Nếu Như Yêu
-
Chương 10-2
Tôi đã từng hy vọng sẽ lặng lẽ giải quyết mọi vấn đề. Bây giờ xem ra ý nghĩ đó đang giống như lời khẳng định của Từ Hàng, thực sự là kiểu chịu đựng nực cười. Sau khi cuộc hôn nhân của tôi trở thành chủ đề bàn tán âm thầm của đồng nghiệp, sức khỏe của tôi lại trở chứng trước mặt sếp.
Về nhà, tôi nhận được điện thoại của sếp Lư Trạm, đương nhiên tôi không thấy bất ngờ chút nào.
Anh hỏi thăm sức khỏe của tôi, tôi đáp: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, cảm ơn sếp đã quan tâm, nhờ sếp chuyển lời tới Giai Nhân, cảm ơn cô ấy đã đưa em vào viện.”
Anh cười gượng: “Xin lỗi, Hứa Khả. Anh gọi điện đến là vì muốn xin lỗi em, tại anh lắm lời, không nên nói lung tung với Giai Nhân. Cô ấy thì sốt sắn muốn đến an ủi em, anh ngăn không được. Không biết cô ấy nói gì làm em xúc động, may không gặp chuyện lớn, nếu không trách nhiệm này chắc anh gánh vác không nổi.”
“Sếp nặng lời rồi, vợ chồng nói chuyện với nhau đương nhiên chẳng có gì đáng trách cả. Sức khỏe em không tốt không liên quan đến cô ấy đâu ạ.”
“Con người Giai Nhân nhiệt tình, thẳng tính, cũng hơi trẻ con nữa nên mong em đừng trách cô ấy.”
Không đâu ạ. Nếu không có sự nhiệt tình và lương thiện thì chẳng ai tự dưng đi an ủi người khác như Lý Giai Nhân, mà họ sẽ ngồi một chỗ bàn tán, nói xấu cơ. Em rất cảm kích trước sự quan tâm của cô ấy.”
“Không, anh nghĩ em không cảm kích đâu. Vì em luôn muốn giấu kín chuyện đời tư của mình, nên chắc chắn không muốn trở thành chủ đề bàn luận của người khác.”
Tôi cười gượng: “Có những việc không muốn cũng không được, đành phải học cách chấp nhận thôi.”
“Hứa Khả, đáng lẽ em phải có một cuộc sống tốt hơn.”
Tôi ngẩn người, mắt hơi ươn ướt. “Đừng làm em muốn khóc, sếp Lư.”
“Từ hồi đi học, em luôn dịu dàng, cởi mở, không có kiểu kiêu ngạo của một cô gái thành phố xinh đẹp. Em coi trọng tình cảm, coi khinh vật chất, điều đáng quý là luôn cố gắng vì công việc…”
Tôi xấu hổ toát mồ hôi. “Đừng nói nữa, sếp Lư, chẳng ai được hoàn hảo như sếp nói đâu, đừng phát phần thưởng an ủi em như vậy.”
“Lời anh nói đều là sự thật. Trước đây tuổi trẻ nông nổi, anh cũng như đám con trai khác, đều không kiềm chế được ngắm nhìn những bạn học nữ xinh đẹp. Bây giờ đã có tuổi, không dám nhận là đã chín chắn hơn bao nhiêu nhưng tiêu chuẩn nhìn người của anh chắc chắn khác trước kia, thêm việc là sếp của em nên việc anh nhận xét tính cách con người càng chắc chắn. Hứa Khả, anh không khen em một cách sáo rỗng đâu, em đã làm rất tốt, xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn. Điều em cần hiện nay là hãy thả lỏng tinh thần, thư giãn, đừng tạo cho mình quá nhiều gánh nặng.”
Cuối cùng anh cũng nhắc đến vấn đề chính, tôi nói khẽ: “Cảm ơn sếp đã quan tâm, tạm thời sức khỏe của em không có vấn đề gì, cũng chưa bao giờ vì vấn đề cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc.”
“Anh hiểu, từ lúc em vào làm ở công ty, lúc nào em cũng hoàn thành xuất sắc. Nhưng Giai Nhân cũng nhắc nhở anh, bây giờ em đang ở thời kỳ đặc biệt. Anh đã suy nghĩ và thấy em nên bàn giao công việc cho người khác, nghỉ phép một thời gian, điều này sẽ có lợi cho sức khỏe của em và đứa bé.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Đặt điện thoại xuống, tôi mệt mỏi ngã người ra thành ghê sô pha, nhắm mắt lại.
Lư Trạm là một người hiền lành, chắc chắn không phải là người tâng bốc tôi trước rồi sau đó mới để tôi biết thế nào là khó khăn tự rút lui. Nhưng anh cũng là dân làm ăn, anh đã phải chi một khoảng lương không nhỏ mời tôi vào làm trong công ty, nên đương nhiên hy vọng tôi cũng tạo ra giá trị “không nhỏ” cho anh. Chưa nói đến việc mang bầu, ngay cả hôn nhân của tôi cũng gặp trục trặc, cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc. Chắc chắn anh không thể không có sự chuẩn bị trước.
Tôi không thể trách anh, tuy nhiên lại cảm thấy thất bại sâu sắc.
Cách ngày dự kiến sinh còn gần bốn tháng, khoảng thời gian này phải sắp xếp công việc thế nào, sau khi kết thúc kỳ nghỉ thai sản, làm thế nào vừa chăm sóc con cái vừa đi làm? Việc kiếm bát cơm manh áo của tôi đã bị gián đoạn trong thời gian dài, tôi bắt buộc phải từ bỏ công việc của mình ư? Đó là những vấn đề mà tôi không thể không xem xét…Tôi bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mở mắt ra, phát hiện Tôn Á Âu đang đứng cách đó vài bước chân và nhìn tôi.
“Em sao vậy?”
“Không có gì.”
Tôi định đứng dậy về phòng, nhưng anh đã bước đến, nắm nhẹ lên vai tôi: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Đúng vậy, đúng là chúng tôi nên nói chuyện với nhau.
Chỉ là… sẽ nói chuyện gì đây?
“Nghe nói công ty anh sắp lên sàn, nếu anh cảm thấy lúc này mà ly hôn với người vợ đang mau bầu sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của anh thì anh cứ yên tâm. Người đề nghị ly hôn là tôi, giải quyết các thủ tục ly hôn ở Cục dân chính cũng rất đơn giản, người ngoài chắc không thể biết được đâu.”
Á Âu lạnh nhạt nói: “Đề nghị của em khảng khái, đại lượng lắm, có điều anh cũng chẳng phải là đại biểu của pháp luật, chỉ là giám đốc của một doanh nghiệp, vốn cổ phần cũng ít, cho dù để xảy ra thị phi làm ảnh hưởng đến tên tuổi thì cũng không ảnh hưởng đến việc công ty sắp lên sàn. Hơn nữa, danh tiếng là thứ mà anh cũng không coi trọng lắm.”
“Vậy tôi không hiểu tại sao anh lại muốn dọn về nhà ở?”
“Anh chỉ không định ly hôn, muốn một lòng một dạ chăm sóc cho người vợ chuẩn bị làm mẹ, đó chẳng phải là trách nhiệm của người chồng, người cha ư?”
“Nếu không muốn nói chuyện nghiêm túc, chúng ta không cần tiếp tục nói nữa. Bây giờ tôi còn rất nhiều chuyện phải lo, muốn giữ tâm trạng thật bình thường, mong anh thông cảm.”
“Được rồi, nói một cách đơn giản là anh không muốn ly hôn, ít nhất là bây giờ, về đứa bé,” anh đưa mắt nhìn xuống bụng tôi, “em muốn giữ lại, anh tôn trọng quyết định của em, cũng muốn được gánh vác trách nhiệm cùng em.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế có nghĩa là chúng ta vẫn giữ danh nghĩa vợ chồng, tiếp tục sống với nhau?”
“Em hiểu thế cũng được.”
“Tại sao chứ?”
“Trước đây em không hỏi nhiều như vậy.”
“Vì tất cả những việc trước đây là do tôi cam tâm tình nguyện chấp nhận, không cần hỏi han mọi chuyện. Nhưng bây giờ tôi cần nghĩ cho đứa bé, cần một môi trường sống ổn định và an toàn.”
“Nhìn ở bất kỳ góc độ nào thì có cả bố và mẹ đều là môi trường sống hợp lý và an toàn cho con cái.”
“Vậy Du Vịnh Văn…”
“Anh đã thuyết phục cô ấy trở lại Mỹ, cô ấy đã đồng ý, sẽ bay vào ngày kia.”
Anh nói nhẹ nhàng như không, cô ta cũng bỏ đi nhẹ nhàng như gió thổi, nhanh như thoi đưa. Thế nhưng hai người lại làm cuộc sống của tôi thủng lỗ chỗ, thương tích đầy mình, chỉ còn lại một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa bày ra trước mắt. Anh hỏi tôi có chấp nhận không, có khi anh còn đoán được là tôi không thể từ chối. Thậm chí, tôi còn chẳng thể cáu nổi, chỉ nói: “Á Âu, tôi đã nói rồi, tôi không còn yêu anh nữa.”
“Anh đã nghe rất rõ.”
Anh không hề để ý, từ lúc bắt đầu đã như vậy, tôi cần gì phải cố chấp, vì dù sao bây giờ tôi cũng không muốn một sự xáo trộn quá lớn.
“Nếu muốn chuyển về, anh hãy ngủ ở phòng dành cho khách. Tôi đã thuê chị Lý giúp việc theo giờ đến dọn dẹp và nấu bữa tối. Nếu anh muốn về ăn tối, trước khi đi làm hãy dán giấy ở tủ lạnh nhắc chị ấy một câu. Nếu không có việc gì khác, tôi phải đi nghỉ trước đây.”
Và như vậy, Tôn Á Âu đã chuyển về nhà.
Về nhà, tôi nhận được điện thoại của sếp Lư Trạm, đương nhiên tôi không thấy bất ngờ chút nào.
Anh hỏi thăm sức khỏe của tôi, tôi đáp: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, cảm ơn sếp đã quan tâm, nhờ sếp chuyển lời tới Giai Nhân, cảm ơn cô ấy đã đưa em vào viện.”
Anh cười gượng: “Xin lỗi, Hứa Khả. Anh gọi điện đến là vì muốn xin lỗi em, tại anh lắm lời, không nên nói lung tung với Giai Nhân. Cô ấy thì sốt sắn muốn đến an ủi em, anh ngăn không được. Không biết cô ấy nói gì làm em xúc động, may không gặp chuyện lớn, nếu không trách nhiệm này chắc anh gánh vác không nổi.”
“Sếp nặng lời rồi, vợ chồng nói chuyện với nhau đương nhiên chẳng có gì đáng trách cả. Sức khỏe em không tốt không liên quan đến cô ấy đâu ạ.”
“Con người Giai Nhân nhiệt tình, thẳng tính, cũng hơi trẻ con nữa nên mong em đừng trách cô ấy.”
Không đâu ạ. Nếu không có sự nhiệt tình và lương thiện thì chẳng ai tự dưng đi an ủi người khác như Lý Giai Nhân, mà họ sẽ ngồi một chỗ bàn tán, nói xấu cơ. Em rất cảm kích trước sự quan tâm của cô ấy.”
“Không, anh nghĩ em không cảm kích đâu. Vì em luôn muốn giấu kín chuyện đời tư của mình, nên chắc chắn không muốn trở thành chủ đề bàn luận của người khác.”
Tôi cười gượng: “Có những việc không muốn cũng không được, đành phải học cách chấp nhận thôi.”
“Hứa Khả, đáng lẽ em phải có một cuộc sống tốt hơn.”
Tôi ngẩn người, mắt hơi ươn ướt. “Đừng làm em muốn khóc, sếp Lư.”
“Từ hồi đi học, em luôn dịu dàng, cởi mở, không có kiểu kiêu ngạo của một cô gái thành phố xinh đẹp. Em coi trọng tình cảm, coi khinh vật chất, điều đáng quý là luôn cố gắng vì công việc…”
Tôi xấu hổ toát mồ hôi. “Đừng nói nữa, sếp Lư, chẳng ai được hoàn hảo như sếp nói đâu, đừng phát phần thưởng an ủi em như vậy.”
“Lời anh nói đều là sự thật. Trước đây tuổi trẻ nông nổi, anh cũng như đám con trai khác, đều không kiềm chế được ngắm nhìn những bạn học nữ xinh đẹp. Bây giờ đã có tuổi, không dám nhận là đã chín chắn hơn bao nhiêu nhưng tiêu chuẩn nhìn người của anh chắc chắn khác trước kia, thêm việc là sếp của em nên việc anh nhận xét tính cách con người càng chắc chắn. Hứa Khả, anh không khen em một cách sáo rỗng đâu, em đã làm rất tốt, xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn. Điều em cần hiện nay là hãy thả lỏng tinh thần, thư giãn, đừng tạo cho mình quá nhiều gánh nặng.”
Cuối cùng anh cũng nhắc đến vấn đề chính, tôi nói khẽ: “Cảm ơn sếp đã quan tâm, tạm thời sức khỏe của em không có vấn đề gì, cũng chưa bao giờ vì vấn đề cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc.”
“Anh hiểu, từ lúc em vào làm ở công ty, lúc nào em cũng hoàn thành xuất sắc. Nhưng Giai Nhân cũng nhắc nhở anh, bây giờ em đang ở thời kỳ đặc biệt. Anh đã suy nghĩ và thấy em nên bàn giao công việc cho người khác, nghỉ phép một thời gian, điều này sẽ có lợi cho sức khỏe của em và đứa bé.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Đặt điện thoại xuống, tôi mệt mỏi ngã người ra thành ghê sô pha, nhắm mắt lại.
Lư Trạm là một người hiền lành, chắc chắn không phải là người tâng bốc tôi trước rồi sau đó mới để tôi biết thế nào là khó khăn tự rút lui. Nhưng anh cũng là dân làm ăn, anh đã phải chi một khoảng lương không nhỏ mời tôi vào làm trong công ty, nên đương nhiên hy vọng tôi cũng tạo ra giá trị “không nhỏ” cho anh. Chưa nói đến việc mang bầu, ngay cả hôn nhân của tôi cũng gặp trục trặc, cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc. Chắc chắn anh không thể không có sự chuẩn bị trước.
Tôi không thể trách anh, tuy nhiên lại cảm thấy thất bại sâu sắc.
Cách ngày dự kiến sinh còn gần bốn tháng, khoảng thời gian này phải sắp xếp công việc thế nào, sau khi kết thúc kỳ nghỉ thai sản, làm thế nào vừa chăm sóc con cái vừa đi làm? Việc kiếm bát cơm manh áo của tôi đã bị gián đoạn trong thời gian dài, tôi bắt buộc phải từ bỏ công việc của mình ư? Đó là những vấn đề mà tôi không thể không xem xét…Tôi bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mở mắt ra, phát hiện Tôn Á Âu đang đứng cách đó vài bước chân và nhìn tôi.
“Em sao vậy?”
“Không có gì.”
Tôi định đứng dậy về phòng, nhưng anh đã bước đến, nắm nhẹ lên vai tôi: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Đúng vậy, đúng là chúng tôi nên nói chuyện với nhau.
Chỉ là… sẽ nói chuyện gì đây?
“Nghe nói công ty anh sắp lên sàn, nếu anh cảm thấy lúc này mà ly hôn với người vợ đang mau bầu sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của anh thì anh cứ yên tâm. Người đề nghị ly hôn là tôi, giải quyết các thủ tục ly hôn ở Cục dân chính cũng rất đơn giản, người ngoài chắc không thể biết được đâu.”
Á Âu lạnh nhạt nói: “Đề nghị của em khảng khái, đại lượng lắm, có điều anh cũng chẳng phải là đại biểu của pháp luật, chỉ là giám đốc của một doanh nghiệp, vốn cổ phần cũng ít, cho dù để xảy ra thị phi làm ảnh hưởng đến tên tuổi thì cũng không ảnh hưởng đến việc công ty sắp lên sàn. Hơn nữa, danh tiếng là thứ mà anh cũng không coi trọng lắm.”
“Vậy tôi không hiểu tại sao anh lại muốn dọn về nhà ở?”
“Anh chỉ không định ly hôn, muốn một lòng một dạ chăm sóc cho người vợ chuẩn bị làm mẹ, đó chẳng phải là trách nhiệm của người chồng, người cha ư?”
“Nếu không muốn nói chuyện nghiêm túc, chúng ta không cần tiếp tục nói nữa. Bây giờ tôi còn rất nhiều chuyện phải lo, muốn giữ tâm trạng thật bình thường, mong anh thông cảm.”
“Được rồi, nói một cách đơn giản là anh không muốn ly hôn, ít nhất là bây giờ, về đứa bé,” anh đưa mắt nhìn xuống bụng tôi, “em muốn giữ lại, anh tôn trọng quyết định của em, cũng muốn được gánh vác trách nhiệm cùng em.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế có nghĩa là chúng ta vẫn giữ danh nghĩa vợ chồng, tiếp tục sống với nhau?”
“Em hiểu thế cũng được.”
“Tại sao chứ?”
“Trước đây em không hỏi nhiều như vậy.”
“Vì tất cả những việc trước đây là do tôi cam tâm tình nguyện chấp nhận, không cần hỏi han mọi chuyện. Nhưng bây giờ tôi cần nghĩ cho đứa bé, cần một môi trường sống ổn định và an toàn.”
“Nhìn ở bất kỳ góc độ nào thì có cả bố và mẹ đều là môi trường sống hợp lý và an toàn cho con cái.”
“Vậy Du Vịnh Văn…”
“Anh đã thuyết phục cô ấy trở lại Mỹ, cô ấy đã đồng ý, sẽ bay vào ngày kia.”
Anh nói nhẹ nhàng như không, cô ta cũng bỏ đi nhẹ nhàng như gió thổi, nhanh như thoi đưa. Thế nhưng hai người lại làm cuộc sống của tôi thủng lỗ chỗ, thương tích đầy mình, chỉ còn lại một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa bày ra trước mắt. Anh hỏi tôi có chấp nhận không, có khi anh còn đoán được là tôi không thể từ chối. Thậm chí, tôi còn chẳng thể cáu nổi, chỉ nói: “Á Âu, tôi đã nói rồi, tôi không còn yêu anh nữa.”
“Anh đã nghe rất rõ.”
Anh không hề để ý, từ lúc bắt đầu đã như vậy, tôi cần gì phải cố chấp, vì dù sao bây giờ tôi cũng không muốn một sự xáo trộn quá lớn.
“Nếu muốn chuyển về, anh hãy ngủ ở phòng dành cho khách. Tôi đã thuê chị Lý giúp việc theo giờ đến dọn dẹp và nấu bữa tối. Nếu anh muốn về ăn tối, trước khi đi làm hãy dán giấy ở tủ lạnh nhắc chị ấy một câu. Nếu không có việc gì khác, tôi phải đi nghỉ trước đây.”
Và như vậy, Tôn Á Âu đã chuyển về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook