Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)
-
Chương 11: Quái Vật (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ý cười dữ tợn trên mặt Vương Thành cứng lại, mọi thứ xung quanh đều biến thành ngưng đọng, Liễu Bình cũng ở vào trạng thái không thể động đậy.
Trong khoảnh khắc này, mọi sự mọi vật đều ở vào trạng thái ngưng đọng.
Thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này.
Chuyện... gì vậy?
Liễu Bình cảm thấy tò mò, bỗng thấy trong hư không, ký tự đang lấp lóe kia bỗng được kích hoạt, hóa thành vô số phù văn huyền ảo lấp lóe một cách điên cuồng, chạy cực nhanh như là thác nước đổ vậy.
Từng hàng chữ nhỏ rực cháy liên tục xuất hiện:
"Thời gian: không biết."
"Xác nhận lần đầu thành công, xác nhận lần thứ hai thành công, xác nhận lần thứ ba thành công."
"Xác nhận: Bản Danh Sách không thể phán đoán tình huống trước mắt."
"Tình trạng này cực kỳ hiếm thấy."
"Xin chú ý!"
"Bản Danh Sách sẽ tiến hành thăm dò lần đầu tiên."
"Ngươi phải dùng tay tiếp xúc trực tiếp tới một thi thể đã sống lại, để Danh Sách tiến hành phân tích."
Liễu Bình đọc xong những hàng chữ nhỏ này rồi hỏi: "Sau đó ngươi có thể mở ra sao?"
Mấy hàng chữ nhỏ tùy theo hiển hiện:
"Bản Danh Sách vẫn phải ẩn núp, sẽ không mở ra."
"Thế nhưng nếu như ngươi có thể để Danh Sách phân tích một thi thể sống lại, với điều kiện là Danh Sách sẽ không bị lộ, Danh Sách sẽ cung cấp cho ngươi một vài trợ giúp."
Rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình, ngay lập tức hắn dự định mở kho tiền tiết kiệm ra.
Ai ngờ hắn vừa nghĩ tới đây, trong hư không bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
"Xin hãy tập trung chú ý."
"Tồn tại trước mắt ngươi đã không phải là Vương Thành nữa rồi."
"Tạm thời thực lực của nó vẫn bị hạn chế với tiêu chuẩn thực lực của Vương Thành."
"Nếu như sử dụng kho tiền tiết kiệm trước mặt nó, có lẽ sẽ làm cho Danh Sách bị lộ, dẫn tới tình trạng ngươi sẽ tiến vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết."
"Vì lý do cẩn thận, từ giờ trở đi, Danh Sách sẽ ẩn đi toàn bộ chức năng, bảo trì trạng thái im lặng."
"Ngươi sẽ không thể sử dụng chức năng kho tiền tiết kiệm."
"Đương nhiên, Danh Sách không có quyền ép ngươi làm bất cứ chuyện gì cả, nếu như ngươi cảm thấy mình không thể giải quyết tình hình trước mắt, cũng có thể chạy thoát khỏi nơi này."
"Là chiến hay trốn, ngươi phải tự mình quyết định."
Tất cả chữ nhỏ lóe lên biến mất.
Ngay sau đó...
Mọi thứ đều khôi phục như thường.
Thời gian ngưng đọng cũng bắt đầu tiến về phía trước.
Liễu Bình nhìn về phía Vương Thành.
Những nhắc nhở kia đã gọi Vương Thành là "nó".
Nói cách khác, Vương Thành đã không phải là người.
Một kẻ Luyện Khí nhỏ bé như mình, chẳng lẽ phải chém giết với con quái vật mà mình hoàn toàn không hiểu trước mắt này sao?
Tình báo không đủ.
Nếu như thật sự chiến đấu, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Dù cho muốn chiến, cũng cần thân thể khỏi hẳn, đột phá tới Trúc Cơ, rồi sau đó chầm chậm mưu đồ mới là lựa chọn chính xác.
Liễu Bình nhanh chóng quyết định.
"Đạo hữu, xin từ biệt, ngàn vạn bảo trọng, hơn nữa, xin đừng nhớ nhung ta."
Hắn nói xong, không chút do dự lùi vào bên trong trận pháp truyền tống.
Lúc này, hắn cách trận pháp truyền tống chỉ có mấy bước, mà Vương Thành vẫn còn cách nơi đây rất xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Vương Thành đương nhiên cũng hiểu điều này, nói:
"Người trẻ tuổi, nếu như ta là ngươi, sẽ không vội vàng chạy trốn như vậy."
Còn chưa dứt lời, Vương Thành bỗng chạy như bay về phía Liễu Bình.
nói cái gì, vừa bước vào trong pháp trận đã thả lệnh bài trong tay ra.
Lệnh bài lập tức trôi nổi...
Trận pháp truyền tống thả ra từng luồng sáng, bắt đầu liên kết với lệnh bài.
Chỉ cần hai giây, pháp trận sẽ được kích hoạt.
Lúc này, Vương Thành vẫn còn ở ngoài vài chục trượng nữa.
Xa xa, Vương Thành quát lớn: "Đạo hữu, ngươi cũng có sư phụ, sư huynh đệ với đạo lữ chứ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết chuyện người đã chết lại phục sinh hay sao? Ta có thể nói cho ngươi biết!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ý cười dữ tợn trên mặt Vương Thành cứng lại, mọi thứ xung quanh đều biến thành ngưng đọng, Liễu Bình cũng ở vào trạng thái không thể động đậy.
Trong khoảnh khắc này, mọi sự mọi vật đều ở vào trạng thái ngưng đọng.
Thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này.
Chuyện... gì vậy?
Liễu Bình cảm thấy tò mò, bỗng thấy trong hư không, ký tự đang lấp lóe kia bỗng được kích hoạt, hóa thành vô số phù văn huyền ảo lấp lóe một cách điên cuồng, chạy cực nhanh như là thác nước đổ vậy.
Từng hàng chữ nhỏ rực cháy liên tục xuất hiện:
"Thời gian: không biết."
"Xác nhận lần đầu thành công, xác nhận lần thứ hai thành công, xác nhận lần thứ ba thành công."
"Xác nhận: Bản Danh Sách không thể phán đoán tình huống trước mắt."
"Tình trạng này cực kỳ hiếm thấy."
"Xin chú ý!"
"Bản Danh Sách sẽ tiến hành thăm dò lần đầu tiên."
"Ngươi phải dùng tay tiếp xúc trực tiếp tới một thi thể đã sống lại, để Danh Sách tiến hành phân tích."
Liễu Bình đọc xong những hàng chữ nhỏ này rồi hỏi: "Sau đó ngươi có thể mở ra sao?"
Mấy hàng chữ nhỏ tùy theo hiển hiện:
"Bản Danh Sách vẫn phải ẩn núp, sẽ không mở ra."
"Thế nhưng nếu như ngươi có thể để Danh Sách phân tích một thi thể sống lại, với điều kiện là Danh Sách sẽ không bị lộ, Danh Sách sẽ cung cấp cho ngươi một vài trợ giúp."
Rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình, ngay lập tức hắn dự định mở kho tiền tiết kiệm ra.
Ai ngờ hắn vừa nghĩ tới đây, trong hư không bỗng xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
"Xin hãy tập trung chú ý."
"Tồn tại trước mắt ngươi đã không phải là Vương Thành nữa rồi."
"Tạm thời thực lực của nó vẫn bị hạn chế với tiêu chuẩn thực lực của Vương Thành."
"Nếu như sử dụng kho tiền tiết kiệm trước mặt nó, có lẽ sẽ làm cho Danh Sách bị lộ, dẫn tới tình trạng ngươi sẽ tiến vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết."
"Vì lý do cẩn thận, từ giờ trở đi, Danh Sách sẽ ẩn đi toàn bộ chức năng, bảo trì trạng thái im lặng."
"Ngươi sẽ không thể sử dụng chức năng kho tiền tiết kiệm."
"Đương nhiên, Danh Sách không có quyền ép ngươi làm bất cứ chuyện gì cả, nếu như ngươi cảm thấy mình không thể giải quyết tình hình trước mắt, cũng có thể chạy thoát khỏi nơi này."
"Là chiến hay trốn, ngươi phải tự mình quyết định."
Tất cả chữ nhỏ lóe lên biến mất.
Ngay sau đó...
Mọi thứ đều khôi phục như thường.
Thời gian ngưng đọng cũng bắt đầu tiến về phía trước.
Liễu Bình nhìn về phía Vương Thành.
Những nhắc nhở kia đã gọi Vương Thành là "nó".
Nói cách khác, Vương Thành đã không phải là người.
Một kẻ Luyện Khí nhỏ bé như mình, chẳng lẽ phải chém giết với con quái vật mà mình hoàn toàn không hiểu trước mắt này sao?
Tình báo không đủ.
Nếu như thật sự chiến đấu, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Dù cho muốn chiến, cũng cần thân thể khỏi hẳn, đột phá tới Trúc Cơ, rồi sau đó chầm chậm mưu đồ mới là lựa chọn chính xác.
Liễu Bình nhanh chóng quyết định.
"Đạo hữu, xin từ biệt, ngàn vạn bảo trọng, hơn nữa, xin đừng nhớ nhung ta."
Hắn nói xong, không chút do dự lùi vào bên trong trận pháp truyền tống.
Lúc này, hắn cách trận pháp truyền tống chỉ có mấy bước, mà Vương Thành vẫn còn cách nơi đây rất xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Vương Thành đương nhiên cũng hiểu điều này, nói:
"Người trẻ tuổi, nếu như ta là ngươi, sẽ không vội vàng chạy trốn như vậy."
Còn chưa dứt lời, Vương Thành bỗng chạy như bay về phía Liễu Bình.
nói cái gì, vừa bước vào trong pháp trận đã thả lệnh bài trong tay ra.
Lệnh bài lập tức trôi nổi...
Trận pháp truyền tống thả ra từng luồng sáng, bắt đầu liên kết với lệnh bài.
Chỉ cần hai giây, pháp trận sẽ được kích hoạt.
Lúc này, Vương Thành vẫn còn ở ngoài vài chục trượng nữa.
Xa xa, Vương Thành quát lớn: "Đạo hữu, ngươi cũng có sư phụ, sư huynh đệ với đạo lữ chứ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết chuyện người đã chết lại phục sinh hay sao? Ta có thể nói cho ngươi biết!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook