Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)
Chương 10: Lại Tới (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thiên cơ bị che đậy, không thể suy tính thuận lợi hay khó khăn.

Tông môn đã bị tiêu diệt.

Sư phụ không sử dụng Cửu Chuyển Hoàn Hoàn Tạo Hóa đan, lúc này đã chết rồi.

Ngày xưa mình theo sư phụ dạo chơi thiên hạ, nhận biết và thân quen với rất nhiều người bạn, làm ra rất nhiều chuyện lớn oanh oanh liệt liệt, hàng năm đều âm thầm tiết kiệm một lượng linh thạch, để dùng mở ra cái thần thông giả là Danh Sách này...

Nhiều ký ức như vậy, đều không thể quay về.

Từ nay về sau, mình chỉ còn lại một người lẻ loi trơ trọi giữa đất trời bao la này.

Liễu Bình trầm ngâm vài giây, kiềm chế toàn bộ cảm xúc của bản thân lại.

Dù cho thế nào đi chăng nữa, đầu tiên vẫn phải đi tới đại doanh Tây Hoang báo cáo.

So với ở tại nghĩa địa, đại doanh Tây Hoang với số lượng lớn người tu luyện hiển nhiên là an toàn hơn.

Hơn nữa lệnh bài trên tay mình chính là quân lệnh.

Mình là một tu sĩ Luyện Khí của một môn phái nhỏ, trong thời gian chiến tranh mà trái quân lệnh sẽ bị chém giết tại chỗ.

Quyết định như vậy đi.

Liễu Bình nhanh chân bước tới cạnh trận pháp truyền tống.

Bỗng nhiên...

Ký tự đang lấp lóe bỗng bị kích hoạt, lần nữa hóa thành từng dòng chữ nhỏ:

"Cảnh cáo!"



"Có vẻ như cái chết của kẻ truy lùng đã dẫn dắt ra phản ứng dây chuyền."

"Pháp tắc không - thời gian bắt đầu trở nên không ổn định."

"Bản Danh Sách phán định như sau: "

"Những thứ không biết nào đó đang xâm lấn thế giới hiện tại."

Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại: "Phản ứng dây chuyền? Ý là sao chứ?"

Hắn vừa hỏi vừa gia tăng tốc độ của bản thân, rất nhanh đã đi tới trước trận pháp truyền tống.

Ngay sau đó...

Từng tiếng sột soạt từ phía xa nghĩa địa truyền tới.

Liễu Bình cứng cả người lại.

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Nơi xa.

Mộ địa.

Vương Thành bò lên từ dưới đất, bùn đất và quan tài đã vùi lấp gã cũng bị đẩy sang một bên.

Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người.

Bỗng dưng hắn chợt nhớ tới người tu sĩ vừa rồi:

"Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất ngươi hãy rời đi ngay lập tức, chậm sẽ sinh biến."

Chẳng lẽ đối phương biết thứ gì đó?



Đúng rồi, lần đầu tiên Vương Thành xuất hiện, đối phương cũng đúng lúc tránh đi.

Liễu Bình càng nghĩ càng thấy kỳ dị.

Tính ra, đây đã là lần thứ hai Vương Thành sống lại.

Trong giới tu hành, chưa từng nghe qua những chuyện như này.

Coi như là mình, cũng vào lúc sắp chết được ăn thần đan, như vậy mới có thể thoát thai đổi cốt, sửa lại số mệnh quá khứ, lại sống tiếp một thế.

Trong toàn bộ thế giới, thần đan chỉ có một viên.

Hơn nữa, coi như có thần đan, cũng không thể cứu sống một thi thể đã chết từ lâu.

Đây chính là kẻ truy lùng sao?

Sàn... sạt... sạt...

Nơi xa, Vương Thành bước từng bước về phía Liễu Bình, nói với giọng trầm thấp: "Kẻ giết chết Vương Thành là ngươi sao?"

Liễu Bình nhíu mày lại.

Vương Thành lại không nhớ được tại sao mình lại chết...

Nghĩ tới đây, Liễu Bình nở một nụ cười hiền lành, ôm quyền nói: "Xin chào đạo hữu, ta cũng vừa mới leo lên từ trong đất, cũng không biết là kẻ nào giết ta."

Vương Thành nhìn chằm chằm hắn, nói: "Không... ta có thể cảm nhân được chính ngươi đã giết Vương Thành."

Liễu Bình không cười nữa, thở dài: "Tự vệ mà thôi, đạo hữu cũng đừng trách ta, đúng rồi, xin hỏi đạo hữu từ đâu tới đây? Có cần chi phí đi lại không? Chỉ cần đạo hữu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, tiểu đệ có thể giúp đỡ một chút."

Ánh mắt Vương Thành thay đổi, trên người xuất hiện dáng vẻ dữ tợn.

"Luyện Khí giết chết Trúc Cơ, chuyện kỳ quái như vậy, đáng giá bản thân ta tự mình tìm tới nguyên nhân." Gã nói.

Liễu Bình hít một hơi thật sâu, đang định nói thêm điều gì đó thì dị biến xuất hiện...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương