Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?
-
Chương 15
Edit: Cải Xanh
Buổi họp báo được tổ chức vào thứ hai, nhưng chỉ hai ngày trước khi diễn ra buổi họp báo, hai ngày này Cảnh Dịch không đi đâu cả, ở nhà giám sát Lâm Hoan Hỉ đọc kịch bản mà anh đã viết trước đó.
Kịch bản không dài, trong đó viết những câu hỏi mà phóng viên có thể hỏi trong buổi họp báo.
Lâm Hoan Hỉ ngồi trước cái bàn dài, bút bi trên tay chấm một dấu xuống tờ giất.
Lâm Hoan Hỉ hớt tóc sang một bên rồi hỏi: " Nếu hôm đó bọn họ không hỏi những vấn đề này thì phải làm sao? "
Cảnh Dịch vẫn đọc báo, nói: " Làm việc theo hoàn cảnh."
Lâm Hoan Hỉ: " Anh nói cụ thể hơn đi? "
Cảnh Dịch nhấc mí mắt: " Nhìn ánh mắt anh."
Lâm Hoan Hỉ lẳng lặng nhìn ánh mặt của anh, nói: " Ánh mắt anh rất sáng."
"...."
" Anh nói nhìn ánh mắt anh mà làm việc."
Lâm Hoan Hỉ: "..."
Lâm Hoan Hỉ ngốc nghếch không dám nhiều lời, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản khô khan.
Cảnh Dịch thấy cô đang chăm chú, bỏ báo xuống đi vào toilet.
Chân trước anh vừa vào vệ sinh, thì đã có người ấn chuông cửa.
Lâm Hoan Hỉ cắn đầu bút, ánh mắt nhìn về phía WC, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
" Cái đó ngại quá...."
Khi thấy người mở cửa là Lâm Hoan Hỉ, Phương Văn Văn đứng ngoài cửa bị sốc đến nỗi hai mắt mở lớn hết cỡ, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin tưởng được.
" Chào cậu."
Phương Văn Văn môi run run, ngón tay run rẩy chỉ về Lâm Hoan Hỉ: " Hoan Hỉ.... Chị Hoan Hỉ? "
Lâm Hoan Hỉ hô hấp cứng lại: " Chú, sao chú lại gọi tên là chị? "
Chú....
Phương Văn Văn cảm thấy trái tim mình như bị một mũi tên bắn trúng.
Năm nay hắn vừa được mười tám tuổi, bởi vì chơi game suốt ngày suốt đêm, da có hơi tái xám, khuôn mặt cũng không được đẹp như bọn Tô Dục, thôi được rồi, người đứng đầu đội lão hóa một chút cũng không sao, nhưng cũng không đến nỗi gọi hắn là chú chứ?
" Tiên... Tiên nữ? "
Lâm Hoan Hỉ đồng ý với xưng hô này: " Ừ, cậu có thể gọi tôi như thế."
Phương Văn Văn mí mắt giật giật: " Cái đó..... Cầu lông của chúng tôi bay vào sân sau của chị, có thể cho tôi vào lấy không? "
Lâm Hoan Hỉ nhớ tới xe hôm qua dừng ở cửa, như hiểu ra: " Các cậu chính là người mới dọn đến đúng không."
" Đúng thế."
" Được, vậy tôi đi lấy cho cậu."
Phương Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau Lâm Hoan Hỉ.
Cùng lúc đó, Cảnh Dịch cũng đi từ WC ra.
Khoảnh khắc đó, Phương Văn Văn cầm cầu lông chạm mặt với Cảnh Dịch.
" Cậu ấy tới nhặt cầu. "
Cảnh Dịch nhìn cầu lông dính đầy bụi trên tay hắn, không nói gì.
Phương Văn Văn lạnh cả sống lưng, nói một câu cảm ơn rồi chạy như gió ra ngoài.
Mẹ kiếp, Cảnh đại thần thật đáng sợ, khí thế đó khiến hắn nhớ tới lần bị Tô Dục đàn áp đến đáng sợ, quá giống nhau.
" Có phải có mấy cậu thanh niên mới chuyển tới bên cạnh không? "
Nghe thấy Lâm Hoan Hỉ hỏi như vậy, Cảnh Dịch lại nghĩ tới ngày hôm qua bị cắt ngang liền tức giận, mặt tối lại: " Em đã có gia đình của em, cho dù có đưa đến mấy cậu thiếu niên thì cũng không liên quan gì tới em."
Vẻ mặt anh nghiêm túc, giống như muốn nói " Anh không vui ", " Anh đang ghen đấy ".
Lâm Hoan Hỉ cảm thấy không vui, " Tôi cũng chỉ hỏi thôi, anh lớn như vậy rồi còn sao thể? Trước đây tôi chưa mất trí thì đúng là mắt mù mới thích anh."
Cô khẽ hừ một tiếng, quay lại bàn ngồi.
Cảnh Dịch giễu cợt nói: " Trên đời này phải có mấy triệu người mù đấy."
"...."
Cô nói không lại anh mà.
Lâm Hoan Hỉ tự nói với mình là phải tỉnh táo, để đối phó với người đàn ông bỉ ổi này, cô chỉ có thể im lặng.
Cho nên...
Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, thế mà lại nhìn trúng tên đàn ông nhỏ mọn này.
Lâm Hoan Hỉ kìm nén, suy nghĩ đến khả năng hồng hạnh xuất tường.
*
Lấy được cầu Phương Văn Văn phát huy thiên phú chạy cự li dài lúc còn học trung học, chạy một mạch lên phòng huấn luyện trên tầng hai,
Thở hổn hển gào to: " Dục thần, thông tin lớn! "
Ngón tay trắng nõn của Tô Dục di chuyển cực nhanh trên bàn phím, ánh mắt cũng không nhìn hắn, chỉ nghe thấy giọng nữ phát ra từ loa máy tính.
" Double kill! "
" Triple kill! "
" Quadra kill! "
" Penta kill! "
< Chỗ này là thuật ngữ trong Liên Minh Huyền Thoại lần lượt là giết được 2, 3, 4, 5 người.>
Cuối cùng cũng đạt được Penta kill.
Tô Dục hơi nghiêng đầu: " Hả? "
Giọng nói lười biếng, thờ ơ.
" Bên cạnh có nữ thần của cậu."
" Ai cơ? "
Phương Văn Văn: " Lâm Hoan Hỉ."
Hắn không nói chuyện, nhưng những người khác lại kích động đến phát cuồng.
" Ôi chao! Thật hay giả đấy? "
" Lâm tỷ tỷ và ảnh đế Cảnh Dịch đang cùng một chỗ? "
Chúc Sơn liếc nhìn ADC* nhà mình, nói: " Sao lại thế được, Lâm tỷ tỷ là người đại diện của Cảnh Dịch, cũng không phải vợ của anh ta, sao lại ở cùng một chỗ chứ."
(*): ADC ở đây là chỉ Tô Dục hình như cậu bạn này chơi này LMHT giữ vai trò là ADC (Attack Damage Carry)
Bách Gia Dương hài hước nói: " Sao cậu biết được Lâm tỷ tỷ không phải là vợ của Cảnh Dịch? Nhỡ đâu người ta ẩn hôn thì sao cũng không ai nói cho cậu."
Mấy người tranh luận không ngớt, Tô Dục vẫn luôn im lặng không nói lúc này mới tháo tai nghe xuống, rời khỏi ghế chơi game.
" Đi đâu thế Dục thần?"
Chúc Sơn trêu chọc nói: " Có lẽ là đi tìm Lâm tỷ tỷ xin chữ ký."
" Ừ, muốn xin chữ ký."
"....."
?????
Tô Dục quay về phòng, so với những đồng đội khác, phòng của hắn rất ngăn nắp sạch sẽ, đồ đạc xếp gọn gàng, trên bàn máy tính còn đặt một cây sen đá, được chăm sóc cẩn thận nên phát triển rất tốt, gần đầu giường treo một tấm poster, nhìn kỹ thì đó chính là Lâm Hoan Hỉ.
Trên poster Lâm Hoan Hỉ đứng trước bãi biển, toàn thân áo trắng, eo thon nhỏ chân dài, khuôn mặt như tranh vẽ, tấm poster này đã có từ lúc Lâm Hoan Hỉ đạt được danh hiệu Hoa Hậu Thành Phố, đến hôm nay cũng đã nhiều năm rồi.
Tô Dục là người hâm mộ của Lâm Hoan Hỉ, những bạn game của hắn cũng biết chuyện này, mà hắn cũng không giấu.
Cậu thiếu niên lấy muốn cuốn sạch sạch sẽ trong ngăn kéo ra, cầm bút lên đi xuống tầng.
Mấy người kia túm tụm lại một góc chăm chú nhìn Tô Dục, giống như là đưa chiến sĩ ra chiến trường.
" Đi thật à...."
" Không đi thì không còn cơ hội gặp nữa đâu, Dục thần nhà các cậu nằm mơ cũng muốn chụp ảnh chung cùng Lâm tỷ tỷ.
Phương Văn Văn đột nhiên cảm khái: " Thật là si tình...."
" Làm như ngày mai Lâm tỷ tỷ cưỡi hạc về trời không bằng....? "
"..... "
*
Ánh nắng mùa xuân rất ấm áp, Tô Dục vài ngày không ra cửa bị ánh nắng làm nheo mắt.
Trong ánh nắng lốm đốm, hắn đột nhiên thấy một bóng dáng đang đi về bên này.
Cô như đón nắng, không nhìn rõ mặt, khóe miệng như đang tươi cười, một nụ cười ấm áp.
Tô Dục đột nhiên thấy lo lắng, nắm chặt cuốn sổ không biết phải làm gì.
Lâm Hoan Hỉ ném túi rác trên tay vào thùng rác, đang muốn vào nhà, thấy có người nhìn mình, vừa nghiêng đầu, đã đối mặt với ánh mắt trong veo của thiếu niên.
Dáng Tô Dục được coi là đẹp, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, vì vậy cô lại nhìn lâu hơn.
Đang chuẩn bị bước đi, Tô Dục chợt gọi cô lại: " Xin chờ một chút."
Âm thanh nhỏ bé của thiếu niên hơi run, cố gắng che giấu sự khẩn trương trong lòng.
" Cậu gọi tôi? "
" Ừ."
" Có chuyện gì thế? "
Tô Dục tiến lên mấy bước, hắn cao hơn Lâm Hoan Hỉ một cái đầu, ánh mắt đang nhìn cô: " Chào chị, tôi là Tô Dục."
Tô Dục đột nhiên tự giới thiệu khiến Lâm Hoan Hỉ không hiểu gì đang diễn ra.
" Lúc nãy có một nam sinh vào sân sau lấy cầu chị có nhớ không? "
" Nhớ chứ."
Tô Dục sắc mặt không đổi tim không đập nhanh nói dối: " Cậu ấy là người hâm mộ của chị."
Lâm Hoan Hỉ ngây người hai giây: ".... Hả? "
" Tôi là đội trưởng của cậu ấy, cậu ấy ngại không dám xin chữ ký chị, cho nên nhờ tôi đi."
Lâm Hoan Hỉ dùng ngón tay chỉ vào mình: " Tôi sao? Kí tên? "
" Ừ."
" Cậu ấy muốn lâu rồi, cho nên..."
Lâm Hoan Hỉ bị ký tên đột nhiên có cảm giác rất tự hào như " Tôi là một doanh nhân ", lập tức cười cười đồng ý: " Có thể chứ, cậu đưa giấy bút cho tôi, nhưng có thể chữ tôi hơi xấu đấy."
" Không có việc gì."
Lâm Hoan Hỉ nhận giấy bút, cúi đầu nghiêm túc viết tên mìn lên quyển sổ.
Ánh nắng chiếu lên đỉnh đầu cô, những sợi tóc nhỏ bay bay dính lên mặt.
Tô Dục thấy lông mi cô rơi rung, từng nhịp từng nhịp, giống như là cánh ve vẫy vẫy trong trái tim hắn, nhỏ bé mà ngứa ngứa, lại lấp đầy trái tim hắn.
" Được rồi."
" Cảm ơn."
Tô Dục cẩn thận cầm quyển sổ, nhìn theo cô đi vào nhà bên cạnh, sau đó, hắn cũng xoay người rời đi.
" Đạt được ước muốn rồi chứ? "
" Cho tao xem chữ ký Lâm tỷ tỷ nào? "
" Này này, Lâm tỷ tỷ xinh thật, đã nói gần quan được ban lộc, Dục thần mau theo đuổi đi "
Đối mặt với việc đồng đội trêu chọc, Tô Dục không hề để ý, hắn coi quyển sổ như bảo bối ôm vào trong ngực, đi qua mấy thiếu niên ngốc nghếch đi lên tầng hai.
Mấy người méo miệng, mọi người tản ra ai nên làm gì thì làm việc đó.
*
Biết mấy được mấy em trai hâm mộ Lâm Hoan Hỉ duyên dáng đi vào cửa, không đợi cô hài lòng được vài giây, chỉ thấy Cảnh Dịch vẻ mặt u ám.
Lâm Hoan Hỉ rụt cổ, đột nhiên chột dạ: " Tôi đi đổ rác."
" Nếu như em không nói, anh còn tưởng em chạy trốn."
Lâm Hoan Hỉ: " Tôi là loại người như vậy sao? "
" Không sai, chính là như vậy."
Trả lời không do dự.
Cảnh Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: " Tô Dục muốn xin chữ ký em? "
Lâm Hoan Hỉ ngạc nhiên: " Anh biết cậu ấy? "
" Cha cậu ấy mở bất động sản. Trước kia anh đã gặp mấy lần."
"...."
Vậy mà lại là phú nhị đại...
" Cậu ấy xin hộ bạn mình."
" Bạn mình? " Cảnh Dịch cười nhạo: " Lời nói như vậy cũng chỉ có thể lừa được em."
" Tiểu tử kia có tâm tư khác với em, em cách xa cậu ta một chút."
Nói xong, Cảnh Dịch lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính.
" Anh nói cho rõ ràng đi, cái gì mà có tâm tư khác? " Lâm Hoan Hỉ đi đến cạnh anh, đẩy một cái vào tay anh: " Anh nói đi."
Cảnh Dịch vẻ mặt không thay đổi: " Anh dựa vào cái mà phải nói cho em biết thông tin về tình địch của mình."
Lâm Hoan Hỉ suy nghĩ một trăm loại lý do, dịch lại gần hơn một chút, cẩn thận hỏi: " Cảnh tiên sinh, có phải anh ghen không? "
" Đúng vậy, anh ghen đấy. Điều kiện là thân thể của vợ anh, nếu không.... anh vĩnh viễn không tha thứ cho em."
Cô cũng chỉ ký tên thôi, cũng không phải làm ra chuyện tày trời không thể tha thứ gì.
Lâm Hoan Hỉ đá một cước vào chân anh: " Ban ngày ban mặt mà nghĩ đẹp nhỉ, mơ đi."
Nói xong, Lâm Hoan Hỉ không nói chuyện cùng anh nữa, tiếp tục đọc những câu mà phóng viên có thể hỏi.
Cẳng chân hơi đau, Cảnh Dịch không chiếm được tin nghi có hơi đáng tiếc, anh nghĩ, mình có nên chuyển nhà không?
Buổi họp báo được tổ chức vào thứ hai, nhưng chỉ hai ngày trước khi diễn ra buổi họp báo, hai ngày này Cảnh Dịch không đi đâu cả, ở nhà giám sát Lâm Hoan Hỉ đọc kịch bản mà anh đã viết trước đó.
Kịch bản không dài, trong đó viết những câu hỏi mà phóng viên có thể hỏi trong buổi họp báo.
Lâm Hoan Hỉ ngồi trước cái bàn dài, bút bi trên tay chấm một dấu xuống tờ giất.
Lâm Hoan Hỉ hớt tóc sang một bên rồi hỏi: " Nếu hôm đó bọn họ không hỏi những vấn đề này thì phải làm sao? "
Cảnh Dịch vẫn đọc báo, nói: " Làm việc theo hoàn cảnh."
Lâm Hoan Hỉ: " Anh nói cụ thể hơn đi? "
Cảnh Dịch nhấc mí mắt: " Nhìn ánh mắt anh."
Lâm Hoan Hỉ lẳng lặng nhìn ánh mặt của anh, nói: " Ánh mắt anh rất sáng."
"...."
" Anh nói nhìn ánh mắt anh mà làm việc."
Lâm Hoan Hỉ: "..."
Lâm Hoan Hỉ ngốc nghếch không dám nhiều lời, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản khô khan.
Cảnh Dịch thấy cô đang chăm chú, bỏ báo xuống đi vào toilet.
Chân trước anh vừa vào vệ sinh, thì đã có người ấn chuông cửa.
Lâm Hoan Hỉ cắn đầu bút, ánh mắt nhìn về phía WC, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
" Cái đó ngại quá...."
Khi thấy người mở cửa là Lâm Hoan Hỉ, Phương Văn Văn đứng ngoài cửa bị sốc đến nỗi hai mắt mở lớn hết cỡ, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin tưởng được.
" Chào cậu."
Phương Văn Văn môi run run, ngón tay run rẩy chỉ về Lâm Hoan Hỉ: " Hoan Hỉ.... Chị Hoan Hỉ? "
Lâm Hoan Hỉ hô hấp cứng lại: " Chú, sao chú lại gọi tên là chị? "
Chú....
Phương Văn Văn cảm thấy trái tim mình như bị một mũi tên bắn trúng.
Năm nay hắn vừa được mười tám tuổi, bởi vì chơi game suốt ngày suốt đêm, da có hơi tái xám, khuôn mặt cũng không được đẹp như bọn Tô Dục, thôi được rồi, người đứng đầu đội lão hóa một chút cũng không sao, nhưng cũng không đến nỗi gọi hắn là chú chứ?
" Tiên... Tiên nữ? "
Lâm Hoan Hỉ đồng ý với xưng hô này: " Ừ, cậu có thể gọi tôi như thế."
Phương Văn Văn mí mắt giật giật: " Cái đó..... Cầu lông của chúng tôi bay vào sân sau của chị, có thể cho tôi vào lấy không? "
Lâm Hoan Hỉ nhớ tới xe hôm qua dừng ở cửa, như hiểu ra: " Các cậu chính là người mới dọn đến đúng không."
" Đúng thế."
" Được, vậy tôi đi lấy cho cậu."
Phương Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau Lâm Hoan Hỉ.
Cùng lúc đó, Cảnh Dịch cũng đi từ WC ra.
Khoảnh khắc đó, Phương Văn Văn cầm cầu lông chạm mặt với Cảnh Dịch.
" Cậu ấy tới nhặt cầu. "
Cảnh Dịch nhìn cầu lông dính đầy bụi trên tay hắn, không nói gì.
Phương Văn Văn lạnh cả sống lưng, nói một câu cảm ơn rồi chạy như gió ra ngoài.
Mẹ kiếp, Cảnh đại thần thật đáng sợ, khí thế đó khiến hắn nhớ tới lần bị Tô Dục đàn áp đến đáng sợ, quá giống nhau.
" Có phải có mấy cậu thanh niên mới chuyển tới bên cạnh không? "
Nghe thấy Lâm Hoan Hỉ hỏi như vậy, Cảnh Dịch lại nghĩ tới ngày hôm qua bị cắt ngang liền tức giận, mặt tối lại: " Em đã có gia đình của em, cho dù có đưa đến mấy cậu thiếu niên thì cũng không liên quan gì tới em."
Vẻ mặt anh nghiêm túc, giống như muốn nói " Anh không vui ", " Anh đang ghen đấy ".
Lâm Hoan Hỉ cảm thấy không vui, " Tôi cũng chỉ hỏi thôi, anh lớn như vậy rồi còn sao thể? Trước đây tôi chưa mất trí thì đúng là mắt mù mới thích anh."
Cô khẽ hừ một tiếng, quay lại bàn ngồi.
Cảnh Dịch giễu cợt nói: " Trên đời này phải có mấy triệu người mù đấy."
"...."
Cô nói không lại anh mà.
Lâm Hoan Hỉ tự nói với mình là phải tỉnh táo, để đối phó với người đàn ông bỉ ổi này, cô chỉ có thể im lặng.
Cho nên...
Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, thế mà lại nhìn trúng tên đàn ông nhỏ mọn này.
Lâm Hoan Hỉ kìm nén, suy nghĩ đến khả năng hồng hạnh xuất tường.
*
Lấy được cầu Phương Văn Văn phát huy thiên phú chạy cự li dài lúc còn học trung học, chạy một mạch lên phòng huấn luyện trên tầng hai,
Thở hổn hển gào to: " Dục thần, thông tin lớn! "
Ngón tay trắng nõn của Tô Dục di chuyển cực nhanh trên bàn phím, ánh mắt cũng không nhìn hắn, chỉ nghe thấy giọng nữ phát ra từ loa máy tính.
" Double kill! "
" Triple kill! "
" Quadra kill! "
" Penta kill! "
< Chỗ này là thuật ngữ trong Liên Minh Huyền Thoại lần lượt là giết được 2, 3, 4, 5 người.>
Cuối cùng cũng đạt được Penta kill.
Tô Dục hơi nghiêng đầu: " Hả? "
Giọng nói lười biếng, thờ ơ.
" Bên cạnh có nữ thần của cậu."
" Ai cơ? "
Phương Văn Văn: " Lâm Hoan Hỉ."
Hắn không nói chuyện, nhưng những người khác lại kích động đến phát cuồng.
" Ôi chao! Thật hay giả đấy? "
" Lâm tỷ tỷ và ảnh đế Cảnh Dịch đang cùng một chỗ? "
Chúc Sơn liếc nhìn ADC* nhà mình, nói: " Sao lại thế được, Lâm tỷ tỷ là người đại diện của Cảnh Dịch, cũng không phải vợ của anh ta, sao lại ở cùng một chỗ chứ."
(*): ADC ở đây là chỉ Tô Dục hình như cậu bạn này chơi này LMHT giữ vai trò là ADC (Attack Damage Carry)
Bách Gia Dương hài hước nói: " Sao cậu biết được Lâm tỷ tỷ không phải là vợ của Cảnh Dịch? Nhỡ đâu người ta ẩn hôn thì sao cũng không ai nói cho cậu."
Mấy người tranh luận không ngớt, Tô Dục vẫn luôn im lặng không nói lúc này mới tháo tai nghe xuống, rời khỏi ghế chơi game.
" Đi đâu thế Dục thần?"
Chúc Sơn trêu chọc nói: " Có lẽ là đi tìm Lâm tỷ tỷ xin chữ ký."
" Ừ, muốn xin chữ ký."
"....."
?????
Tô Dục quay về phòng, so với những đồng đội khác, phòng của hắn rất ngăn nắp sạch sẽ, đồ đạc xếp gọn gàng, trên bàn máy tính còn đặt một cây sen đá, được chăm sóc cẩn thận nên phát triển rất tốt, gần đầu giường treo một tấm poster, nhìn kỹ thì đó chính là Lâm Hoan Hỉ.
Trên poster Lâm Hoan Hỉ đứng trước bãi biển, toàn thân áo trắng, eo thon nhỏ chân dài, khuôn mặt như tranh vẽ, tấm poster này đã có từ lúc Lâm Hoan Hỉ đạt được danh hiệu Hoa Hậu Thành Phố, đến hôm nay cũng đã nhiều năm rồi.
Tô Dục là người hâm mộ của Lâm Hoan Hỉ, những bạn game của hắn cũng biết chuyện này, mà hắn cũng không giấu.
Cậu thiếu niên lấy muốn cuốn sạch sạch sẽ trong ngăn kéo ra, cầm bút lên đi xuống tầng.
Mấy người kia túm tụm lại một góc chăm chú nhìn Tô Dục, giống như là đưa chiến sĩ ra chiến trường.
" Đi thật à...."
" Không đi thì không còn cơ hội gặp nữa đâu, Dục thần nhà các cậu nằm mơ cũng muốn chụp ảnh chung cùng Lâm tỷ tỷ.
Phương Văn Văn đột nhiên cảm khái: " Thật là si tình...."
" Làm như ngày mai Lâm tỷ tỷ cưỡi hạc về trời không bằng....? "
"..... "
*
Ánh nắng mùa xuân rất ấm áp, Tô Dục vài ngày không ra cửa bị ánh nắng làm nheo mắt.
Trong ánh nắng lốm đốm, hắn đột nhiên thấy một bóng dáng đang đi về bên này.
Cô như đón nắng, không nhìn rõ mặt, khóe miệng như đang tươi cười, một nụ cười ấm áp.
Tô Dục đột nhiên thấy lo lắng, nắm chặt cuốn sổ không biết phải làm gì.
Lâm Hoan Hỉ ném túi rác trên tay vào thùng rác, đang muốn vào nhà, thấy có người nhìn mình, vừa nghiêng đầu, đã đối mặt với ánh mắt trong veo của thiếu niên.
Dáng Tô Dục được coi là đẹp, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, vì vậy cô lại nhìn lâu hơn.
Đang chuẩn bị bước đi, Tô Dục chợt gọi cô lại: " Xin chờ một chút."
Âm thanh nhỏ bé của thiếu niên hơi run, cố gắng che giấu sự khẩn trương trong lòng.
" Cậu gọi tôi? "
" Ừ."
" Có chuyện gì thế? "
Tô Dục tiến lên mấy bước, hắn cao hơn Lâm Hoan Hỉ một cái đầu, ánh mắt đang nhìn cô: " Chào chị, tôi là Tô Dục."
Tô Dục đột nhiên tự giới thiệu khiến Lâm Hoan Hỉ không hiểu gì đang diễn ra.
" Lúc nãy có một nam sinh vào sân sau lấy cầu chị có nhớ không? "
" Nhớ chứ."
Tô Dục sắc mặt không đổi tim không đập nhanh nói dối: " Cậu ấy là người hâm mộ của chị."
Lâm Hoan Hỉ ngây người hai giây: ".... Hả? "
" Tôi là đội trưởng của cậu ấy, cậu ấy ngại không dám xin chữ ký chị, cho nên nhờ tôi đi."
Lâm Hoan Hỉ dùng ngón tay chỉ vào mình: " Tôi sao? Kí tên? "
" Ừ."
" Cậu ấy muốn lâu rồi, cho nên..."
Lâm Hoan Hỉ bị ký tên đột nhiên có cảm giác rất tự hào như " Tôi là một doanh nhân ", lập tức cười cười đồng ý: " Có thể chứ, cậu đưa giấy bút cho tôi, nhưng có thể chữ tôi hơi xấu đấy."
" Không có việc gì."
Lâm Hoan Hỉ nhận giấy bút, cúi đầu nghiêm túc viết tên mìn lên quyển sổ.
Ánh nắng chiếu lên đỉnh đầu cô, những sợi tóc nhỏ bay bay dính lên mặt.
Tô Dục thấy lông mi cô rơi rung, từng nhịp từng nhịp, giống như là cánh ve vẫy vẫy trong trái tim hắn, nhỏ bé mà ngứa ngứa, lại lấp đầy trái tim hắn.
" Được rồi."
" Cảm ơn."
Tô Dục cẩn thận cầm quyển sổ, nhìn theo cô đi vào nhà bên cạnh, sau đó, hắn cũng xoay người rời đi.
" Đạt được ước muốn rồi chứ? "
" Cho tao xem chữ ký Lâm tỷ tỷ nào? "
" Này này, Lâm tỷ tỷ xinh thật, đã nói gần quan được ban lộc, Dục thần mau theo đuổi đi "
Đối mặt với việc đồng đội trêu chọc, Tô Dục không hề để ý, hắn coi quyển sổ như bảo bối ôm vào trong ngực, đi qua mấy thiếu niên ngốc nghếch đi lên tầng hai.
Mấy người méo miệng, mọi người tản ra ai nên làm gì thì làm việc đó.
*
Biết mấy được mấy em trai hâm mộ Lâm Hoan Hỉ duyên dáng đi vào cửa, không đợi cô hài lòng được vài giây, chỉ thấy Cảnh Dịch vẻ mặt u ám.
Lâm Hoan Hỉ rụt cổ, đột nhiên chột dạ: " Tôi đi đổ rác."
" Nếu như em không nói, anh còn tưởng em chạy trốn."
Lâm Hoan Hỉ: " Tôi là loại người như vậy sao? "
" Không sai, chính là như vậy."
Trả lời không do dự.
Cảnh Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: " Tô Dục muốn xin chữ ký em? "
Lâm Hoan Hỉ ngạc nhiên: " Anh biết cậu ấy? "
" Cha cậu ấy mở bất động sản. Trước kia anh đã gặp mấy lần."
"...."
Vậy mà lại là phú nhị đại...
" Cậu ấy xin hộ bạn mình."
" Bạn mình? " Cảnh Dịch cười nhạo: " Lời nói như vậy cũng chỉ có thể lừa được em."
" Tiểu tử kia có tâm tư khác với em, em cách xa cậu ta một chút."
Nói xong, Cảnh Dịch lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính.
" Anh nói cho rõ ràng đi, cái gì mà có tâm tư khác? " Lâm Hoan Hỉ đi đến cạnh anh, đẩy một cái vào tay anh: " Anh nói đi."
Cảnh Dịch vẻ mặt không thay đổi: " Anh dựa vào cái mà phải nói cho em biết thông tin về tình địch của mình."
Lâm Hoan Hỉ suy nghĩ một trăm loại lý do, dịch lại gần hơn một chút, cẩn thận hỏi: " Cảnh tiên sinh, có phải anh ghen không? "
" Đúng vậy, anh ghen đấy. Điều kiện là thân thể của vợ anh, nếu không.... anh vĩnh viễn không tha thứ cho em."
Cô cũng chỉ ký tên thôi, cũng không phải làm ra chuyện tày trời không thể tha thứ gì.
Lâm Hoan Hỉ đá một cước vào chân anh: " Ban ngày ban mặt mà nghĩ đẹp nhỉ, mơ đi."
Nói xong, Lâm Hoan Hỉ không nói chuyện cùng anh nữa, tiếp tục đọc những câu mà phóng viên có thể hỏi.
Cẳng chân hơi đau, Cảnh Dịch không chiếm được tin nghi có hơi đáng tiếc, anh nghĩ, mình có nên chuyển nhà không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook