Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu
-
Chương 58
Hà Thụ mấy tháng trời cứ nướng lạp xưởng như vậy, cả ngày lẫn lộn trong dầu mè cùng lửa bếp, tập trung tinh thần cả ngày, yên lặng làm việc, cũng có thể luyện ra một nghề kiếm sống, có thể một lúc nướng mười cây lạp xưởng, bên ngoài nóng bên trong giòn, khiến cái mũi cùng miệng đều chảy nước.
Ông lão kia nhìn bộ dáng Hà Thụ, ông cùng người khác nói: “Biết cái gì là ánh mắt đầu tư không? Biết cái gì gọi là nhìn xa không? Biết cái gì gọi là ưu tú không?” Ông vừa nói vừa cười tươi hớn hở vỗ bả vai Hà Thụ, khí lớn thường làm cho Hà Thụ nhe răng trợn mắt cầu tha cho
Đợi tiền trong tay Hà Thụ có được hơn năm mươi tệ, ông lão đột nhiên có một ngày cười tươi hớn nở nói với Hà Thụ, ông đã đem điện thoại trong nhà mở lại. Hà Thụ không phải không thử lấy tiền gọi tới dãy số kia, trên thực tế sau việc mượn di động, hắn luôn luôn tính thử, có lẽ Tô Mạch bị ba y giam giữ, gọi mãi không được. Hắn dần dần nhận thức, hắn phải làm để kiếm tiền trở về, mà không phải ngây ngốc chỉ chờ Tô Mạch tới đón.
Nhưng Hà Thụ vẫn vui sướng, ít nhất vẫn có thể lấy tiền kia ở buồng điện thoại ven đường, cách vài ngày lại gọi, vẫn là đường dây bận. Hà Thụ sợ thất vọng, thói quen này cũng dần dần ngừng. Chính là cố gắng luyện tập tay nghề nướng lạp xưởng. Có một lần ở ven đường có bán dĩa ca nhạc, ông lão nhìn thấy mở cờ trong bụng, mua dĩa, mượn đầu máy DVD, mài mò TV, mở cho hắn. Hà Thụ có thói quen tiết kiệm tiền mấy tháng nay để trở về, không khỏi khuyên nhũ ông lão: “Đĩa đến tận năm tệ, quá mắc đi.”
Ông lão phẫn nộ nói: “Cậu không biết đĩa phim này xem một lần hết mấy trăm tệ, tôi rất lời, đến đến, người già nhưng tâm không già, cùng đến tiêu khiển nào.”
Hà Thụ không có biện pháp, đành phải bồi ông lão xem, nhìn nửa tiếng, lão nhân ngủ rồi, Hà Thuh đau lòng tiền đĩa kia, kiên trì tiếp tục, nhìn thấy cuối phim có lời thoại: “Cảnh giới cao nhất của diễn kịch, là đem mặt mình, biến thành mặt nạ.”
Trong lòng Hà Thụ lộp bộp, nhìn xe đẩy trong phòng ngang nhiên nói ra một câu: cảnh giới cao nhất của nướng lạp xưởng, là đem tay của mình, biến thành lạp xưởng.
Nghĩ đến một nửa, ông lão tỉnh lại tiếp tục xem, một bên ném giận Hà Thụ đột nhiên cười ầm ỉ, một bên tiếp tục xem phim, cuối cùng đánh giá nói: “Phim này không tồi. Lúc ngủ nội dung phim ở đâu, tỉnh ngủ vẫn là ở đó.”
Ngày cứ như vậy vô tri vô giác trôi qua.
Sau có một đứa nhỏ tay cầm điện thoại tới mua lạp xưởng, Hà Thụ đột nhiên nghĩ tới Tô Mạch nếu được thả ra, không biết sao có thể liên lạc với y, không khỏi hỏi đứa nhỏ một câu: “Nếu di động của chú không tìm thấy thì phải làm sao?”
Đứa nhỏ trừng mắt một cái, nói: “Nếu mất điện thoại, có thể đi xin lại số.”
Hà Thụ ngây người nửa ngày mới kịp phản ứng, ngày đó trước khi dẹp quán, đi nửa ngày, cuối cùng cũng tới công ty di động, Hà Thụ nhìn tiểu thư ở bàn phục vụ nói: “Tiểu thư…”
Tiểu thư trừng lông mày, nói: “Con mẹ nó anh mới là tiểu thư!”
Hà Thụ suy nghĩ nửa ngày không biết xảy ra chuyện gì, sau ánh mắt đỏ lên nói: “Chị, tôi muốn làm lại số.”
Tiểu thư kia biểu tình cười sặc sụa nhìn hắn một hồi, hỏi hắn: “Dãy số là gì?”
Nghe Hà Thụ báo dãy số, lại hỏi mật mã, cuối cùng vươn tay nói: “Bổ sung phải ba mươi tệ.”
Hà Thụ lúc ấy ngốc ở đấy, qua hồi lâu mới xoay người đi, kết quả tiểu thư kia gọi hắn lại, hỏi: “Gần đây có vài tin nhắn bằng tiếng được gửi tới, nếu không bổ sung, quá thời hạn sẽ bị xóa đó.”
Hà Thụ ngây người một chút, tựa hồ do dự rất lâu, mới đem toàn bộ tiền ra, trên mặt cực kỳ bị thương. Giữa trưa ngày thứ hai lấy hai cái lạp xưởng đổi ấy điện thoại được người ta đồng ý, cho Hà Thụ mượn dùng một buổi chiều, tan học lấy lại.
Hà Thụ thừa dịp không ai tới mua, thật cẩn thận để thư lại điện thoại, kết quả không biết dùng, một hồi nhấn tắt máy một hồi khởi động máy, cuối cùng vội đến sứt đầu mẻ trán, bấc đắc dĩ để xe lại tới chỗ ông lão bán sữa đậu nành bên cạnh cầu cứu, ông lão đang dọn TV, lúc này rảnh rỗi nhìn tin tức ba ngày nay trên TV.
Hà Thụ đưa máy qua, nhìn trên TV, động nhiên cứng ngắc ở đó, trên TV Tô Mạch gầy yếu nhưng vẫn đẹp trai như trước, ánh mắt đảo qua màn hình, tiếng trầm thấp như nước chảy thong dong, y ở trên tiết mục tiếp sóng toàn cầu rõ ràng thong thả nói: “Cha tôi có đứa con khác, Tô thị cũng có người lãnh đạo rất tốt, nhưng với tôi mà nói, người vì tôi mà khổ sở khóc, chỉ có một.”
Hà Thụ sửng sốt rất lâu, mới nhớ tới lau đi khóe mắt đỏ bừng, tay tiếp tục di động, đáng thương nhờ ông lão giúp đỡ, hắn hỏi: “Lão bá, di động này sao bấm được a?”
Ông lão kia nhìn bộ dáng Hà Thụ, ông cùng người khác nói: “Biết cái gì là ánh mắt đầu tư không? Biết cái gì gọi là nhìn xa không? Biết cái gì gọi là ưu tú không?” Ông vừa nói vừa cười tươi hớn hở vỗ bả vai Hà Thụ, khí lớn thường làm cho Hà Thụ nhe răng trợn mắt cầu tha cho
Đợi tiền trong tay Hà Thụ có được hơn năm mươi tệ, ông lão đột nhiên có một ngày cười tươi hớn nở nói với Hà Thụ, ông đã đem điện thoại trong nhà mở lại. Hà Thụ không phải không thử lấy tiền gọi tới dãy số kia, trên thực tế sau việc mượn di động, hắn luôn luôn tính thử, có lẽ Tô Mạch bị ba y giam giữ, gọi mãi không được. Hắn dần dần nhận thức, hắn phải làm để kiếm tiền trở về, mà không phải ngây ngốc chỉ chờ Tô Mạch tới đón.
Nhưng Hà Thụ vẫn vui sướng, ít nhất vẫn có thể lấy tiền kia ở buồng điện thoại ven đường, cách vài ngày lại gọi, vẫn là đường dây bận. Hà Thụ sợ thất vọng, thói quen này cũng dần dần ngừng. Chính là cố gắng luyện tập tay nghề nướng lạp xưởng. Có một lần ở ven đường có bán dĩa ca nhạc, ông lão nhìn thấy mở cờ trong bụng, mua dĩa, mượn đầu máy DVD, mài mò TV, mở cho hắn. Hà Thụ có thói quen tiết kiệm tiền mấy tháng nay để trở về, không khỏi khuyên nhũ ông lão: “Đĩa đến tận năm tệ, quá mắc đi.”
Ông lão phẫn nộ nói: “Cậu không biết đĩa phim này xem một lần hết mấy trăm tệ, tôi rất lời, đến đến, người già nhưng tâm không già, cùng đến tiêu khiển nào.”
Hà Thụ không có biện pháp, đành phải bồi ông lão xem, nhìn nửa tiếng, lão nhân ngủ rồi, Hà Thuh đau lòng tiền đĩa kia, kiên trì tiếp tục, nhìn thấy cuối phim có lời thoại: “Cảnh giới cao nhất của diễn kịch, là đem mặt mình, biến thành mặt nạ.”
Trong lòng Hà Thụ lộp bộp, nhìn xe đẩy trong phòng ngang nhiên nói ra một câu: cảnh giới cao nhất của nướng lạp xưởng, là đem tay của mình, biến thành lạp xưởng.
Nghĩ đến một nửa, ông lão tỉnh lại tiếp tục xem, một bên ném giận Hà Thụ đột nhiên cười ầm ỉ, một bên tiếp tục xem phim, cuối cùng đánh giá nói: “Phim này không tồi. Lúc ngủ nội dung phim ở đâu, tỉnh ngủ vẫn là ở đó.”
Ngày cứ như vậy vô tri vô giác trôi qua.
Sau có một đứa nhỏ tay cầm điện thoại tới mua lạp xưởng, Hà Thụ đột nhiên nghĩ tới Tô Mạch nếu được thả ra, không biết sao có thể liên lạc với y, không khỏi hỏi đứa nhỏ một câu: “Nếu di động của chú không tìm thấy thì phải làm sao?”
Đứa nhỏ trừng mắt một cái, nói: “Nếu mất điện thoại, có thể đi xin lại số.”
Hà Thụ ngây người nửa ngày mới kịp phản ứng, ngày đó trước khi dẹp quán, đi nửa ngày, cuối cùng cũng tới công ty di động, Hà Thụ nhìn tiểu thư ở bàn phục vụ nói: “Tiểu thư…”
Tiểu thư trừng lông mày, nói: “Con mẹ nó anh mới là tiểu thư!”
Hà Thụ suy nghĩ nửa ngày không biết xảy ra chuyện gì, sau ánh mắt đỏ lên nói: “Chị, tôi muốn làm lại số.”
Tiểu thư kia biểu tình cười sặc sụa nhìn hắn một hồi, hỏi hắn: “Dãy số là gì?”
Nghe Hà Thụ báo dãy số, lại hỏi mật mã, cuối cùng vươn tay nói: “Bổ sung phải ba mươi tệ.”
Hà Thụ lúc ấy ngốc ở đấy, qua hồi lâu mới xoay người đi, kết quả tiểu thư kia gọi hắn lại, hỏi: “Gần đây có vài tin nhắn bằng tiếng được gửi tới, nếu không bổ sung, quá thời hạn sẽ bị xóa đó.”
Hà Thụ ngây người một chút, tựa hồ do dự rất lâu, mới đem toàn bộ tiền ra, trên mặt cực kỳ bị thương. Giữa trưa ngày thứ hai lấy hai cái lạp xưởng đổi ấy điện thoại được người ta đồng ý, cho Hà Thụ mượn dùng một buổi chiều, tan học lấy lại.
Hà Thụ thừa dịp không ai tới mua, thật cẩn thận để thư lại điện thoại, kết quả không biết dùng, một hồi nhấn tắt máy một hồi khởi động máy, cuối cùng vội đến sứt đầu mẻ trán, bấc đắc dĩ để xe lại tới chỗ ông lão bán sữa đậu nành bên cạnh cầu cứu, ông lão đang dọn TV, lúc này rảnh rỗi nhìn tin tức ba ngày nay trên TV.
Hà Thụ đưa máy qua, nhìn trên TV, động nhiên cứng ngắc ở đó, trên TV Tô Mạch gầy yếu nhưng vẫn đẹp trai như trước, ánh mắt đảo qua màn hình, tiếng trầm thấp như nước chảy thong dong, y ở trên tiết mục tiếp sóng toàn cầu rõ ràng thong thả nói: “Cha tôi có đứa con khác, Tô thị cũng có người lãnh đạo rất tốt, nhưng với tôi mà nói, người vì tôi mà khổ sở khóc, chỉ có một.”
Hà Thụ sửng sốt rất lâu, mới nhớ tới lau đi khóe mắt đỏ bừng, tay tiếp tục di động, đáng thương nhờ ông lão giúp đỡ, hắn hỏi: “Lão bá, di động này sao bấm được a?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook