Ngày Tháng Trắc Trở
-
Chương 82
Chung đại phu vội vội vàng vàng vào phòng, vừa đặt đồ trong tay xuống liền ngồi xuống cạnh giường bắt mạch cho Tạ Thù, nàng đã hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn vương vết máu.
Mộc Bạch lòng nóng như lửa đốt, lại không dám quấy rầy, sốt ruột đến độ chỉ có thể đứng vặn ngón tay.
Chung đại phu dùng khăn ướt thấm vệt máu trên miệng nàng, lấy ngân châm lau lau, quan sát hồi lâu, một hồi lại lộ ra vẻ hốt hoảng: “Sao lại có thể như vậy?”
Tạ Thù nửa tỉnh nửa mê, như thể đang ở trong mơ, bốn bề u ám, nàng cứ thế tiến về phía trước, không dám dừng lại.
Trên mình là bộ triều phục uy nghiêm, đằng trước đương nhiên là triều đình rộng lớn. Mà nàng đi đến điểm cuối, đập vào mắt lại là mặt trời chói chang, châu chấu bay khắp trời, đất đai nứt nẻ khô cằn…
Nàng mơ màng nhìn chung quanh, buồn bã ủ rũ, nhưng rồi lại hiểu ra.
Thì ra nhiều năm như vậy đã trôi qua, nàng vẫn đang đau khổ giãy gịua ở Kinh Châu kia, là một đứa trẻ cầu cứu mạng.
“Công tử? Công tử?”
Tạ Thù mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau âm ỉ.
Gương mặt Mộc Bạch hiện ra, có chút mơ hồ: “Công tử cuối cùng đã tỉnh rồi! Ngài đừng cử động, Chung đại phu đang châm cứu cho ngài.”
Tạ Thù nhếch nhếch miệng, giọng nói nhẹ bẫng: “Hiện giờ là canh mấy rồi?”
“Đã qua giờ Thân.”
Vậy Vệ Ngật Chi hẳn là đã vào thành từ sớm. Nàng dừng một chút: “Ta còn có thể cứu?”
Chung đại phu tiếp lời: “Độc công tử trúng khá phức tạp, không kịp nói cụ thể, cũng may ngài dùng không nhiều lắm, còn có một cơ may sống sót, chỉ là, khá nguy hiểm.”
“Nguy hiểm cỡ nào?”
“Độc này lợi dụng thuốc dẫn mà phát tác, chỉ có thể dùng phương pháp dẫn dắt để lấy ra, nhưng tất nhiên phải dùng thuốc hổ lang, e là sẽ tạo thành tổn thương đối với cơ thể của công tử, không biết Ngài…. rốt cuộc liệu có thể chịu đựng nổi hay không.”
Tạ Thù chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng mờ mịt: “Liệu có phải chỉ có một phương pháp này?”
“Với y thuật của tiểu nhân, chỉ có một cách này.”
“Vậy làm đi.”
Chung đại phu hơi ngẩn ra, nhưng liền lập tức nói được.
Tạ Thù lên tiếng gọi Mộc Bạch: “Nếu ta không chịu được, không được nói chuyện này với Vũ Lăng Vương, hãy nói ta đã đi đến nơi khác ẩn cư, khi muốn gặp hắn sẽ xuất hiện, bảo hắn không cần tìm ta….”
Trong cung đang mở tiệc lớn, chúc mừng Vũ Lăng Vương.
Trải qua một hồi giao tranh với Tần quốc, cuối cùng giành được thắng lợi, giữa Hoàng đế và Vệ Ngật Chi mấy bận có chút khúc mắc, hiện giờ thời cục xoay chuyển, rốt cục vẫn là Vệ Ngật Chi, tâm tình Hoàng đế hơi phức tạp, cộng thêm vài phần ngượng ngùng, trong yến tiệc ngoại trừ khen ngợi hắn một phen, còn thì cũng không nói gì nhiều nữa.
Tư Mã Đình lần này kiếm được công trạng, có thể tự biết cũng không có gì vẻ vang nên lúc này cũng rất giữ kẽ. Người được chú ý nhất vẫn là Vũ Lăng Vương, kỳ thực, kích động nhất chẳng ai qua được Lục Trừng, vừa hay Tạ Thù không tới, hắn còn suy nghĩ do nàng sợ khí thế hiện giờ của Vũ Lăng Vương, không dám dễ dàng lộ diện.
“Vũ Lăng Vương đại thắng trở về, bảo vệ quốc gia, hạ quan cảm phục vô cùng, xin kính Ngài ba chung!” Hắn nâng chung rượu, hướng Vũ Lăng Vương nhấc lên.
“Lục đại nhân khách sáo rồi.” Vệ Ngật Chi ngửa đầu uống cạn.
Bên phía Tướng phủ, Tạ Thù đang được uống chén thuốc đầu tiên.
Trong thành Kiến Khang đêm nay nhất định không ai ngủ, mọi người đều tụ tập ăn mừng, ồn ào sôi nổi ca ngợi công trạng của Vũ Lăng Vương, thi thoảng cũng có người nhắc tới Thừa tướng, hiếm hoi lắm mới thêm được dăm ba câu tốt đẹp.
Có người cầm đèn hoa thả trên sông Tần Hoài, truy điệu những tướng sĩ đã chết, ngọn đèn như hạt đậu, bồng bềnh trên mặt nước phản chiếu những vì sao trên bầu trời, không biết trôi về phương nào.
Lúc này Tạ Thù đã nôn hết một lần, được rót bát thuốc thứ hai.
Yến tiệc kết thúc, Vệ Ngật Chi ra khỏi cửa cung, Phù Huyền đang đợi hắn bên xe ngựa. Bởi vì lần này tác chiến có sự tham dự của Tần đế nên Vệ Ngật Chi đặc biệt không để hắn theo, hiện giờ gặp hắn, vừa hay có thể hỏi thăm vài câu về tình hình của Tạ Thù.
“Thừa tướng rất khỏe, mấy ngày trước thuộc hạ theo phu nhân ra ngoài dâng hương còn gặp ngài ấy, ngài ấy lúc đó còn nói với phu nhân, Quận vương lần này lập được đại công, đợi đến lúc hồi kinh còn muốn tự mình ra phía trước thành mười dặm để đón chào mà.”
Vệ Ngật Chi ngạc nhiên, lên xe thay đổi thường phục, căn dặn: “Đi Tướng phủ xem thử.”
Tạ Thù đã được rót ba chén thuốc, nôn hết mấy lần, người cũng lả đi, nhưng Chung đại phu lắc đầu với Mộc Bạch, vẫn ngại liều thuốc không đủ.
Mộc Bạch nhìn Tạ Thù mê man bất tỉnh, giọng nói nghẹn ngào: “Không thể lại đổ thuốc nữa, công tử sẽ không cầm cự nổi.”
“Nhưng đây là cách duy nhất.”
Chung đại phu xắn tay áo, lại muốn tiến hành thì ngoài cửa truyền tới tiếng quản gia luống cuống: “Mộc Bạch, nhanh ra đây, Vũ Lăng Vương đến rồi!”
Mộc Bạch giật thót, cẩn cẩn thận thận dìu Tạ Thù nằm xuống rồi vội vội vàng vàng chạy ra cửa.
Vệ Ngật Chi đã đi tới hành lang, áo bào to rộng, dáng vẻ nhàn nhã, thấy Mộc Bạch sau khi ra khỏi cửa còn không quên đóng chặt cửa thì cười nói: “Sao lại thần bí như vậy, Tạ Thù đâu?”
“Công tử ngài ấy…..Thân thể ngài ấy không khỏe, đã nghỉ ngơi rồi.”
“Sao lại sớm như vậy? Trong phòng sao còn sáng ánh đèn thế kia?” Vệ Ngật Chi lơ đễnh, tự mình lướt qua Mộc Bạch định đẩy cửa vào, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng người, dày đặc chặt chẽ đứng chặn trước cửa phòng.
Là hộ vệ bên cạnh Tạ Thù.
Vệ Ngật Chi cảm thấy không ổn, giọng nói cũng lạnh đi: “Rốt cuộc như thế nào?”
Mộc Bạch nhớ đến lời dặn của Tạ Thù, nét mặt do dự, không biết liệu có nên nói thật.
Vệ Ngật Chi sầm mặt: “Lẽ nào muốn bổn vương ra tay mới có thể bước vào, có phải hay không?”
Mộc Bạch hoảng hốt: “Vũ Lăng Vương bớt giận, mời theo ta, ta lập tức đem sự việc nói cho ngài.”
Trong sương phòng phía bắc, Sở Liên nghe thấy bên ngoài thường xuyên có tiếng bước chân vội vàng, cảm thấy kỳ lạ nên bước ra cửa xem thử, chỉ thấy trong sân viện nơi Tạ Thù cư ngụ ánh đèn sáng trưng.
Hắn trở lại phòng ngồi xuống, chợt cảm thấy có chút bất an.
Mấy ngày trước Tạ Thù ở trong hoa viên gặp Tạ Tuyên, lúc ấy tựa như vô tình mà cũng như cố ý nói với hắn một câu, nếu có ý định gì thì hãy nhanh chóng nói ra, nếu không có, nàng sẽ thay hắn sắp xếp.
Hắn hỏi câu này là sao, Tạ Thù chỉ cười khẽ nói đề phòng vạn nhất.
Hiện giờ nghĩ lại, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra với nàng?
Trong Lưu Vân hiên, Quang Phúc bước vào phòng, nhìn Tạ Nhiễm xõa tóc ngồi đấy, muốn nói lại thôi.
“Không cần bẩm báo, ta nghe được động tĩnh rồi.” Tạ Nhiễm khoát khoát tay bảo hắn ra ngoài, một nửa mặt khuất trong bóng tối, nhìn không rõ sắc mặt.
Quang Phúc không đi, thấp giọng nói: “Vũ Lăng Vương đến rồi.”
Tạ Nhiễm nghiêm mặt, chợt cười một tiếng, nhưng lại hết sức thê lương: “Vậy Thừa tướng hẳn là rất cao hứng nhỉ.”
Vệ Ngật Chi đứng nơi hành lang, bàn tay thả bên người siết chặt thành đấm: “Ngươi nói nàng trúng độc?”
Mộc Bạch ở sau lưng nhỏ tiếng đáp phải.
“Nàng dạo gần đây cơ thể dần dần không khỏe, là vì nguyên nhân này?”
“Cũng không phải.” Mộc Bạch gục đầu: “Thật ra thân thể công tử từ trước đã không tốt, Chung đại phu cũng tìm không ra nguyên do, chỉ nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không thể vất vả quá độ. Mấy ngày nay công tử vẫn luôn điều dưỡng thân thể, cũng có chút hiệu quả, thế nhưng hôm nay lại đột nhiên trúng độc, chúng tôi ai cũng không ngờ tới.”
“Vậy là có người đã hạ độc.” Ngón tay Vệ Ngật Chi vuốt ve trường tiên quanh hông, giọng như đao kích va chạm, lạnh lẽo xa xăm.
Trong lòng Mộc Bạch kinh ngạc, bị giọng nói của hắn dọa, không dám lên tiếng.
Trong phòng bỗng truyền ra tiếng động rất lớn, Vệ Ngật Chi vội vàng xoay người đẩy cửa bước vào, vội vội vàng vàng bước qua bình phong, trông thấy Tạ Thù đang được Chung đại phu đỡ, nhoài người về phía mép giường mà nôn.
Hắn gần như không dám tin vào mắt mình, trước khi đi nàng vẫn còn cười nói vui vẻ, mà hiện giờ hai mắt khép chặt, sắc mặt trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng, không chút sức sống, ngay cả chạm một cái cũng phải đắn đo.
Hắn ổn định cảm xúc, hỏi Chung đại phu: “Sao lại như vậy?”
Chung đại phu nhìn Mộc Bạch đằng sau hắn, có chút do dự, dù gì hắn cũng không phải người của Tạ gia, có vài lời không biết có nên nói thẳng hay không.
Mộc Bạch nói: “Chung đại phu cứ thẳng thắn không sao, Vũ Lăng Vương biết thân phận của công tử, công tử cũng tín nhiệm ngài ấy.”
Chung đại phu có chút bất ngờ liếc Vệ Ngật Chi một cái, lúc này mới nói: “Cơ thể công tử hư nhược, thuốc dùng lại cương mãnh, hiện giờ hãy còn thiếu chút liều lượng, nhưng thuốc này có hại với người, tiểu nhân không dám dùng tiếp, nếu không cho dù công tử có gắng gượng vượt qua đi chăng nữa, tiểu nhân cũng không dám đảm đương.”
“Vì sao? Ngươi nói cho rõ ràng.”
Chung đại phu lại liếc Mộc Bạch một cái, người sau hướng lão gật gật đầu, hắn thở dài một tiếng: “Tiểu nhân ăn ngay nói thẳng, thuốc này dùng nhiều, e là công tử sau này sẽ không thể có con. Vốn tiểu nhân không nên bận tâm mấy chuyện này, nhưng công tử mấy tháng trước còn từng tỏ rõ muốn có thai, tiểu nhân quả thực không dám quyết định thay ngài ấy.”
Mộc Bạch kinh hãi trợn tròn mắt.
Vệ Ngật Chi ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn gương mặt Tạ Thù, bình tĩnh đến không ngờ: “Ngoài trừ việc này, còn có nguy hiểm gì khác không?”
“Có, công tử chịu đựng được mới có thể sống, tóm lại mọi sự vẫn không chắc chắn.”
Vệ Ngật Chi đỡ Tạ Thù, một tay kéo nàng vào lòng, một tay đưa ra: “Đưa thuốc cho ta.”
Chung đại phu giật mình, vội bưng bát thuốc đặt vào tay hắn.
Vệ Ngật Chi đặt bên môi Tạ Thù, miệng nàng khép chặt, căn bản là phí công.
“Tạ Thù, nàng dám buông xuôi thử xem!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, dùng lực bóp cằm nàng, đem thuốc đổ vào, nhưng nàng căn bản không cách nào nuốt xuống, toàn bộ đều tràn ra, bộ bạch y bị vết máu cùng vệt thuốc nhiễm bẩn đến độ nhếch nhác vô cùng.
Vệ Ngật Chi rũ mi mắt, bỗng nhiên nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi.”
Chung đại phu thấy tình hình như vậy chỉ biết thở dài, ông dù sao cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Mộc Bạch ở bên cạnh dùng tay áo lau nước mắt, Chung đại phu vỗ vai hắn, đỡ hắn ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Vệ Ngật Chi cố gắng nhẫn nhịn đến tận bây giờ, cuối cùng lộ ra luống cuống hoảng hốt. Hắn cúi đầu nhìn mặc Tạ Thù, tiếng gọi nàng cũng trở nên run rẩy: “Như Ý?”
Tạ Thù không chút phản ứng.
“Chẳng phải đã bảo nàng đợi ta quay về sao?” Hắn ôm chặt nàng: “Nhanh uống thuốc, chúng ta thắng rồi, nàng còn có rất nhiều việc còn chưa làm, sao có thể ngã xuống?”
Hắn ngậm ngụm thuốc, mớm vào miệng cho nàng, mùi vị quả thực đắng rất đắng, ngay cả hắn với ý chí đã được rèn luyện trên sa trường cũng không thể chịu nổi, nước mắt đều bị vị đắng nuốt xuống.
Chén thuốc mớm chưa được bao lâu thì Tạ Thù lại bắt đầu nôn, cũng không biết liệu có phải bị thương ở đâu, lần này nôn ra là một ngụm máu lớn.
Vệ Ngật Chi sờ hai tay nàng, đã có chút lạnh, vội vội vàng vàng ôm chặt lấy nàng, môi dán bên tai nàng nghẹn ngào: “Không có gì, ngày tháng lúc trước ở Kinh Châu như vậy nàng cũng có thể vượt qua, lần này nhất định có thể vượt qua…” Cổ họng tắc nghẹn đau đớn, lời cũng đã nói không được.
Tạ Thù ngả vào lòng hắn, giống như một khối mỹ ngọc sắp vỡ, không chút ấm áp, chỉ còn lại an bình, khắp căn phòng chìm trong tĩnh mịch.
Bình minh bàng bạc đọng trên hoa cỏ nơi hành lang, một đêm này có quý tộc vương công say sưa không tỉnh, có bình dân bách tính buông thả đảo điên, tiếng mái chèo cùng ánh đèn vẫn như cũ, có người vui vẻ, có người sầu thương.
Tạ Thù dường như nghe thấy bài ca dao ở Kinh Châu thường nghe lúc còn bé, người hát có lẽ là Hổ Ca, nhưng một chút cũng không vui vẻ như lúc trước, mà tựa như muốn khóc. Nàng muốn rời khỏi chốn này, nhưng lại không tìm được đường.
“Như Ý.” Nàng quay đầu, có người đang gọi nàng, giọng nói có chút quen thuộc.
“Như Ý.” Lại bước vài bước, cuối cùng nghe ra là ai đang gọi nàng.
“Trọng Khanh?”
Vệ Ngật Chi hoảng hốt ngẩng đầu, người trong lòng đang từ từ mở hai mắt, thanh âm khàn khàn gọi hắn.
“Ta đang ở đâu?”
Hắn nén cười, nhưng giọng nói thốt ra lại mang theo nghẹn ngào, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng: “Sau này ta ở đâu nàng sẽ ở đó.”
Mộc Bạch lòng nóng như lửa đốt, lại không dám quấy rầy, sốt ruột đến độ chỉ có thể đứng vặn ngón tay.
Chung đại phu dùng khăn ướt thấm vệt máu trên miệng nàng, lấy ngân châm lau lau, quan sát hồi lâu, một hồi lại lộ ra vẻ hốt hoảng: “Sao lại có thể như vậy?”
Tạ Thù nửa tỉnh nửa mê, như thể đang ở trong mơ, bốn bề u ám, nàng cứ thế tiến về phía trước, không dám dừng lại.
Trên mình là bộ triều phục uy nghiêm, đằng trước đương nhiên là triều đình rộng lớn. Mà nàng đi đến điểm cuối, đập vào mắt lại là mặt trời chói chang, châu chấu bay khắp trời, đất đai nứt nẻ khô cằn…
Nàng mơ màng nhìn chung quanh, buồn bã ủ rũ, nhưng rồi lại hiểu ra.
Thì ra nhiều năm như vậy đã trôi qua, nàng vẫn đang đau khổ giãy gịua ở Kinh Châu kia, là một đứa trẻ cầu cứu mạng.
“Công tử? Công tử?”
Tạ Thù mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau âm ỉ.
Gương mặt Mộc Bạch hiện ra, có chút mơ hồ: “Công tử cuối cùng đã tỉnh rồi! Ngài đừng cử động, Chung đại phu đang châm cứu cho ngài.”
Tạ Thù nhếch nhếch miệng, giọng nói nhẹ bẫng: “Hiện giờ là canh mấy rồi?”
“Đã qua giờ Thân.”
Vậy Vệ Ngật Chi hẳn là đã vào thành từ sớm. Nàng dừng một chút: “Ta còn có thể cứu?”
Chung đại phu tiếp lời: “Độc công tử trúng khá phức tạp, không kịp nói cụ thể, cũng may ngài dùng không nhiều lắm, còn có một cơ may sống sót, chỉ là, khá nguy hiểm.”
“Nguy hiểm cỡ nào?”
“Độc này lợi dụng thuốc dẫn mà phát tác, chỉ có thể dùng phương pháp dẫn dắt để lấy ra, nhưng tất nhiên phải dùng thuốc hổ lang, e là sẽ tạo thành tổn thương đối với cơ thể của công tử, không biết Ngài…. rốt cuộc liệu có thể chịu đựng nổi hay không.”
Tạ Thù chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng mờ mịt: “Liệu có phải chỉ có một phương pháp này?”
“Với y thuật của tiểu nhân, chỉ có một cách này.”
“Vậy làm đi.”
Chung đại phu hơi ngẩn ra, nhưng liền lập tức nói được.
Tạ Thù lên tiếng gọi Mộc Bạch: “Nếu ta không chịu được, không được nói chuyện này với Vũ Lăng Vương, hãy nói ta đã đi đến nơi khác ẩn cư, khi muốn gặp hắn sẽ xuất hiện, bảo hắn không cần tìm ta….”
Trong cung đang mở tiệc lớn, chúc mừng Vũ Lăng Vương.
Trải qua một hồi giao tranh với Tần quốc, cuối cùng giành được thắng lợi, giữa Hoàng đế và Vệ Ngật Chi mấy bận có chút khúc mắc, hiện giờ thời cục xoay chuyển, rốt cục vẫn là Vệ Ngật Chi, tâm tình Hoàng đế hơi phức tạp, cộng thêm vài phần ngượng ngùng, trong yến tiệc ngoại trừ khen ngợi hắn một phen, còn thì cũng không nói gì nhiều nữa.
Tư Mã Đình lần này kiếm được công trạng, có thể tự biết cũng không có gì vẻ vang nên lúc này cũng rất giữ kẽ. Người được chú ý nhất vẫn là Vũ Lăng Vương, kỳ thực, kích động nhất chẳng ai qua được Lục Trừng, vừa hay Tạ Thù không tới, hắn còn suy nghĩ do nàng sợ khí thế hiện giờ của Vũ Lăng Vương, không dám dễ dàng lộ diện.
“Vũ Lăng Vương đại thắng trở về, bảo vệ quốc gia, hạ quan cảm phục vô cùng, xin kính Ngài ba chung!” Hắn nâng chung rượu, hướng Vũ Lăng Vương nhấc lên.
“Lục đại nhân khách sáo rồi.” Vệ Ngật Chi ngửa đầu uống cạn.
Bên phía Tướng phủ, Tạ Thù đang được uống chén thuốc đầu tiên.
Trong thành Kiến Khang đêm nay nhất định không ai ngủ, mọi người đều tụ tập ăn mừng, ồn ào sôi nổi ca ngợi công trạng của Vũ Lăng Vương, thi thoảng cũng có người nhắc tới Thừa tướng, hiếm hoi lắm mới thêm được dăm ba câu tốt đẹp.
Có người cầm đèn hoa thả trên sông Tần Hoài, truy điệu những tướng sĩ đã chết, ngọn đèn như hạt đậu, bồng bềnh trên mặt nước phản chiếu những vì sao trên bầu trời, không biết trôi về phương nào.
Lúc này Tạ Thù đã nôn hết một lần, được rót bát thuốc thứ hai.
Yến tiệc kết thúc, Vệ Ngật Chi ra khỏi cửa cung, Phù Huyền đang đợi hắn bên xe ngựa. Bởi vì lần này tác chiến có sự tham dự của Tần đế nên Vệ Ngật Chi đặc biệt không để hắn theo, hiện giờ gặp hắn, vừa hay có thể hỏi thăm vài câu về tình hình của Tạ Thù.
“Thừa tướng rất khỏe, mấy ngày trước thuộc hạ theo phu nhân ra ngoài dâng hương còn gặp ngài ấy, ngài ấy lúc đó còn nói với phu nhân, Quận vương lần này lập được đại công, đợi đến lúc hồi kinh còn muốn tự mình ra phía trước thành mười dặm để đón chào mà.”
Vệ Ngật Chi ngạc nhiên, lên xe thay đổi thường phục, căn dặn: “Đi Tướng phủ xem thử.”
Tạ Thù đã được rót ba chén thuốc, nôn hết mấy lần, người cũng lả đi, nhưng Chung đại phu lắc đầu với Mộc Bạch, vẫn ngại liều thuốc không đủ.
Mộc Bạch nhìn Tạ Thù mê man bất tỉnh, giọng nói nghẹn ngào: “Không thể lại đổ thuốc nữa, công tử sẽ không cầm cự nổi.”
“Nhưng đây là cách duy nhất.”
Chung đại phu xắn tay áo, lại muốn tiến hành thì ngoài cửa truyền tới tiếng quản gia luống cuống: “Mộc Bạch, nhanh ra đây, Vũ Lăng Vương đến rồi!”
Mộc Bạch giật thót, cẩn cẩn thận thận dìu Tạ Thù nằm xuống rồi vội vội vàng vàng chạy ra cửa.
Vệ Ngật Chi đã đi tới hành lang, áo bào to rộng, dáng vẻ nhàn nhã, thấy Mộc Bạch sau khi ra khỏi cửa còn không quên đóng chặt cửa thì cười nói: “Sao lại thần bí như vậy, Tạ Thù đâu?”
“Công tử ngài ấy…..Thân thể ngài ấy không khỏe, đã nghỉ ngơi rồi.”
“Sao lại sớm như vậy? Trong phòng sao còn sáng ánh đèn thế kia?” Vệ Ngật Chi lơ đễnh, tự mình lướt qua Mộc Bạch định đẩy cửa vào, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng người, dày đặc chặt chẽ đứng chặn trước cửa phòng.
Là hộ vệ bên cạnh Tạ Thù.
Vệ Ngật Chi cảm thấy không ổn, giọng nói cũng lạnh đi: “Rốt cuộc như thế nào?”
Mộc Bạch nhớ đến lời dặn của Tạ Thù, nét mặt do dự, không biết liệu có nên nói thật.
Vệ Ngật Chi sầm mặt: “Lẽ nào muốn bổn vương ra tay mới có thể bước vào, có phải hay không?”
Mộc Bạch hoảng hốt: “Vũ Lăng Vương bớt giận, mời theo ta, ta lập tức đem sự việc nói cho ngài.”
Trong sương phòng phía bắc, Sở Liên nghe thấy bên ngoài thường xuyên có tiếng bước chân vội vàng, cảm thấy kỳ lạ nên bước ra cửa xem thử, chỉ thấy trong sân viện nơi Tạ Thù cư ngụ ánh đèn sáng trưng.
Hắn trở lại phòng ngồi xuống, chợt cảm thấy có chút bất an.
Mấy ngày trước Tạ Thù ở trong hoa viên gặp Tạ Tuyên, lúc ấy tựa như vô tình mà cũng như cố ý nói với hắn một câu, nếu có ý định gì thì hãy nhanh chóng nói ra, nếu không có, nàng sẽ thay hắn sắp xếp.
Hắn hỏi câu này là sao, Tạ Thù chỉ cười khẽ nói đề phòng vạn nhất.
Hiện giờ nghĩ lại, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra với nàng?
Trong Lưu Vân hiên, Quang Phúc bước vào phòng, nhìn Tạ Nhiễm xõa tóc ngồi đấy, muốn nói lại thôi.
“Không cần bẩm báo, ta nghe được động tĩnh rồi.” Tạ Nhiễm khoát khoát tay bảo hắn ra ngoài, một nửa mặt khuất trong bóng tối, nhìn không rõ sắc mặt.
Quang Phúc không đi, thấp giọng nói: “Vũ Lăng Vương đến rồi.”
Tạ Nhiễm nghiêm mặt, chợt cười một tiếng, nhưng lại hết sức thê lương: “Vậy Thừa tướng hẳn là rất cao hứng nhỉ.”
Vệ Ngật Chi đứng nơi hành lang, bàn tay thả bên người siết chặt thành đấm: “Ngươi nói nàng trúng độc?”
Mộc Bạch ở sau lưng nhỏ tiếng đáp phải.
“Nàng dạo gần đây cơ thể dần dần không khỏe, là vì nguyên nhân này?”
“Cũng không phải.” Mộc Bạch gục đầu: “Thật ra thân thể công tử từ trước đã không tốt, Chung đại phu cũng tìm không ra nguyên do, chỉ nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không thể vất vả quá độ. Mấy ngày nay công tử vẫn luôn điều dưỡng thân thể, cũng có chút hiệu quả, thế nhưng hôm nay lại đột nhiên trúng độc, chúng tôi ai cũng không ngờ tới.”
“Vậy là có người đã hạ độc.” Ngón tay Vệ Ngật Chi vuốt ve trường tiên quanh hông, giọng như đao kích va chạm, lạnh lẽo xa xăm.
Trong lòng Mộc Bạch kinh ngạc, bị giọng nói của hắn dọa, không dám lên tiếng.
Trong phòng bỗng truyền ra tiếng động rất lớn, Vệ Ngật Chi vội vàng xoay người đẩy cửa bước vào, vội vội vàng vàng bước qua bình phong, trông thấy Tạ Thù đang được Chung đại phu đỡ, nhoài người về phía mép giường mà nôn.
Hắn gần như không dám tin vào mắt mình, trước khi đi nàng vẫn còn cười nói vui vẻ, mà hiện giờ hai mắt khép chặt, sắc mặt trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng, không chút sức sống, ngay cả chạm một cái cũng phải đắn đo.
Hắn ổn định cảm xúc, hỏi Chung đại phu: “Sao lại như vậy?”
Chung đại phu nhìn Mộc Bạch đằng sau hắn, có chút do dự, dù gì hắn cũng không phải người của Tạ gia, có vài lời không biết có nên nói thẳng hay không.
Mộc Bạch nói: “Chung đại phu cứ thẳng thắn không sao, Vũ Lăng Vương biết thân phận của công tử, công tử cũng tín nhiệm ngài ấy.”
Chung đại phu có chút bất ngờ liếc Vệ Ngật Chi một cái, lúc này mới nói: “Cơ thể công tử hư nhược, thuốc dùng lại cương mãnh, hiện giờ hãy còn thiếu chút liều lượng, nhưng thuốc này có hại với người, tiểu nhân không dám dùng tiếp, nếu không cho dù công tử có gắng gượng vượt qua đi chăng nữa, tiểu nhân cũng không dám đảm đương.”
“Vì sao? Ngươi nói cho rõ ràng.”
Chung đại phu lại liếc Mộc Bạch một cái, người sau hướng lão gật gật đầu, hắn thở dài một tiếng: “Tiểu nhân ăn ngay nói thẳng, thuốc này dùng nhiều, e là công tử sau này sẽ không thể có con. Vốn tiểu nhân không nên bận tâm mấy chuyện này, nhưng công tử mấy tháng trước còn từng tỏ rõ muốn có thai, tiểu nhân quả thực không dám quyết định thay ngài ấy.”
Mộc Bạch kinh hãi trợn tròn mắt.
Vệ Ngật Chi ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn gương mặt Tạ Thù, bình tĩnh đến không ngờ: “Ngoài trừ việc này, còn có nguy hiểm gì khác không?”
“Có, công tử chịu đựng được mới có thể sống, tóm lại mọi sự vẫn không chắc chắn.”
Vệ Ngật Chi đỡ Tạ Thù, một tay kéo nàng vào lòng, một tay đưa ra: “Đưa thuốc cho ta.”
Chung đại phu giật mình, vội bưng bát thuốc đặt vào tay hắn.
Vệ Ngật Chi đặt bên môi Tạ Thù, miệng nàng khép chặt, căn bản là phí công.
“Tạ Thù, nàng dám buông xuôi thử xem!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, dùng lực bóp cằm nàng, đem thuốc đổ vào, nhưng nàng căn bản không cách nào nuốt xuống, toàn bộ đều tràn ra, bộ bạch y bị vết máu cùng vệt thuốc nhiễm bẩn đến độ nhếch nhác vô cùng.
Vệ Ngật Chi rũ mi mắt, bỗng nhiên nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi.”
Chung đại phu thấy tình hình như vậy chỉ biết thở dài, ông dù sao cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Mộc Bạch ở bên cạnh dùng tay áo lau nước mắt, Chung đại phu vỗ vai hắn, đỡ hắn ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Vệ Ngật Chi cố gắng nhẫn nhịn đến tận bây giờ, cuối cùng lộ ra luống cuống hoảng hốt. Hắn cúi đầu nhìn mặc Tạ Thù, tiếng gọi nàng cũng trở nên run rẩy: “Như Ý?”
Tạ Thù không chút phản ứng.
“Chẳng phải đã bảo nàng đợi ta quay về sao?” Hắn ôm chặt nàng: “Nhanh uống thuốc, chúng ta thắng rồi, nàng còn có rất nhiều việc còn chưa làm, sao có thể ngã xuống?”
Hắn ngậm ngụm thuốc, mớm vào miệng cho nàng, mùi vị quả thực đắng rất đắng, ngay cả hắn với ý chí đã được rèn luyện trên sa trường cũng không thể chịu nổi, nước mắt đều bị vị đắng nuốt xuống.
Chén thuốc mớm chưa được bao lâu thì Tạ Thù lại bắt đầu nôn, cũng không biết liệu có phải bị thương ở đâu, lần này nôn ra là một ngụm máu lớn.
Vệ Ngật Chi sờ hai tay nàng, đã có chút lạnh, vội vội vàng vàng ôm chặt lấy nàng, môi dán bên tai nàng nghẹn ngào: “Không có gì, ngày tháng lúc trước ở Kinh Châu như vậy nàng cũng có thể vượt qua, lần này nhất định có thể vượt qua…” Cổ họng tắc nghẹn đau đớn, lời cũng đã nói không được.
Tạ Thù ngả vào lòng hắn, giống như một khối mỹ ngọc sắp vỡ, không chút ấm áp, chỉ còn lại an bình, khắp căn phòng chìm trong tĩnh mịch.
Bình minh bàng bạc đọng trên hoa cỏ nơi hành lang, một đêm này có quý tộc vương công say sưa không tỉnh, có bình dân bách tính buông thả đảo điên, tiếng mái chèo cùng ánh đèn vẫn như cũ, có người vui vẻ, có người sầu thương.
Tạ Thù dường như nghe thấy bài ca dao ở Kinh Châu thường nghe lúc còn bé, người hát có lẽ là Hổ Ca, nhưng một chút cũng không vui vẻ như lúc trước, mà tựa như muốn khóc. Nàng muốn rời khỏi chốn này, nhưng lại không tìm được đường.
“Như Ý.” Nàng quay đầu, có người đang gọi nàng, giọng nói có chút quen thuộc.
“Như Ý.” Lại bước vài bước, cuối cùng nghe ra là ai đang gọi nàng.
“Trọng Khanh?”
Vệ Ngật Chi hoảng hốt ngẩng đầu, người trong lòng đang từ từ mở hai mắt, thanh âm khàn khàn gọi hắn.
“Ta đang ở đâu?”
Hắn nén cười, nhưng giọng nói thốt ra lại mang theo nghẹn ngào, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng: “Sau này ta ở đâu nàng sẽ ở đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook