Ngạo Thế Cuồng Phi - Khuynh Thanh
-
Chương 18: Lần đầu mặt quân (Lần đầu gặp được mặt chàng/vua)
Sáng sớm hôm sau, nàng thoa một lớp son nhàn nhạt che lấp đôi mắt thâm quầng. Cùng với Thái hậu dùng chung bữa cơm sáng, sau đó súc miệng, một ít cô đơn buổi sớm cũng tan đi. Thái hậu liền cười khanh khách vừa vẫy tay gọi nàng tiến tới, vừa vuốt ve giường êm phía dưới ý bảo nàng cùng ngồi xuống. Nàng hơi hơi vuốt cằm, khi còn chưa kịp nhấc chân, liền nghe thấy ngoài cửa thái giám cao giọng thông truyền: "Hoàng thượng hoàng hậu nương nương giá lâm!" Nàng đứng tại chỗ, theo một hàng cung nữ khom người chuẩn bị nghênh đón. Cho đến khi giày minh hoàng đạp vào trong nhà, mới đồng loạt cung kính nói: "Hoàng thượng Cát Tường! Hoàng hậu nương nương Cát Tường!"
"Đều đứng lên đi!" Hoàng thượng khoát tay, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thái hậu, ôn hòa cười nói: "Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu, không biết mẫu hậu gần đây thân thể có khỏe không?"
"Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại." Thái hậu nhẹ nhàng nói rồi vẫy tay ý bảo mọi người lui ra. Lê Uyển Tố lập tức theo người khác bước đi ra ngoài. Nàng có thể cảm nhận được khẩn trương trong lòng, đây là lần thứ ba nàng có cơ hội thấy hắn. Lần đầu tiên ở trong triều đình, nàng không khỏe té xỉu, lần thứ hai là ở trong cung điện hắn, Chính Dương cung, nàng vì hưng vong bối lặc phủ nên không dám có một chút buông lỏng. Đây là lần thứ ba, chỉ cần nàng giả bộ lơ đãng ngẩng đầu liền có thể thấy rõ mặt hắn, thấy rõ hắn có phải là ca ca kia hay không? Có phải vẫn là đại ca ca ôn hòa mỉm cười ngọc thụ lâm phong kia hay không?
"Uyển Nhi, ngươi ở lại." Thái hậu gọi nàng. Nàng có chút sửng sốt, trong phút chốc không biết làm sao, nên vẫn là ngoan ngoãn xoay người đứng ở một bên. Thái hậu bá mẫu cũng không đồng ý nàng cùng hoàng thượng đối mặt, nhưng hôm nay, thực là không biết vì sao lại?
Trong không khí liền tràn ngập hương vị xấu hổ không rõ, không ngoài gì nàng cụp đầu xuống, còn lại ba người tuy là vẫn duy trì mỉm cười trên mặt, nhưng mỗi người lại có những ý nghĩ đăm chiêu khác nhau.
Thân thể Thái hậu mang bệnh nhẹ vì có giường êm chống đỡ một bên, nên ngồi rất nghiêm chỉnh, mặt mũi hiền lành chỉ nhìn Lê Uyển Tố, giống như là không thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu vậy. Mà trong đáy lòng Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng đã thực rõ ràng, hành động này của Thái hậu chắc chắn là muốn Hoàng thượng nạp nàng, còn về cấp bậc, sợ là không phải mỹ nhân giai lệ nào cũng có thể sánh bằng.
Nhưng mà đồng tử Hoàng thượng giãn ra xẹt qua cốc trà ngắm nhìn Lê Uyển Tố, nói đùa với Thái hậu: "Mẫu hậu đã dùng qua bữa cơm sáng rồi sao? Trong không khí này hoàng nhi ngửi thấy còn lưu lại dư hương đâu?"
"Ừ a, ai gia vừa mới sai người dọn xuống rồi." Tuy không hiểu lời nói Hoàng thượng là ý gì, nhưng Thái hậu vẫn hòa ái cười hỏi: "Nếu như hoàng thượng cùng hoàng hậu còn chưa dùng, thì ở chỗ ai gia dùng đi thôi, cũng đỡ phải hồi Từ Ninh cung thêm phiền toái."
"Được được được, tất nhiên là không thể nào tốt hơn." Hoàng thượng đáp ứng, giọng điệu tươi mát sang sảng, hoàng hậu đứng ở bên cạnh cũng chỉ mỉm cười gật đầu. Khi giọng nói phát ra vẫn tinh tế đánh giá nữ tử yên tĩnh cúi đầu đứng thẳng phía đối diện.
Thái độ kính cẩn thuận theo, mặt mày cẩn thận cúi xuống, tóc dài xỏa vai là búi tóc nữ tử chưa lấy chồng thường xuyên búi, búi tóc cố định bằng một cây trâm bạch ngọc, trước trán có lưu tinh mịn Lưu Hải, càng cảm thấy nhu thuận đáng yêu. Quần áo trắng tinh cùng mạng che mặt trắng trong thuần khiết, nhưng không làm tăng phần xúi quẩy, chỉ làm cho người ta cảm thấy linh hoạt kỳ ảo thánh khiết. Hắn âm thầm có chút nghi hoặc, nữ tử như vậy, như thế nào lại thân mật với mẫu hậu như thế?
Đang suy nghĩ, Thái hậu đã cho người từ phòng bếp nhỏ bưng đồ ăn đến, không tới một nén nhang liền đã dùng xong.
"Mẫu hậu, thần thiếp ngày đó ở trên đại điện đã gặp qua Uyển Nhi muội muội tài múa siêu quần, vung ra tay áo liền làm khuê tú hai bên thất sắc, cho dù thần thiếp cũng tự thẹn không bằng. Hôm nay nhìn thấy, Uyển Nhi muội muội nhu thuận nhu nhược, kính cẩn bắt lí, để hoàng thượng nạp làm phi là đại hoan hỉ đâu!" Hoàng hậu dứt lời, đứng dậy nắm tay nàng vô cùng thân thiết, ánh mắt ôn hòa, ấm như xuân phong, chính là sâu thẵm trong đồng tử lộ ra một ngọn lửa lãnh liệt.
"A?" Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ là vui mừng hay là bất ngờ không đoán trước. Chính là, trong phút chốc ngẩng đầu này, dưới đáy lòng nàng cảm thấy thực tươi đẹp may mắn vô cùng, đây là một cơ hội, nàng có thể thấy hắn, không cần dè dặt, không có thất lễ. Nàng cẩn thận nhìn đi qua, thân vốn cao hơn hoàng hậu nương nương một đoạn, nhưng vẫn bị mũ phượng lung lay trên tóc nàng làm hoa mắt, không thể thuận lợi nhìn xuyên qua để thấy rõ dung nhan của hắn. Chỉ trong nháy mắt, nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu, lui ra phía sau một bước cúi người quỳ ở một bên. Đây là ở trong cung, đi nhầm một bước sẽ gặp vạn kiếp bất phục (muôn kiếp không trở lại được). Trong cung này, sao có thể cho nàng nói ra một chút chủ kiến của bản thân?
"Uyển Nhi có ý kiến gì không?" Thái hậu nghiêm cẩn dò hỏi, trong lời nói đã tương đối lộ ra bất mãn. Ánh mắt lợi hại đảo qua hoàng hậu, nhưng dời đến Lê Uyển Tố quỳ trên đất lại là tràn đầy thương tiếc.
"Thần nữ không dám, thần nữ toàn bộ dựa vào phân phó của Thái hậu." Nàng vội vàng trả lời, thái dương đã là chảy ra rất nhiều mồ hôi.
"Uyển Nhi, ngươi đứng lên." Thái hậu tùy ý khoát tay, đối với của nàng nhu thuận nghe lời, đáy mắt rõ ràng tràn đầy vui mừng.
"Uyển Nhi muội muội, đứng lên đi!" Nói xong liền có hoàng hậu nương nương nhiệt tâm nâng nàng, giống như Linh Nhi tỷ tỷ nắm tay nàng nhẹ nhàng an ủi, đáy lòng nàng vạn phần cảm kích, cũng không dám chối từ, chỉ đứng dậy nhưng trước sau vẫn cúi đầu, không dám có chút buông lỏng.
"Ngươi có chuyện gì đừng ngại nói thẳng!"
Giọng nam tử trầm ổn bình thản. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, người cũng đứng ở vị trí khác trước, nàng có thể thấy hắn rành mạch. Là nam tử xuất sắc sáu năm trước, với người nàng chứng kiến trong mộng giống hệt nhau, kiếm mi lãng mục, khí định thần nhàn, giữa trán một cỗ khí phách tôn quý như có như không, tự nhiên mà có. Quần áo long bào, tuy là không có bạch y phong nhã, nhưng khí độ phi phàm vẫn như nhau.
Hắn có chút buồn cười hành vi của nàng, nàng liền nhìn hắn như vậy, ánh mắt giống như ngọn lửa, lại thoáng như tên trên dây, thẳng tắp đâm vào đáy mắt hắn, có chút trố mắt, có chút ngu dại, có chút đáng yêu. Chỉ là có hơi trực tiếp, muốn nói mà thôi, làm giảm chút thần bí. Thì ra nàng là một nữ tử cực thuần túy như vậy. Hắn cười khẽ: "Ngươi vốn là nữ nhi hoàng thúc, tuy là nhiều năm ••• nhưng vẫn là đường muội trẫm, có lời muốn nói có thể nói thẳng ra, không cần giữ lễ tiết."
Nàng cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vừa ảo não che mạng che mặt, không kịp chải vuốt, vừa nhẹ nhàng cúi người hành lễ, cung kính nói: "Hồi hoàng thượng, mẫu thân sinh khi thần nữ,….sinh thần thần nữ cũng là lúc mẫu thân mất đi." Nàng gằn từng tiếng nói qua, thoáng suy nghĩ rốt cục giọng nói cũng khàn đi: "Thần nữ ••• thì ra người không rõ, từ khi còn bé đã luôn luôn nhận được sủng ái của Thái hậu bá mẫu, lòng cảm kích không nói nên lời, hôn nhân đại sự nguyện Thái hậu bá mẫu làm chủ. Nhưng là, nhiều ngày trước thần nữ chứng kiến A Mã ra đi, hiện tại trong lòng bi thống vạn phần, mà một tháng tang kỳ chưa qua, thần nữ thực sự vô tâm tình ý lo việc nhi nữ tình trường."
"Dạ đúng rồi, mẫu hậu, đều là thần thiếp hồ đồ rồi." Hoàng hậu ảo não, cảm thấy cũng đúng thanh sắc bất động một phen cân nhắc. Trước đó nàng có đề cập, nhan sắc Thái hậu liền tỏ ra không vui rất rõ ràng, nàng tự cho mình bậc thềm đi xuống. Nhưng mà không biết tại sao, Thái hậu rõ ràng thích nha đầu kia như vậy, vì sao lại không vui khi nàng làm phi tử hoàng thượng? Chớ không phải là ••• trong này còn có chút chuyện xưa không muốn người biết. Nghĩ kỹ, nàng liền vô cùng đoan trang hào phóng cười nói: "Thần thiếp đúng là đã quên, một tháng tang kỳ hoàng thúc chưa qua, theo luật lệ vương triều là không thể kết hôn."
"Chính là thế!" Thái hậu oán trách nói: "Ngươi làm hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu địa vị cao quý, nào có thể thất lễ? Cũng thế, Uyển Nhi muội muội ngươi tiến cung hai ngày này, một lòng chỉ lo hầu hạ ta, còn chưa từng đi dạo, ngươi liền mang nàng đến chỗ khác giải giải sầu đi!"
"Dạ mẫu hậu!" "Tạ Thái hậu!"
Hai người trăm miệng một lời nói đi, liền cùng nhau rời đi.
"Đều đứng lên đi!" Hoàng thượng khoát tay, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thái hậu, ôn hòa cười nói: "Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu, không biết mẫu hậu gần đây thân thể có khỏe không?"
"Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại." Thái hậu nhẹ nhàng nói rồi vẫy tay ý bảo mọi người lui ra. Lê Uyển Tố lập tức theo người khác bước đi ra ngoài. Nàng có thể cảm nhận được khẩn trương trong lòng, đây là lần thứ ba nàng có cơ hội thấy hắn. Lần đầu tiên ở trong triều đình, nàng không khỏe té xỉu, lần thứ hai là ở trong cung điện hắn, Chính Dương cung, nàng vì hưng vong bối lặc phủ nên không dám có một chút buông lỏng. Đây là lần thứ ba, chỉ cần nàng giả bộ lơ đãng ngẩng đầu liền có thể thấy rõ mặt hắn, thấy rõ hắn có phải là ca ca kia hay không? Có phải vẫn là đại ca ca ôn hòa mỉm cười ngọc thụ lâm phong kia hay không?
"Uyển Nhi, ngươi ở lại." Thái hậu gọi nàng. Nàng có chút sửng sốt, trong phút chốc không biết làm sao, nên vẫn là ngoan ngoãn xoay người đứng ở một bên. Thái hậu bá mẫu cũng không đồng ý nàng cùng hoàng thượng đối mặt, nhưng hôm nay, thực là không biết vì sao lại?
Trong không khí liền tràn ngập hương vị xấu hổ không rõ, không ngoài gì nàng cụp đầu xuống, còn lại ba người tuy là vẫn duy trì mỉm cười trên mặt, nhưng mỗi người lại có những ý nghĩ đăm chiêu khác nhau.
Thân thể Thái hậu mang bệnh nhẹ vì có giường êm chống đỡ một bên, nên ngồi rất nghiêm chỉnh, mặt mũi hiền lành chỉ nhìn Lê Uyển Tố, giống như là không thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu vậy. Mà trong đáy lòng Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng đã thực rõ ràng, hành động này của Thái hậu chắc chắn là muốn Hoàng thượng nạp nàng, còn về cấp bậc, sợ là không phải mỹ nhân giai lệ nào cũng có thể sánh bằng.
Nhưng mà đồng tử Hoàng thượng giãn ra xẹt qua cốc trà ngắm nhìn Lê Uyển Tố, nói đùa với Thái hậu: "Mẫu hậu đã dùng qua bữa cơm sáng rồi sao? Trong không khí này hoàng nhi ngửi thấy còn lưu lại dư hương đâu?"
"Ừ a, ai gia vừa mới sai người dọn xuống rồi." Tuy không hiểu lời nói Hoàng thượng là ý gì, nhưng Thái hậu vẫn hòa ái cười hỏi: "Nếu như hoàng thượng cùng hoàng hậu còn chưa dùng, thì ở chỗ ai gia dùng đi thôi, cũng đỡ phải hồi Từ Ninh cung thêm phiền toái."
"Được được được, tất nhiên là không thể nào tốt hơn." Hoàng thượng đáp ứng, giọng điệu tươi mát sang sảng, hoàng hậu đứng ở bên cạnh cũng chỉ mỉm cười gật đầu. Khi giọng nói phát ra vẫn tinh tế đánh giá nữ tử yên tĩnh cúi đầu đứng thẳng phía đối diện.
Thái độ kính cẩn thuận theo, mặt mày cẩn thận cúi xuống, tóc dài xỏa vai là búi tóc nữ tử chưa lấy chồng thường xuyên búi, búi tóc cố định bằng một cây trâm bạch ngọc, trước trán có lưu tinh mịn Lưu Hải, càng cảm thấy nhu thuận đáng yêu. Quần áo trắng tinh cùng mạng che mặt trắng trong thuần khiết, nhưng không làm tăng phần xúi quẩy, chỉ làm cho người ta cảm thấy linh hoạt kỳ ảo thánh khiết. Hắn âm thầm có chút nghi hoặc, nữ tử như vậy, như thế nào lại thân mật với mẫu hậu như thế?
Đang suy nghĩ, Thái hậu đã cho người từ phòng bếp nhỏ bưng đồ ăn đến, không tới một nén nhang liền đã dùng xong.
"Mẫu hậu, thần thiếp ngày đó ở trên đại điện đã gặp qua Uyển Nhi muội muội tài múa siêu quần, vung ra tay áo liền làm khuê tú hai bên thất sắc, cho dù thần thiếp cũng tự thẹn không bằng. Hôm nay nhìn thấy, Uyển Nhi muội muội nhu thuận nhu nhược, kính cẩn bắt lí, để hoàng thượng nạp làm phi là đại hoan hỉ đâu!" Hoàng hậu dứt lời, đứng dậy nắm tay nàng vô cùng thân thiết, ánh mắt ôn hòa, ấm như xuân phong, chính là sâu thẵm trong đồng tử lộ ra một ngọn lửa lãnh liệt.
"A?" Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ là vui mừng hay là bất ngờ không đoán trước. Chính là, trong phút chốc ngẩng đầu này, dưới đáy lòng nàng cảm thấy thực tươi đẹp may mắn vô cùng, đây là một cơ hội, nàng có thể thấy hắn, không cần dè dặt, không có thất lễ. Nàng cẩn thận nhìn đi qua, thân vốn cao hơn hoàng hậu nương nương một đoạn, nhưng vẫn bị mũ phượng lung lay trên tóc nàng làm hoa mắt, không thể thuận lợi nhìn xuyên qua để thấy rõ dung nhan của hắn. Chỉ trong nháy mắt, nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu, lui ra phía sau một bước cúi người quỳ ở một bên. Đây là ở trong cung, đi nhầm một bước sẽ gặp vạn kiếp bất phục (muôn kiếp không trở lại được). Trong cung này, sao có thể cho nàng nói ra một chút chủ kiến của bản thân?
"Uyển Nhi có ý kiến gì không?" Thái hậu nghiêm cẩn dò hỏi, trong lời nói đã tương đối lộ ra bất mãn. Ánh mắt lợi hại đảo qua hoàng hậu, nhưng dời đến Lê Uyển Tố quỳ trên đất lại là tràn đầy thương tiếc.
"Thần nữ không dám, thần nữ toàn bộ dựa vào phân phó của Thái hậu." Nàng vội vàng trả lời, thái dương đã là chảy ra rất nhiều mồ hôi.
"Uyển Nhi, ngươi đứng lên." Thái hậu tùy ý khoát tay, đối với của nàng nhu thuận nghe lời, đáy mắt rõ ràng tràn đầy vui mừng.
"Uyển Nhi muội muội, đứng lên đi!" Nói xong liền có hoàng hậu nương nương nhiệt tâm nâng nàng, giống như Linh Nhi tỷ tỷ nắm tay nàng nhẹ nhàng an ủi, đáy lòng nàng vạn phần cảm kích, cũng không dám chối từ, chỉ đứng dậy nhưng trước sau vẫn cúi đầu, không dám có chút buông lỏng.
"Ngươi có chuyện gì đừng ngại nói thẳng!"
Giọng nam tử trầm ổn bình thản. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, người cũng đứng ở vị trí khác trước, nàng có thể thấy hắn rành mạch. Là nam tử xuất sắc sáu năm trước, với người nàng chứng kiến trong mộng giống hệt nhau, kiếm mi lãng mục, khí định thần nhàn, giữa trán một cỗ khí phách tôn quý như có như không, tự nhiên mà có. Quần áo long bào, tuy là không có bạch y phong nhã, nhưng khí độ phi phàm vẫn như nhau.
Hắn có chút buồn cười hành vi của nàng, nàng liền nhìn hắn như vậy, ánh mắt giống như ngọn lửa, lại thoáng như tên trên dây, thẳng tắp đâm vào đáy mắt hắn, có chút trố mắt, có chút ngu dại, có chút đáng yêu. Chỉ là có hơi trực tiếp, muốn nói mà thôi, làm giảm chút thần bí. Thì ra nàng là một nữ tử cực thuần túy như vậy. Hắn cười khẽ: "Ngươi vốn là nữ nhi hoàng thúc, tuy là nhiều năm ••• nhưng vẫn là đường muội trẫm, có lời muốn nói có thể nói thẳng ra, không cần giữ lễ tiết."
Nàng cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vừa ảo não che mạng che mặt, không kịp chải vuốt, vừa nhẹ nhàng cúi người hành lễ, cung kính nói: "Hồi hoàng thượng, mẫu thân sinh khi thần nữ,….sinh thần thần nữ cũng là lúc mẫu thân mất đi." Nàng gằn từng tiếng nói qua, thoáng suy nghĩ rốt cục giọng nói cũng khàn đi: "Thần nữ ••• thì ra người không rõ, từ khi còn bé đã luôn luôn nhận được sủng ái của Thái hậu bá mẫu, lòng cảm kích không nói nên lời, hôn nhân đại sự nguyện Thái hậu bá mẫu làm chủ. Nhưng là, nhiều ngày trước thần nữ chứng kiến A Mã ra đi, hiện tại trong lòng bi thống vạn phần, mà một tháng tang kỳ chưa qua, thần nữ thực sự vô tâm tình ý lo việc nhi nữ tình trường."
"Dạ đúng rồi, mẫu hậu, đều là thần thiếp hồ đồ rồi." Hoàng hậu ảo não, cảm thấy cũng đúng thanh sắc bất động một phen cân nhắc. Trước đó nàng có đề cập, nhan sắc Thái hậu liền tỏ ra không vui rất rõ ràng, nàng tự cho mình bậc thềm đi xuống. Nhưng mà không biết tại sao, Thái hậu rõ ràng thích nha đầu kia như vậy, vì sao lại không vui khi nàng làm phi tử hoàng thượng? Chớ không phải là ••• trong này còn có chút chuyện xưa không muốn người biết. Nghĩ kỹ, nàng liền vô cùng đoan trang hào phóng cười nói: "Thần thiếp đúng là đã quên, một tháng tang kỳ hoàng thúc chưa qua, theo luật lệ vương triều là không thể kết hôn."
"Chính là thế!" Thái hậu oán trách nói: "Ngươi làm hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu địa vị cao quý, nào có thể thất lễ? Cũng thế, Uyển Nhi muội muội ngươi tiến cung hai ngày này, một lòng chỉ lo hầu hạ ta, còn chưa từng đi dạo, ngươi liền mang nàng đến chỗ khác giải giải sầu đi!"
"Dạ mẫu hậu!" "Tạ Thái hậu!"
Hai người trăm miệng một lời nói đi, liền cùng nhau rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook