Lúc Hà Thụ lấy tay mở điện thoại, ngày đã chẳng còn nhiều nắng, Hà Thụ ngồi ở trên tảng đá lớn trong bãi cỏ trước cửa trường tiểu học, bên cạnh là xe đẩy khí nóng bay hầm hập, hai tay Hà Thụ nâng điện thoại để ở bên tay, cũng không chờ lâu lắm, tí tách một tiếng, âm tần truyền tin bắt đầu phát ra, tiếng từ tính trầm thấp dừng ở hình ảnh, một lần lại một lần uyển chuyển nói tới.

“Hà Thụ, hôm nay là ngày thứ ba anh tới tìm em. Cho dù biết tên ngu ngốc như em không mang di động, anh còn nhịn không được muốn làm việc không có ý nghĩa này. Di động anh ba ngày nay đều mở, nghĩ em sẽ tìm annh, tuy rằng vẫn đợi không được.

Anh kỳ thực rất may mắn vì em bị để lại nơi chim không sinh trứng này, mỗi lần đi đường đều đếm lại, Phùng Lạc nói nơi này chỉ có hơn mười vạn dân cư, cùng nơi có hơn hai ngàn vạn người, thật sự ít đến đáng thương, tìm thấy có bao nhiêu dễ dàng. Anh từng nghĩ, cho dù em bị để ở một góc thế giới nào đó, anh đều có thể liếc mắt một cái nhận ra em, tìm em thật sự dễ dàng như lấy đồ trong túi, nhưng sự thật chứng minh anh sai rồi, anh thậm chí nghĩ em có phải cố ý trốn đi, anh ảo tưởng mỗi tên ăn mày trên đường là em, ảo tưởng mỗi một người lên xe bus là em, mỗi một lần đều đuổi theo xem, lại lần này đến lần khác thất vọng.

Đối với anh bây giờ rất hưng phấn, em cùng anh cùng sống chung một thành phố, cùng đi một con đường, hô hấp không khí chung một thành phố, cùng nhìn lên một mảnh sao trời, tay em cũng có thể đụng tới nơi anh từng qua, mỗi một cây em đi qua anh đều có thể đã đi qua, ý tưởng này làm cho anh kiên nhẫn bước qua một khối đá, lưu ý đến người qua đường thờ ơ, sợ bỏ qua chuyện gì, bỏ qua phong cảnh, ngưỡng mộ nhìn người đi đường, giờ phút này trong mắt lại vô cùng rõ ràng, như thể làm cho anh say đắm. Đi bộ trên đường cái, hương bồ kết thơm mát lưu lại trên dây diện, đừa nhỏ lưu lạc chảy nước mũi cầu xin, tràn ngập trong thế giới này, anh đột nhiên phát hiện thế giới này rất lớn. Anh nén giận nghĩ em bị thống khổ cùng sỉ nhục, trách bọn họ chỉ ở thế giới của mình làm một công dân đủ tư cách, bài xích em người xa lạ không nhà. Đối với em làm sao mới đúng? Nhớ rõ lúc anh không biết em, đã làm rất nhiều điều không nên làm.

Anh vốn phải sống sót như vậy, em lại làm cho anh học được phải mỉm cười đối mặt với từng người đi qua mình.

Anh oán giận yếu đuối cùng ích kỷ của em, anh trách em không chịu nghe anh giải thích đã bỏ chạy. Sau xảy ra rất nhiều chuyện, anh vẫn không có cơ hội nói với em, hiện tại cuối cùng có thể từ từ giải thích. Nhớ rõ ngày cuối cùng em ở công ty không? Anh nghĩ em nhất định còn trách anh, nếu như nói anh còn do dự, anh ngồi dưới đài chờ đợi, nhìn bộ dáng đáng thương của em, anh cũng không không do dự suy nghĩ buông tha giúp em. Anh biết em thống hận đoạn thơ kia, vấn đề ở đâu, anh cũng không biết bọn họ sẽ cắt câu lấy nghĩa, đoạn thơ kia là đoạn thơ thời đại học anh thích nhất, khố tử đích vân. Em nguyện ý để anh bồi em nghe không?

“Tư tưởng của các ngươi, như mộng du yếu ớt nhào nặn ở trong đầu, giống như tay sai béo ụ cả người vấy mỡ nằm trên trường kỷ.

Ta đem nó trêu đùa, khiến nó va chạm vào mảnh nhỏ trái tim đang đầm đìa chảy máu của ta.

Lỗ mãng mà lại cay độc, thỏa thích đem nó trêu đùa.

Trong linh hồn của ta không có một sợi tóc trắng,

Bên trong nó cũng không có lão nhân ôn nhu cùng tiều tụy!

Ta lấy sức lực yết hầu lay động thế giới!

Đi lên tiến đến —- anh tuấn kỳ vĩ.

Hai mươi hai tuổi.

Nhân dân ôn nhu!

Mời dùng đàn vi-ô-lông diễn tả tình yêu,

Người lỗ mãng dùng trống định âm.

Các ngươi cũng không thể giống như ta đem mình lật đến, sử dụng toàn bộ thân thể biến thành hai phiến môi!

Đến hiểu biết tri thức đi —

Rời phòng khách, mặc xiêm y bằng vải mỏng, đội ngũ thiên sứ giữa đám người phu nhân lễ nghi đoan trang kia.

Giống nữ đầu bếp lẩm nhẩm trang sách chế biến món ăn, ngươi bình thản động đậy môi.

Nếu các ngươi nguyện ý—

Ta có thể biến thành người vì nhục dục mà phát cuồng—

Biến thành người điều khiển tình hình của mình, giống bầu trời trong dưới bóng râm

Nếu các ngươi nguyện ý,

Ta có thể biến thành người ôn nhu không thể chỉ trích,

Không phải nam nhân, mà là mặc quần đích vân!

Ta không tin, sẽ có một ni cô thơm mùi hoa cỏ!

Ta vừa muốn ca tụng:

Giống như bệnh viện làm giấc ngủ của nam nhân bị phá hỏng,

Giống như tục ngữ nữ nhân hay sử dụng.” (1)

Tô Mạch ở trong ghi âm thở dài:

“Anh vẫn hy vọng em là một người dũng cảm, có thể cười đối mặt với thế giới âm u này, có thể khai quật một mặt tốt đẹp khác, có thể lớn tiếng nói: ‘Trong linh hồn của tôi không có một cọng tóc bạc’. Thế là lần đó anh không ngăn cản bọn họ, anh hy vọng em có thể lớn tiếng đọc lên lời thơ kiêu ngạo mà tùy ý này, đứng thẳng nhìn tất cả. Nhưng kết quả thì sao? Anh quá sai, em hiểu lầm hoàn toàn, thậm chí còn không đuổi kịp em, em bỏ chạy nơi xa, biết anh khi thấy em bị xe đụng một khắc kia có cảm giác thế nào không? Anh hẳn rất muốn trách em, người nhát gan như em, chỉ biết chạy trốn, nhưng kết quả là anh chỉ hận mình. Anh hận mình không làm gì nhiều, anh hận mình chịu đựng còn tự cho là đúng, mà em cũng anh biết người dũng cảm là gì, dạy anh cười cũng có thể khai thác, em cũng dạy anh biết quý trọng cuộc sống cùng người bên cạnh mình.

Hoặc là chúng ta dạy lẫn nhau.

Hà Thụ, anh không chịu nói cho em biết chuyện cũ kia của anh cùng Thủy Thủy, bởi vì trong chuyện kia anh tự cho mình là đúng. Nếu em có thể nghe tin nhắn lại, anh hiện tại liền nói cho em nghe, nếu em không thể nghe được, sau khi tìm được, chúng ta có thể từ từ nói.”

“Anh hình như đã nói với em. Anh cùng Phùng Lạc lúc học đại học đùa rất điên. Đại khái bởi vì đó là những ngày tháng điên cuồng cuối cùng của bọn anh, sau tốt nghiệp sẽ thành thành thật thật tiếp nguyện chuyện gia tộc, ngồi nghiêm chỉnh, đứng đắn, mọi người trong gia tộc không bởi vì sự điên cuồng của bọn anh mà can thiệp gì. Bọn anh ăn ở khu nhà hàng trong đại học, học phí xa xỉ, buồn cười là lúc bọn anh nhập học trong các cuộc thi đều lấy được học bổng, cho nên cố ý giấu diếm thân phận, hai người bọn anh không khác gì học sinh bình thường.

Duy nhất có một đặc thù, đó là anh cùng Phùng Lạc dùng một thái độ khinh bỉ đối mặt việc học, vô cớ trốn học, về sớm, đi học ít đến đáng thương, chỉ khi thi mới tham dự, nhưng trường học cũng không làm gì với bọn anh, bởi vì nói thật ra, trường học kia tự mình tài trợ, cùng hai nhà bọn anh bỏ tiền cũng không ít.

Chính là dưới tình huống như vậy, bọn anh nhận thức Thủy Thủy. Anh biết em sẽ nghĩ tới nhiều nội dung vở kịch thối nát, đáng tiếc anh cùng cô ấy không phải gặp nhau dưới trăng hay gì đó, cô ấy suốt năm nhất đại học mới xuất hiện ở trong mắt, cô ấy bị trộm, lúc tên trộm chạy qua người, chen chân vào gạt chân tên trộm đang chạy hổn hển qua ngã xuống đất. Vốn là chuyện nhỏ bình thủy tương phùng, Thủy Thủy sẽ không đặt ở trên người. Anh có lúc nghĩ, rất nhiều chuyện cũ đều nảy sinh từ cử chỉ vô tình như thế, như lần đó xen vào chuyện bất bình của người khác.

Cô ấy quá thiện lương, rất dễ cảm kính. Cô ấy nói anh là một thanh nên khó thấy, giàu có chính nghĩa đầy nhiệt huyết. Lúc cô ấy chảy nước mắt ngàn lời cảm ơn anh, anh mỉm cười nói không có gì. Cố ây nói muốn mời anh, anh đưa cô ấy cùng Phùng Lạc đến hộp số kia, em cũng từng tới, Phùng Lạc lúc nhìn bọn anh cũng rất kinh ngạc, nhưng không lâu sau đều quen thuộc. Anh không biết tình yêu lại nảy mầm trong hoàn cảnh lãng mạn kia, nhưng đôi khi cũng không cần hoàn cảnh này. Lúc cô ấy mời khách anh anh cũng mời đi mời lại, sau nhiều lần, anh tay đầy dầu mỡ đem hoa hồng gần héo trong bình hoa ra, đặt trong bàn tay cô ấy, anh nghĩ đại khái chuyện này một chút cũng không lãng mạn, bởi vì lão bà ở quán lúc thấy chúng ta thâm tình nhìn nhau, vẫn ở phía sau cười trộm.

Phùng Lạc lúc biết bọn anh kết giao, nhiều ngày không tìm thấy người, không biết đi nơi nào. Mà anh biết cô ấy trong trường học còn có một học trưởng chơi từ bé, cả ngày viết viết vẽ tranh đều không thấy d dâu, khó trách anh năm nhất chưa từng thấy hắn, anh cùng Thủy Thủy nói ghét nhất loại người suốt ngày chỉ biết nghệ thuật này, Thủy Thủy cười nói tên côn đồ như anh cũng không tốt đâu. Đúng vậy, em không thể tưởng tượng ra anh lúc trước ở trong mắt người khác là một tên côn đồ, anh lúc ấy điên cuồng thích điểm này, cô ấy không biết gia thế nhà anh, không biết học vị của anh, chỉ nghĩ anh là một tên côn đồ nhưng tâm địa không tồi, nhưng cô ấy vẫn như cũ lựa chọn anh. Nếu như em chứng kiến, anh yêu thích loại cảm giác hưởng thụ này, anh vẫn không nói cho Thủy Thủy anh là một tên hỗn trướng có tiền.

Phùng Lạc lúc xuất hiện ánh mắt như hồ ly phía dưới đôi mắt đầy thâm quầng, miệng trắng bệch, cậu ấy cười nói chúng ta thiếu nợ cậu ấy, anh không quan tâm. Bởi vì anh cũng không biết có loại nợ nần gì có thể khiến người thừa kế xí nghiệp có tổng tài sản hơn mười tỷ đô la mỹ cảm thấy phiền não, nhưng Thủy Thủy không biết điều đó, cô ấy lo lắng hỏi Phùng Lạc thiếu bao nhiêu tiền, Phùng Lạc cũng không để ý, cười nói cậu ấy mua một căn phòng, kết quả thiếu cho vay nặng lãi, hiện tại bị người đuổi giết, tiền lời đã gần trăm vạn.

Em có thể không biết, Phùng Lạc gia khỏa này rất thích nói dối, nhưng là chuyện trước kia, anh không nghĩ cậu ấy không có gì giấu diếm anh. Phòng ở kia đúng lúc bọn anh đi qua, Phùng Lạc nói nơi đó tầm mắt tốt, tùy tay cho anh, xem như đáp lễ anh lúc trước đặt mua giúp cậu ấy chiếc BMW màu bạc số lượng có hạn, dù sao đó cũng là chuyện của bảy sáu năm trước, mau cái gì cũng không có phương tiện, anh tùy ý nhận lấy, không nghĩ tới gia khỏa keo kiệt kia đến bây giờ vẫn dùng chiếc xe kia. Mà phòng ở kia cũng thành căn cứ bí mật của ba người bọn anh.

Bởi vì liên quan Thủy Thủy, bọn anh ngày càng đùa một cách thận trọng, rất lâu đều là anh sửa chữa mặt tường mà Thủy Thủy đập, rồi ba người đi ăn lẩu, đi karaoke, Phùng Lạc cùng Thủy Thủy đều ca không tồi, đặc biệt là Phùng Lạc, anh hoài nghi lúc cậu ấy hát, bên ngoài thuê cuộn băng tua tới, những ngày kia thật sự rất vui vẻ. Thẳng đến khi Thủy Thủy ánh mắt đỏ bừng chạy đến nói chia tay với anh.

Anh nghĩ em hẳn có thể tưởng tượng anh tức giận bao nhiêu.

Đặc biệt, khi nhìn thấy Thủy Thủy cùng Thích Mộ Thương xuất hiện ở trong sân trường. Anh khi đó, rất yêu cô ấy, yêu cô ấy đến không chịu được, cùng trong nhà nói chuyện đều tính toán tốt, làm rất lâu mới khiến cha chấp nhận sự tồn tại của cô ấy, thật sự cùng người trong nhà tranh cãi rất vất vả, vô cùng vất vả, anh bị cảm giác bị đùa giỡn làm tức giận, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được. Anh rất nhanh xin nghỉ học, trước tiện học quản lý tất cả nghiệp vụ của xí nghiệp, dùng tốc độ nhanh nhất lấy quyền quản lý xí nghiệp, kia trong lúc đó em không thể tưởng tượng anh dùng trạng thái gì đâu, di động thời gian dài tắt máy, Phùng Lạc khi đó liều mạng cũng không thể tìm thấy anh, anh giam mình trong thế giới của bản thân, ăn cơm ngủ đều không cần.

Rồi sau đó, anh dùng nhiều thủ đoạn, thu gom xí nghiệp của cha Thích Mộ Thương.

Tuy rằng tới hậu kỳ thâu gom, bởi vì Thích Mộ Thương nghỉ học gia nhập, làm cho tiến độ bị trì hoãn, loại này hơi tốn chút chi phí.

Nhưng công ty cho dù kỹ thuật thị trường hay tài sản đều không thể chống lại Tô thị. Anh nói rồi, khi đó ai cũng không thể tìm thấy anh, Phùng Lạc nhiều lần đến công ty tìm anh cũng không gặp, rồi cuối cùng tới ngày đó, công ty Thích thị tiến hành nghi thức tiếp quản, anh cười đi vào công ty Thích thị, Thích Mộ Thương vẻ mặt phức tạp nhìn anh, Thủy Thủy đứng bên cạnh hắn, anh không biết đó là biểu tình gì.

Thất vọng? Khổ sở? Anh không biết, nhưng anh lúc ấy cười rất vui vẻ, anh cảm thấy thực hả giận.

Thủy Thủy ngày ấy mới biết được, tên côn đồ này kỳ thật rất có tiền.

Anh nói rồi, một tháng kia, Phùng Lạc liều mạng cũng không thể tìm thấy anh đang say sưa trả thù, thẳng đến ngày đó, cậu ấy cuối cùng tìm được anh đang cuồng âm cười to trong quán bar, cậu ấy nói, Thich Mộ Thương cùng Thủy Thủy làm một giao dịch, Thích Mộ Thương nói Thủy Thủy phải cùng hắn kết giao một tháng, liền đưa cho Thủy Thủy một trăm vạn tệ. Anh nói rồi, Thủy Thủy là một người thiện lương, ai khó khăn đều muốn giúp.

Thiện lương đến nghĩ rằng Phùng Lạc thật sự cùng đường mạt lộ.

Chuyện ngày đó, tất cả đều xong, anh đã tự cho mình báo thù xong, thương tổn người gần gũi mình nhất.

Bọn anh từng yêu, kia chỉ là chuyện xưa lúc đầu óc mê muội ngây ngô không khác gì một đoạn chuyện lãnh mạn, tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nhưng kết cục duy nhất của oanh oanh liệt liệt, tất cả đều đã xong. Chính là cách chuyện chúng ta rất lâu sau, lại một lần nữa ôm nhau, đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn cùng khổ sở.

Cảm giác mất đi lần nữa anh không muốn thử lại, cảm giác buông tha tình yêu anh không muốn thử lại.

Hà Thụ.

Chuyện cũ của cô ấy cùng anh ở sáu năm trước đã xong.

Anh hiện tại yêu là em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương