Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh
-
Chương 17: Ngủ ở Khôn Ninh cung
"Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng." Sớm có nội thị thông truyền, đã mặc Ung Dung Hoa phục, chỉ còn lẳng lặng nhẫn nại chờ thôi.
"Bình thân." Lê Lạc Hiên trực tiếp đi vào phía trong điện, khuôn mặt đầy nỗi u sầu nhanh chóng hiện lên trong mắt Ninh Thanh.
"Tạ hoàng thượng." Nàng theo cấp bậc lễ nghĩa đứng lên, vẫy tay phân phó người lui xuống. Chắc là hôm nay Hoàng thượng lại ưu sầu vì việc triều đình rồi!
"Hoàng thượng không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi." Nàng vừa vào phòng trong liền gặp hoàng thượng cầm một quyển sách lên xem, ánh mắt tuy là nhìn về phía sách, nhưng vẫn nhận ra được rõ ràng là thất thần, bộ dáng không khỏi làm người thương tiếc.
"Thanh Nhi." Hắn lấy lại tinh thần đặt sách xuống, nắm tay nàng, ôn hòa cười nói: "Không sao, nàng đi ngủ trước đi."
"Hoàng thượng!" Nàng giật nhẹ tay áo của hắn, nàng xinh đẹp làm cho hắn không thể không dời ánh mắt về phía nàng."Theo như luật lệ thần thiếp vốn không nên hỏi đến việc triều đình, Minh Văn vốn có quy định, hậu cung không được can thiệp triều chính, nhưng mà nhìn hoàng thượng như vậy, thực là làm cho Thanh nhi rất đau lòng, lại không thể thay hoàng thượng phân ưu chia sẻ. Thanh Nhi làm vợ thực là vô dụng." Dứt lời, làn mi như thanh thủy là nhẹ nhàng hạ xuống. Khuôn mặt u sầu lập tức che kín sắc mặt thanh lệ tươi đẹp là tươi đẹp, lộ ra dáng vẻ thiếu nữ chân thành cùng thiếu phụ kiều mị.
Hắn cười cười, đem khung cảnh phong tình vạn chủng này thu hết vào đáy mắt. Thanh Nhi có thể dễ dàng nhìn thấu hắn như vậy, lại có thể một câu một chữ lặng lẽ bắt được uy hiếp của hắn, còn dùng xảo diệu như vậy. Nàng là thê tử kết tóc của hắn, khi là thái tử phi đã cực kỳ hiền thục, thậm chí mẫu hậu cùng phụ hoàng đều vui mừng.
"Thanh Nhi, ngươi cũng biết nhiều năm trước chi chiến tranh giành Trung Nguyên?"
"Tranh giành Trung Nguyên?" Nàng hơi hơi trầm tư, cuộc tranh giành này vốn là chuyện nổi tiếng nhiều năm trước, mà bây giờ hoàng thượng lại hỏi nàng, chắc là muốn dẫn dắt đến gì đó, liền qua loa nghĩ sẵn trong đầu, nhẹ nhàng chậm chậm đáp: "Biết đến. Nhớ được khi còn bé có nghe phụ thân nhắc tới, đó là một trận chiến kịch liệt nhất từ trước tới nay, Trung Nguyên to như vậy từ đây chia làm ba phần, theo thứ tự là Lê vương triều ta, phía Tây là Đa liên, phía Bắc là Thiên Trì. Từ đây ba nước ở thế chân vạc, người hai nước này đều bị vây nơi hoang dã, nếu không gặp khô hạn thì gặp hồng thuỷ, vì thế vương triều ta mới càng cường đại."
Đây là lời nói thật, Đa liên và Thiên Trì đều có anh minh quân chủ, chỉ vì vài năm trước thiên tai không ngừng, mới phải thỉnh cầu viện trợ từ vương triều ta, cũng bởi vậy mà phải cắt đất để thay thế. Lê Lạc Hiên thở dài một hơi, hắn mặc dù vô hùng tâm tráng chí, cũng không có dã tâm muốn thống nhất Trung Nguyên. Chỉ là, nếu bởi vì nội loạn mà cho quốc gia khác có thời cơ lợi dụng, hắn còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông sao?
"Ừ! Vương triều ta đơn giản là chiếm được thiên thời địa lợi, trẫm mặc dù vô viễn chí, cũng hy vọng quốc thái dân an." Hắn trầm ngâm nói, ngắm nhìn trong mắt Thanh Nhi thoáng lộ ra thương cảm cùng mê ly, liền cảm thấy càng thêm thân thiết, "Thanh Nhi nhớ nhà sao?"
"Không có không có." Nàng giật nhẹ khóe miệng, gượng ép cười cười. Nàng đã nghe nói thân thể phụ thân ngày càng sa sút, gần đây lại có rất nhiều chuyện cũ quấn thân, cũng không biết có không đối phó được không, nàng liền hỏi chuyện lúc nãy, "Không biết Hoàng thượng tại sao nhắc tới Trục Lộc Chi Chiến này?"
“ Vốn là trẫm nhất thời nhớ tới, nghĩ hôm nay Trì Nguyên cũng là nơi dồi dào, binh lực lại có chút cường đại, nếu là biên quan châm lửa, trẫm làm sao ngủ an ổn?" Hắn thấy nàng tận lực che dấu, vì thế cũng không cố nói thêm.
"Thiên Trì không phải có phụ thân trấn thủ biên quan à? Chớ không phải là phụ thân ••••••" nàng nghi hoặc nói, đáy lòng càng thêm bất an.
"Sư phụ tự nhiên không có vấn đề." Hắn trấn an nói, ánh mắt chú ý vẻ mặt Thanh Nhi có một tia biến hóa, thấy dáng vẻ này của nàng, xác nhận hoàn toàn không biết gì cả."Bất quá thân thể khi tới trung niên…., trẫm chỉ là lo lắng Thiên Trì. Ngày hôm trước, trẫm từng cùng quân chủ Thiên Trì nói chuyện ở Chính Dương cung, dã tâm cơ trí của hắn, rất có thể muốn thôn tính ba nước."
"Này •••" Thanh nhi thoáng do dự, cuối cùng bình thản nói: "Nếu có một ngày lệ vương triều đánh với Thiên Trì một trận, chúng ta sẽ có bao nhiêu phần thắng?". Vốn cho là, lấy mưu lược phụ thân, mới là độc nhất vô nhị, nhưng hôm nay, sợ là anh tài tuấn kiệt xuất hiện lớp lớp, bị Thiên Trì chiêu mộ được thì...
"Năm phần." Hắn không chút do dự đáp, một trận chiến đều phải chịu sự chi phối của Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, quan trọng là mưu trí của thống soái. Chính là chiến tranh, dù thắng hay bại, đều làm cho lê dân khó khăn khổ sở.
Thanh Nhi một trận đau lòng, ngắm nhìn ngoài cửa sổ, bóng cây giao thoa, phong hàn thê lãnh, như tâm của hắn quá đa tình, dây dưa, không chịu ngừng lại.
Nàng tin chính nàng. Nàng là đủ hiểu hắn, bọn họ thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tập võ. Tất cả nàng đều thua hắn, nhưng không phải là không chịu dụng tâm học, chỉ là khi luận võ lại nhịn không được nhìn lén vẻ mặt hắn nghiêm cẩn cầm kiếm. Hắn không phải là nam nhân không quả quyết, chỉ là có nhiều bận tâm, cho nên khi ra một quyết định phải tốn chút thời gian. Hắn làm một Đế Vương ôn hòa, nhưng thực ra chỉ là dùng thủ đoạn che lấp. Hắn tôn quý, lãnh liệt Chí Cao Vô Thượng, nàng từng gặp qua rất nhiều mặt của hắn. Hắn lạnh lùng vô tình hạ chỉ trảm lập quyết, hắn trên điện mỉm cười quyết thắng trước thiên lý, hắn đơn độc ở Chính Dương cung cấm không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Hắn thôi tuyệt không chỉ có phi tử đêm trước mới sủng hạnh, còn có nàng quốc chi mẫu địa vị cao quý nhất, thậm chí còn hòa ái mỉm cười với Thái hậu.
"Thanh nhi." Hắn nhẹ giọng kêu nàng, lập tức đứng từ phía sau ôm nàng vào lòng."Hả?" Nàng hơi hơi nghiêng đầu ý muốn thấy rõ vẻ mặt của hắn, không nghĩ trâm phượng trên tóc vô tình xẹt qua cằm của hắn, để lại một đường hằn đỏ."Đau sao?" Ngón tay nhỏ nhắn của nàng khẽ nâng, còn chưa chạm đến cằm của hắn, liền bị hắn nắm bao lại trong lòng bàn tay. Thật lâu sau, hắn mới trong sáng cười nói: "Chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi!" "Ân." Nàng cười duyên gò má ửng đỏ tay chỉ chỉ vào trong ngực hắn.
Trên giường gỗ tử đàn rộng lớn, tất nhiên là một đêm triền miên.
Cùng lúc đó ở Thiên Điện Từ Ninh cung càng có vẻ thê lương. Là một mảng sắc đen u ám vô tận. Nếu không có thị vệ ngoài cung cầm đèn tuần tra canh gác, Thiên Điện này liền quả nhiên là đưa tay không thấy được năm ngón, giống như mực, chủ nhân trong phòng đã sớm ngủ say. Cũng có lẽ vì muốn an ổn tiến vào giấc ngủ, không muốn ở trong màn đêm nhìn thấy ngọn đèn đuốc lay động liền kêu người loại bỏ ánh sáng.
Tự nhiên, Thái hậu Thiên Điện đang trong phòng nặm trên giường phủ tấm chăn bông mềm an ổn tiến vào mộng đẹp.
Nhưng là, không là.
Lê Uyển Tố quần áo trắng tinh đứng phía trước cửa sổ, ở phía xa xa nhìn như là cảnh đẹp ý vui. Nhưng khi đi đến gần mới có thể thấy rõ, nàng không có mang mạng che mặt, ánh mắt đắm chìm ở trong đêm tối lộ ra một tia thâm trầm không thể bắt lấy. Vết sẹo trên gò má trái lặng lẽ nhu hòa. Nàng nhẹ nhàng ngập ngừng: A Mã, A Mã. Bất giác, liền có hai dòng nước mắt theo hai gò má uốn lượn trượt xuống. Nàng ôm lấy bản thân, hai tay gắt gao nắm trong ngực không dám thả lỏng, rốt cục ý thức thanh tỉnh ra bản thân đang ở trong thiên điện Thái hậu khi mới tỉnh ngộ. Nàng vốn là đứa con bất hiếu như vậy sao? A Mã bất quá qua đời mấy ngày, nàng cảm thụ sâu vào tâm can, tại giờ phút này không phải là khoét tâm đau xót, mà là bi thương vô tận cùng cô tịch.
Thế giới này to như vậy chỉ còn lại một mình nàng.
Chỉ còn lại một mình nàng cô đơn, không nơi nương tựa.
Nàng vẫn đứng như vậy, phảng phất một nghị lực đã phải chịu rất nhiều đau thương. Khi ánh trăng ôn hòa xẹt qua những tán cây so le chiếu lên nàng ở bên cửa sổ, gương mặt nàng mới trở nên tươi đẹp, nhờ vào sắc thái khí trời, làm cho quần áo trắng thuần trên người trong đêm tối cũng trở nên sinh động hơn. Khi một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, làn váy cùng tay áo rộng tự do bay lượn, loáng thoáng, có thể thấy được Tử Điệp phiên phi tuyệt đại tao nhã ở trên đại điện ngày đó.
"Bình thân." Lê Lạc Hiên trực tiếp đi vào phía trong điện, khuôn mặt đầy nỗi u sầu nhanh chóng hiện lên trong mắt Ninh Thanh.
"Tạ hoàng thượng." Nàng theo cấp bậc lễ nghĩa đứng lên, vẫy tay phân phó người lui xuống. Chắc là hôm nay Hoàng thượng lại ưu sầu vì việc triều đình rồi!
"Hoàng thượng không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi." Nàng vừa vào phòng trong liền gặp hoàng thượng cầm một quyển sách lên xem, ánh mắt tuy là nhìn về phía sách, nhưng vẫn nhận ra được rõ ràng là thất thần, bộ dáng không khỏi làm người thương tiếc.
"Thanh Nhi." Hắn lấy lại tinh thần đặt sách xuống, nắm tay nàng, ôn hòa cười nói: "Không sao, nàng đi ngủ trước đi."
"Hoàng thượng!" Nàng giật nhẹ tay áo của hắn, nàng xinh đẹp làm cho hắn không thể không dời ánh mắt về phía nàng."Theo như luật lệ thần thiếp vốn không nên hỏi đến việc triều đình, Minh Văn vốn có quy định, hậu cung không được can thiệp triều chính, nhưng mà nhìn hoàng thượng như vậy, thực là làm cho Thanh nhi rất đau lòng, lại không thể thay hoàng thượng phân ưu chia sẻ. Thanh Nhi làm vợ thực là vô dụng." Dứt lời, làn mi như thanh thủy là nhẹ nhàng hạ xuống. Khuôn mặt u sầu lập tức che kín sắc mặt thanh lệ tươi đẹp là tươi đẹp, lộ ra dáng vẻ thiếu nữ chân thành cùng thiếu phụ kiều mị.
Hắn cười cười, đem khung cảnh phong tình vạn chủng này thu hết vào đáy mắt. Thanh Nhi có thể dễ dàng nhìn thấu hắn như vậy, lại có thể một câu một chữ lặng lẽ bắt được uy hiếp của hắn, còn dùng xảo diệu như vậy. Nàng là thê tử kết tóc của hắn, khi là thái tử phi đã cực kỳ hiền thục, thậm chí mẫu hậu cùng phụ hoàng đều vui mừng.
"Thanh Nhi, ngươi cũng biết nhiều năm trước chi chiến tranh giành Trung Nguyên?"
"Tranh giành Trung Nguyên?" Nàng hơi hơi trầm tư, cuộc tranh giành này vốn là chuyện nổi tiếng nhiều năm trước, mà bây giờ hoàng thượng lại hỏi nàng, chắc là muốn dẫn dắt đến gì đó, liền qua loa nghĩ sẵn trong đầu, nhẹ nhàng chậm chậm đáp: "Biết đến. Nhớ được khi còn bé có nghe phụ thân nhắc tới, đó là một trận chiến kịch liệt nhất từ trước tới nay, Trung Nguyên to như vậy từ đây chia làm ba phần, theo thứ tự là Lê vương triều ta, phía Tây là Đa liên, phía Bắc là Thiên Trì. Từ đây ba nước ở thế chân vạc, người hai nước này đều bị vây nơi hoang dã, nếu không gặp khô hạn thì gặp hồng thuỷ, vì thế vương triều ta mới càng cường đại."
Đây là lời nói thật, Đa liên và Thiên Trì đều có anh minh quân chủ, chỉ vì vài năm trước thiên tai không ngừng, mới phải thỉnh cầu viện trợ từ vương triều ta, cũng bởi vậy mà phải cắt đất để thay thế. Lê Lạc Hiên thở dài một hơi, hắn mặc dù vô hùng tâm tráng chí, cũng không có dã tâm muốn thống nhất Trung Nguyên. Chỉ là, nếu bởi vì nội loạn mà cho quốc gia khác có thời cơ lợi dụng, hắn còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông sao?
"Ừ! Vương triều ta đơn giản là chiếm được thiên thời địa lợi, trẫm mặc dù vô viễn chí, cũng hy vọng quốc thái dân an." Hắn trầm ngâm nói, ngắm nhìn trong mắt Thanh Nhi thoáng lộ ra thương cảm cùng mê ly, liền cảm thấy càng thêm thân thiết, "Thanh Nhi nhớ nhà sao?"
"Không có không có." Nàng giật nhẹ khóe miệng, gượng ép cười cười. Nàng đã nghe nói thân thể phụ thân ngày càng sa sút, gần đây lại có rất nhiều chuyện cũ quấn thân, cũng không biết có không đối phó được không, nàng liền hỏi chuyện lúc nãy, "Không biết Hoàng thượng tại sao nhắc tới Trục Lộc Chi Chiến này?"
“ Vốn là trẫm nhất thời nhớ tới, nghĩ hôm nay Trì Nguyên cũng là nơi dồi dào, binh lực lại có chút cường đại, nếu là biên quan châm lửa, trẫm làm sao ngủ an ổn?" Hắn thấy nàng tận lực che dấu, vì thế cũng không cố nói thêm.
"Thiên Trì không phải có phụ thân trấn thủ biên quan à? Chớ không phải là phụ thân ••••••" nàng nghi hoặc nói, đáy lòng càng thêm bất an.
"Sư phụ tự nhiên không có vấn đề." Hắn trấn an nói, ánh mắt chú ý vẻ mặt Thanh Nhi có một tia biến hóa, thấy dáng vẻ này của nàng, xác nhận hoàn toàn không biết gì cả."Bất quá thân thể khi tới trung niên…., trẫm chỉ là lo lắng Thiên Trì. Ngày hôm trước, trẫm từng cùng quân chủ Thiên Trì nói chuyện ở Chính Dương cung, dã tâm cơ trí của hắn, rất có thể muốn thôn tính ba nước."
"Này •••" Thanh nhi thoáng do dự, cuối cùng bình thản nói: "Nếu có một ngày lệ vương triều đánh với Thiên Trì một trận, chúng ta sẽ có bao nhiêu phần thắng?". Vốn cho là, lấy mưu lược phụ thân, mới là độc nhất vô nhị, nhưng hôm nay, sợ là anh tài tuấn kiệt xuất hiện lớp lớp, bị Thiên Trì chiêu mộ được thì...
"Năm phần." Hắn không chút do dự đáp, một trận chiến đều phải chịu sự chi phối của Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, quan trọng là mưu trí của thống soái. Chính là chiến tranh, dù thắng hay bại, đều làm cho lê dân khó khăn khổ sở.
Thanh Nhi một trận đau lòng, ngắm nhìn ngoài cửa sổ, bóng cây giao thoa, phong hàn thê lãnh, như tâm của hắn quá đa tình, dây dưa, không chịu ngừng lại.
Nàng tin chính nàng. Nàng là đủ hiểu hắn, bọn họ thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tập võ. Tất cả nàng đều thua hắn, nhưng không phải là không chịu dụng tâm học, chỉ là khi luận võ lại nhịn không được nhìn lén vẻ mặt hắn nghiêm cẩn cầm kiếm. Hắn không phải là nam nhân không quả quyết, chỉ là có nhiều bận tâm, cho nên khi ra một quyết định phải tốn chút thời gian. Hắn làm một Đế Vương ôn hòa, nhưng thực ra chỉ là dùng thủ đoạn che lấp. Hắn tôn quý, lãnh liệt Chí Cao Vô Thượng, nàng từng gặp qua rất nhiều mặt của hắn. Hắn lạnh lùng vô tình hạ chỉ trảm lập quyết, hắn trên điện mỉm cười quyết thắng trước thiên lý, hắn đơn độc ở Chính Dương cung cấm không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Hắn thôi tuyệt không chỉ có phi tử đêm trước mới sủng hạnh, còn có nàng quốc chi mẫu địa vị cao quý nhất, thậm chí còn hòa ái mỉm cười với Thái hậu.
"Thanh nhi." Hắn nhẹ giọng kêu nàng, lập tức đứng từ phía sau ôm nàng vào lòng."Hả?" Nàng hơi hơi nghiêng đầu ý muốn thấy rõ vẻ mặt của hắn, không nghĩ trâm phượng trên tóc vô tình xẹt qua cằm của hắn, để lại một đường hằn đỏ."Đau sao?" Ngón tay nhỏ nhắn của nàng khẽ nâng, còn chưa chạm đến cằm của hắn, liền bị hắn nắm bao lại trong lòng bàn tay. Thật lâu sau, hắn mới trong sáng cười nói: "Chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi!" "Ân." Nàng cười duyên gò má ửng đỏ tay chỉ chỉ vào trong ngực hắn.
Trên giường gỗ tử đàn rộng lớn, tất nhiên là một đêm triền miên.
Cùng lúc đó ở Thiên Điện Từ Ninh cung càng có vẻ thê lương. Là một mảng sắc đen u ám vô tận. Nếu không có thị vệ ngoài cung cầm đèn tuần tra canh gác, Thiên Điện này liền quả nhiên là đưa tay không thấy được năm ngón, giống như mực, chủ nhân trong phòng đã sớm ngủ say. Cũng có lẽ vì muốn an ổn tiến vào giấc ngủ, không muốn ở trong màn đêm nhìn thấy ngọn đèn đuốc lay động liền kêu người loại bỏ ánh sáng.
Tự nhiên, Thái hậu Thiên Điện đang trong phòng nặm trên giường phủ tấm chăn bông mềm an ổn tiến vào mộng đẹp.
Nhưng là, không là.
Lê Uyển Tố quần áo trắng tinh đứng phía trước cửa sổ, ở phía xa xa nhìn như là cảnh đẹp ý vui. Nhưng khi đi đến gần mới có thể thấy rõ, nàng không có mang mạng che mặt, ánh mắt đắm chìm ở trong đêm tối lộ ra một tia thâm trầm không thể bắt lấy. Vết sẹo trên gò má trái lặng lẽ nhu hòa. Nàng nhẹ nhàng ngập ngừng: A Mã, A Mã. Bất giác, liền có hai dòng nước mắt theo hai gò má uốn lượn trượt xuống. Nàng ôm lấy bản thân, hai tay gắt gao nắm trong ngực không dám thả lỏng, rốt cục ý thức thanh tỉnh ra bản thân đang ở trong thiên điện Thái hậu khi mới tỉnh ngộ. Nàng vốn là đứa con bất hiếu như vậy sao? A Mã bất quá qua đời mấy ngày, nàng cảm thụ sâu vào tâm can, tại giờ phút này không phải là khoét tâm đau xót, mà là bi thương vô tận cùng cô tịch.
Thế giới này to như vậy chỉ còn lại một mình nàng.
Chỉ còn lại một mình nàng cô đơn, không nơi nương tựa.
Nàng vẫn đứng như vậy, phảng phất một nghị lực đã phải chịu rất nhiều đau thương. Khi ánh trăng ôn hòa xẹt qua những tán cây so le chiếu lên nàng ở bên cửa sổ, gương mặt nàng mới trở nên tươi đẹp, nhờ vào sắc thái khí trời, làm cho quần áo trắng thuần trên người trong đêm tối cũng trở nên sinh động hơn. Khi một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, làn váy cùng tay áo rộng tự do bay lượn, loáng thoáng, có thể thấy được Tử Điệp phiên phi tuyệt đại tao nhã ở trên đại điện ngày đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook