chú như liều mạng, tròng mắt cũng trừng đến đỏ ngầu. Anh biết năm đó hắn làm chuyện có lỗi với chú, nhưng mà……”
“Biết thế mà ông còn giẫm vào kiêng kị của tôi, muốn ăn đập hả?” An Tiệp ngắt lời gã.
“Chú…”
“Tôi biết rõ trong lòng.” An Tiệp lạnh mặt xuống,“Túy Xà, là anh em thực sự thì ông đừng bán đứng tôi___Tôi nhắc lại lần nữa, mấy người đó, ông đây không, muốn, gặp, ai, hết.”
“Ẩm Hồ……”
“Được rồi, đừng có cống hiến cho di động Trung Quốc nữa, hẹn gặp lại.” An Tiệp không nói thêm gì cúp luôn điện thoại, thân thể gầy mảnh của thiếu niên vùi sâu vào sofa, tóc mái rũ trên vầng trán phủ lên đôi mắt một quầng bóng tối.
An Ẩm Hồ hôm nay đã hoàn toàn biến thành An Tiệp, những chuyện quái quỷ trong quá khứ…Để cho chúng nó cút mau đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook