Trong buổi tiệc rượu này có một mánh lới rất quan trọng, đó là chủ đề của nó. Vì để hợp bầu không khí <<Tiên Vấn>> cũng như khơi dậy sự thảo luận của mọi người nên chủ đề chính của buổi tiệc là "Tiên". Trong thư mời, vì muốn nhà đầu tư và nhà sản xuất chú ý, các diễn viên đều vắt hết óc để ăn mặc và trang điểm khác người.

Đương nhiên trong đó nam nữ chủ là nổi bật nhất. Giản Ôn Di mặc váy sa trắng thuần được khen ngợi, mà Thẩm Ngôn Sơ lại mặc đồ trắng, mặt như ngọc khắc thành, vô cùng tiên khí, khiến cho nguyên chủ bị mê hoặc không ngừng.

Lăng Chân cũng có chút ấn tượng với cách ăn mặc của nguyên chủ bởi vì tác giả ra tay độc ác, miêu tả vô cùng khoa trương. Cô vì muốn hiện ra chữ "Tiên" mà đeo một đôi cánh lông vũ ở sau lưng, trong bữa tiệc như một con thiêu thân lớn đi theo bên người Thẩm Ngôn Sơ bay tới bay lui, nhìn khá chướng mắt.

Lăng Chân tưởng tượng hình tượng kia một chút, cảm thấy vô cùng rất mất mặt. Cô không muốn làm người khác chú ý trong bữa tiệc, huống chi đối với cô mà nói thì chủ đề này không cần phải cố chấp làm quá.

Dù sao cô cũng chính là tiên tử mà.

Từ sau khi bị Ngụy Tỷ mắng, mẹ Lăng không còn dám gọi điện thoại quấy rối nữa, ba mươi vạn tệ vẫn còn trong tay Lăng Chân. Cô cũng không keo kiệt,lúc đi dạo phố chọn quần áo thì vô cùng hào phóng.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy Lăng Chân mặc thử váy của cửa hàng mình thì mừng rỡ như đóa hoa. Cô gái này có dáng vẻ như thần tiên, vóc người lại đẹp, thật sự chiếc móc áo hình người, cô ấy đứng trong tiệm một hồi thì lượng khách càng nhiều hơn!

Cuối cùng Lăng Chân chọn một chiếc váy màu đỏ sậm, kiểu dáng cũng không phức tạp nhưng lại ẩn giấu rất nhiều thiết kế tinh xảo. Chiếc váy cổ chữ V nhẹ nhàng làm lộ ra chiếc cổ thiên nga tuyết trắng, dưới ống tay áp gấp nếp phiêu dật rủ xuống để lộ cánh tay và cổ tay tinh tế, chiếc eo ôm sát cực nhỏ. Phía dưới có dáng váy đuôi én tung bay để lộ đôi chân dài thẳng tắp.

Lúc Lăng Chân nhìn vào trong gương thì vô cùng hài lòng, bình thường cô ở nhà ăn mặc quá tùy ý, nếu không phải áo thun rộng thì cũng là áo ngủ ở nhà, đã rất lâu rồi chưa sửa soạn qua. Bây giờ cô đổi cách ăn mặc một chút, thấy người trong kính mắt ngọc mày ngài, tỏa ra tiên khí, ước chừng đã có tám phần nhan sắc của tiên tử Lăng Chân.

Những người đàn ông trong cửa hàng đều nhìn thẳng qua, do dự muốn đi lên trước bắt chuyện, nhưng sau khi tiên nữ nhỏ nhắn kia mua xong thì đã nhanh chóng ung dung rời đi.

Về đến nhà, Lăng Chân trang điểm đơn giản một chút, sau đó mua bữa tối cho Ngụy Tỷ, viết lời nhắn rồi ra khỏi cửa.

Cô không có người quản lý, cũng không có chị em bạn bè, lẻ loi một mình đi đến đại sảnh khách sạn. Nhân viên phục vụ ở cửa đang muốn cản cô lại, nhưng cúi đầu xuống thấy một tiên nữ nhỏ mặc váy đỏ thì kinh ngạc đến cà lăm.

"Cô, cô là diễn viên sao?"

Lăng Chân lấy tin nhắn được mời cho anh ta xem.

Lúc này nhân viên phục vụ mới đỏ mặt mời cô vào sảnh.

Lăng Chân đi vào nhìn qua thì thấy mọi người đã bắt đầu nói chuyện, trong đó có không ít gương mặt quen thuộc. Cô trông thấy mấy anh em của Thẩm Ngôn Sơ, còn Giản Ôn Di và mấy chị em. Không biết từ lúc nào Lăng Huyên đã quen với bọn họ, cô ta mặc lễ phục cao cấp đứng trong nhóm người.

Lăng Chân không muốn gặp bọn họ, vì thế cô đi đến khu vực để thức ăn, cầm một ly rượu mơ chậm rãi uống.

Sau lưng cô có một diễn viên trẻ tám chuyện: "Nghe nói hôm nay ông chủ bên nhà đầu tư không đến..."

"Khánh Tỷ à?" Không đến cũng bình thường, gần như tổng giám đốc của bọn họ không tham gia loại hoạt động này.

"Nhưng mà mặc dù ông chủ bên phía nhà đầu tư không đến thì cũng có nhà sản xuất đến. Hơn nữa Cố Duy và Thẩm Ngôn Sơ đều sẽ tới, ôi nam thần của tôi!"

"Của tôi nữa! Thẩm Ngôn Sơ đóng bộ phim đó tôi xem ba lần rồi! Rất mong chờ..."

"Hừ, tôi lại cảm thấy Cố Duy đẹp trai hơn..."

Hai diễn viên trẻ ở bên cạnh vừa bàn tán vừa đi, Lăng Chân vừa uống rượu ngọt, vừa nhớ lại Cố Duy là ai. Lúc này, trước mặt cô có một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng đi qua.

Dáng vẻ của người đàn ông có vẻ tài hoa anh tuấn, lúc đi lướt qua Lăng Chân đứng trong góc khuất thì nhìn qua một chút, đi thêm mấy bước lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Lăng Chân: "?"

Anh ta nhìn ba giây thì quay đầu lại, đi về phía Lăng Chân, đưa tay ra: "Tiểu tiên nữ, chào cô."

Lăng Chân mờ mịt, thầm nghĩ người này là ai?

Người đàn ông trẻ tuổi cong môi cười: "Tôi là Cố Duy."

... Á, chờ khi người thật xuất hiện trước mắt thì bỗng nhiên Lăng Chân nhớ ra, sau này Cố Duy chính là diễn viên nam chính trong phim <<Tiên Vấn>>. Thẩm Ngôn Sơ đã được chọn từ trước nhưng lại bị ông trùm nhân vật phản diện làm cho mất vai, đổi thành Cố Duy đóng chính, sau khi bộ phim được chiếu thì vô cùng nổi tiếng.

Lăng Chân đưa tay ra bắt tay anh ta: "Chào anh, tôi là Lăng Chân."

Cố Duy nhìn có vẻ rất cởi mở: "Cô cũng muốn thử sức làm diễn viên à? Có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau không? Cô muốn thử vào nhân vật nào?"

Giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng Lăng Chân lại có chút không được tự nhiên.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt xung quanh đang âm thầm nhìn về phía này. Cố Duy là diễn viên đã nổi tiếng, có tác phẩm tiêu biểu, view cũng rất cao, chính là người mà tất cả mọi người muốn kết giao. Ở vị trí của anh ta đương nhiên sẽ bị mọi người chú ý.

Trong đó bao gồm cả chị của cô, Lăng Huyên nhìn kỹ mấy lần mới dám chắc cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ đứng cạnh Cố Duy chính là em gái ruột của cô!

Không chỉ cô phát hiện mà nhóm người Giản Ôn Di cũng phát hiện.

"Lăng Chân quyến rũ Cố Duy từ khi nào thế? Còn nữa, Tưởng Mỹ không tin được kéo người bên cạnh: "... Không phải Lăng Chân phẫu thuật thẩm mỹ chứ?"

Nửa câu sau cô không muốn thừa nhận, nhưng nghe người ta nói thì cũng hiểu rõ.

Không phẫu thuật thẩm mỹ thì sao lại trở nên xinh đẹp như thế?

Lăng Huyên khẽ cắn chặt môi, ra vẻ ung dung mà nói: "Trắng như vậy chắc chắn là phấn lót dày quá thôi!"

Mấy người thi nhau gật đầu hùa theo, đè nghi vấn lại trong đáy lòng. Dù cho phấn trên mặt dày thì chẳng lẽ cả người đều trát phấn sao? Rõ ràng cánh tay chân của Lăng Chân giống như mảnh sứ vỡ vậy...

Ánh mắt của Giản Ôn Di cũng rất phức tạp, nhưng cô vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Ngôn Sơ đi từ ngoài cửa vào, lập tức trên mặt đỏ ửng.

Thẩm Ngôn Sơ vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm của hội trường. Anh ta không chỉ có tướng mạo xuất chúng mà trang phục cũng nổi bật, dịu dàng như công tử.

Đám người lập tức vây lại, Lăng Huyên bị đẩy qua một bên, sắc mặt khó coi. Cô không nhịn được mà muốn đi lườm Lăng Chân, nhưng khi xoay đầu thì lại thấy được một người đàn ông áo đen đứng nơi góc khuất ở đại sảnh lầu hai.

Ánh mắt của Lăng Huyên sáng lên, cô liếc nhìn qua Lăng Chân, lặng lẽ rời khỏi vòng người bao quanh Thẩm Ngôn Sơ mà đi lên lầu hai.

...

Lúc Triệu Ngạn nhận được tin nhắn còn không tin Ngụy Tỷ sẽ đến, chờ đến khi anh tự mình đi đến cửa sau khách sạn đón ông chủ lớn thì anh ta mới thật sự tin.

"Sao anh lại đột nhiên muốn tới?" Triệu Ngạn khó hiểu.

Vẻ mặt của Ngụy Tỷ lạnh nhạt: "Tới dùng cơm."

Triệu Ngạn: "?"

Được thôi, ông trùm tùy tính như thế, anh cũng quen rồi.

Triệu Ngạn dẫn ông chủ lên khu khách quý ở lầu hai, anh nghe dặn dò định bảo khách sạn làm phần cơm cho Ngụy tổng.

Lúc này, Ngụy Tỷ đã đi đến cạnh lan can lầu hai, nhìn từ trên cao xuống lướt một vòng, ánh mắt nhìn vào góc khuất nào đó.

Triệu Ngạn đi đến nhìn theo ánh mắt của anh, lại nhìn Cố Duy đang rất nổi tiếng đang cười nói chuyện với một cô gái mặc váy đỏ. Anh ta "Khụ" một tiếng: "Bây giờ nữ diễn viên đều quá xinh đẹp?"

Ngụy Tỷ nhìn qua bên kia, rủ mi mắt xuống che lại suy nghĩ trong ánh mắt.

Cô vợ nhỏ của anh là một người rất thân thiện.

Nhưng không chỉ thân thiện với một mình anh.

Triệu Ngạn còn đang khen ngợi tiểu tiên nữ mặc váy đỏ khiến cho người ta kinh ngạc không thôi kia, bỗng nhiên lại bị một giọng nói điệu đà cắt ngang...

"Ngụy Tỷ?" Lăng Huyên tỏ vẻ vui mừng, che ngực của mình: "Thật sự là anh sao? Thật đúng lúc gặp anh ở đây."

Ngụy Tỷ thu tầm mắt lại, lạnh lùng nhìn lướt qua cô ta.

Triệu Ngạn cười hì hì: "Ừm, hiếm có cô gái nào tìm Ngụy tổng của chúng tôi, thật sự là cô gái xinh đẹp."

Lăng Huyên nghe anh ta nói hai chữ "Ngụy tổng" thì trong lòng càng ghen ghét Lăng Chân hơn: Vậy mà Ngụy Tỷ còn có công ty riêng?

Cô cười nhạt vuốt mái tóc mình cẩn thận tạo kiểu, nhích lại gần mấy bước: "Đã lâu tôi và Ngụy tổng không gặp nhau, hôm nay vừa đúng lúc có duyên, không bằng..."

Ngụy Tỷ nhíu mày, trong mắt lộ vẻ tàn nhẫn: "Cô là ai?"

Khuôn mặt tươi cười của Lăng Huyên cứng đờ.

Ngụy Tỷ không hề nể mặt Lăng Huyên: "Tôi biết cô à? Cút."

Lúc anh ngang ngược thì Triệu Ngạn cũng không dám nhiều lời, chỉ liền vội vàng đi lên: "Bên này là khu của khách quý, cô gái xinh đẹp, tôi dẫn cô xuống nha..."

Lăng Huyên nhìn gương mắt tuấn tú nhưng lạnh lùng không có nhiệt độ kia, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, ngón tay nắm chặt chiếc váy đắt tiền, cuối  cùng một mình chạy xuống lầu.

Triệu Ngạn khẽ thở ra, đang muốn nói gì đó thì trong đại sảnh khách sạn vang lên tiếng nhạc êm ái.

Vũ hội bắt đầu.

Người quản lý có quen biết thì đều dẫn theo nghệ sĩ của mình đi mở rộng quan hệ, giống như hạt giống tuyển thủ nam chính Thẩm Ngôn Sơ thì càng phải đi qua lại giữa những đạo diễn tiền bối.

Cố Duy cũng bị người quản lý kéo đi, Lăng Chân được tự do lần nữa, cô đi đến trong đám người giữa đại sảnh, nhìn người ta khiêu vũ.

Lúc này khúc dương cầm vang lên rất thích hợp để khiêu vũ, Lăng Chân liếc nhìn một vòng, trông thấy rất nhiều nữ diễn viên đều đang kích động, trong đó bao gồm cả chị của cô.

Lúc này tất cả những ông lớn đều ở đây, nếu có thể dùng điệu nhảy mà gây nên sự chú ý của người nào đó thì lúc thử vai sau này cũng có chuyện để nói. Không bao lâu sau, Giản Ôn Di nâng váy lụa trắng đi đến giữa sàn nhảy, nhảy với Thẩm Ngôn Sơ một bài.

Soái ca mỹ nữ vô cùng đẹp mắt, người xung quanh đều đang vỗ tay.

Lăng Huyên đã sớm biết có vũ hội, cho nên cô đã chuẩn bị khiêu vũ rất lâu, nhưng Giản Ôn Di đẹp hơn cô, cô đành phải chờ Giản Ôn Di nhảy xong.

Mãi mới đến lúc hai người nhảy xong, Lăng Huyên vội vàng đứng giữa sàn nhảy mà nhảy một điệu chuyên nghiệp.

ai ngờ bỗng nhiên khúc dương cầm êm ái kết thúc, biến thành một điệu Valse nồng nhiệt!

Trong phút chốc Lăng Huyên ngẩn ra.

Nhưng cô đứng ở chính giữa, dưới ánh đèn thủy tinh có mọi người đang tập trung nhìn, cô lại cứng đờ như tượng gỗ.

Thậm chí cô nghe được đám chị em Giản Ôn Di đang cười cô!

Sắc mặt Lăng Huyên đỏ bừng. Rất nhanh sau đó có cô gái trẻ tuổi chủ động ra sàn nhảy, cô nhảy lung tung mấy lần rồi hốt hoảng rời khỏi.

Lăng Chân ở một bên cảm thấy thú vị.

Lúc ở tiên giới cô thích nhất là ca múa, nhưng mà động tác của cô vô cùng phức tạp yêu cầu rất cao, so với điệu nhảy nhẹ nhàng đơn giản ở hiện đại mà nói thì hơi quá mức long trọng.

Lăng Huyên bị mất mặt, không biết chui đi đâu. Trong đại sảnh không khí nhẹ nhàng, nhạc đệm từ điệu Valse lại chuyển thành nhạc hip hop lưu hành đương thời, cũng có những chàng trai trẻ vào nhảy Hip hop.

Tiếp theo lại đổi qua khúc dương cầm, sau đó âm nhạc thay đổi, biến thành cổ cầm du dương uyển chuyển.

Cao sơn lưu thủy là loại cao siêu ít người hiểu, tất cả mọi người đều là trình độ vũ đạo cấp bậc xã giao, dù sao cũng không bằng nghệ sĩ múa cổ điển chuyên nghiệp. Khi khúc nhạc cổ trang nhã này vừa vang lên thì trong sàn nhảy lập tức trống rỗng.

Mọi người trò chuyện với người bên cạnh, đều đang đợi khúc nhạc đệm thích hợp tiếp theo.

Lăng Chân dựa theo tiết tấu nhẹ nhàng mà lắc đầu, đúng lúc này thì bỗng nhiên sau lưng cô bị người ta đẩy mạnh một cái.

Cô không hề đề phòng nên bị đẩy lên giữa sàn nhảy!

Người không hiểu tình hình thì nghĩ rằng cô muốn khiêu chiến khúc nhạc khó thế nên thi nhau vỗ tay khen hay.

Triệu Ngạn đứng trên lầu hai, thấy cảnh này lập tức gọi Ngụy Tỷ: "Ngụy tổng! Tiểu mỹ nhân muốn khiêu vũ!"

Lăng Huyên lặng lẽ lui về sau đám người, xung quanh không ai phát hiện ra cô đẩy.

Sao cô có thể để một mình mình mất mặt! Như thế tất cả mọi người sẽ nhớ rõ cô bị mất mặt!

Lăng Huyên ghen ghét mà nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Lăng Chân, trong lòng dâng lên vẻ vui mừng. Từ nhỏ tứ chi của Lăng Chân không cân đối, đừng nói là khiêu vũ, mà ngay cả phát thanh truyền hình cũng làm rất khó coi!

Cũng đúng lúc để cho đám người Ngụy Tỷ, Thẩm Ngôn Sơ nhìn một chút, dù cho gương mặt trở nên xinh đẹp thì cô ta vẫn là vịt con xấu xí vụng về, không thể biến thành thiên nga trắng!

Trong tiếng reo hò cổ vũ, Lăng Chân đứng vững trong sàn nhảy.

Không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai làm.

Cô thở dài.

Sao cô lại sợ khiêu vũ chứ?

Lăng Chân chậm rãi xoay người, cởi giày cao gót ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương