Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
-
Chương 30: Nổi giận
Người đàn ông này không thể nghi ngờ gì nữa là Đông Phương Tín.
“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Đôi tay để sau lưng gắt gao nắm chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Nghi co quắp một cái, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ: “Sẽ không phải là….”
“Trần tiểu thư, đây chính là tổng giám đốc của chúng tôi Đông Phương tiên sinh.” Lạc Ưu cười dịu dàng một tiếng, thay bọn họ giới thiệu: “Tổng giám đốc, vị này là Nara, còn đây là người đại diện của cô ấy Trần Thích Nghi tiểu thư.”
Khóe miệng Đông Phương Tín nhẹ nhàng nhếch lên, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Mặt Thích Nghi lại đen sì.
Sự việc sao có thể phát triển thành như thế này rồi?
Nhìn Đông Phương Tín không vội vã chìa bàn tay ra với Thiên Nhiên, Thích Nghi rất muốn đưa tay đẩy anh ta ra. Đáng tiếc, trước khi cô nảy ra cái ý nghĩ này, Thiên Nhiên đã lễ độ đứng dậy nói chuyện với anh ta rồi.
Mắt thấy hai người vừa ngồi xuống vừa khách sáo nói chuyện, trong lòng Thích Nghi trầm xuống, thật ra hôm nay nghĩ lại một chút, việc người đàn ông này là Đông Phương Tín, cũng là có khà năng.
Bọn họ gặp mặt lần đầu tiên tại bữa tiệc từ thiện kia, người có thể làm cho GiGi khom lưng nhất định không phải đơn giản, huống chi, lúc ấy GiGi cũng có gọi anh ta là Tín thiếu gia. Lần thứ hai gặp mặt là ở tòa cao ốc này, lúc đó cô cho rằng anh ta vì thấy Lâm Chiếu mới hẹn cô ấy gặp mặt phía sau cầu thang, thì ra lại là vì Lâm Chiếu muốn tiện gặp mặt anh ta mới tới đây. Về phần ở chỗ “Vạn gia đăng hỏa” kia………..Ôn Thành có câu nói như thế này: có tiền thì đến Vạn gia, không có tiền thì ở nhà. Loại ngựa giống vừa đào hoa lại đa tình như anh ta, tan việc không có gì làm không đi “Vạn gia đăng hỏa” tiêu khiển thì còn có thể làm gì?
“Thích Nghi.”
“Hả?” Bị cùi chỏ Thiên Nhiên đầy nhẹ một cái, Thích Nghi mới chậm chạp phục hồi tinh thần.
“Cậu làm gì đấy? Đông Phương tiên sinh đang nói chuyện với cậu kìa.” Thiên Nhiên nháy mắt nhìn cô.
“Cái gì?’ Thích Nghi không hiểu ra làm sao.
Thiên Nhiên nhướng mày quay về phía Đông Phương Tín lúng túng nói: “Thật xin lỗi, tôi vừa hợp tác với cô ấy, đối với công việc của người đại diện cô ấy vẫn chưa quen. Bình thường cô ấy cũng không như vậy….”
Đông Phương Tín giơ tay lên, ý bảo Thiên Nhiên không cần vì Thích Nghi giải thích.
Thích Nghi trừng mắt về phía anh ta, trong đáy mắt bừng bừng ngọn lửa.
Đông Phương Tín cũng nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại thoáng qua ý cười sâu xa.
Không khí quỷ dị lưu động giữa hai người làm Thiên Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
“Hai người…..” Thân thể cô không dấu vết hướng tới gần Thích Nghi, lấy âm thanh chỉ có hai người nghe được hỏi: “Biết nhau?”
“Không biết.” Thích Nghi mở miệng theo bản năng, sau khi nói xong, thấy nét mặt người đàn ông đối diện cười như không cười, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, trực tiếp hướng về phía anh ta nói: “Anh cười cái gì? Có cái gì đáng cười?”
Thích Nghi như vậy dọa Thiên Nhiên hết hồn.
Phải biết, Thích Nghi bình thường là một người tương đối tỉnh táo, hiện tại Đông Phương Tín người ta chỉ là nhìn họ lễ phép mỉm cười, tại sao cô ấy lại đột nhiên nổi giận với người ta vậy?
“Có quy định lúc gặp khách không thể cười hay sao?” Đông Phương Tín chìa hai tay ra, rất vô tội nói.
“…….” Thích Nghi không thể phản bác lại được.
“Thích Nghi không có ý đó.” Thiên Nhiên vội vã giải thích: “Cô ấy chỉ là ……”
Thích Nghi cầm cổ tay Thiên Nhiên, cắt ngang lời cô ấy nói, đông thời, nhìn về phía Lạc Ưu cười nhạt nói: “Thư ký Lạc, cô có thể mang Nara ra ngoài trước một chút có được không? Tôi có chút chuyện, muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc của cô.”
Lạc Ưu rất tự nhiên nhìn về phía ông chủ của mình.
Đông Phương Tín hình như không có ý kiến, chậm rãi gật đầu.
“Thích Nghi…..” Thiên Nhiên lo lắng nhìn cô.
“Cậu đi đi.” Sắc mặt Thích Nghi nghiêm nghị: “Chuyện về anh ta, giao lại cho tớ xử lý.”
Thiên Nhiên không thể làm gì khác hơn là gật đầu, theo Lac Ưu ra ngoài.
Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ thì môi mỏng của Đông Phương Tín mới nhẹ cong lên, nụ cười không rõ: “Trần tiểu thư, cô có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?”
“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Đôi tay để sau lưng gắt gao nắm chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Nghi co quắp một cái, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ: “Sẽ không phải là….”
“Trần tiểu thư, đây chính là tổng giám đốc của chúng tôi Đông Phương tiên sinh.” Lạc Ưu cười dịu dàng một tiếng, thay bọn họ giới thiệu: “Tổng giám đốc, vị này là Nara, còn đây là người đại diện của cô ấy Trần Thích Nghi tiểu thư.”
Khóe miệng Đông Phương Tín nhẹ nhàng nhếch lên, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Mặt Thích Nghi lại đen sì.
Sự việc sao có thể phát triển thành như thế này rồi?
Nhìn Đông Phương Tín không vội vã chìa bàn tay ra với Thiên Nhiên, Thích Nghi rất muốn đưa tay đẩy anh ta ra. Đáng tiếc, trước khi cô nảy ra cái ý nghĩ này, Thiên Nhiên đã lễ độ đứng dậy nói chuyện với anh ta rồi.
Mắt thấy hai người vừa ngồi xuống vừa khách sáo nói chuyện, trong lòng Thích Nghi trầm xuống, thật ra hôm nay nghĩ lại một chút, việc người đàn ông này là Đông Phương Tín, cũng là có khà năng.
Bọn họ gặp mặt lần đầu tiên tại bữa tiệc từ thiện kia, người có thể làm cho GiGi khom lưng nhất định không phải đơn giản, huống chi, lúc ấy GiGi cũng có gọi anh ta là Tín thiếu gia. Lần thứ hai gặp mặt là ở tòa cao ốc này, lúc đó cô cho rằng anh ta vì thấy Lâm Chiếu mới hẹn cô ấy gặp mặt phía sau cầu thang, thì ra lại là vì Lâm Chiếu muốn tiện gặp mặt anh ta mới tới đây. Về phần ở chỗ “Vạn gia đăng hỏa” kia………..Ôn Thành có câu nói như thế này: có tiền thì đến Vạn gia, không có tiền thì ở nhà. Loại ngựa giống vừa đào hoa lại đa tình như anh ta, tan việc không có gì làm không đi “Vạn gia đăng hỏa” tiêu khiển thì còn có thể làm gì?
“Thích Nghi.”
“Hả?” Bị cùi chỏ Thiên Nhiên đầy nhẹ một cái, Thích Nghi mới chậm chạp phục hồi tinh thần.
“Cậu làm gì đấy? Đông Phương tiên sinh đang nói chuyện với cậu kìa.” Thiên Nhiên nháy mắt nhìn cô.
“Cái gì?’ Thích Nghi không hiểu ra làm sao.
Thiên Nhiên nhướng mày quay về phía Đông Phương Tín lúng túng nói: “Thật xin lỗi, tôi vừa hợp tác với cô ấy, đối với công việc của người đại diện cô ấy vẫn chưa quen. Bình thường cô ấy cũng không như vậy….”
Đông Phương Tín giơ tay lên, ý bảo Thiên Nhiên không cần vì Thích Nghi giải thích.
Thích Nghi trừng mắt về phía anh ta, trong đáy mắt bừng bừng ngọn lửa.
Đông Phương Tín cũng nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại thoáng qua ý cười sâu xa.
Không khí quỷ dị lưu động giữa hai người làm Thiên Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
“Hai người…..” Thân thể cô không dấu vết hướng tới gần Thích Nghi, lấy âm thanh chỉ có hai người nghe được hỏi: “Biết nhau?”
“Không biết.” Thích Nghi mở miệng theo bản năng, sau khi nói xong, thấy nét mặt người đàn ông đối diện cười như không cười, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, trực tiếp hướng về phía anh ta nói: “Anh cười cái gì? Có cái gì đáng cười?”
Thích Nghi như vậy dọa Thiên Nhiên hết hồn.
Phải biết, Thích Nghi bình thường là một người tương đối tỉnh táo, hiện tại Đông Phương Tín người ta chỉ là nhìn họ lễ phép mỉm cười, tại sao cô ấy lại đột nhiên nổi giận với người ta vậy?
“Có quy định lúc gặp khách không thể cười hay sao?” Đông Phương Tín chìa hai tay ra, rất vô tội nói.
“…….” Thích Nghi không thể phản bác lại được.
“Thích Nghi không có ý đó.” Thiên Nhiên vội vã giải thích: “Cô ấy chỉ là ……”
Thích Nghi cầm cổ tay Thiên Nhiên, cắt ngang lời cô ấy nói, đông thời, nhìn về phía Lạc Ưu cười nhạt nói: “Thư ký Lạc, cô có thể mang Nara ra ngoài trước một chút có được không? Tôi có chút chuyện, muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc của cô.”
Lạc Ưu rất tự nhiên nhìn về phía ông chủ của mình.
Đông Phương Tín hình như không có ý kiến, chậm rãi gật đầu.
“Thích Nghi…..” Thiên Nhiên lo lắng nhìn cô.
“Cậu đi đi.” Sắc mặt Thích Nghi nghiêm nghị: “Chuyện về anh ta, giao lại cho tớ xử lý.”
Thiên Nhiên không thể làm gì khác hơn là gật đầu, theo Lac Ưu ra ngoài.
Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ thì môi mỏng của Đông Phương Tín mới nhẹ cong lên, nụ cười không rõ: “Trần tiểu thư, cô có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook