Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 31: Không mở nắp làm sao biết trong chai có gì
“Anh thật sự là Đông Phương Tín?” Biết rõ hỏi như vậy thật là nhảm, Thích Nghi vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.
Đông Phương Tín gật đầu làm như đương nhiên.
Thích Nghi nắm chặt quả đấm: “Anh cố ý?”
“Hả?” Người đàn ông nhíu mày.
“Anh cho người tìm tôi.” Sống lưng Thích Nghi thẳng tắp, mắt lạnh nhìn hắn: “Anh điều tra tôi?”
“Trần tiểu thư có bí mật gì không thể để người khác biết hay sao?” Đông Phương Tín cười nhạo một tiếng: “Hay là, cô không thích để cho nghệ sĩ dưới cờ của mình nổi tiếng.”
“Tôi đương nhiên hy vọng Nara có thể nổi tiếng……..Không đúng, tại sao tôi phải nói cho anh vấn đề của tôi, sao lại kéo đề tài câu chuyện đến Nara rồi?” Thiếu chút nữa là để tên đàn ông này nói lảng sang chuyện khác, Thích Nghi ão não trừng anh ta: “Đông Phương Tín, anh nói rõ mục đích của mình đi!”
Đông Phương Tín nhìn kỹ Thích Nghi một hồi lâu, mới lạnh lùng vừa cười vừa nói: “Nếu như Trần tiểu thư cho rằng tôi muốn hợp tác với cô là có mục đích khác, vậy có thể đi ngay bây giờ.”
Ngón tay anh ta chỉ về hướng cánh cửa duy nhất nói: “Cửa ở chỗ đó.”
Không biết bởi vì khí thế vô cùng mạnh mẽ của anh ta, hay là từ ánh mắt anh ta không thể nhìn ra một chút tính toán nào, Thích Nghi chợt cảm thấy mình có chút đuối lý.
Đứng ở lập trường cá nhân, cô cùng Đông Phương Tín hợp tác quả thật có nhiều chỗ tốt; trong trường hợp đó, về công, bọn họ là lần đầu tiên hợp tác, huống chi, mới đầu là cô liên lạc với người của công ty truyền thông Đông Phương Châu trước------
Nhưng đối tượng hợp tác lại là Đông Phương Tín, dù sao cô vẫn cảm thấy không yên tâm…..
Không thấy Thích Nghi có bất kì hành động nào, Đông Phương Tín cười giễu cợt: “Thế nào, Trần tiểu thư cảm thấy việc hợp tác với Đông Phương Châu là kiểu ăn thì không ngon, mà bỏ thì tiếc sao?”
Mười ngón tay nắm chặt thành quả đấm, Thích Nghi hạ quyết tâm, lạnh lùng đáp lại: “Đông Phương tiên sinh yên tâm, tôi từ trước tới nay là người công tư phân minh. Thực lực của Đông Phương Châu vẫn còn đó, tôi sẽ không vì trước đây có va chạm với anh mà cắt đứt con đường tiền đồ rộng mở của Nara nhà chúng tôi.”
Nhất là vì loại người như anh vậy, không đáng giá.
Câu này, cô đương nhiên là oán thầm trong lòng.
Đông Phương Tín lại giống như con giun trong bụng cô, cười chế giễu: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không cùng nghệ sĩ dưới trướng của mình có bất kì quan hệ không đứng đắn nào.”
Không ngờ tới anh ta lại dám nói ra loại lời nói này, Thích Nghi hơi sững sờ.
“GiGi hiện tại rất nổi tiếng, nhưng cô ấy lại là người của công ty truyền thông Trung Thiên.” Đông Phương Tín nhàn nhạt nhìn cô, đường cong nơi khóe miệng như giễu cợt: “Nghe nói hợp đồng của cô ấy với truyền thông Trung Thiên tháng này là đến hạn rồi, với tình trạng hiện giờ của truyền thông Trung Thiên, sợ là ai cũng không thể tiếp tục chờ được!”
Thích Nghi nheo mắt lại: “Anh muốn nói cái gì?”
“Trần tiểu thư không phải là Tứ tiểu thư nhà họ Trần sao?”
“Anh --- ------ ---“
“Tôi cũng không có cố ý đi điều tra, là cô tự mình tiết lộ thân phận thôi.”
Nghe anh ta nói, Thích Nghi lập tức nhớ tới lúc trước ở trước mặt Đông Phương Tín có nhắc đến chuyện của Nhã Xá. Người này cũng không phải ngu ngốc, về sau biết tên của cô là Trần Thích Nghi, tự nhiên sẽ hiểu thân phận của cô.
Đông Phương Tín bắt chéo hai chân, mười ngón tay đan vào nhau đặt ngang phía trên: “Nghe nói cô không thể từ chỗ Long Vu Hành mua lại Nhã Xá, tôi cảm thấy thật đáng tiếc.”
Không mở nắp thì ai biết trong chai có gì!
Thích Nghi nhịn xuống kích động muốn mắng anh ta, ngoài mặt vẫn bình thản cười: “Cảm ơn Đông Phương tiên sinh quan tâm, nhưng đây là chuyện của nhà họ Trần chúng tôi, không nhọc anh hao tâm.”
“Đó là đương nhiên.”
Anh ta nói đơn giản dễ dàng, nhưng Thích Nghi nghe ra, lại cảm thấy chói tai.
Ánh mắt Đông Phương Tín thâm trầm, nói: “Về chuyện hợp tác, không biết Trần tiểu thư suy nghĩ như thế nào rồi?”
Con mắt Thích Nghi chuyển động, trong đầu tự nhiên nảy ra một kế.
Đông Phương Tín gật đầu làm như đương nhiên.
Thích Nghi nắm chặt quả đấm: “Anh cố ý?”
“Hả?” Người đàn ông nhíu mày.
“Anh cho người tìm tôi.” Sống lưng Thích Nghi thẳng tắp, mắt lạnh nhìn hắn: “Anh điều tra tôi?”
“Trần tiểu thư có bí mật gì không thể để người khác biết hay sao?” Đông Phương Tín cười nhạo một tiếng: “Hay là, cô không thích để cho nghệ sĩ dưới cờ của mình nổi tiếng.”
“Tôi đương nhiên hy vọng Nara có thể nổi tiếng……..Không đúng, tại sao tôi phải nói cho anh vấn đề của tôi, sao lại kéo đề tài câu chuyện đến Nara rồi?” Thiếu chút nữa là để tên đàn ông này nói lảng sang chuyện khác, Thích Nghi ão não trừng anh ta: “Đông Phương Tín, anh nói rõ mục đích của mình đi!”
Đông Phương Tín nhìn kỹ Thích Nghi một hồi lâu, mới lạnh lùng vừa cười vừa nói: “Nếu như Trần tiểu thư cho rằng tôi muốn hợp tác với cô là có mục đích khác, vậy có thể đi ngay bây giờ.”
Ngón tay anh ta chỉ về hướng cánh cửa duy nhất nói: “Cửa ở chỗ đó.”
Không biết bởi vì khí thế vô cùng mạnh mẽ của anh ta, hay là từ ánh mắt anh ta không thể nhìn ra một chút tính toán nào, Thích Nghi chợt cảm thấy mình có chút đuối lý.
Đứng ở lập trường cá nhân, cô cùng Đông Phương Tín hợp tác quả thật có nhiều chỗ tốt; trong trường hợp đó, về công, bọn họ là lần đầu tiên hợp tác, huống chi, mới đầu là cô liên lạc với người của công ty truyền thông Đông Phương Châu trước------
Nhưng đối tượng hợp tác lại là Đông Phương Tín, dù sao cô vẫn cảm thấy không yên tâm…..
Không thấy Thích Nghi có bất kì hành động nào, Đông Phương Tín cười giễu cợt: “Thế nào, Trần tiểu thư cảm thấy việc hợp tác với Đông Phương Châu là kiểu ăn thì không ngon, mà bỏ thì tiếc sao?”
Mười ngón tay nắm chặt thành quả đấm, Thích Nghi hạ quyết tâm, lạnh lùng đáp lại: “Đông Phương tiên sinh yên tâm, tôi từ trước tới nay là người công tư phân minh. Thực lực của Đông Phương Châu vẫn còn đó, tôi sẽ không vì trước đây có va chạm với anh mà cắt đứt con đường tiền đồ rộng mở của Nara nhà chúng tôi.”
Nhất là vì loại người như anh vậy, không đáng giá.
Câu này, cô đương nhiên là oán thầm trong lòng.
Đông Phương Tín lại giống như con giun trong bụng cô, cười chế giễu: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không cùng nghệ sĩ dưới trướng của mình có bất kì quan hệ không đứng đắn nào.”
Không ngờ tới anh ta lại dám nói ra loại lời nói này, Thích Nghi hơi sững sờ.
“GiGi hiện tại rất nổi tiếng, nhưng cô ấy lại là người của công ty truyền thông Trung Thiên.” Đông Phương Tín nhàn nhạt nhìn cô, đường cong nơi khóe miệng như giễu cợt: “Nghe nói hợp đồng của cô ấy với truyền thông Trung Thiên tháng này là đến hạn rồi, với tình trạng hiện giờ của truyền thông Trung Thiên, sợ là ai cũng không thể tiếp tục chờ được!”
Thích Nghi nheo mắt lại: “Anh muốn nói cái gì?”
“Trần tiểu thư không phải là Tứ tiểu thư nhà họ Trần sao?”
“Anh --- ------ ---“
“Tôi cũng không có cố ý đi điều tra, là cô tự mình tiết lộ thân phận thôi.”
Nghe anh ta nói, Thích Nghi lập tức nhớ tới lúc trước ở trước mặt Đông Phương Tín có nhắc đến chuyện của Nhã Xá. Người này cũng không phải ngu ngốc, về sau biết tên của cô là Trần Thích Nghi, tự nhiên sẽ hiểu thân phận của cô.
Đông Phương Tín bắt chéo hai chân, mười ngón tay đan vào nhau đặt ngang phía trên: “Nghe nói cô không thể từ chỗ Long Vu Hành mua lại Nhã Xá, tôi cảm thấy thật đáng tiếc.”
Không mở nắp thì ai biết trong chai có gì!
Thích Nghi nhịn xuống kích động muốn mắng anh ta, ngoài mặt vẫn bình thản cười: “Cảm ơn Đông Phương tiên sinh quan tâm, nhưng đây là chuyện của nhà họ Trần chúng tôi, không nhọc anh hao tâm.”
“Đó là đương nhiên.”
Anh ta nói đơn giản dễ dàng, nhưng Thích Nghi nghe ra, lại cảm thấy chói tai.
Ánh mắt Đông Phương Tín thâm trầm, nói: “Về chuyện hợp tác, không biết Trần tiểu thư suy nghĩ như thế nào rồi?”
Con mắt Thích Nghi chuyển động, trong đầu tự nhiên nảy ra một kế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook