Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?
-
Chương 14
Edit: Cải Xanh
Tay nghề của Cảnh Dịch rất tốt, nếu so với Lâm Hoan Hỉ thì tốt hơn.
Anh tự pha cho mình một ly cà phê, ngồi đối diện yên lặng nhìn Lâm Hoan Hỉ cúi đầu ăn mì.
Cảnh Dịch một tay chống cằm, hơi nước bốc lên làm mờ khuôn mặt anh.
" Mùi vị thế nào? "
" Cũng tạm." Lâm Hoan Hỉ liếm liếm môi, " Chờ ngày nào đó anh không nổi tiếng nữa, có thể suy nghĩ bán mì để sống qua ngày."
Cảnh Dịch nghe xong không biết nên vui hay là nên giận.
Trầm mặc một lúc, Cảnh Dịch nói: " Một lúc nữa anh đi dọn phòng cho khách, tối anh ngủ phòng khách."
Lâm Hoan Hỉ nghe vậy dừng động tác lại, ngửa mặt nhìn anh: " Anh không ngủ cùng tôi à? "
Cảnh Dịch khẽ hừ một tiếng: " Em muốn ly hôn cùng anh, tại sao anh phải ngủ cùng em? "
Lâm Hoan Hỉ bật thốt lên: " Ly hôn với việc muốn ngủ cùng anh thì có mâu thuẫn gì sao? "
Lý do không thể phản bác này khiến hai người đều im lặng.
Lúc này Lâm Hoan Hỉ ý thức được mình đã nói sai, cô xấu hổ cúi đầu: " Coi như tôi chưa nói gì."
Cảnh Dịch khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói châm chọc: " Thì ra em rất muốn ngủ cùng anh? "
Lâm Hoan Hỉ: "...."
Cảnh Dịch tiếp tục chặt chém: " Em cái người dối trá này quả nhiên là thích cơ thể của anh."
Lâm Hoan Hỉ: "..."
Yên lặng là vàng, yên lặng là vàng.
Tiên nữ mười bảy tuổi không thể nói lại ông lão ba mươi được, yên ổn ăn mì, yên ổn ăn mì.
Anh cũng không trêu đùa nữa, chạm rãi uống cà phê.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lâm Hoan Hỉ hiếu kỳ nhìn về chỗ huyền quan, không chờ cô di chuyển, Cảnh Dịch đã đứng dậy đi về phía cửa.
Đứng ở cửa là cậu thiếu niên lùn mập, cậu thiên niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm và quần đùi màu xám tro, bộ dáng lôi thôi lếch thếch trái ngược hoàn toàn với khí chất ưu nhã của Cảnh Dịch.
Trên tay cậu cầm một hộp quà, trừng mắt nhìn Cảnh Dịch, một bộ dáng ngạc nhiên.
" Cảnh.... Cảnh Dich."
Tiểu tử mập kia gọi tên anh.
Cảnh Dịch di chuyển người để che đi bóng dáng Lâm Hoan Hỉ ở bên trong.
Ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt xa cách: " Chào cậu."
Tiểu tử kia lúc này mới khôi phục tinh thần, đưa đồ trong tay ra: " Em là người mới chuyển đến ở sát vách, chiều hôm nay dọn nhà chắc sẽ ảnh hưởng đến bên này, cho nên em cầm theo quà tới, mong ngài đừng để ý."
Cho dù là lời nói hay cử chỉ đều rất lễ phép, cũng không xuất hiện hành vi quá khích nào.
Cảnh Dịch không nhận, thản nhiên nói: " Cảm ơn, quà thì không cần, cũng không quấy rầy đến tôi."
Nếu bây giờ nhận quà thì sau này cũng sẽ phải tặng lại, có qua có lại cũng tốt.
Tiểu tử mập gãi đầu, có hơi xấu hổ, nếu không phải hắn đoán số thua, hắn đã không phải làm việc vô tích sự này rồi.
Hai người giằng co một lúc lâu, Cảnh Dịch đưa tay ra nhận hộp quà: " Quà tôi nhận."
Hắn thở phào nhẹ nhõm: " Vậy em về trước, nếu sau này có việc gì không đúng, cũng mong thứ lỗi."
Cùng là biệt thự, chỗ bọn họ ở có thể so với ổ chó, phòng khách rương đồ chồng chất thành núi, ở giữa miễn cưỡng có một khoảng trống, bốn năm cái notebook đặt trên thùng giấy, mấy cậu thiếu niên ngồi trước máy tính, đồng thời bên cạnh đặt vài chai bia và vài miếng khoai tây.
Khung cảnh rất hỗn loạn.
" Sơn tử về rồi sao? Ai ở sát vách thế? "
Tiểu tử mập lễ phép lúc nãy trong nháy mắt đã biến thàn thiếu niên ngốc nghếch, vẻ măt kích động hét lên với đám bạn: " ĐM, hàng xóm của chúng ta là nhân vật lớn!! "
Mấy người kia cũng không ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: " Đại nhân vật nào mà có thể khiến cậu kích động như vậy? "
Chúc Sơn nói: " Cảnh Dịch."
Tên vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn: " Ai cơ? "
" Thật hay giả? Tao thiếu kiến thức mày đừng lừa tao."
" Thật sự, là Cảnh Dịch."
Phương Văn Văn nhức đầu, nói: " Tao nhớ Dục Thần là người hâm mộ của anh ta mà."
Một người khác lại nói: " Nói bậy, Dục Thần rõ ràng là người hâm mộ của người đại diện của Cảnh Dịch."
Nhắc tới việc này, mấy người vẻ mặt thích thú đứng lên.
" Thật ra.... tao cũng hâm mộ người đại diện kia."
" Không giấu bọn mày, tao cũng thế."
" Khà khà khà..."
" Sơn tử, đến solo."
Đang trò chuyện vui vẻ, trên lầu truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu thiếu niên.
Chúc Sơn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tô Dục đứng ở cầu thang mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Những thiếu niên này là một đội game, chỉ có Tô Dục là người có làn da tốt, thân cao chân dài không nói, da so với con gái còn trắng hơn, đôi mắt cuốn hút mê người,
Chúc Sơn vẻ mặt đau khổ: " Nguồn điện của chúng ta còn chưa ổn định đâu."
Tô Dục: " Chơi mạt chược, thua thì mời ăn trưa một tháng."
"...."
Người này đúng là có bệnh!!!!!
*
Nửa đêm mười một giờ, điện nhà bên cạnh vẫn sáng, Lâm Hoan Hỉ rửa mặt xong nhìn nhà bên cạnh, soạt một tiếng kéo rèm cửa ra.
Cô đang muốn lên giường ngủ, Cảnh Dịch lại nói: " Có muốn xem thư tình em viết cho anh không."
Hai chữ thư tình làm cho Lâm Hoan Hỉ giật mình.
" Tôi từng viết thư tình cho anh? "
" Ừ, rất thâm tình, viết tận 500 chữ."
" Tôi không muốn..."
Chữ xem còn chưa nói ra, người đàn ông đã lấy ra một cái hộp sạch sẽ đựng thư trong ngăn kéo.
Anh lên giường, đặt thư lên tay Lâm Hoan Hỉ.
Phong thư màu hồng đáng yêu, mặt chính giống một bức tranh hoạt hình, giấy viết thư đã hơi mòn, dễ nhận thấy rằng đã cất giữ rất lâu.
Lâm Hoan Hỉ mở thư ra, lấy tờ giấy viết thư ra xem.
Giấy viết thư cũng là hồng nhạt, mặt trên in vài đóa hoa nhỏ, cô mở ra xem, xác thực là chữ của cô viết.
" Sao anh còn giữ những đồ này? "
Cảnh Dịch trả lời: " Chữ viết khó coi như vậy đã hiếm rồi, đương nhiên phải giữ lại."
"...."
Cô chỉ viết hơi trừu tượng thôi mà, đâu khó nhìn đâu!
Lâm Hoan Hỉ trong lòng oán giận, cúi đầu đọc thầm thư mà nhiều năm trước mình đã viết.
[ Cảnh Dịch ca ca, chào anh....]
Cách gọi Cảnh Dịch ca ca này khiến Lâm Hoan Hỉ có một loại cảm giác không nói nên lời, quên đi cảm giác vi diệu này, tiếp tục xem.
[ Tôi là Lâm Hoan Hỉ học sinh lớp mười hai ở thị trấn Nguyệt Nha của Tô Thành, sau khi xem <Thiếu niên thành thị> mà ngài đóng, tôi đã lấy hết dũng khí để viết thư này cho ngài, e rằng ngài cũng sẽ không hồi âm.
Tôi rất thích nhân vật Nghiêm Tần này, cũng rất thích cách ngài diễn, bởi vì ngài quá đẹp đó, đến đến mức tôi lập tức muốn kết hôn với ngài (hoa rơi), đẹp đến mức tôi muốn cùng ngài tự quay.
Thực tế tôi và Nghiêm Tần rất giống nhau, sinh sống ở một nơi lạc hậu, gần đây tôi rất phiền muộn, tôi thi trượt đại học, tôi đã khiến nhiều người phải thất vọng, thậm chí tôi không xác định được mình có học lại hay không, hay là làm việc mà tôi muốn.
Nếu như là ngài, thì ngài sẽ làm thế nào?
Học sinh mười hai thi trượt xin giúp đỡ: Lâm Hoan Hỉ]
Tiếp đó còn một phong thư, Lâm Hoan Hỉ cẩn thận mở ra, tờ giấy trắng tuyền, chữ viết màu đen cứng cáp mạnh mẽ.
[Bạn học Lâm:
Đầu tiên rất cảm ơn em đã thích, có cơ hội gặp mặt sẽ chụp ản chung cùng em. Em có thể chọn học lại, cũng có thể đi làm việc mình thích, nhân sinh của em rất dài, nếu như em cho là đúng, vậy thì hãy làm, luôn có người sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường của em.
Cuối cùng tặng em một câu anh rất thích -- Tomorrow comes never.
Cảnh Dịch.]
Sau khi xem xong, Lâm Hoan Hỉ hơi xấu hổ xoa hình xăm ở eo.
Cô ngơ ngác nhìn Cảnh Dịch: " Tôi.... Tôi không thi đại học sao? "
Cảnh Dịch nhíu mi: " Mặc kệ là thi đỗ hay không đỗ, cũng không liên quan đến hiện tại rồi."
"....."
Cũng đúng, đã không có quan hệ gì.
Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt cô đơn, vừa để thư xuống, ở giữa lại rơi ra một phong thư thứ ba.
Cô chỉ cầm lấy nhìn lướt qua, rồi vội vàng cất đi.
" Không xem sao? "
" Tôi mệt rồi, không xem." Lâm Hoan Hỉ đã nói như vậy.
Cảnh Dịch cười cười, không đợi Lâm Hoan Hỉ cất đi, liền cướp lấy.
" Vậy anh đọc cho em nghe."
"...."
Anh mở thư ra, không để ý vẻ mặt không tình nguyện của Lâm Hoan Hỉ, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: " Cảnh Dịch ca ca chào anh, nhận được hồi âm của anh tôi bị dọa đến mức đã ăn hết ba quả trứng vịt muối. Anh thật sự là một người tốt, tôi quyết định từ bỏ việc học lại, đi đến thành phố của anh, dùng chính bản lĩnh của mình làm nghệ sĩ, chờ sau khi tôi thành minh tinh như anh rồi, tôi sẽ theo đuổi anh, trở thành vợ của anh..."
" Anh đừng đọc nữa! " Lâm Hoan Hỉ xấu hổ đến mức nghe không nổi nữa, bất chấp tất cả cướp lại thư trên tay Cảnh Dịch.
Động tác của cô hung mãnh như một con dã thú, bổ nhào về phía trước vây Cảnh Dịch ở dưới thân.
Anh cầm thư giơ lên cao, mắt đẹp sâu xa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, tay cô đặt ở vị trí trái tim của anh.
Lâm Hoan Hỉ bỗng nhiên dừng lại, không biết phải làm thế nào.
Anh nhìn ánh mắt của cô, môi hơi mấp máy: " Tôi sẽ cố gắng trở thành người ưu tú, trước đó, hãy luôn độc thân, chờ để trở thành người đàn ông của tôi. Tương lai vợ của anh, Lâm Hoan Hỉ sẽ trở về, hôn."
"....Cái biểu tình đó không cần đọc cũng được!! "
" Được, không đọc."
Nói xong, Cảnh Dịch cất thư, quay người đè cô xuống giường, hôn lên môi của Lâm Hoan Hỉ.
Cô hít thở hơi khó khăn, giơ tay lên chuẩn bị đẩy người đàn ông này ra, còn chưa động tới cơ thể anh, Cảnh Dịch đã thực hành trước một bước giữ cổ tay cô.
Không khí bỗng nhiên trở nên khô nóng, Cảnh Dịch hô hấp dồn dập, đầu lưỡi nóng bóng điên cuồng xâm chiếm trong miện cô.
Đau đầu hoa mắt.
Ý loạn tình mê.
Hai tay Lâm Hoan Hỉ nắm chặt, rồi lại từ từ giãn ra.
Tay anh đi vào dưới lớp áo ngủ rộng, khi anh vừa động vào, thân thể của cô luôn rất thành thức, lập tức mềm mại, vô lực đáp trả.
Lúc đang chuẩn bị tiếp tục, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gào thét.
" Sơn tử mày đúng là tiện nhân! Chơi mạt chược còn chơi bẩn, cút ra sân ngủ đi! "
"...."
Ám muội không còn sót lại chút nào.
Động tác của anh dừng lại, thở dốc vài hơi để bình tĩnh, đứng dậy buông cô ra.
Lâm Hoan Hỉ vội vàng kéo chăn, có chút đờ đẫn xoay lưng về phía Cảnh Dịch: " Muộn rồi.... Ngủ ngon."
Cảnh Dịch không nói hai lời ngước mắt lên nhìn về phía cửa sổ, không nói hai lời đi giày ra cửa.
Ban đêm gió lạnh, Cảnh Dịch gõ cửa nhà bên cạnh.
Người mở cửa là một thiếu niên gầy nhm, anh nhìn vào trong phòng, lộn xộn, vài cậu thiếu niên không lớn không bé náo loạn ầm ĩ, trong mấy người này, Cảnh Dịch liếc nhìn khuôn mặt ưu tú của Tô Dục.
Cảnh Dịch vẻ mặt lạnh nhạt: " Vui lòng không ầm ĩ, trong nhà tôi còn có bệnh nhân."
Cảnh Dịch khí thế rất lớn, khiến cậu thiếu niên ngốc nghếch không nói được gì.
Bên trong nhà Tô Dục đột nhiên nói: " Xin lỗi, tôi sẽ bảo bọn họ chú ý."
Cảnh Dịch không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Tay nghề của Cảnh Dịch rất tốt, nếu so với Lâm Hoan Hỉ thì tốt hơn.
Anh tự pha cho mình một ly cà phê, ngồi đối diện yên lặng nhìn Lâm Hoan Hỉ cúi đầu ăn mì.
Cảnh Dịch một tay chống cằm, hơi nước bốc lên làm mờ khuôn mặt anh.
" Mùi vị thế nào? "
" Cũng tạm." Lâm Hoan Hỉ liếm liếm môi, " Chờ ngày nào đó anh không nổi tiếng nữa, có thể suy nghĩ bán mì để sống qua ngày."
Cảnh Dịch nghe xong không biết nên vui hay là nên giận.
Trầm mặc một lúc, Cảnh Dịch nói: " Một lúc nữa anh đi dọn phòng cho khách, tối anh ngủ phòng khách."
Lâm Hoan Hỉ nghe vậy dừng động tác lại, ngửa mặt nhìn anh: " Anh không ngủ cùng tôi à? "
Cảnh Dịch khẽ hừ một tiếng: " Em muốn ly hôn cùng anh, tại sao anh phải ngủ cùng em? "
Lâm Hoan Hỉ bật thốt lên: " Ly hôn với việc muốn ngủ cùng anh thì có mâu thuẫn gì sao? "
Lý do không thể phản bác này khiến hai người đều im lặng.
Lúc này Lâm Hoan Hỉ ý thức được mình đã nói sai, cô xấu hổ cúi đầu: " Coi như tôi chưa nói gì."
Cảnh Dịch khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói châm chọc: " Thì ra em rất muốn ngủ cùng anh? "
Lâm Hoan Hỉ: "...."
Cảnh Dịch tiếp tục chặt chém: " Em cái người dối trá này quả nhiên là thích cơ thể của anh."
Lâm Hoan Hỉ: "..."
Yên lặng là vàng, yên lặng là vàng.
Tiên nữ mười bảy tuổi không thể nói lại ông lão ba mươi được, yên ổn ăn mì, yên ổn ăn mì.
Anh cũng không trêu đùa nữa, chạm rãi uống cà phê.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lâm Hoan Hỉ hiếu kỳ nhìn về chỗ huyền quan, không chờ cô di chuyển, Cảnh Dịch đã đứng dậy đi về phía cửa.
Đứng ở cửa là cậu thiếu niên lùn mập, cậu thiên niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm và quần đùi màu xám tro, bộ dáng lôi thôi lếch thếch trái ngược hoàn toàn với khí chất ưu nhã của Cảnh Dịch.
Trên tay cậu cầm một hộp quà, trừng mắt nhìn Cảnh Dịch, một bộ dáng ngạc nhiên.
" Cảnh.... Cảnh Dich."
Tiểu tử mập kia gọi tên anh.
Cảnh Dịch di chuyển người để che đi bóng dáng Lâm Hoan Hỉ ở bên trong.
Ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt xa cách: " Chào cậu."
Tiểu tử kia lúc này mới khôi phục tinh thần, đưa đồ trong tay ra: " Em là người mới chuyển đến ở sát vách, chiều hôm nay dọn nhà chắc sẽ ảnh hưởng đến bên này, cho nên em cầm theo quà tới, mong ngài đừng để ý."
Cho dù là lời nói hay cử chỉ đều rất lễ phép, cũng không xuất hiện hành vi quá khích nào.
Cảnh Dịch không nhận, thản nhiên nói: " Cảm ơn, quà thì không cần, cũng không quấy rầy đến tôi."
Nếu bây giờ nhận quà thì sau này cũng sẽ phải tặng lại, có qua có lại cũng tốt.
Tiểu tử mập gãi đầu, có hơi xấu hổ, nếu không phải hắn đoán số thua, hắn đã không phải làm việc vô tích sự này rồi.
Hai người giằng co một lúc lâu, Cảnh Dịch đưa tay ra nhận hộp quà: " Quà tôi nhận."
Hắn thở phào nhẹ nhõm: " Vậy em về trước, nếu sau này có việc gì không đúng, cũng mong thứ lỗi."
Cùng là biệt thự, chỗ bọn họ ở có thể so với ổ chó, phòng khách rương đồ chồng chất thành núi, ở giữa miễn cưỡng có một khoảng trống, bốn năm cái notebook đặt trên thùng giấy, mấy cậu thiếu niên ngồi trước máy tính, đồng thời bên cạnh đặt vài chai bia và vài miếng khoai tây.
Khung cảnh rất hỗn loạn.
" Sơn tử về rồi sao? Ai ở sát vách thế? "
Tiểu tử mập lễ phép lúc nãy trong nháy mắt đã biến thàn thiếu niên ngốc nghếch, vẻ măt kích động hét lên với đám bạn: " ĐM, hàng xóm của chúng ta là nhân vật lớn!! "
Mấy người kia cũng không ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: " Đại nhân vật nào mà có thể khiến cậu kích động như vậy? "
Chúc Sơn nói: " Cảnh Dịch."
Tên vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn: " Ai cơ? "
" Thật hay giả? Tao thiếu kiến thức mày đừng lừa tao."
" Thật sự, là Cảnh Dịch."
Phương Văn Văn nhức đầu, nói: " Tao nhớ Dục Thần là người hâm mộ của anh ta mà."
Một người khác lại nói: " Nói bậy, Dục Thần rõ ràng là người hâm mộ của người đại diện của Cảnh Dịch."
Nhắc tới việc này, mấy người vẻ mặt thích thú đứng lên.
" Thật ra.... tao cũng hâm mộ người đại diện kia."
" Không giấu bọn mày, tao cũng thế."
" Khà khà khà..."
" Sơn tử, đến solo."
Đang trò chuyện vui vẻ, trên lầu truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu thiếu niên.
Chúc Sơn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tô Dục đứng ở cầu thang mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Những thiếu niên này là một đội game, chỉ có Tô Dục là người có làn da tốt, thân cao chân dài không nói, da so với con gái còn trắng hơn, đôi mắt cuốn hút mê người,
Chúc Sơn vẻ mặt đau khổ: " Nguồn điện của chúng ta còn chưa ổn định đâu."
Tô Dục: " Chơi mạt chược, thua thì mời ăn trưa một tháng."
"...."
Người này đúng là có bệnh!!!!!
*
Nửa đêm mười một giờ, điện nhà bên cạnh vẫn sáng, Lâm Hoan Hỉ rửa mặt xong nhìn nhà bên cạnh, soạt một tiếng kéo rèm cửa ra.
Cô đang muốn lên giường ngủ, Cảnh Dịch lại nói: " Có muốn xem thư tình em viết cho anh không."
Hai chữ thư tình làm cho Lâm Hoan Hỉ giật mình.
" Tôi từng viết thư tình cho anh? "
" Ừ, rất thâm tình, viết tận 500 chữ."
" Tôi không muốn..."
Chữ xem còn chưa nói ra, người đàn ông đã lấy ra một cái hộp sạch sẽ đựng thư trong ngăn kéo.
Anh lên giường, đặt thư lên tay Lâm Hoan Hỉ.
Phong thư màu hồng đáng yêu, mặt chính giống một bức tranh hoạt hình, giấy viết thư đã hơi mòn, dễ nhận thấy rằng đã cất giữ rất lâu.
Lâm Hoan Hỉ mở thư ra, lấy tờ giấy viết thư ra xem.
Giấy viết thư cũng là hồng nhạt, mặt trên in vài đóa hoa nhỏ, cô mở ra xem, xác thực là chữ của cô viết.
" Sao anh còn giữ những đồ này? "
Cảnh Dịch trả lời: " Chữ viết khó coi như vậy đã hiếm rồi, đương nhiên phải giữ lại."
"...."
Cô chỉ viết hơi trừu tượng thôi mà, đâu khó nhìn đâu!
Lâm Hoan Hỉ trong lòng oán giận, cúi đầu đọc thầm thư mà nhiều năm trước mình đã viết.
[ Cảnh Dịch ca ca, chào anh....]
Cách gọi Cảnh Dịch ca ca này khiến Lâm Hoan Hỉ có một loại cảm giác không nói nên lời, quên đi cảm giác vi diệu này, tiếp tục xem.
[ Tôi là Lâm Hoan Hỉ học sinh lớp mười hai ở thị trấn Nguyệt Nha của Tô Thành, sau khi xem <Thiếu niên thành thị> mà ngài đóng, tôi đã lấy hết dũng khí để viết thư này cho ngài, e rằng ngài cũng sẽ không hồi âm.
Tôi rất thích nhân vật Nghiêm Tần này, cũng rất thích cách ngài diễn, bởi vì ngài quá đẹp đó, đến đến mức tôi lập tức muốn kết hôn với ngài (hoa rơi), đẹp đến mức tôi muốn cùng ngài tự quay.
Thực tế tôi và Nghiêm Tần rất giống nhau, sinh sống ở một nơi lạc hậu, gần đây tôi rất phiền muộn, tôi thi trượt đại học, tôi đã khiến nhiều người phải thất vọng, thậm chí tôi không xác định được mình có học lại hay không, hay là làm việc mà tôi muốn.
Nếu như là ngài, thì ngài sẽ làm thế nào?
Học sinh mười hai thi trượt xin giúp đỡ: Lâm Hoan Hỉ]
Tiếp đó còn một phong thư, Lâm Hoan Hỉ cẩn thận mở ra, tờ giấy trắng tuyền, chữ viết màu đen cứng cáp mạnh mẽ.
[Bạn học Lâm:
Đầu tiên rất cảm ơn em đã thích, có cơ hội gặp mặt sẽ chụp ản chung cùng em. Em có thể chọn học lại, cũng có thể đi làm việc mình thích, nhân sinh của em rất dài, nếu như em cho là đúng, vậy thì hãy làm, luôn có người sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường của em.
Cuối cùng tặng em một câu anh rất thích -- Tomorrow comes never.
Cảnh Dịch.]
Sau khi xem xong, Lâm Hoan Hỉ hơi xấu hổ xoa hình xăm ở eo.
Cô ngơ ngác nhìn Cảnh Dịch: " Tôi.... Tôi không thi đại học sao? "
Cảnh Dịch nhíu mi: " Mặc kệ là thi đỗ hay không đỗ, cũng không liên quan đến hiện tại rồi."
"....."
Cũng đúng, đã không có quan hệ gì.
Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt cô đơn, vừa để thư xuống, ở giữa lại rơi ra một phong thư thứ ba.
Cô chỉ cầm lấy nhìn lướt qua, rồi vội vàng cất đi.
" Không xem sao? "
" Tôi mệt rồi, không xem." Lâm Hoan Hỉ đã nói như vậy.
Cảnh Dịch cười cười, không đợi Lâm Hoan Hỉ cất đi, liền cướp lấy.
" Vậy anh đọc cho em nghe."
"...."
Anh mở thư ra, không để ý vẻ mặt không tình nguyện của Lâm Hoan Hỉ, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: " Cảnh Dịch ca ca chào anh, nhận được hồi âm của anh tôi bị dọa đến mức đã ăn hết ba quả trứng vịt muối. Anh thật sự là một người tốt, tôi quyết định từ bỏ việc học lại, đi đến thành phố của anh, dùng chính bản lĩnh của mình làm nghệ sĩ, chờ sau khi tôi thành minh tinh như anh rồi, tôi sẽ theo đuổi anh, trở thành vợ của anh..."
" Anh đừng đọc nữa! " Lâm Hoan Hỉ xấu hổ đến mức nghe không nổi nữa, bất chấp tất cả cướp lại thư trên tay Cảnh Dịch.
Động tác của cô hung mãnh như một con dã thú, bổ nhào về phía trước vây Cảnh Dịch ở dưới thân.
Anh cầm thư giơ lên cao, mắt đẹp sâu xa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, tay cô đặt ở vị trí trái tim của anh.
Lâm Hoan Hỉ bỗng nhiên dừng lại, không biết phải làm thế nào.
Anh nhìn ánh mắt của cô, môi hơi mấp máy: " Tôi sẽ cố gắng trở thành người ưu tú, trước đó, hãy luôn độc thân, chờ để trở thành người đàn ông của tôi. Tương lai vợ của anh, Lâm Hoan Hỉ sẽ trở về, hôn."
"....Cái biểu tình đó không cần đọc cũng được!! "
" Được, không đọc."
Nói xong, Cảnh Dịch cất thư, quay người đè cô xuống giường, hôn lên môi của Lâm Hoan Hỉ.
Cô hít thở hơi khó khăn, giơ tay lên chuẩn bị đẩy người đàn ông này ra, còn chưa động tới cơ thể anh, Cảnh Dịch đã thực hành trước một bước giữ cổ tay cô.
Không khí bỗng nhiên trở nên khô nóng, Cảnh Dịch hô hấp dồn dập, đầu lưỡi nóng bóng điên cuồng xâm chiếm trong miện cô.
Đau đầu hoa mắt.
Ý loạn tình mê.
Hai tay Lâm Hoan Hỉ nắm chặt, rồi lại từ từ giãn ra.
Tay anh đi vào dưới lớp áo ngủ rộng, khi anh vừa động vào, thân thể của cô luôn rất thành thức, lập tức mềm mại, vô lực đáp trả.
Lúc đang chuẩn bị tiếp tục, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gào thét.
" Sơn tử mày đúng là tiện nhân! Chơi mạt chược còn chơi bẩn, cút ra sân ngủ đi! "
"...."
Ám muội không còn sót lại chút nào.
Động tác của anh dừng lại, thở dốc vài hơi để bình tĩnh, đứng dậy buông cô ra.
Lâm Hoan Hỉ vội vàng kéo chăn, có chút đờ đẫn xoay lưng về phía Cảnh Dịch: " Muộn rồi.... Ngủ ngon."
Cảnh Dịch không nói hai lời ngước mắt lên nhìn về phía cửa sổ, không nói hai lời đi giày ra cửa.
Ban đêm gió lạnh, Cảnh Dịch gõ cửa nhà bên cạnh.
Người mở cửa là một thiếu niên gầy nhm, anh nhìn vào trong phòng, lộn xộn, vài cậu thiếu niên không lớn không bé náo loạn ầm ĩ, trong mấy người này, Cảnh Dịch liếc nhìn khuôn mặt ưu tú của Tô Dục.
Cảnh Dịch vẻ mặt lạnh nhạt: " Vui lòng không ầm ĩ, trong nhà tôi còn có bệnh nhân."
Cảnh Dịch khí thế rất lớn, khiến cậu thiếu niên ngốc nghếch không nói được gì.
Bên trong nhà Tô Dục đột nhiên nói: " Xin lỗi, tôi sẽ bảo bọn họ chú ý."
Cảnh Dịch không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook