Tiền tuyến trận đầu thắng lợi, chiến báo gửi về Kiến Khang, nâng cao phấn chấn. Thế nhưng vào thời điểm này trên triều lại xảy ra chuyện lạ– Tư Mã Lâm đột nhiên dâng sớ lên Hoàng đế, thỉnh cầu đem vị trí Thái tử trao cho Cửu hoàng tử Tư Mã Đình.

Lúc Tạ Thù nhận được tin thì đang ở trong đình nghỉ mát trong hoa viên đánh cờ cùng Tạ Tuyên, còn có Sở Liên bên cạnh gảy đàn trúc, dáng vẻ thực vui vẻ hòa thuận. Mộc Bạch bước chân gấp gáp đến bên tai nàng thấp giọng nói vài câu, nàng lập tức đẩy bàn cờ rời đi.

“Tai mắt trong cung có tra được vì sao Thái tử lại làm vậy không?” Tạ Thù vừa đi về phía thư phòng vừa hỏi.

“Không có, đề phòng trong Đông cung rất nghiêm mật.”

Tạ Thù suy nghĩ: “Ngươi đi gọi Hoàn Đình tới đây.” Trước đây sau khi nàng loại Tạ Nhiễm khỏi vị trí người bên cạnh của Thái tử thì đã giao chức vị này cho người nhà họ Hoàn, Hoàn gia nhất định biết nguyên nhân.

Không cần nàng đi mời, Hoàn Đình đã tự mình tới. Hắn bước vào thư phòng, trước tiên đóng cửa cẩn thận, ngồi đối diện với Tạ thù, vẻ mặt thần bí nói: “Biểu ca hẳn là biết chuyện của Đông cung rồi nhỉ?”

Tạ Thù tự tay rót trà cho hắn, đẩy tới trước mặt hắn: “Đừng có dông dài, có gì thì nói thắng.”

Hoàn Đình ho khan hai tiếng: “Biểu ca có điều không biết, kỳ thực Thái tử làm như vậy đều là vì Thái tử phi đó.”

“Gì chứ?”

“Nghe nói Thái tử phi lần này khó sinh là do có người hãm hại, suýt nữa thì mất mạng. Thái tử không tìm ra hung thủ, lo lắng cho an nguy của Thái tử phi, dự định rời cung, ra bên ngoài sinh sống, ngay cả địa vị Thái tử cũng không cần.”

Với tư cách là một nữ tử, Tạ Thù thật sự rất khâm phục cũng rất cảm động, với tư cách là Thừa tướng, nàng thật không biết làm sao.

“Tự Thái tử phi hẳn là cũng khuyên Thái tử rồi chứ?”

“Khuyên rồi á,” Hoàn Đình cảm thán: “Nhưng Thái tử là dạng si tình, không cần làm thế đâu.”

Tạ Thù day day mi tâm: “Vậy Cửu điện hạ nói gì?”

“Chuyện này thì đệ không biết.”

Tạ Thù ngẫm nghĩ, vẫn là tìm cơ hội đi thăm dò thử ý tứ của Tư Mã Đình mới được.

Không ngờ, Hoàn Đình chân trước vừa đi, Tư Mã Đình đã đích thân đến Tướng phủ.

Tạ Thù kinh ngạc, trong trí nhớ thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn đến nhà.

Tư Mã Đình một thân áo choàng đen tuyền, kim quan buộc tóc, gương mặt đã nảy nở, giọng nói cũng trầm thấp hùng hồn hơn rất nhiều. Toàn thân toát lên vẻ anh tuấn uy vũ không ít, chỉ có vẻ mặt là vẫn kiêu ngạo như thường.

“Điện hạ quang lâm hàn xá, vi thần thật sự thụ sủng nhược kinh a.” Tạ Thù vuốt phẳng vạt áo, đứng dậy hành lễ.

Tư Mã Đình tự mình ngồi xuống trước mặt nàng, mở miệng đã nói: “Thừa tướng cho ta một phong thư ủy nhiệm đi, ta định đi tiền tuyến đốc quân.”

“Đốc quân?” Tạ Thù ánh mắt chợt chuyển, cười nói: “Điện hạ sao lại có ý định này?”

Tư Mã Đình không kiên nhẫn lấy ngón tay chỉ lên mặt bàn: “Thừa tướng đưa cho ta là được rồi, ta hiện giờ chỉ muốn rời khỏi Kiến Khang.”

Tạ Thù thăm dò hỏi một câu: “Điện hạ vì chuyện Thái tử nhường ngôi?”

Tư Mã Đình trừng nàng một cái: “Thì ra ngươi đều biết cả, vậy ngươi còn giả vờ giả vịt cái gì, chỉ mong ta đi hử?”

“Điện hạ nặng lời rồi, bản tướng sao lại có suy nghĩ này chứ? Có điều Điện hạ là Hoàng tử, không hỏi rõ, đến lúc đó bệ hạ truy cứu, bản tướng không đảm đương nổi a.”

Tư Mã Đình hừ một tiếng: “Nếu phụ hoàng đồng ý thì ta còn cần đến đây gặp ngươi à? Nói với ngươi cũng chả sao. Vị trí Thái tử ta muốn, nhưng ta không định cứ thế mà đưa tay ra tiếp nhận. Bây giờ thân thể Thái tử phi không khỏe, ta thản nhiên đón nhận, vậy chả phải là bỏ đá xuống giếng? Thứ ta muốn tự ta sẽ giành lấy bằng chính bản lĩnh của mình, không cần nhường.”

Tạ Thù biết hắn tâm cao khí ngạo, đối với chuyện này cũng bất ngờ, trong lòng thế nhưng bùi ngùi, thằng nhóc này cuối cùng đã lớn rồi, thông minh hơn nhiều, biết lợi dụng thời cơ. Bây giờ hắn muốn đi đốc quân, trước là thu được tiếng thơm trong triều, kế nữa là ở trên chiến trường nhân thể lập chút công trạng, lúc trở về cũng sẽ không như trước đây.

Hoàng đế hẳn là trong lòng cũng đã hiểu rõ, bằng không nếu thật sự không cam lòng để hắn ra tiền tuyến thì từ sớm đã phái người nhốt hắn trong cung luôn rồi.

Nàng ngồi sau án thư, cầm bút chấm mực, nhìn Tư Mã Đình cười cười: “Dám hỏi Điện hạ, đây có tính là nợ ân tình không ha?”

Tư Mã Đình nhếch khóe miệng: “Tính!”

Tạ Thù lúc này mới hạ bút, lúc đóng ấn nói một câu: “Điện hạ, trong chuyến đi liệu có thể chuyển mấy câu cho Trọng Khanh giúp bản tướng?”

Tư Mã Đình nghe nàng gọi thân thiết như vậy, đầu mày lập tức nhíu lại: “Thừa tướng tự trọng một chút, danh tiếng của Trọng Khanh ca ca bị ngươi hủy còn chưa đủ sao?” Hắn thò tay giật lấy ủy nhiệm thư, ngay cả dấu mực chưa khô cũng mặc kệ, quay người liền đi mất.

Tạ Thù vừa bất đắc dĩ vừa tức cười, nói với bóng lưng của hắn: “Điện hạ thong thả.”

Tư Mã Đình hừ lạnh một tiếng đáp lại.

Ở tiền tuyến, chiến sự đã dời chiến trường. Tần đế biết trên nước đấu không lại Vệ Ngật Chi, đương nhiên sẽ không liều lĩnh, liền nhanh chóng rút lui về đất liền, muốn tập trung binh lực thâm nhập từ hai cánh tả hữu.

Dương Kiệu ở trong quân doanh sốt ruột đi tới đi lui sau Vệ Ngật Chi: “Đại đô đốc sao không bố trí đi? Lẽ nào muốn trơ mắt nhìn quân Tấn trên đất liền bỏ chạy?”

Vệ Ngật Chi chậm rãi sửa lại khôi giáp, cầm trường tiên cùng bảo kiếm: “Bọn chúng chạy không thoát được đâu, ngươi không phát hiện đám Lục Tử Giác đều không có mặt sao?”

Dương Kiệu ngớ ra, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra Đại đô đốc đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi?” Hắn kích động không thôi, “Vậy sao không bố trí ta xuất chiến chứ!”

“Ngươi trấn thủ quân doanh, Cửu điện hạ muốn đến đây đốc quân, ngươi thay ta tiếp đãi ngài ấy.” Vệ Ngật Chi cuộn trường tiên quanh hông, bước ra ngoài trướng: “Bổn vương tự mình đi gặp thử Tần đế.”

Trọng binh quân Tần tập trung tại hai quận Ba Đông và Kinh Châu. Trương Triệu dẫn trọng binh từ hướng trái Trữ Châu xuất phát, Lục Tử Giác thì dẫn quân đi từ cánh phải Từ Châu, cùng với binh mã của hai quận Vũ Lăng, Trường Sa từ phía bắc tới, hợp thành thế bao vây từ ba phía.

Sự xếp đặt này ngay từ lúc quân Tần bị dẫn dụ trên sông thì đã bố trí xong, Vệ Ngật Chi cố ý dồn lực chú ý của bọn họ trên sông, động tĩnh trên đất liền bọn họ một chút cũng không biết.

Rất nhiều thư do An Hành gửi đến đều nói tình hình trong nước rất căng thẳng, Tần đế hiện thời đang nóng lòng muốn xoay chuyển cục diện, lại gấp rút điều đại tướng Lữ Minh cùng cháu trai là Phù Hưng ở trong nước trước đến lãnh binh, muốn cùng quân Tấn quyết chiến một trận.

Vốn cho rằng điều này có thể khiến những người bị choáng váng sau vụ thuyền lớn chấn hưng quân uy, nào ngờ ngay sau đó lưu vực sông Giang Hoài lại bước vào mùa mưa dầm, thời tiết ẩm ướt khiến binh sĩ phương Bắc khó mà thích ứng, rất nhiều người đã đổ bệnh.

Tần Đế nổi khùng đập tan tành đồ đạc trong trướng, nhưng lão thiên gia vẫn như cũ thong dong điềm tĩnh giáng mưa, dính dính nhớp nhớp khiến lòng người hết sức khó chịu.

Hai ngày sau, quân Tấn bất ngờ tập kích khu vực lương thảo của quân Tần, giết hai nghìn quân, cướp sạch quân nhu rồi nhanh chóng rút lui.

Tần đế không nhịn được nữa, lệnh cho Lữ Minh và Phù Hưng dẫn binh đuổi theo quân Tấn.

Lữ Minh trầm ổn, tận lực khuyên Tần đế suy nghĩ lại, nhưng Tần đế nổi cơn thịnh nộ, Phù Hưng thì lại bốc đồng, hắn cũng không biết làm sao.

Đại bộ phận của quân Tần chân trước vừa truy kích quân Tấn thì đại quân của Tấn quốc đã giết thẳng vào đại doanh của quân Tần.

Lục Tử Giác cùng với Trương Triệu qua loa lấy lệ đối đầu với Lữ Minh, Phù Hưng, Vệ Ngật Chi tự mình thống lĩnh trọng binh đánh thẳng tới Hoàng Long.

Tần đế người khoác áo giáp đích thân ra trận, nhìn chân trời phía xa khói bụi mịt mù, binh mã quân Tấn giẫm lên bùn đất mà tới, ánh mắt rơi trên chữ VỆ thật lớn trên cờ cùng long kỳ của Tấn quốc, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Bệ hạ, đó là Vũ Lăng Vương Tấn quốc, vẫn là tránh đi thì hơn.” Tùy tùng bên cạnh dè dặt khuyên hắn.

“Tránh cái gì!” Tần đế xoay người lên ngựa, truyền lệnh cho tất cả nghênh địch.

Quân Tần thấy Hoàng đế tự mình dẫn binh, sĩ khí dâng cao, anh dũng xông lên.

Thế nhưng quân Tấn cũng không hề giao chiến trực diện với chúng, trái lại trật tự di chuyển, linh hoạt như rắn, đợi đến khi quân Tần nhận ra thì đã bị vây hãm trong trận.

Vệ Ngật Chi thúc ngựa vòng ra sau, gật đầu, truyền lệnh cho quân sĩ bắt đầu múa cờ, trận pháp biến đổi nhanh chóng, một khắc trước quân Tần còn bị vây giữa bức tường người vòng quanh bởi những tấm khiên khắp bốn mặt, một khắc sau khiên đã nhấc lên, trường thương liền đâm tới, tiếng kêu rên vang vọng, không đành lòng nghe.

Xung quanh đều là ruộng mạ xanh tươi, bị hai bên chém giết giẫm nát đến bật gốc lên trời, xa xa còn có một hồ cá, sớm cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Tần đế đứng từ xa quan sát, hai mắt như ưng.

Vệ Ngật Chi cũng nhìn hắn, xuyên qua người này dường như nhìn thấy lời kể của các vị trưởng bối trước đây: binh mã ngoại tộc tiến vào Lạc Dương, các thế gia bị bức phải tiến về phía Nam, người Hán bị coi như heo chó mà tàn sát, người không phục thì bị giết, kẻ phục tùng thì coi như nô lệ….Mãi đến khi người này lên ngôi, ngược lại khai sáng rất nhiều. Nhưng có chinh phục tất có sự chống cự bất khuất, có dục vọng thì sẽ có sự thảo phạt vô cùng vô tận.

Chỉ chờ một thời cơ, kết thúc tất cả.

Truyền lệnh cho binh sĩ múa cờ, quân Tấn tản ra, binh sĩ quân Tần đầy đồng, người sống sót thì nhanh chóng rút lui. Tần đế biết Lữ Minh và Phù Hưng đã bị giữ chân, chờ không được bọn họ đến tiếp viện, chỉ có thể hạ lệnh rút binh.

Vệ Ngật Chi nhân cơ hội lập tức hạ lệnh truy kích, tự mình giục ngựa đi đầu, tay kéo trường cung, lập tức bắn ra hai mũi. Một mũi bắn lệch, một mũi trúng ngay bả vai Tần đế, người hắn lảo đảo, nhưng vẫn kiên định chạy thục mạng về phía bắc rời đi.

Quân Tấn suốt dọc đường hô vang thắng lợi, ngay cả Lữ Minh và Phù Hưng đang ở phía xa cũng nghe được.

Nghe thấy Tần đế bỏ chạy, sĩ khí quân Tần lập tức xuống dốc, lại nghe quân Tấn hô vang đến tận trời xanh, gần như trái phải bốn phương đều là binh mã của quân Tấn thì lòng người càng hoảng loạn, rất nhanh đã bị giết đến thảm thương. Lữ Minh và Phù Hưng đành phải hạ lệnh lui binh, hướng phía biên giới mà lùi.

Lục Tử Giác tuổi trẻ dũng mãnh, dọc đường truy đuổi điên cuồng không ngừng, cuối cùng không chỉ giết được Phù Hưng, thậm chí còn tiến vào Tần quốc.

Hoàn Đình nhanh như gió lao vào tướng phủ, cầm vạt áo chạy như điên, ‘rầm’ một tiếng mở toang cửa thư phòng, thở hồng hộc nói: “Biểu, biểu ca, huynh nhận được tin chưa?”

Tạ Thù ngồi ngay ngắn sau án thư, gương mặt thản nhiên, cầm chén trà híp mắt nhìn hắn: “Tin gì?”

“Cái gì? Huynh còn không biết!” Hoàn Đình nhào qua, trên trán đầy mồ hôi: “Trọng Khanh đánh thắng trận, Tấn quốc thắng rồi! Ba Đông, Kinh Châu cướp về lại thì không nói, ngay cả Dự Châu của Tần quốc cũng giành được.”

“Thì ra là vậy, không tồi.”

Hoàn Đình sốt ruột, đôi mắt trông mong nhìn nàng chằm chằm: “Chỉ thế?”

Tạ Thù nhướng mày: “Chẳng lẽ còn thế nào nữa?”

“……………………” Hoàn Đình bỗng nhiên cảm thấy chả còn hăng hái.

Mùa hè Tấn Nguyên Hòa năm thứ ba mươi, quân Tấn giành được thắng lợi.

Sáng sớm Tạ Thù rời giường thì trên cây cổ thụ bên ngoài đã nghe thấy tiếng chim hỉ thước réo rắt, nàng thay bộ y phục rộng nhẹ màu trắng như tuyết, trâm trúc buộc tóc, lúc rửa mặt cảm thấy sắc mặt có hơi nhợt nhạt liền hỏi tỳ nữ có son không, muốn trang điểm sơ một chút.

Chúng tỳ nữ chen nhau vội vàng kính dâng, ánh mắt ai nấy đều có chút mờ ám.

Thừa tướng vì Vũ Lăng Vương còn muốn chưng diện đấy nha, chậc chậc chậc…

Một Bạch đến bẩm báo nói xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tạ Thù đặt bữa sáng mới ăn được vài miếng xuống, lúc ra cửa mũi chân bị vấp bậc cửa, mặt suýt nữa thì ngã sấp, Mộc Bạch vội vàng đỡ cánh tay nàng, bỗng trông thấy trên bộ y phục trắng như tuyết dính vệt máu thì sửng sốt.

“Công tử….”

Tạ Thù hoảng hốt ngẩng đầu, đưa tay sờ dưới mũi, bỗng nhiên cổ họng tanh ngọt, trước mắt một mảng tối sầm.

Trên đường lớn Kiến Khang tiếng người ồn ào, Vệ Ngật Chi cưỡi ngựa vào thành, xuất đầu lộ diện như vậy khiến các cô nương gần như phát điên.

Chúng quan viên chen qua đám đông bước tới đón tiếp, nói một đống lời a dua nịnh hót.

Trái tim Vệ Ngật Chi không ở đây mà lắng nghe, ánh mắt đảo một vòng rồi lại một vòng trong đám người, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Sao không thấy Thừa tướng?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương