Lớp học, sân thể dục, tiếng chuông, sách giáo khoa…

Đó chính là những yếu tố đặc trưng nhất của trường trung học phổ thông, len lỏi trong từng khoảnh khắc của đời học sinh.

Sáu giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, xua tan ngay lập tức chữa khỏi tất xấu ngủ nướng, bởi vì, ngay sau đó tiếng còi của dì quản lý ký túc xá đủ để phá vỡ một chút lưu luyến còn sót lại đối với ổ chăn.

Nếu như vậy vẫn chưa đủ, tiếng gõ cửa sắt vang dội liên hồi như tiếng gõ nhịp dồn dập, chính là cọng rơm cuối cùng đè nặng trên lưng “lạc đà”, bởi vì sau đó sẽ bắt đầu đóng cửa và ghi tên.

Mỗi tiết tự học sáng có đầy đủ học sinh nhờ một phần không nhỏ vào công lao của các dì quản lý ký túc xá trường Nhị trung.

Mà mỗi một tiết tự học sáng ồn ào náo nhiệt, bóng dáng của chủ nhiệm lớp nhất định sẽ xuất hiện, có thể là bên cửa sổ, cũng có thể là góc cửa trước.

Chủ nhiệm lớp 3 là một thầy giáo trẻ mới vào trường năm nay, dáng người cao gầy, đeo kính, là hình tượng nam sinh khoa học tiêu chuẩn.

Nhưng thầy ấy dạy tiếng Anh.

Mặc dù thầy ấy đã học toán trong 4 năm và máy tính trong 3 năm.

Lúc đó trường tuyển một giáo viên tiếng Anh, khi hiệu trưởng phỏng vấn thầy ấy thì đã xem đi xem lại sơ yếu lý lịch, cuối cùng hỏi một câu: “Chàng trai này là người ở đâu?”

Đây là những gì thầy ấy nói khi tự giới thiệu.

Thầy ấy tên là Chu Đình Thâm, nhưng sau lưng mọi người đều gọi là: Bí thư Chu, sự hài hước và nghiêm túc của thầy ấy thường khó phân biệt.

Sáng sớm, Dương Lan Tinh đã chạy từ văn phòng ra, “Vân Vân, vừa rồi bí thư Chu bảo mình gọi cậu đến văn phòng của thầy ấy, mình đoán có thể là bởi vì cậu vắng hơn nửa tiết tự học tối hôm qua đó.”

Lăng Vân nhất thời hơi hoảng hốt, “Làm sao bây giờ! Mình sợ!”

Trong lúc hai người nói chuyện, Chu Đình Thâm bước vào lớp, “Lăng Vân, đến văn phòng tôi một chuyến.”

Trong văn phòng có bốn cái bàn làm việc, ba thầy cô còn lại đang cúi đầu sửa bài tập, Lăng Vân đi theo sau Chu Đình Thâm, nín thở không dám ho he.

Chu Đình Thâm ngồi xuống, uống một ngụm trà, “Lăng Vân, tiết tự học tối hôm qua…”

“Thầy Chu, em xin lỗi, sau này em nhất định sẽ học tập chăm chỉ trong tiết tự học tối.” Lăng Vân không đợi Chu Đình Thâm nói xong, vội vàng xin lỗi, căng thẳng không dám nhìn thầy ấy.

Lăng Vân không phải là học sinh hay gây chuyện, khi bị thầy giáo phê bình, cô luôn cúi đầu nhận lỗi ngay lập tức.

“Tôi muốn hỏi em có phải tiết tự học tối hôm qua em cảm thấy không khỏe hay không, sáng nay nhìn em không có tinh thần, quầng mắt cũng khá thâm.” Chu Đình Thâm vội vàng nói chậm lại để giảm bớt sự căng thẳng của Lăng Vân.

“A? Không, em không sao ạ.”

Nếu nói vì sao không có tinh thần, thì đó là do tối qua lúc Lăng Vân nằm trên giường, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh cô va vào ngực Lục Thẩm Nhất, đối mặt với ánh mắt của anh, không biết vì sao, cô lại không ngủ được.

“Không sao là tốt rồi, vậy trở về đi!”

Cuộc đối thoại diễn ra đột ngột, kết thúc cũng khá vội vàng.

Khi Lăng Vân kể lại chuyện này cho Dương Lan Tinh, cô ấy thậm chí còn cho rằng Chu Đình Thâm đang thăm dò cô, chẳng qua thấy thái độ nhận lỗi của Lăng Vân rất tốt, lúc này mới buông tha cho cô.

Tóm lại, hình tượng của Chu Đình Thâm trong lòng hai người càng thêm bí ẩn.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là Chính trị, Lăng Vân đến chỗ giáo viên dạy môn Chính trị thì gặp Lục Thẩm Nhất ở đó.

Giáo viên Chính trị Trương Cao Trung bảo Lăng Vân tùy ý tìm một chỗ trống để ngồi chờ.

“Lục Thẩm Nhất, không phải tôi nói em, tối hôm qua tự học chơi rubik, bị kiểm tra ghi tên, sau đó lại đến muộn, trong mắt em còn có nội quy trường học không?”

Trương Cao Trung vỗ mạnh vào bàn, Lục Thẩm Nhất không nói gì.

Lăng Vân ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, “Cho nên tối hôm qua Lục Thẩm Nhất qua bộ phận kiểm tra kỷ luật cũng là bởi vì cậu ấy bị trừ điểm.”


“Em là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nhà trường, lại là lớp trưởng, lẽ ra phải gương mẫu, nhưng em nhìn em bây giờ xem, coi thường nội quy lớp, còn ra thể thống gì? Lục Thẩm Nhất, em…”

“Thầy Trương, sắp vào học rồi.” Lăng Vân liếc nhìn Lục Thẩm Nhất, mặt lạnh tanh, không biết lấy đâu ra can đảm ngắt lời thầy Trương.

Trương Cao Trung dừng lại, nhìn đồng hồ đeo tay, “Về viết bản kiểm điểm 500 chữ, trước khi tan học tự học tối giao cho tôi.”

Mãi cho đến khi rời khỏi văn phòng, Lục Thẩm Nhất cũng không nói một câu, có lẽ hành động duy nhất là liếc nhìn về phía Lăng Vân.

Chạng vạng, khi Lăng Vân đến căn tin đã không còn nhiều đồ ăn, may mà bí đao cũng bán rất rẻ, đối với Lăng Vân mà nói, cũng không có gì khác biệt.

Cô chọn một chỗ gần cửa sổ.


Khu vườn hoa nhỏ ngoài cửa sổ cái gì cũng có, từ cỏ cây đến cành cây, tất cả đểu rung động theo từng đợt gió thoảng qua.

“Ngồi đây, chỗ này.”

Lăng Vân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Thẩm Nhất và bạn cùng bàn Tôn Minh đang chọn chỗ, trên tay mỗi người cầm một khay cơm.

Tôn Minh nhanh chân hơn một bước và ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân, “Bạn học, chỗ này không có ai chứ?”

Lăng Vân lắc đầu.

Lục Thẩm Nhất chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, ngồi xuống đối diện Lăng Vân.

Trên chiếc bàn bốn người ngồi, ba người cúi đầu ăn cơm.

Tôn Minh định gắp đùi gà của Lục Thẩm Nhất thì bị anh đánh trở lại. “Cậu vô lương tâm thật đấy, ai là người viết bản kiểm điểm cho cậu thế?”

Lăng Vân khẽ nghiêng đầu, không ngờ bị Tôn Minh nhìn thấy.

Tôn Minh rất tự nhiên kể lể với Lăng Vân, để cô phân xử.

Lăng Vân gượng gạo cười cười, cũng không nói gì.

Bầu không khí có hơi xấu hổ, nhưng điều này hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến khả năng xã giao không ngừng nghỉ của Tôn Minh.

“Không phải chứ! Bạn học, sao cậu gầy như vậy rồi mà còn ăn ít thế?”

Lục Thẩm Nhất liếc nhìn khay cơm của Lăng Vân.

Lăng Vân lễ phép đáp lại.

Cô không muốn nói dối mọi người rằng mình không thích ăn những món đó, nhưng cô cũng không muốn thành thật trả lời, nhất là ở trước mặt Lục Thẩm Nhất.

Tôn Minh lúng túng trò chuyện, Lục Thẩm Nhất rời khỏi vị trí.

“Lão Thẩm, cậu đi đâu thế?”

“Mua cơm.”

“Trong đĩa không phải vẫn còn sao? Cậu còn ăn nhiều hơn mình cơ à.”

Chẳng mấy chốc, Lục Thẩm Nhất bưng một đĩa thức ăn gồm cả chay và mặn trở lại chỗ ngồi, trên đó còn có một đôi đũa.

“Không có bí đao.” Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân nói.

Lăng Vân bất ngờ, “Mình cũng không ăn mấy, nếu cậu không ngại, có thể ăn phần của mình.”

“Không ngại.”

Lục Thẩm Nhất vừa nói xong, cầm đôi đũa gắp hai miếng bí đao của Lăng Vân, đặt vào trong đĩa của mình.



“Đổi cho cậu.” Bàn cơm đầy thức ăn bị Lục Thẩm Nhất chuyển đến trước mặt Lăng Vân.

Ánh mắt Tôn Minh nhanh chóng đảo qua hai người, có vẻ kích động như paparazzi chụp được tin tức nóng hổi: “Sao mình lại có cảm giác hai người đã quen nhau trước đây ta?”

Lục Thẩm Nhất: “Lăng Vân, hồi nhỏ bạn cùng bàn của mình bị sốt cao.”

“Cút đi, Lục Thẩm Nhất, đầu óc cậu mới... Lăng, Vân, trước đó hai cậu thật sự biết nhau!”

Lần này, cục diện trở nên có chút vi diệu.

Lăng Vân một bên nghi ngờ Lục Thẩm Nhất biết tên cô lúc nào, một bên lại lo lắng Tôn Minh sẽ cãi nhau với Lục Thẩm Nhất, thậm chí Lăng Vân đã chuẩn bị sẵn lời khuyên can, ai ngờ, giây tiếp theo…

“Chào Lăng Vân, mình là Tôn Minh.”

“A! Xin chào, mình là Lăng Vân.”

“...”

Ba người cùng nhau về lớp, Lăng Vân vốn muốn về trước, nhưng Tôn Minh lại quá nhiệt tình.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, Lục Thẩm Nhất còn ăn chậm hơn Lăng Vân, trên đường về lớp, Tôn Minh giải thích cặn kẽ cho Lăng Vân nguồn gốc biệt danh “Lão Thẩm”.

Gọi như vậy không chỉ thân thiết hơn, mà đơn giản bởi vì Lục Thẩm Nhất sinh sớm hơn cậu một tháng, cộng thêm tốc độ ăn uống tụt dốc không phanh của Lục Thẩm Nhất lần này, biệt danh này có thể nói là hợp lý và chuẩn xác.

Cả hai lên tầng 5, mặc dù Tôn Minh hơi thở dốc, nhưng điều đó không hề kìm hãm được trái tim tò mò của cậu.

Lục Thẩm Nhất vừa ngồi xuống, giọng Tôn Minh vang lên, “Lão Thẩm, thành thật khai báo!”

“Khai báo cái gì?”

“Đừng giả vờ, trong ký túc xá, cậu không cho mình đụng vào giường cậu lấy một lần, ngày nào cũng mắc bệnh sạch sẽ, thế mà vừa nãy lại ăn hết bí đao trong bát của Lăng Vân, mọi thứ Lăng Vân ăn đều trở nên sạch sẽ à? Bệnh sạch sẽ của cậu còn phân biệt đối xử nữa à?”

Lục Thẩm Nhất vô cùng bình tĩnh, “Bí đao giải nhiệt lợi tiểu, tiêu sưng giảm hen suyễn, có nhiều tác dụng, ăn nhiều một chút.”

Tôn Minh: “Vậy thôi sao?”

Lục Thẩm Nhất: “Ừ, vậy thôi.”

Trương Cao Trung đi ngang qua phòng học, nhìn vào bên trong, tầm mắt đúng lúc đối diện với cảnh Tôn Minh một tay bấm nhân trung, một tay chỉ vào Lục Thẩm Nhất.

Thầy ấy dừng lại, cả lớp lập tức im lặng.

Tôn Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa định nhắc nhở Lục Thẩm Nhất bên cạnh, lại phát hiện anh đã đi tới cửa.

“Thầy Trương, đây là bản kiểm điểm của em.” Lục Thẩm Nhất đi tới bên cạnh Trương Cao Trung, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Trên khuôn mặt lạnh lùng điển trai của anh lộ ra vài phần khiêm tốn.

Trương Cao Trung nhận lấy, vừa đi về phía văn phòng, vừa hỏi: “Tôn Minh sao vậy? Sao lại tự bấm nhân trung?”

“Lúc ăn cơm tối, cậu ấy không được ăn bí đao, nên tâm trạng không tốt lắm.” Lục Thẩm Nhất đi bên cạnh Trương Cao Trung.

Trong văn phòng không có ai, những giáo viên lão làng đến sớm hơn 20 phút như Trương Cao Trung, thật sự hiếm thấy.

Trương Cao Trung nhìn Lục Thẩm Nhất, vẻ mặt như đang nghẹn cười.

“Bản kiểm điểm viết khá sâu sắc, xem ra là đã thật sự nhận ra được vấn đề của mình rồi, được rồi, về đi!”

Lục Thẩm Nhất vừa về đến phòng học, vỗ vai Tôn Minh, “Lão Trương nói cậu có năng khiếu làm biên kịch đấy.”

Tôn Minh: “Này mẹ nó có ý gì đấy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương