Nhị Trung có một ngày nghỉ truyền thống gọi là “tuần nhỏ”. Cứ hai tuần thì được tính là một “tuần lớn”. Vào chiều thứ Sáu của tuần đầu tiên, học sinh sẽ được tan học sớm hai tiếng. Khoảng thời gian từ khi tan học đến trước giờ tự học tối là thời gian tự do.

Trong lớp học, vẫn còn một vài học sinh đang ngồi làm bài, những học sinh khác thì đi dạo phố ăn vặt hoặc về ký túc xá nghỉ ngơi.

Lăng Vân ngồi tại chỗ, nhíu mày, liên tục diễn giải các bước trên giấy nháp, nhưng mãi vẫn không giải được bài.

Lăng Vân đã suy nghĩ về bài toán này hơn một tiếng đồng hồ rồi. Nhưng tính toán không ra thì vẫn không ra.

Cô cảm thấy chán nản, đứng trên hành lang trước lớp học. Đối diện cô là tòa nhà dạy học của khối 12, mỗi tầng treo đầy những biểu ngữ khích lệ rất dài.

“Quyết đánh đến cùng, mặc kệ ngày tháng; chiến đấu đến cùng, không oán không hối hận!”

“Mười năm đèn sách, trăm ngày khổ luyện; Mài gươm rèn chí, đỗ đạt bảng vàng!”



Từ khi vào cấp ba, Lăng Vân luôn hoàn thành bài tập đầy đủ, học tập chăm chỉ, không hiểu thì hỏi, làm sai thì sửa, không ngừng suy ngẫm và đúc kết. Thế nhưng, cô cũng nhận thấy rõ ràng, việc học của mình ngày càng khó khăn hơn, mỗi ngày đều có rất nhiều điều không hiểu.

Một tuần trôi qua, Lăng Vân hơi thất vọng, càng thêm lo lắng, bản thân đã không theo kịp ở lớp thường, vậy làm sao cô có thể tự tin đối mặt với kỳ thi đại học sắp tới?

Nhìn những câu nói khích lệ ở đằng xa, một cảm giác ấm ức và bất lực dâng trào trong lòng, Lăng Vân bật khóc.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, chảy dài trên khuôn mặt.

Trong tòa nhà dạy học trống rỗng, chỉ có phòng học của khối 12 đối diện vẫn sáng đèn.

Trên sân thể dục, Lăng Vân vòng quanh đường băng hết vòng này tới vòng khác.

Cô không thích chạy bộ, nhưng khi chạy mệt, cô sẽ không còn sức để khóc nữa.

Có khá nhiều học sinh ra vào cổng trường, có người đi chơi vui vẻ trở về, cũng có người vội vàng ra ngoài mua cơm.

Lăng Vân kéo lê cơ thể kiệt sức, nhắm mắt nằm trên bãi cỏ, há miệng thở hổn hển.

Đã lâu rồi cô không chạy nhanh hết quãng đường như vậy, chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên trên bãi cỏ, tiếng ma sát cách Lăng Vân càng lúc càng gần.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, Lăng Vân cũng rõ ràng cảm nhận được ánh sáng xung quanh hơi tối đi.

Cô nhanh chóng mở mắt ra, “Lục Thẩm Nhất.”

“Ừ, cậu sao vậy?”

“Mình vừa chạy xong, hơi mệt.” Lăng Vân nói rồi nhanh chóng đứng dậy.

Lục Thẩm Nhất đưa cốc trà sữa chưa mở còn lại cho Lăng Vân, “Chạy bộ cũng làm cho hai mắt đỏ lên sao?”

“Hả?” Lăng Vân bị sặc nước, ho khan vài tiếng.

“Nếu như mình nói là do cát bay vào mắt thì cũng khá hợp lý ha!” Lăng Vân nghĩ bụng.

Ai ngờ vừa định nói ra, Lục Thẩm Nhất đã lên tiếng, “Hôm nay gió Tây Nam cấp 2, thổi không nổi cát đâu.”

Lăng Vân kinh ngạc, “Cậu ấy có thuật đọc tâm à?”

Lăng Vân vốn là người độc lập mạnh mẽ, không phải cô không muốn nói, chỉ là hay lo nghĩ nhiều điều.

“Quên đi, mình lo chuyện bao đồng rồi.”

Lăng Vân vẫn không nói gì.

Lục Thẩm Nhất: “Đi thôi.”

Ráng đỏ nơi chân trời càng lúc càng lan rộng, cả bầu trời nhuộm đỏ, tạo nên một khung cảnh mộng mơ không thể xua tan giữa đất trời, bao trùm toàn bộ Nhị Trung trong sắc hồng lãng mạn.

Lăng Vân đi theo, “Xin lỗi, Lục Thẩm Nhất, mình không có ý gì khác.”

Lục Thẩm Nhất nhìn thoáng qua Lăng Vân: “Lăng Vân, không cần xin lỗi, cậu không sai.”

Phía trước con đường, Tôn Minh đang chạy về phía hai người.

Tôn Minh chào hỏi Lăng Vân, sau đó tầm mắt chuyển dời sang tay Lục Thẩm Nhất, “Sao đi lâu thế? Sao lại về tay không? Trà sữa đâu?”

“Tiệm trà sữa đóng cửa rồi.”

“Đóng cửa? Sao cậu không nói hôm nay là ngày tận thế luôn đi?”

Lăng Vân sờ bụng, “Lúc Lục Thẩm Nhất đưa cho mình, cậu ấy nói mua một tặng một, chẳng lẽ cốc kia là của Tôn Minh?”


Tôn Minh nhìn Lăng Vân với vẻ mặt không được ổn cho lắm, “Lăng Vân, cậu tạm thời tránh ra một chút nhé, mình sợ cảnh tiếp theo quá đẫm máu.”

“Tôn Minh, cốc trà sữa kia của cậu…” Lăng Vân nói được một nửa đã bị Lục Thẩm Nhất cắt ngang, hai người trước sau chào tạm biệt Lăng Vân rồi nhanh chóng biến mất trong tòa nhà dạy học bên cạnh.

Buổi tối tự học, sau khi nộp bài tập Chính trị, Lăng Vân bước ra khỏi văn phòng, vẫn cố ý nhìn về phía lớp học, “Liệu họ có thực sự đánh nhau không nhỉ?”

“Hi, bạn học Lăng Vân, cậu đang tìm mình à?”, giọng nói của Tôn Minh vang lên từ phía sau Lăng Vân.

Lăng Vân quay đầu lại, nhìn kỹ khuôn mặt Tôn Minh, sau đó cô càng thêm lo lắng, “Tôn Minh có thân hình vạm vỡ, chẳng lẽ Lục Thẩm Nhất đã bị đánh đến mức phải vào viện rồi sao?”

“Có, có một câu mình không làm được, muốn hỏi cậu và Lục Thẩm Nhất.” Lăng Vân tiện tay lấy bài kiểm tra trong túi ra, thực ra đó là bài cô mang theo bên mình để có thể suy nghĩ bất cứ lúc nào, chỉ là bây giờ cô không nghĩ ra lý do nào khác để gặp Lục Thẩm Nhất.

Tôn Minh nhanh chóng nhận lấy, “Để mình xem, lão Thẩm đi vệ sinh rồi, cậu yên tâm, môn toán của mình đứng thứ hai, thứ ba toàn trường đó.”

Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười.

“Câu này à, cậu chờ mình đi lấy giấy nháp.”

Lăng Vân nhìn hành lang, vừa lấy lại tinh thần, định nói trong tay mình có, nhưng Tôn Minh đã đi xa.

“Đang đợi ai?” Lục Thẩm Nhất đi tới bên cạnh Lăng Vân, thấy cô đang nhìn vào trong phòng từ khung cửa sổ.

Lúc trả lời cô vẫn nhìn kỹ Lục Thẩm Nhất từ đầu đến chân, quả thật không có gì thay đổi.

Bài thi trên bệ cửa sổ bị gió thổi bay lên, may mà Lục Thẩm Nhất phản ứng nhanh, kịp thời giữ nó lại.

“Bài này?” Lục Thẩm Nhất lướt qua bài thi, chỉ vào câu còn trống trên đó.

Lăng Vân ừ một tiếng.

Anh cầm giấy nháp trong tay Lăng Vân, “Bài này trước tiên phải biểu diễn đại lượng đã biết, sau đó sử dụng các điều kiện của bài để tính ra câu hỏi thứ nhất.”

Lục Thẩm Nhất tiếp tục tính toán trên giấy nháp, càng viết càng nhiều bước, cuối cùng khi lật trang, anh ngừng lại một chút.

“Cố lên, nhất định có thể; Lăng Vân, không được nhận thua, tiếp tục nghĩ; không được khóc, không được khóc, Lăng Vân, không được khóc…”

Mặt sau của giấy nháp trên tràn đầy những lời động viên do Lăng Vân viết, có những câu bị gạch bỏ, có những câu được khoanh tròn.

Mấy dòng cuối cùng của tờ giấy viết đầy những dòng chữ “không được khóc” và dấu chấm than.

Lục Thẩm Nhất nhanh chóng gập lại, anh liếc nhìn Lăng Vân, phát hiện cô đang ghi chép vào cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình.

“Tới đây tới đây.” Tôn Minh cầm giấy nháp đi tới trước mặt hai người.

Lục Thẩm Nhất nhận lấy, sau đó tính toán trên tờ giấy nháp mới.

Tôn Minh đi tới bên cạnh, cầm tờ giấy nháp đầu tiên lên nhìn.

Nói được một nửa, Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, “Phần trước đã hiểu chưa?”

Lăng Vân suy nghĩ một chút, gật đầu.

Tôn Minh tận dụng triệt để, nói: “Bước này mình không hiểu.”

“Được, vậy chúng ta tiếp tục.” Lục Thẩm Nhất tiếp tục tính toán, hoàn toàn không để ý đến Tôn Minh.

Tôn Minh: “...”

Cuối cùng lúc kết thúc, đã sắp đến giờ vào học, Lục Thẩm Nhất thu dọn lại giấy nháp một chút rồi đưa cho Lăng Vân.

“Bên kia dùng phương pháp thay thế tương đương.” Lăng Vân vừa đi, Lục Thẩm Nhất quay đầu giải thích cho Tôn Minh đang ở bên cạnh.


Tôn Minh liếc anh một cái, “Cảm ơn ngài, hóa ra ngài nghe thấy.”

Lục Thẩm Nhất: “Lăng Vân chỉ có mười phút ra chơi, còn cậu, lúc nào cũng có thể hỏi.”

“Mình biết, cậu thấy mình giống như đang tức giận sao?” Tôn Minh nói xong thì trở về lớp học, cũng không đợi Lục Thẩm Nhất.

Lục Thẩm Nhất đứng tại chỗ nói một câu: “Rất giống.”

Nhị Trung có gần ba nghìn học sinh, thường xuyên khiến cho căn tin đông nghẹt, tuy việc chia thành nhiều nhóm ăn theo giờ đã giảm bớt lượng người ở một mức độ nhất định, nhưng đối với nhóm học sinh ăn đợt ba, thường chẳng còn mấy món.

Quầy bán đồ ăn vặt chật ních bạn học, mì ăn liền và cơm tự nấu không đủ cung cấp.

Lăng Vân không bao giờ ăn ở đó, lý do cũng rất đơn giản, tuy đó là cửa hàng nhỏ của trường, nhưng giá cả lại có thể sánh ngang với khu du lịch.



Buổi trưa, sau khi lớp học không còn ai, Dương Lan Tinh và Lăng Vân lén lấy mì gói Dương Lan Tinh mang từ nhà đến, bắt đầu ăn.

Lăng Vân còn rất cẩn thận mở một phần cửa sổ.

Hai người vui vẻ ăn mì gói của nhau.

Cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, hai người nhanh chóng giấu mì ăn liền vào trong ngăn bàn, giả vờ như đang làm bài tập, nếu bị trừ điểm vì chuyện này, Chu Đình Thâm chắc chắn sẽ tức điên mất!

“Lăng Vân, ăn cơm xong chưa?” Lục Thẩm Nhất cầm sách bước vào.

Hai người thở phào nhẹ nhõm, Dương Lan Tinh vội vàng tiến lên đóng cửa lại.

“Sắp ăn xong rồi. Sao vậy?” Lăng Vân vội vàng lấy mì ra, nhét hai ba miếng đầy miệng.

Lục Thẩm Nhất đưa cho Lăng Vân một tờ giấy, “Mang vở và bút đi theo mình.”

Tầng một có một phòng học đa phương tiện trống không, bảo vệ ngại đóng mở cửa phiền phức cho nên bình thường không khóa cửa.

Lăng Vân đi theo Lục Thẩm Nhất vào phòng, “Lục Thẩm Nhất, chúng ta tới đây làm gì?”

“Sau này, mỗi buổi trưa và tối sau giờ học chính, mình sẽ dạy kèm cho cậu.”

Lăng Vân có chút không dám tin, học thần chủ động tới dạy kèm cho cô sao, “Hả? Dạy kèm?”

“Sao, không muốn à?” Giọng Lục Thẩm Nhất lạnh lùng.

“Không phải, đột ngột quá.”

Anh chính là Lục Thẩm Nhất, cậu học sinh mà thầy cô phải tìm đến để trao đổi bài tập, Lăng Vân bỗng chốc cảm thấy hơi chột dạ, anh thế mà lại nói về sau mỗi ngày, mỗi ngày đều tới dạy kèm cho cô!

“Tôn Minh nói quá nhiều, hai giờ nghỉ này cậu ấy ồn ào đến mức mình muốn đổi chỗ ngồi, dứt khoát đổi chỗ để dạy cậu luôn.”

Nghe vậy, Lăng Vân cảm thấy rất hợp lý, dù sao ngay cả cô cũng cảm thấy mức độ nói nhiều của Tôn Minh đã đến mức cần phải đi gặp bác sĩ rồi.

“Cảm ơn cậu, Lục Thẩm Nhất.”

“Lấy bút ra đi.”

Lục Thẩm Nhất lấy một tờ giấy A4, trên đó viết đầy đủ đề cương nội dung các chương.

Lăng Vân kinh ngạc trước sự chu đáo của Lục Thẩm Nhất, nắm chặt cây bút trong tay hơn.

Ngay sau đó, Lục Thẩm Nhất bắt đầu giảng bài.

Lục Thẩm Nhất nói rất chi tiết, có những phương pháp lần đầu tiên Lăng Vân nghe được. Mặc dù anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng sẽ hỏi Lăng Vân nghe có hiểu hay không.

Một giờ trôi qua rất nhanh, Lục Thẩm Nhất giao cho Lăng Vân một số bài tập, nói buổi tối anh sẽ kiểm tra.

Buổi chiều là tiết tiếng Anh và tiết Lịch sử, hai giáo viên rất ăn ý chiếm dụng thời gian ra chơi, bên này tiết tiếng Anh vừa kết thúc, bên kia tiết Lịch sử bắt đầu.

Sau khi tan học, Lăng Vân không có đi ăn mà trực tiếp đến phòng học đã hẹn. Mắt thấy Lục Thẩm Nhất sắp tới kiểm tra, nhưng Lăng Vân thậm chí còn chưa kịp xem qua bài tập, giờ phút này cô rất muốn bản thân có hai cái đầu, để có thể làm hai việc cùng một lúc.

“Sao rồi, đã làm xong bài tập chưa?” Lục Thẩm Nhất cầm sách, bước vào phòng học.

“Rồi, làm xong rồi.” Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời.

Soạt soạt soạt, chỉ thấy Lục Thẩm Nhất lần lượt đánh ba cái tích đỏ trên giấy.

“Ừ, không tệ.”

“Chúng ta tiếp tục giảng về dạng bài tập tìm biểu thức hàm số này.” Lục Thẩm Nhất luôn cho Lăng Vân cảm giác như đang học với một giáo viên có 40 năm kinh nghiệm, nắm vững nhịp độ của toàn bộ buổi học.

Thời gian học buổi tối có một tiếng rưỡi, khi giảng đến phần sau, Lăng Vân rõ ràng cảm thấy kiệt sức, sau đó bắt đầu đau dạ dày.

“Cậu xem, ở đây kiểm tra định nghĩa hàm số” Lục Thẩm Nhất thoáng nhìn Lăng Vân, lúc này mới phát hiện sắc mặt cô không ổn.

“Cậu sao vậy?” Lục Thẩm Nhất nhanh chóng quan sát Lăng Vân, ánh mắt dừng ở chỗ tay trái cô đang ôm.

“Đau bụng à?”

“Ừ.... Đau dạ dày…” Lăng Vân cố hết sức nói.

“Tối nay cậu ăn gì, ăn cay à?” Lục Thẩm Nhất tiếp tục hỏi.

“Mình chưa ăn cơm tối.” Lăng Vân nhỏ giọng trả lời.

“Cậu nằm sấp ở đây một lát đi, mình sẽ quay lại ngay.” Lục Thẩm Nhất cởi áo khoác, đắp lên người Lăng Vân, sau đó chạy ra khỏi phòng học.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương