Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa
-
Chương 8: Tiên tử nhân gian
"Mau mau nhìn kìa, Lăng Chân muốn khiêu vũ!"
Tống Chiêu là người đầu tiên nhìn thấy Lăng Chân đứng trong sàn nhảy nên vội vàng gọi bạn bè tới xem.
"Con mẹ nó, thật sự là cô ta!"
Bọn người Đinh Trạch vì muốn xem náo nhiệt nên đi tới bên trong đám người, còn nhường vị trí tốt nhất cho Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di.
Đúng là ở nơi có tiếng nhạc, Lăng Chân vẫn phải biểu hiện mình. Mặc dù khoảng thời gian gần đây cô đều rất an phận, nhưng nhìn xem, khi vừa có cơ hội thì cô vẫn không kiềm chế được!
Tất cả mọi người ôm lấy tâm tư chế giễu, dù sao bọn họ cũng biết Lăng Chân không có khiếu khiêu vũ... Nếu có thì trước kia đã sớm biểu diễn trước mặt anh Ngôn vô số lần rồi!
Huống chi khúc nhạc cổ cầm này du du dương dương, ngay cả tiết tấu cũng không tìm ra thì có thể nhảy tốt mới là lạ.
Cô gái đứng yên trong sàn nhảy mấy giây, sau đó chậm rãi cúi người, bỏ giày cao gót, đôi chân trắng nõn giẫm lên đá cẩm thạch có hoa văn trên sàn nhà.
Bọn người Thẩm Ngôn Sơ nhìn cô là xem náo nhiệt, những người xa lạ khác nhìn cô bởi vì cô vô cùng xinh đẹp.
Nhưng giống như thế, cũng không ai muốn cô nhảy cả, mọi người chỉ mượn cơ hội này xích lại gần nói chuyện phiếm, đợi chút nữa bài này kết thúc có thể tham gia vào giai điệu náo nhiệt.
Đúng lúc này, tiếng đàn phát ra âm thanh réo rắt thanh âm rung động, cô gái mặc váy đỏ chuyển động trong sàn nhảy!
Cô nhón mũi chân, chậm rãi lướt qua một vòng, hai cánh tay mềm dẻo như lụa, chậm rãi nâng lên không trung.
Đinh Trạch tùy ý nhìn lướt qua, đột nhiên cảm giác có điều gì là lạ, sao cô nhìn thấy giống như thật thế?
Cô lại nhìn qua Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di ở bên cạnh, vậy mà bọn họ đều nhìn Lăng Chân rất chăm chú.
Người trong đại sảnh dần yên tĩnh trở lại.
Theo động tác cánh tay của Lăng Chân, nếp gấp tay áo màu đỏ sậm rủ xuống khẽ động, ngay sau đó cô ngẩng cằm lên, hai cánh tay lúc lên lúc xuống tạo thành một vòng tròn trôi chảy trong không trung, sau đó không hề dừng lại mà nhảy dạng chân một cái.
Hai chân thon dài trắng nõn dạng ra, váy áo đỏ sẫm của cô lướt nhẹ, trong giây phút cô tung người bay lên thì tất cả mọi người vô thức nín thở.
Sau đó mũi chân chạm đất, vững đến mức không có một tiếng vang.
Đám người kinh ngạc ba giây, sau đó mới bùng lên tiếng khen hay rất to!
Chỉ vỏn vẹn hai động tác lại như nước chảy mây trôi, tự nhiên vốn có. Giờ phút này, ánh mắt từ bốn phương tám hướng trong đại sảnh đều bị cô gái mặc váy đỏ như thần tiên này hấp dẫn.
Lăng Huyên ẩn trong đám người, kinh sợ mà trừng mắt muốn nứt ra.
Làm sao có thể?
Lăng Chân học khiêu vũ từ lúc nào? Chẳng lẽ cô ta biết trước có buổi dạ hội này cho nên đã chuẩn bị từ sớm?
Lăng Huyên kéo váy của mình, gần như muốn xé rách chiếc váy.
Cô nhìn chăm chăm vào Lăng Chân, trong lòng cầu nguyện: Nhảy sai đi! Nhảy sai đi! Để cô ta ngã xuống đi!"
Nhưng khúc nhạc cổ lại càng trong trẻo, Lăng Chân gần như đắm chìm trong khúc nhạc đó, tâm tình càng lúc càng tốt.
Cô lui chân lại xoay người khiến cho người ta hoa mắt, sau đó cúi người giương cánh, những động tác yêu cầu phức tạp kia cô làm vô cùng nhẹ nhàng. Đôi mắt của cô gái xinh đẹp tỏa sáng, vẻ mặt tập trung, cả người như lông hồng nhẹ nhàng xinh đẹp.
Cuối cùng, cô ngửa người ra sau thật xinh đẹp rồi kết thúc điệu nhảy, hai mắt nhìn về phía phương xa mông lung.
Trong giây phút đó, trong lòng tất cả người xem dâng lên một ý nghĩ...
Cô là tiên tử thất lạc trong nhân gian.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt kéo dài đến tận một phút.
Ở đây, tất cả những người biết Lăng Chân đều có vẻ mặt khác nhau. Đinh Trạch có vẻ mặt "Con mẹ nó", quay đầu nhìn anh Ngôn. Vậy mà cô lại nhìn ra vẻ "Bất ngờ" trong mắt anh, trong lòng càng chửi con mẹ nó.
Giản Ôn Di cũng tỏ ra chấn động, nhưng trong lúc khiếp sợ lại có thêm sự bất an.
Phải biết, cô thử sức nhân vật nữ hai có rất nhiều vũ đạo, nếu như bị đạo diễn và nhà sản xuất nhìn thấy.
Lăng Chân không đứng lại trong sàn nhảy, cô mang giày xong thì đi về phía đám người. Lúc cô đi ngang qua Lăng Huyên thì cô khẽ vỗ bàn tay cô ta, cười cười: "Tôi nói rồi, tôi không cần chị chỉ dạy."
Vừa rồi Lăng Huyên nhảy rất tệ, lúc này lại bị cô đâm trúng chỗ đau, tâm trạng cũng sụp đổ.
Lăng Chân nói xong câu này thì đi thẳng về một phía, cô vừa đi đến đầu bậc thang đã bị Cố Duy chạy tới ngăn lại.
Trong mắt của anh ta lóe lên vẻ kinh ngạc, mở miệng nói: "Xin hỏi cô là tiên nữ sao?"
Lăng Chân nghĩ thầm, tôi thật sự là tiên được chứ?
"Tôi nhìn đến ngây người, thật sự quá đẹp." Cố Duy tỏ ra rất hứng thú với cô. "Chúng ta chính thức làm quen một chút được không?"
Lăng Chân đành phải trao đổi Wechat với anh ta, sau đó cô tìm cớ bỏ mặc anh ta mà đi lên lầu.
Vừa rồi khi cô nhảy lên lần đầu thì cô đã thấy Ngụy Tỷ đang ở lầu hai đang nhìn cô.
Cô không ngờ Ngụy Tỷ vẫn tới, trong giây phút đó cơ hơi sợ hãi. Trong đại sảnh có quá nhiều người muốn bị boss ngược, cô rất lo lắng có người không hiểu chuyện mà chủ động đi lên gặp họa.
Lăng Chân vừa xuất hiện ở bậc thang đầu tiên lầu hai, Triệu Ngạn lại bắt đầu "Mẹ ơi"
Anh ta không thể nói như những người khác, đành phải nói với ông chủ: "Mẹ ơi mẹ ơi, đây chẳng phải là tiểu tiên nữ khiêu vũ sao!"
Ngụy Tỷ ôm cánh tay, trong mắt có chút sốt ruột.
"Mẹ ơi mẹ ơi! Tiểu tiên nữ đi lên kìa!" Triệu Ngạn hơi bối rối. "Cô ấy đến đây! Cô ấy đi về phía chúng ta!"
Lăng Chân vừa đi đến gần vừa quan sát vẻ mặt của Ngụy Tỷ, nhìn thấy dáng vẻ hơi bực bội của anh thì lại càng cẩn thận dè dặt hơn.
Cô cứ chậm rãi như thế, cuối cùng đi đến trước mặt Ngụy Tỷ, khẽ nói: "Sao anh lại tới đây?"
Bây giờ khác với lúc nãy, người khác vì cô đứng cùng với Cố Duy mới nhìn cô, mà bây giờ sau khi cô khẽ múa thì cô mặc chiếc váy đỏ đã trở thành tiêu điểm.
Có đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn ngắm, ghen tỵ nhìn vào thân người mỏng manh của cô, nhưng cô vẫn đứng trước mặt Ngụy Tỷ.
Lúc khiêu vũ cô là tiên tử trên đám mấy.
Lúc kết thúc cô lại xuống trần đi về bên cạnh anh.
Không hiểu thế nào trong lòng Ngụy Tỷ lại bị suy nghĩ kì quái này trấn an.
Triệu Ngạn vò đầu bứt tai muốn làm quen với tiên nữ nên xen vào nói: "Ngụy tổng, hai người biết nhau sao? Đây là ai thế?"
Ngụy Tỷ liếc nhìn anh ta một cái, nói ba chữ.
Triệu Ngạn trợn tròn mắt, trong lòng dâng lên hai chữ "Mẹ ơi" cực lớn.
Lăng Chân cười thân thiện với anh ta, lại hỏi Ngụy Tỷ: "Mới tới à? Không gặp phải chuyện gì phiền chán chứ?"
"Có." Ngụy Tỷ mở miệng.
Trong lòng Lăng Chân căng thẳng: "Chuyện... Chuyện gì thế?"
Ngụy Tỷ: "Có cô gái đến mời rượu."
Lăng Chân không cần nghĩ cũng biết là ai, không ngờ đêm nay cô ta hành động sai một lần lại thêm một lần.
Lúc này Triệu Ngạn đã bình tĩnh lại, nghiêm chỉnh nghĩ về thân phận của mình, lại nói với chị dâu mới gặp mặt: "Ngụy tổng của chúng tôi ngoại trừ chị dâu ra thì không hề gần nữ sắc! Vừa rồi có cô gái xinh đẹp... Đương nhiên không xinh đẹp như chị dâu... Tới mời rượu. Ngụy tổng đã bảo cô ta cút thẳng ha ha ha!"
Lúc này Lăng Chân mới chú ý anh ta gọi Ngụy Tỷ là Ngụy tổng, nhưng mà cô không hỏi nhiều, lễ phép cười cười rồi quay đầu Ngụy Tỷ: "Hai người quen nhau sao? Vì sao cô ta lại mời rượu anh?"
Ngụy Tỷ có vẻ giễu cợt: "Cô ta rảnh rỗi."
Lăng Chân: "..."
Nói cũng không sai.
Bây giờ Ngụy Tỷ tới, nhưng nhân vật phản diện và nam chính còn chưa biết nhau, nhưng trong trường hợp bọn họ gặp nhau thì Lăng Chân vẫn luôn cảm thấy bất an. Vì thế cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, Ngụy Tỷ: "Chúng ta về nhà không? Chỗ này không có thức ăn ngon."
Ngụy Tỷ cụp mi mắt xuống, hơi cong môi: "Ừm, về nhà."
Triệu Ngạn ở một bên: "..."
Đi thôi, dù sao từ đầu tới đuôi cũng không có chuyện của mình.
Lăng Chân ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Ngụy Tỷ, cùng nhau đi về phía lầu một muốn rời khỏi bữa tiệc bằng cửa sau.
Nhưng mới đi đến giữa hai lầu thì đột nhiên có một người đi ra từ góc rẽ.
Triệu Ngạn bị giật mình: "Thứ gì thế!"
Lăng Chân tập trung nhìn vào, lại là Lăng Huyên.
Cô ta đã bị ghen ghét làm cho váng đầu, vẻ mặt gần như mất khống chế. Khi cô ta nhìn thấy Ngụy Tỷ và Lăng Chân đứng cạnh nhau thì nở một nụ cười quái lại: "Đi vội như thế sao?"
Lăng Chân trèo lên cây to như Ngụy Tỷ thì muốn bỏ Thẩm Ngôn Sơ, xem như không có chuyện gì xảy ra, sao có chuyện dễ dàng như thế?
Gần như Lăng Chân lập tức đoán trúng tâm tư của cô ta, quả nhiên câu tiếp theo Lăng Huyên chanh chua nói:
"Có phải em rất sợ để chồng em biết những chuyện hư hỏng của em không!"
Tống Chiêu là người đầu tiên nhìn thấy Lăng Chân đứng trong sàn nhảy nên vội vàng gọi bạn bè tới xem.
"Con mẹ nó, thật sự là cô ta!"
Bọn người Đinh Trạch vì muốn xem náo nhiệt nên đi tới bên trong đám người, còn nhường vị trí tốt nhất cho Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di.
Đúng là ở nơi có tiếng nhạc, Lăng Chân vẫn phải biểu hiện mình. Mặc dù khoảng thời gian gần đây cô đều rất an phận, nhưng nhìn xem, khi vừa có cơ hội thì cô vẫn không kiềm chế được!
Tất cả mọi người ôm lấy tâm tư chế giễu, dù sao bọn họ cũng biết Lăng Chân không có khiếu khiêu vũ... Nếu có thì trước kia đã sớm biểu diễn trước mặt anh Ngôn vô số lần rồi!
Huống chi khúc nhạc cổ cầm này du du dương dương, ngay cả tiết tấu cũng không tìm ra thì có thể nhảy tốt mới là lạ.
Cô gái đứng yên trong sàn nhảy mấy giây, sau đó chậm rãi cúi người, bỏ giày cao gót, đôi chân trắng nõn giẫm lên đá cẩm thạch có hoa văn trên sàn nhà.
Bọn người Thẩm Ngôn Sơ nhìn cô là xem náo nhiệt, những người xa lạ khác nhìn cô bởi vì cô vô cùng xinh đẹp.
Nhưng giống như thế, cũng không ai muốn cô nhảy cả, mọi người chỉ mượn cơ hội này xích lại gần nói chuyện phiếm, đợi chút nữa bài này kết thúc có thể tham gia vào giai điệu náo nhiệt.
Đúng lúc này, tiếng đàn phát ra âm thanh réo rắt thanh âm rung động, cô gái mặc váy đỏ chuyển động trong sàn nhảy!
Cô nhón mũi chân, chậm rãi lướt qua một vòng, hai cánh tay mềm dẻo như lụa, chậm rãi nâng lên không trung.
Đinh Trạch tùy ý nhìn lướt qua, đột nhiên cảm giác có điều gì là lạ, sao cô nhìn thấy giống như thật thế?
Cô lại nhìn qua Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di ở bên cạnh, vậy mà bọn họ đều nhìn Lăng Chân rất chăm chú.
Người trong đại sảnh dần yên tĩnh trở lại.
Theo động tác cánh tay của Lăng Chân, nếp gấp tay áo màu đỏ sậm rủ xuống khẽ động, ngay sau đó cô ngẩng cằm lên, hai cánh tay lúc lên lúc xuống tạo thành một vòng tròn trôi chảy trong không trung, sau đó không hề dừng lại mà nhảy dạng chân một cái.
Hai chân thon dài trắng nõn dạng ra, váy áo đỏ sẫm của cô lướt nhẹ, trong giây phút cô tung người bay lên thì tất cả mọi người vô thức nín thở.
Sau đó mũi chân chạm đất, vững đến mức không có một tiếng vang.
Đám người kinh ngạc ba giây, sau đó mới bùng lên tiếng khen hay rất to!
Chỉ vỏn vẹn hai động tác lại như nước chảy mây trôi, tự nhiên vốn có. Giờ phút này, ánh mắt từ bốn phương tám hướng trong đại sảnh đều bị cô gái mặc váy đỏ như thần tiên này hấp dẫn.
Lăng Huyên ẩn trong đám người, kinh sợ mà trừng mắt muốn nứt ra.
Làm sao có thể?
Lăng Chân học khiêu vũ từ lúc nào? Chẳng lẽ cô ta biết trước có buổi dạ hội này cho nên đã chuẩn bị từ sớm?
Lăng Huyên kéo váy của mình, gần như muốn xé rách chiếc váy.
Cô nhìn chăm chăm vào Lăng Chân, trong lòng cầu nguyện: Nhảy sai đi! Nhảy sai đi! Để cô ta ngã xuống đi!"
Nhưng khúc nhạc cổ lại càng trong trẻo, Lăng Chân gần như đắm chìm trong khúc nhạc đó, tâm tình càng lúc càng tốt.
Cô lui chân lại xoay người khiến cho người ta hoa mắt, sau đó cúi người giương cánh, những động tác yêu cầu phức tạp kia cô làm vô cùng nhẹ nhàng. Đôi mắt của cô gái xinh đẹp tỏa sáng, vẻ mặt tập trung, cả người như lông hồng nhẹ nhàng xinh đẹp.
Cuối cùng, cô ngửa người ra sau thật xinh đẹp rồi kết thúc điệu nhảy, hai mắt nhìn về phía phương xa mông lung.
Trong giây phút đó, trong lòng tất cả người xem dâng lên một ý nghĩ...
Cô là tiên tử thất lạc trong nhân gian.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt kéo dài đến tận một phút.
Ở đây, tất cả những người biết Lăng Chân đều có vẻ mặt khác nhau. Đinh Trạch có vẻ mặt "Con mẹ nó", quay đầu nhìn anh Ngôn. Vậy mà cô lại nhìn ra vẻ "Bất ngờ" trong mắt anh, trong lòng càng chửi con mẹ nó.
Giản Ôn Di cũng tỏ ra chấn động, nhưng trong lúc khiếp sợ lại có thêm sự bất an.
Phải biết, cô thử sức nhân vật nữ hai có rất nhiều vũ đạo, nếu như bị đạo diễn và nhà sản xuất nhìn thấy.
Lăng Chân không đứng lại trong sàn nhảy, cô mang giày xong thì đi về phía đám người. Lúc cô đi ngang qua Lăng Huyên thì cô khẽ vỗ bàn tay cô ta, cười cười: "Tôi nói rồi, tôi không cần chị chỉ dạy."
Vừa rồi Lăng Huyên nhảy rất tệ, lúc này lại bị cô đâm trúng chỗ đau, tâm trạng cũng sụp đổ.
Lăng Chân nói xong câu này thì đi thẳng về một phía, cô vừa đi đến đầu bậc thang đã bị Cố Duy chạy tới ngăn lại.
Trong mắt của anh ta lóe lên vẻ kinh ngạc, mở miệng nói: "Xin hỏi cô là tiên nữ sao?"
Lăng Chân nghĩ thầm, tôi thật sự là tiên được chứ?
"Tôi nhìn đến ngây người, thật sự quá đẹp." Cố Duy tỏ ra rất hứng thú với cô. "Chúng ta chính thức làm quen một chút được không?"
Lăng Chân đành phải trao đổi Wechat với anh ta, sau đó cô tìm cớ bỏ mặc anh ta mà đi lên lầu.
Vừa rồi khi cô nhảy lên lần đầu thì cô đã thấy Ngụy Tỷ đang ở lầu hai đang nhìn cô.
Cô không ngờ Ngụy Tỷ vẫn tới, trong giây phút đó cơ hơi sợ hãi. Trong đại sảnh có quá nhiều người muốn bị boss ngược, cô rất lo lắng có người không hiểu chuyện mà chủ động đi lên gặp họa.
Lăng Chân vừa xuất hiện ở bậc thang đầu tiên lầu hai, Triệu Ngạn lại bắt đầu "Mẹ ơi"
Anh ta không thể nói như những người khác, đành phải nói với ông chủ: "Mẹ ơi mẹ ơi, đây chẳng phải là tiểu tiên nữ khiêu vũ sao!"
Ngụy Tỷ ôm cánh tay, trong mắt có chút sốt ruột.
"Mẹ ơi mẹ ơi! Tiểu tiên nữ đi lên kìa!" Triệu Ngạn hơi bối rối. "Cô ấy đến đây! Cô ấy đi về phía chúng ta!"
Lăng Chân vừa đi đến gần vừa quan sát vẻ mặt của Ngụy Tỷ, nhìn thấy dáng vẻ hơi bực bội của anh thì lại càng cẩn thận dè dặt hơn.
Cô cứ chậm rãi như thế, cuối cùng đi đến trước mặt Ngụy Tỷ, khẽ nói: "Sao anh lại tới đây?"
Bây giờ khác với lúc nãy, người khác vì cô đứng cùng với Cố Duy mới nhìn cô, mà bây giờ sau khi cô khẽ múa thì cô mặc chiếc váy đỏ đã trở thành tiêu điểm.
Có đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn ngắm, ghen tỵ nhìn vào thân người mỏng manh của cô, nhưng cô vẫn đứng trước mặt Ngụy Tỷ.
Lúc khiêu vũ cô là tiên tử trên đám mấy.
Lúc kết thúc cô lại xuống trần đi về bên cạnh anh.
Không hiểu thế nào trong lòng Ngụy Tỷ lại bị suy nghĩ kì quái này trấn an.
Triệu Ngạn vò đầu bứt tai muốn làm quen với tiên nữ nên xen vào nói: "Ngụy tổng, hai người biết nhau sao? Đây là ai thế?"
Ngụy Tỷ liếc nhìn anh ta một cái, nói ba chữ.
Triệu Ngạn trợn tròn mắt, trong lòng dâng lên hai chữ "Mẹ ơi" cực lớn.
Lăng Chân cười thân thiện với anh ta, lại hỏi Ngụy Tỷ: "Mới tới à? Không gặp phải chuyện gì phiền chán chứ?"
"Có." Ngụy Tỷ mở miệng.
Trong lòng Lăng Chân căng thẳng: "Chuyện... Chuyện gì thế?"
Ngụy Tỷ: "Có cô gái đến mời rượu."
Lăng Chân không cần nghĩ cũng biết là ai, không ngờ đêm nay cô ta hành động sai một lần lại thêm một lần.
Lúc này Triệu Ngạn đã bình tĩnh lại, nghiêm chỉnh nghĩ về thân phận của mình, lại nói với chị dâu mới gặp mặt: "Ngụy tổng của chúng tôi ngoại trừ chị dâu ra thì không hề gần nữ sắc! Vừa rồi có cô gái xinh đẹp... Đương nhiên không xinh đẹp như chị dâu... Tới mời rượu. Ngụy tổng đã bảo cô ta cút thẳng ha ha ha!"
Lúc này Lăng Chân mới chú ý anh ta gọi Ngụy Tỷ là Ngụy tổng, nhưng mà cô không hỏi nhiều, lễ phép cười cười rồi quay đầu Ngụy Tỷ: "Hai người quen nhau sao? Vì sao cô ta lại mời rượu anh?"
Ngụy Tỷ có vẻ giễu cợt: "Cô ta rảnh rỗi."
Lăng Chân: "..."
Nói cũng không sai.
Bây giờ Ngụy Tỷ tới, nhưng nhân vật phản diện và nam chính còn chưa biết nhau, nhưng trong trường hợp bọn họ gặp nhau thì Lăng Chân vẫn luôn cảm thấy bất an. Vì thế cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, Ngụy Tỷ: "Chúng ta về nhà không? Chỗ này không có thức ăn ngon."
Ngụy Tỷ cụp mi mắt xuống, hơi cong môi: "Ừm, về nhà."
Triệu Ngạn ở một bên: "..."
Đi thôi, dù sao từ đầu tới đuôi cũng không có chuyện của mình.
Lăng Chân ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Ngụy Tỷ, cùng nhau đi về phía lầu một muốn rời khỏi bữa tiệc bằng cửa sau.
Nhưng mới đi đến giữa hai lầu thì đột nhiên có một người đi ra từ góc rẽ.
Triệu Ngạn bị giật mình: "Thứ gì thế!"
Lăng Chân tập trung nhìn vào, lại là Lăng Huyên.
Cô ta đã bị ghen ghét làm cho váng đầu, vẻ mặt gần như mất khống chế. Khi cô ta nhìn thấy Ngụy Tỷ và Lăng Chân đứng cạnh nhau thì nở một nụ cười quái lại: "Đi vội như thế sao?"
Lăng Chân trèo lên cây to như Ngụy Tỷ thì muốn bỏ Thẩm Ngôn Sơ, xem như không có chuyện gì xảy ra, sao có chuyện dễ dàng như thế?
Gần như Lăng Chân lập tức đoán trúng tâm tư của cô ta, quả nhiên câu tiếp theo Lăng Huyên chanh chua nói:
"Có phải em rất sợ để chồng em biết những chuyện hư hỏng của em không!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook