Nếu Như Yêu
-
Chương 10-3
Ba ngày sau, tôi đến công ty và hẹn gặp Lư Trạm. Anh vừa nhìn thấy tôi đã nói: “Xem ra, tinh thần của em khá lên nhiều rồi.”
Đúng vậy, một khi trong lòng không còn suy nghĩ lung tung, không nghĩ đến thiệt hơn, được mất thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn, ngủ đủ giấc da dẻ sẽ hồng hào hơn. Trước khi ra khỏi nhà, tôi còn trang điểm nhẹ, mặc chiếc áo sơ mi lụa rộng rãi, kết hợp với áo khoác, trông khác hẳn mọi ngày. Lúc bước vào công ty, cô lễ tân như không che giấu nổi sự kinh ngạc, vì người mà cô ta thấy đây khác xa với dáng vẻ của một thai phụ bị chồng phản bội.
Tôi mỉm cười. “Nghỉ ngơi đúng là rất cần thiết ạ. Sếp Lư, em và giám đốc Vương ở Vạn Thái đã bàn bạc về phương án đào tạo, mời anh xem.”
Anh có phần bất ngờ. “Bên chỗ giám đốc Vương không phải luôn đưa ra yêu cầu mới sao?”
“Em tập hợp tất cả yêu cầu của bên đó, rồi đính chính và soạn thảo ra phương án này. Hôm qua, em đã gặp ông ấy để nói chuyện, sửa đổi thêm một chút nữa, ông ấy đã chấp nhận, còn hy vọng nhanh chóng cho tiến hành.”
“Hứa Khả, anh cho phép em nghỉ, thế mà em vẫn làm việc.”
“Sếp Lư, em rất biết ơn ý tốt của anh. Về bộ phận quản lý nhân sự trong công ty, em sẽ nhanh chóng bàn giao với đồng nghiệp, nhưng em hy vọng có thể thương lượng với họ để sắp xếp công việc hợp lý và tiếp tục hợp tác với các khách hàng cũ, lúc nào cần nghỉ ngơi nhất định em sẽ xin phép anh.”
“Tối qua, Giai Nhân cũng đã nói chuyện với anh về em, anh thực sự vẫn có chút lo lắng.”
“Ở độ tuổi của em, em nghĩ mình sẽ không vì công việc mà phải trả giá bằng sức khỏe và đứa con, em sẽ lượng sức để làm việc. Em mong anh chấp nhận đề nghị của em.”
Thuyết phục Lư Trạm không khó, khó là tạo ra bước đệm trước đó.
Trong ba ngày, tôi không thể cứ thế nằm nghỉ ngơi. Tôi đã gọi điện cho khách hàng, đưa ra phương án mà họ có thể chấp nhận. Tối hôm qua, tôi còn gọi điện cho Lý Giai Nhân. Với tình trạng như vậy mà tâm sự, đương nhiên không phải tính cách của tôi, nhưng sống trong xã hội phức tạp này, thỏa hiệp là một việc cần phải làm.
Tôi chủ động gọi điện, chưa cần mở miệng kể khổ đã nhận được sự ủng hộ và vô số đề nghị vô điều kiện của cô ấy. Cô ấy còn hỏi tôi rất nhiều điều và tôi chỉ biết cố gắng trả lời. Lúc tôi nói muốn tiếp tục làm việc, cô ấy tỏ ra ngạc nhiên. “Với mức thu nhập của chồng chị, chắc chị cũng không đến nỗi phải lo không có tiền chăm sóc đứa bé. Hay anh ta đã chuyển hết tài sản đi rồi?”
“Bọn chị chưa nói đến vấn đề tài sản.”
“Thế anh ta không cầu xin chị tha thứ, làm lại từ đầu sao?”
Đóng cửa lại, tôi không còn phải ấp úng, thì thào nữa mà nói thật: “Anh ấy chỉ nói không muốn ly hôn.”
“Hừ, anh ta muốn được tha thứ thì phải thành tâm hối hận đã. Hứa Khả, chị tuyệt đối không được mềm lòng, chi phí phạm sai lầm của đàn ông quá thấp thì họ sẽ lại ngựa quen đường cũ thôi.”
Cô ấy nói cũng không phải là không có lý, chỉ có điều cô ấy không hiểu Tôn Á Âu. Anh ấy không phải là loại đàn ông có thể nhận sai. Tôi muốn cuộc đối thoại này sẽ dẫn đến hướng mà tôi hy vọng. “Chị đã hỏi chuyên gia phụ sản rồi, bà ấy nói sức khỏe của chị và đứa bé trong bụng không có vấn đề gì. Giai Nhân, chị biết em và sếp Lư quan tâm đến chị, có điều công việc chị đang làm không thể ngắt ngang, cần phải có quá trình liên tục, nếu không thì sẽ không đem lại cho khách hàng những trải nghiệm tốt.”
“Ôi, phụ nữ từ lúc mang bầu đến lúc sinh con, trong mấy năm đó đúng là lỡ dỡ nhiều việc. Trước lúc cưới, em cũng có rất nhiều kế hoạch, bây giờ thì hết hy vọng rồi, bị bọn trẻ trói chân, coi như đã từ bỏ hoàn toàn dự định đi làm. Thế nên khi bắt đầu mang thai, em đã kiên quyết yêu cầu anh Lư Trạm chuyển tên sở hữu một căn hộ ở Thượng Hải cho em. Sinh đứa bé xong, em lại bảo anh ấy…”
Tôi không định nghe chuyện riêng tư của sếp, nên ngạc nhiên đến nỗi toát mồ hôi, mấy lần định nói xen vào, nhưng cô ấy còn rất cao hứng, chẳng thể nào xen vào nổi. “…Anh Lư Trạm còn muốn cho em đi Mỹ sinh con gái, em nói với anh ấy, nếu em không cảm thấy đủ an toàn thì đừng nhắc đến chuyện này làm gì. Phụ nữ rất tham tiền ư? Vớ vẩn, điều chúng ta cần là cảm giác an toàn, là sự công nhận và tôn trọng với những công lao, cố gắng của chúng ta vì gia đình, con cái. Hứa Khả, chị cũng cần nghĩ kỹ về chuyện này, không nên đề cao tư cách, hay sự thanh cao mà bỏ qua chuyện tiền nong. Cho dù chị nghĩ mình có thể chịu đựng được, có thể cố gắng làm việc, cũng phải nghĩ chị đã vất vả như thế nào, làm thế nào mới có thể vừa làm việc vừa chăm sóc con cái, dựa vào cái gì mà con của chị không được hưởng tất cả những gì nên có.”
Tôi hơn cô ấy gần bốn tuổi, nhưng cách nói chuyện của cô ấy rất chững chạc, trải đời, đúng là về phương diện này, tôi còn phải học hỏi nhiều. Đương nhiên tôi hiểu cô ấy coi tôi là bạn mới dốc bầu tâm sự như thế, cho dù thế nào, tôi cũng rất cảm kích.
“Ừ, chị hiểu mà, chị sẽ suy nghĩ kỹ về vấn đề này.” Tôi tiếp tục chuyển chủ đề sang công việc. “Dù thế nào, chị vẫn yêu thích công việc này, muốn tiếp tục được làm việc trong phạm vi khả năng cho phép.”
“Em nghĩ trong lúc cấp bách vẫn nên…”
Biết một người nào đó có cảm tình với mình sẽ luôn là điều tốt đẹp. Mất khoảng hơn nửa tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng có tiếng nói chung. Tôi phải kiên trì đến cùng với nguyên tắc của mình, kiên trì làm việc không hẳn là chuyện không thể.
Vì thế, hôm nay tôi mới có buổi thương lượng thuận lợi với sếp.
Đối với phụ nữ sau ba mươi tuổi, xin nghỉ việc thì dễ, nhưng nghỉ việc rồi muốn đi làm lại không dễ chút nào, tôi muốn có bản lý lịch hoàn chỉnh thì cần phải cố gắng. Tôi chỉ biết an ủi bản thân: Đúng là mày cũng có chút tính toán nhưng không hề có ác ý mà.
Tôi cũng biết rõ, tôi đã trở thành người mà trước đây cho dù có nằm mơ cũng không thể ngờ tới.
Vì một chữ “tình” mà sống chết đắm chìm trong đó, khiến cả thế giới dừng lại, quả nhiên chỉ có tuổi trẻ mới có quyền được như thế.
Cho dù tiếp tục giữ khoảng cách với thế giới hiện thực, cũng không thể tránh khỏi những thay đổi âm thầm của hiện thực. Có lẽ tôi không thể suy nghĩ vấn đề cụ thể như Lý Giai Nhân nói, nhưng cũng không thể một mình cắn răng chịu đựng mà bình tĩnh lại, tính toán từng bước lợi hại, được mất, và có một sự thỏa hiệp thích hợp, ngoài giữ nguyên vị trí công việc, còn bao gồm cả việc đồng ý cho Tôn Á Âu quay nhà.
Lý tưởng và sự thanh cao đương nhiên sẽ cắt đứt hoàn toàn những tình cảm biến chất, tuy nhiên, nói dễ hơn làm.
Người đàn ông này, tôi đã yêu mười năm.
Những đau khổ mà tôi sẵn sang chấp nhận, thực ra vẫn không coi đó là khổ, thậm chí có vài phần là cam tâm tình nguyện.
Chỉ có điều, đi đến bước này, mọi chuyện đã không còn được như xưa nữa, nếu muốn nối lại tình cảm thì thật nực cười.
Tử Đông gọi điện đến hỏi thăm tình hình của tôi, tôi kể với nó: “Anh ấy đã chuyển về nhà rồi, còn nói không muốn ly hôn nữa. Chị không biết là do anh ấy để ý đến đứa bé, hay là nguyên nhân khác. Chị chỉ muốn sống yên ổn qua giai đoạn bầu bí này.”
Em trai tỏ ra ngạc nhiên. “Chị phải hiểu rõ suy nghĩ của anh rể chứ.”
“Chị thực sự không còn sức để tìm hiểu chuyện này nữa. Tử Đông, em là đàn ông, chắc em không hiểu được người phụ nữ trong lúc này có cảm giác lực bất tòng tâm như thế nào đâu. Hồi đó, trước khi sinh em vài ngày, chị thấy mẹ vẫn còn đi làm, vẫn có thể chẩn đoán bệnh và phẫu thuật cho bệnh nhân bình thường. Không hiểu sao mẹ có thể làm được như vậy nhỉ?”
“Vậy chị còn cố đi làm làm gì? Nếu chị lo lắng vấn đề kinh tế, tiền bỉm sữa, em có thể giúp mà.”
“Không đâu, Tử Đông, cảm ơn em. Chị vẫn còn tiền để dành, tạm thời không lo lắng về vấn đề tiền nong. Chị chỉ không muốn ở lỳ trong nhà, chị cần làm việc để cân bằng lại tâm trạng của mình.”
“Em hiểu, nhưng như vậy cũng không phải là phương án lâu dài.”
“Haizz, có gì là lâu dài đâu, sự thay đổi lúc nào chẳng nhanh hơn phương án.”
“Hôm đó anh rể nói không muốn ly hôn, có lẽ là anh ấy muốn làm lại từ đầu.”
Tôi cười không biết phải nói sao. “Tử Đông, em lại đứng ở lập trường của đàn ông để đưa ra một giả thuyết thật ngây thơ. Anh ấy muốn quay về lúc nào thì quay về, còn chị ở đây chờ đợi vô điều kiện ư, làm gì có chuyện tốt đẹp như thế.”
“Chị, em biết anh ấy làm tổn thương chị, nhưng hãy nghĩ cho đứa bé…”
“Đừng đoán mò như vậy nữa, Tử Đông. Em không hiểu Tôn Á Âu, anh ấy không phải là người muốn quay lại con đường đã đi đâu, nếu không, năm đó đã không đến nỗi làm căng với sếp cũ của anh ấy.”
“Vậy sao anh ấy lại chuyển về nhà, còn nói đã tiễn bạn gái đi Mỹ?”
“Chị không biết, anh ấy không nhắc đến, chị cũng không hỏi.”
“Chị, chị đừng tỏ ra dửng dung như vậy.”
“Đây là chuyện riêng của chị, chị muốn tránh cũng chẳng tránh được, sao chị phải tỏ ra dửng dung chứ. Có điều, bây giờ chị chỉ muốn giữ cho tâm trạng bình tĩnh, hài hòa.”
“Nhưng anh ấy đã nói không muốn ly hôn, có nghĩa là muốn quay lại. Chị, em khuyên chị nên nghĩ cho đứa bé, thử tha thứ cho anh ấy và bắt đầu lại.”
“Em không hiểu con người anh ấy, anh ấy coi mọi chuyện rất hiển nhiên. Có lẽ anh ấy còn không nghĩ rằng mình đã sai, cần được tha thứ.” Thốt ra câu này, tôi bỗng giật mình. Tôi đã có thể phê phán anh với giọng điệu lạnh lùng như thế, có nghĩa là trái tim tôi đã thực sự chết rồi.”
Sau khi nói chuyện xong với Tử Đông, tôi pha một cốc sữa nóng và trở về phòng xử lý tài liệu. Mấy hôm Tôn Á Âu chuyển về, chúng tôi dường như ngầm hiểu phạm vi hoạt động của nhau. Thực ra cũng không khác ngày xưa là bao, phòng ngủ thuộc về tôi, phòng ngủ dành cho khách thuộc về anh ấy, nhưng do phòng đó hơi nhỏ nên tôi đã nhường cả phòng sách ngày trước hai vợ chồng dùng chung cho anh, còn máy tính xách tay và những đồ hay dùng tôi đều chuyển về phòng mình.
Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, chuông cửa kêu vang, tôi bước ra mở thì thấy bố đứng ở ngoài cửa, Tử Đông đứng phía sau với ánh mắt lo lắng. Tôi giật nảy mình, vội vàng mở cửa cho hai người vào. Lúc họ bước vào, tôi hỏi: “Bố, sao hai người lại có thời gian rảnh đến đây?”
Tử Đông nhanh nhảu giải thích: “Vừa nãy em đứng ở ban công gọi điện, bị bố nghe thấy…”
Chưa nói hết câu, bố đã ngắt lời nó, hỏi thẳng tôi: “Tôn Á Âu đâu rồi?”
Lúc này, Tôn Á Âu mới từ phòng đọc sách bước ra. “Bố…”
Chưa nói xong, bố đã vung tay lên tát anh, Á Âu lảo đảo về phía sau hai bước mới đứng vững. Tử Đông định ôm lấy bố, nhưng bố đang tức giận nên khỏe kinh người, một tay hất Tử Đông ra, rồi tiếp tục tát Á Âu đến nỗi anh bị chảy cả máu mũi.
Tôi kinh hoàng, dang hai tay chắn giữa hai người bọn họ. “Bố, dừng tay lại đi.”
Bố và Tôn Á Âu đứng phía sau tôi như đồng thanh nói:
“Em tránh ra đi.”
“Khả Khả, tránh ra đi, đây không phải là việc của con.”
Tôi đứng bất động ở đó. “Bố, bố đừng thế nữa.”
Lúc đó, Á Âu định kéo tôi ra, Tử Đông liền ôm chặt lấy bố. Tôi quay người lại ra sức đẩy Á Âu. “Anh vào phòng đọc sách đi.”
Anh đứng yên, tôi bực mình quát lên: “Tôi không quan tâm anh bị đánh nữa hay không, nhưng bố tôi đã nhiều tuổi rồi, tôi không muốn ông ấy gặp chuyện. Anh đi vào cho tôi nhờ.”
Anh nhìn tôi một lúc lâu, sau đó quay về phòng đọc sách, còn tôi nhanh chóng đóng cửa lại. Lúc đó, bố đã giằng ra khỏi tay Tử Đông, giận dữ quát: “Ở quê chúng tao, con gái lấy chồng mà bị ức hiếp, anh em sẽ ra mặt dạy cho thằng khốn nạn đó một trận. Mày là em trai nó, là đứa được học hành đàng hoàng mà chẳng học được cái gì cho ra hồn, phải để ông bố này ra mặt, mày cứ thử ngăn cản tao nữa xem.”
Tôi kéo cánh tay bố. “Bố, đừng đánh nữa.”
Bố trợn mắt nhìn tôi. “Con mặc kệ bố, Khả Khả, bố đã nhận ra có gì không ổn từ lâu rồi. Con đang mang bầu mà thằng ấy còn làm được những chuyện như thế, đúng là không bằng cầm thú. Hôm nay bố không đánh cho nó gãy chân thì không xong.”
“Bố, bố biết rõ chị đang có bầu, đánh đấm trước mặt chị không nói làm gì, còn quát tháo to như thế, nhỡ chị ấy có chuyện gì, không phải do lỗi của bố hay sao?”
Bố ngẩn người một lát nhưng lại nói tiếp: “Nếu hai đứa nhất quyết ngăn cản bố, ngày mai bố sẽ đến thẳng công ty gặp nó, để sếp của nó dạy cho nó một bài học.”
Tôi và Tử Đông gần như đồng thanh:
“Đừng làm như vậy, bố.”
“Đừng mà…”
Bố tức tối vung tay. “Chị em chúng mày thật là… giống hệt như mẹ mày, chết vì sĩ diện.” Rồi bố quay sang Tử Đông trút giận. “Mày cứ giương mắt lên nhìn chị mày bị ức hiếp thế à, có phải là thằng đàn ông không hả?”
Tử Đông bất lực, nói: “Bố, bố bình tĩnh nói chuyện được không, cứ quát tháo ầm ỹ lên thế có ích gì chứ? Anh rể làm việc ở doanh nghiệp tư nhân, chỉ ở dưới một người nhưng đứng trên vạn người. Ở đó không như doanh nghiệp nhà nước, chẳng có lãnh đạo nào để ý đến chuyện này cả, sao bố phải làm thế để mình thêm xấu hổ?”
“Mày nói với bố những lời đó cũng vô dụng. Nó là chị của mày, trong thời khắc quan trọng mày không bảo vệ chị thì nó còn trông mong vào ai được?”
Tôi nói xen vào: “Bố đừng trách Tử Đông, em ấy đã giúp con rất nhiều.”
Bố không thèm để ý đến lời tôi nói, hầm hầm định bước vào phòng đọc sách. Tôi đành nắm chặt cánh tay của ông, Tử Đông cũng nhắc nhở ông. “Bố, chị bây giờ không chịu nổi giằng co mạnh đâu.”
Bố tức đến nỗi gân xanh trên trán nổi hằn lên nhưng không còn giằng ra nữa. Tôi nói như van nài: “Bố, bố qua đây ngồi đi.”
Không biết làm thế nào, bố đành đi theo tôi ra phòng khách ngồi xuống. Tôi bưng cho bố và Tử Đông mỗi người một cốc trà. Bố bực bội nói: “Tại sao con lại bảo vệ nó?”
“Đánh anh ấy một trận cũng không giải quyết được vấn đề đâu bố.”
“Ít nhất cũng để nó biết rằng, con gái của bố thì không được phép đối xử như vậy. Con có họ hàng, người thân ở bên cạnh, không phải loại người để cho nó muốn bắt nạt thế nào cũng được, xem nó còn dám làm chuyện này nữa không.”
Tôi nhìn bố, mắt bỗng thấy nóng nóng. Người đàn ông này, từ nhỏ tôi chỉ đứng từ xa nhìn, trong ký ức của tôi, hình như không có thời khắc nào bố con thân mật như thế này. Ngược lại, tôi còn chất chứa bao nhiêu oán hận, xa cách. Khi biết ông không phải bố đẻ của mình, tôi càng không biết phải đối diện với ông như thế nào. Nhưng bây giờ, cuối cùng thì tôi đã hiểu, bố luôn coi tôi là con gái ruột, yêu thương tôi theo cách của ông. Nghĩ đến đó, nước mắt tôi trào ra, tôi thấy bố tay chân luống cuống, nhìn ngược nhìn xuôi, rồi đẩy Tử Đông. Tử Đông lấy hộp khăn giấy đưa cho tôi, tôi lấy giấy che mặt, nghẹn ngào một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
“Bố, con cảm ơn bố.”
Bố buồn bực nói: “Con nói với bố những lời này làm gì? Mẹ con đi rồi nhưng bố vẫn luôn ở bên con. Tại sao lại giấu bố?”
“Con…con chỉ không muốn làm bố lo lắng.”
“Mọi chuyện trong nhà, lúc nào cũng đều do mẹ con lo lắng, quán xuyến.”
Bố ngừng lời, việc bộc lộ tình cảm như vậy đối với bố từ trước đến nay mà nói là việc khá kỳ quặc. Chúng tôi im lặng nhìn nhau, một lúc sau, tôi nói: “Bố, không cần bố ra mặt đâu, con có thể giải quyết tốt vấn đề này.”
“Giải quyết thế nào?”
Tôi không biết, căn bản tôi chưa có một phương án giải quyết cụ thể, nên đành nói: “Chúng con đều đã lớn rồi, sẽ ngồi lại nói chuyện tử tế ạ.”
“Lúc đầu, bố đã không đồng ý cho con lấy nó, nếu không phải mẹ con khuyên nhủ, chắc chắn bố đã bảo con cắt đứt quan hệ với nó.”
Tôi không kìm được, hỏi: “Lúc đó mẹ con đã nói thế nào ạ?”
Bố có chút chán nản, nói: “Đều là lời chẳng ra sao, sự thật chứng minh bà ấy nhìn người không chuẩn bằng bố.”
“Bố, bố nói cho con biết đi, mẹ đã nói gì ạ?”
Bố có vẻ không muốn nói nhưng cuối cùng vẫn bảo: “Bà ấy nói, nếu không phải sống một cuộc sống đã được sắp xếp trước thì vẫn tốt hơn. Nếu bản thân cảm thấy không hài lòng mãn nguyện thì cuộc sống sau này sẽ không thể vui vẻ.”
Mẹ đang nói tôi, nhưng có lẽ bà đang nói về chính mình thì đúng hơn. Ngay cả một người có phản ứng chậm chạp, không nhạy bén với tình cảm như bố cũng nhận ra được ẩn ý của mẹ, và cho đến nay cũng còn vài phần canh cánh trong lòng. Nước mắt tôi một lần nữa rơi xuống lã chã. Bố nhìn tôi, vẻ mặt bỗng dịu lại, thấp giọng nói: “Khả Khả, đừng ly hôn con ạ, với độ tuổi của Tôn Á Âu, nó ly hôn với con thì có cả một đống con gái chưa chồng vây quanh. Còn con, mang theo một đứa bé, muốn tìm một người đàn ông có điều kiện phù hợp để tái hôn sẽ rất khó, sau này biết làm thế nào?”
Nếu là trước đây, khi nghe những lời này tôi sẽ bực bội, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy chua xót. “Con không sao đâu bố, chuyện này sẽ qua thôi. Hơn nữa, con còn có bố và Tử Đông, không đến mức không biết làm thế nào đâu.”
Bố nghe tôi nói thì gật gật đầu.
Đúng vậy, một khi trong lòng không còn suy nghĩ lung tung, không nghĩ đến thiệt hơn, được mất thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn, ngủ đủ giấc da dẻ sẽ hồng hào hơn. Trước khi ra khỏi nhà, tôi còn trang điểm nhẹ, mặc chiếc áo sơ mi lụa rộng rãi, kết hợp với áo khoác, trông khác hẳn mọi ngày. Lúc bước vào công ty, cô lễ tân như không che giấu nổi sự kinh ngạc, vì người mà cô ta thấy đây khác xa với dáng vẻ của một thai phụ bị chồng phản bội.
Tôi mỉm cười. “Nghỉ ngơi đúng là rất cần thiết ạ. Sếp Lư, em và giám đốc Vương ở Vạn Thái đã bàn bạc về phương án đào tạo, mời anh xem.”
Anh có phần bất ngờ. “Bên chỗ giám đốc Vương không phải luôn đưa ra yêu cầu mới sao?”
“Em tập hợp tất cả yêu cầu của bên đó, rồi đính chính và soạn thảo ra phương án này. Hôm qua, em đã gặp ông ấy để nói chuyện, sửa đổi thêm một chút nữa, ông ấy đã chấp nhận, còn hy vọng nhanh chóng cho tiến hành.”
“Hứa Khả, anh cho phép em nghỉ, thế mà em vẫn làm việc.”
“Sếp Lư, em rất biết ơn ý tốt của anh. Về bộ phận quản lý nhân sự trong công ty, em sẽ nhanh chóng bàn giao với đồng nghiệp, nhưng em hy vọng có thể thương lượng với họ để sắp xếp công việc hợp lý và tiếp tục hợp tác với các khách hàng cũ, lúc nào cần nghỉ ngơi nhất định em sẽ xin phép anh.”
“Tối qua, Giai Nhân cũng đã nói chuyện với anh về em, anh thực sự vẫn có chút lo lắng.”
“Ở độ tuổi của em, em nghĩ mình sẽ không vì công việc mà phải trả giá bằng sức khỏe và đứa con, em sẽ lượng sức để làm việc. Em mong anh chấp nhận đề nghị của em.”
Thuyết phục Lư Trạm không khó, khó là tạo ra bước đệm trước đó.
Trong ba ngày, tôi không thể cứ thế nằm nghỉ ngơi. Tôi đã gọi điện cho khách hàng, đưa ra phương án mà họ có thể chấp nhận. Tối hôm qua, tôi còn gọi điện cho Lý Giai Nhân. Với tình trạng như vậy mà tâm sự, đương nhiên không phải tính cách của tôi, nhưng sống trong xã hội phức tạp này, thỏa hiệp là một việc cần phải làm.
Tôi chủ động gọi điện, chưa cần mở miệng kể khổ đã nhận được sự ủng hộ và vô số đề nghị vô điều kiện của cô ấy. Cô ấy còn hỏi tôi rất nhiều điều và tôi chỉ biết cố gắng trả lời. Lúc tôi nói muốn tiếp tục làm việc, cô ấy tỏ ra ngạc nhiên. “Với mức thu nhập của chồng chị, chắc chị cũng không đến nỗi phải lo không có tiền chăm sóc đứa bé. Hay anh ta đã chuyển hết tài sản đi rồi?”
“Bọn chị chưa nói đến vấn đề tài sản.”
“Thế anh ta không cầu xin chị tha thứ, làm lại từ đầu sao?”
Đóng cửa lại, tôi không còn phải ấp úng, thì thào nữa mà nói thật: “Anh ấy chỉ nói không muốn ly hôn.”
“Hừ, anh ta muốn được tha thứ thì phải thành tâm hối hận đã. Hứa Khả, chị tuyệt đối không được mềm lòng, chi phí phạm sai lầm của đàn ông quá thấp thì họ sẽ lại ngựa quen đường cũ thôi.”
Cô ấy nói cũng không phải là không có lý, chỉ có điều cô ấy không hiểu Tôn Á Âu. Anh ấy không phải là loại đàn ông có thể nhận sai. Tôi muốn cuộc đối thoại này sẽ dẫn đến hướng mà tôi hy vọng. “Chị đã hỏi chuyên gia phụ sản rồi, bà ấy nói sức khỏe của chị và đứa bé trong bụng không có vấn đề gì. Giai Nhân, chị biết em và sếp Lư quan tâm đến chị, có điều công việc chị đang làm không thể ngắt ngang, cần phải có quá trình liên tục, nếu không thì sẽ không đem lại cho khách hàng những trải nghiệm tốt.”
“Ôi, phụ nữ từ lúc mang bầu đến lúc sinh con, trong mấy năm đó đúng là lỡ dỡ nhiều việc. Trước lúc cưới, em cũng có rất nhiều kế hoạch, bây giờ thì hết hy vọng rồi, bị bọn trẻ trói chân, coi như đã từ bỏ hoàn toàn dự định đi làm. Thế nên khi bắt đầu mang thai, em đã kiên quyết yêu cầu anh Lư Trạm chuyển tên sở hữu một căn hộ ở Thượng Hải cho em. Sinh đứa bé xong, em lại bảo anh ấy…”
Tôi không định nghe chuyện riêng tư của sếp, nên ngạc nhiên đến nỗi toát mồ hôi, mấy lần định nói xen vào, nhưng cô ấy còn rất cao hứng, chẳng thể nào xen vào nổi. “…Anh Lư Trạm còn muốn cho em đi Mỹ sinh con gái, em nói với anh ấy, nếu em không cảm thấy đủ an toàn thì đừng nhắc đến chuyện này làm gì. Phụ nữ rất tham tiền ư? Vớ vẩn, điều chúng ta cần là cảm giác an toàn, là sự công nhận và tôn trọng với những công lao, cố gắng của chúng ta vì gia đình, con cái. Hứa Khả, chị cũng cần nghĩ kỹ về chuyện này, không nên đề cao tư cách, hay sự thanh cao mà bỏ qua chuyện tiền nong. Cho dù chị nghĩ mình có thể chịu đựng được, có thể cố gắng làm việc, cũng phải nghĩ chị đã vất vả như thế nào, làm thế nào mới có thể vừa làm việc vừa chăm sóc con cái, dựa vào cái gì mà con của chị không được hưởng tất cả những gì nên có.”
Tôi hơn cô ấy gần bốn tuổi, nhưng cách nói chuyện của cô ấy rất chững chạc, trải đời, đúng là về phương diện này, tôi còn phải học hỏi nhiều. Đương nhiên tôi hiểu cô ấy coi tôi là bạn mới dốc bầu tâm sự như thế, cho dù thế nào, tôi cũng rất cảm kích.
“Ừ, chị hiểu mà, chị sẽ suy nghĩ kỹ về vấn đề này.” Tôi tiếp tục chuyển chủ đề sang công việc. “Dù thế nào, chị vẫn yêu thích công việc này, muốn tiếp tục được làm việc trong phạm vi khả năng cho phép.”
“Em nghĩ trong lúc cấp bách vẫn nên…”
Biết một người nào đó có cảm tình với mình sẽ luôn là điều tốt đẹp. Mất khoảng hơn nửa tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng có tiếng nói chung. Tôi phải kiên trì đến cùng với nguyên tắc của mình, kiên trì làm việc không hẳn là chuyện không thể.
Vì thế, hôm nay tôi mới có buổi thương lượng thuận lợi với sếp.
Đối với phụ nữ sau ba mươi tuổi, xin nghỉ việc thì dễ, nhưng nghỉ việc rồi muốn đi làm lại không dễ chút nào, tôi muốn có bản lý lịch hoàn chỉnh thì cần phải cố gắng. Tôi chỉ biết an ủi bản thân: Đúng là mày cũng có chút tính toán nhưng không hề có ác ý mà.
Tôi cũng biết rõ, tôi đã trở thành người mà trước đây cho dù có nằm mơ cũng không thể ngờ tới.
Vì một chữ “tình” mà sống chết đắm chìm trong đó, khiến cả thế giới dừng lại, quả nhiên chỉ có tuổi trẻ mới có quyền được như thế.
Cho dù tiếp tục giữ khoảng cách với thế giới hiện thực, cũng không thể tránh khỏi những thay đổi âm thầm của hiện thực. Có lẽ tôi không thể suy nghĩ vấn đề cụ thể như Lý Giai Nhân nói, nhưng cũng không thể một mình cắn răng chịu đựng mà bình tĩnh lại, tính toán từng bước lợi hại, được mất, và có một sự thỏa hiệp thích hợp, ngoài giữ nguyên vị trí công việc, còn bao gồm cả việc đồng ý cho Tôn Á Âu quay nhà.
Lý tưởng và sự thanh cao đương nhiên sẽ cắt đứt hoàn toàn những tình cảm biến chất, tuy nhiên, nói dễ hơn làm.
Người đàn ông này, tôi đã yêu mười năm.
Những đau khổ mà tôi sẵn sang chấp nhận, thực ra vẫn không coi đó là khổ, thậm chí có vài phần là cam tâm tình nguyện.
Chỉ có điều, đi đến bước này, mọi chuyện đã không còn được như xưa nữa, nếu muốn nối lại tình cảm thì thật nực cười.
Tử Đông gọi điện đến hỏi thăm tình hình của tôi, tôi kể với nó: “Anh ấy đã chuyển về nhà rồi, còn nói không muốn ly hôn nữa. Chị không biết là do anh ấy để ý đến đứa bé, hay là nguyên nhân khác. Chị chỉ muốn sống yên ổn qua giai đoạn bầu bí này.”
Em trai tỏ ra ngạc nhiên. “Chị phải hiểu rõ suy nghĩ của anh rể chứ.”
“Chị thực sự không còn sức để tìm hiểu chuyện này nữa. Tử Đông, em là đàn ông, chắc em không hiểu được người phụ nữ trong lúc này có cảm giác lực bất tòng tâm như thế nào đâu. Hồi đó, trước khi sinh em vài ngày, chị thấy mẹ vẫn còn đi làm, vẫn có thể chẩn đoán bệnh và phẫu thuật cho bệnh nhân bình thường. Không hiểu sao mẹ có thể làm được như vậy nhỉ?”
“Vậy chị còn cố đi làm làm gì? Nếu chị lo lắng vấn đề kinh tế, tiền bỉm sữa, em có thể giúp mà.”
“Không đâu, Tử Đông, cảm ơn em. Chị vẫn còn tiền để dành, tạm thời không lo lắng về vấn đề tiền nong. Chị chỉ không muốn ở lỳ trong nhà, chị cần làm việc để cân bằng lại tâm trạng của mình.”
“Em hiểu, nhưng như vậy cũng không phải là phương án lâu dài.”
“Haizz, có gì là lâu dài đâu, sự thay đổi lúc nào chẳng nhanh hơn phương án.”
“Hôm đó anh rể nói không muốn ly hôn, có lẽ là anh ấy muốn làm lại từ đầu.”
Tôi cười không biết phải nói sao. “Tử Đông, em lại đứng ở lập trường của đàn ông để đưa ra một giả thuyết thật ngây thơ. Anh ấy muốn quay về lúc nào thì quay về, còn chị ở đây chờ đợi vô điều kiện ư, làm gì có chuyện tốt đẹp như thế.”
“Chị, em biết anh ấy làm tổn thương chị, nhưng hãy nghĩ cho đứa bé…”
“Đừng đoán mò như vậy nữa, Tử Đông. Em không hiểu Tôn Á Âu, anh ấy không phải là người muốn quay lại con đường đã đi đâu, nếu không, năm đó đã không đến nỗi làm căng với sếp cũ của anh ấy.”
“Vậy sao anh ấy lại chuyển về nhà, còn nói đã tiễn bạn gái đi Mỹ?”
“Chị không biết, anh ấy không nhắc đến, chị cũng không hỏi.”
“Chị, chị đừng tỏ ra dửng dung như vậy.”
“Đây là chuyện riêng của chị, chị muốn tránh cũng chẳng tránh được, sao chị phải tỏ ra dửng dung chứ. Có điều, bây giờ chị chỉ muốn giữ cho tâm trạng bình tĩnh, hài hòa.”
“Nhưng anh ấy đã nói không muốn ly hôn, có nghĩa là muốn quay lại. Chị, em khuyên chị nên nghĩ cho đứa bé, thử tha thứ cho anh ấy và bắt đầu lại.”
“Em không hiểu con người anh ấy, anh ấy coi mọi chuyện rất hiển nhiên. Có lẽ anh ấy còn không nghĩ rằng mình đã sai, cần được tha thứ.” Thốt ra câu này, tôi bỗng giật mình. Tôi đã có thể phê phán anh với giọng điệu lạnh lùng như thế, có nghĩa là trái tim tôi đã thực sự chết rồi.”
Sau khi nói chuyện xong với Tử Đông, tôi pha một cốc sữa nóng và trở về phòng xử lý tài liệu. Mấy hôm Tôn Á Âu chuyển về, chúng tôi dường như ngầm hiểu phạm vi hoạt động của nhau. Thực ra cũng không khác ngày xưa là bao, phòng ngủ thuộc về tôi, phòng ngủ dành cho khách thuộc về anh ấy, nhưng do phòng đó hơi nhỏ nên tôi đã nhường cả phòng sách ngày trước hai vợ chồng dùng chung cho anh, còn máy tính xách tay và những đồ hay dùng tôi đều chuyển về phòng mình.
Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, chuông cửa kêu vang, tôi bước ra mở thì thấy bố đứng ở ngoài cửa, Tử Đông đứng phía sau với ánh mắt lo lắng. Tôi giật nảy mình, vội vàng mở cửa cho hai người vào. Lúc họ bước vào, tôi hỏi: “Bố, sao hai người lại có thời gian rảnh đến đây?”
Tử Đông nhanh nhảu giải thích: “Vừa nãy em đứng ở ban công gọi điện, bị bố nghe thấy…”
Chưa nói hết câu, bố đã ngắt lời nó, hỏi thẳng tôi: “Tôn Á Âu đâu rồi?”
Lúc này, Tôn Á Âu mới từ phòng đọc sách bước ra. “Bố…”
Chưa nói xong, bố đã vung tay lên tát anh, Á Âu lảo đảo về phía sau hai bước mới đứng vững. Tử Đông định ôm lấy bố, nhưng bố đang tức giận nên khỏe kinh người, một tay hất Tử Đông ra, rồi tiếp tục tát Á Âu đến nỗi anh bị chảy cả máu mũi.
Tôi kinh hoàng, dang hai tay chắn giữa hai người bọn họ. “Bố, dừng tay lại đi.”
Bố và Tôn Á Âu đứng phía sau tôi như đồng thanh nói:
“Em tránh ra đi.”
“Khả Khả, tránh ra đi, đây không phải là việc của con.”
Tôi đứng bất động ở đó. “Bố, bố đừng thế nữa.”
Lúc đó, Á Âu định kéo tôi ra, Tử Đông liền ôm chặt lấy bố. Tôi quay người lại ra sức đẩy Á Âu. “Anh vào phòng đọc sách đi.”
Anh đứng yên, tôi bực mình quát lên: “Tôi không quan tâm anh bị đánh nữa hay không, nhưng bố tôi đã nhiều tuổi rồi, tôi không muốn ông ấy gặp chuyện. Anh đi vào cho tôi nhờ.”
Anh nhìn tôi một lúc lâu, sau đó quay về phòng đọc sách, còn tôi nhanh chóng đóng cửa lại. Lúc đó, bố đã giằng ra khỏi tay Tử Đông, giận dữ quát: “Ở quê chúng tao, con gái lấy chồng mà bị ức hiếp, anh em sẽ ra mặt dạy cho thằng khốn nạn đó một trận. Mày là em trai nó, là đứa được học hành đàng hoàng mà chẳng học được cái gì cho ra hồn, phải để ông bố này ra mặt, mày cứ thử ngăn cản tao nữa xem.”
Tôi kéo cánh tay bố. “Bố, đừng đánh nữa.”
Bố trợn mắt nhìn tôi. “Con mặc kệ bố, Khả Khả, bố đã nhận ra có gì không ổn từ lâu rồi. Con đang mang bầu mà thằng ấy còn làm được những chuyện như thế, đúng là không bằng cầm thú. Hôm nay bố không đánh cho nó gãy chân thì không xong.”
“Bố, bố biết rõ chị đang có bầu, đánh đấm trước mặt chị không nói làm gì, còn quát tháo to như thế, nhỡ chị ấy có chuyện gì, không phải do lỗi của bố hay sao?”
Bố ngẩn người một lát nhưng lại nói tiếp: “Nếu hai đứa nhất quyết ngăn cản bố, ngày mai bố sẽ đến thẳng công ty gặp nó, để sếp của nó dạy cho nó một bài học.”
Tôi và Tử Đông gần như đồng thanh:
“Đừng làm như vậy, bố.”
“Đừng mà…”
Bố tức tối vung tay. “Chị em chúng mày thật là… giống hệt như mẹ mày, chết vì sĩ diện.” Rồi bố quay sang Tử Đông trút giận. “Mày cứ giương mắt lên nhìn chị mày bị ức hiếp thế à, có phải là thằng đàn ông không hả?”
Tử Đông bất lực, nói: “Bố, bố bình tĩnh nói chuyện được không, cứ quát tháo ầm ỹ lên thế có ích gì chứ? Anh rể làm việc ở doanh nghiệp tư nhân, chỉ ở dưới một người nhưng đứng trên vạn người. Ở đó không như doanh nghiệp nhà nước, chẳng có lãnh đạo nào để ý đến chuyện này cả, sao bố phải làm thế để mình thêm xấu hổ?”
“Mày nói với bố những lời đó cũng vô dụng. Nó là chị của mày, trong thời khắc quan trọng mày không bảo vệ chị thì nó còn trông mong vào ai được?”
Tôi nói xen vào: “Bố đừng trách Tử Đông, em ấy đã giúp con rất nhiều.”
Bố không thèm để ý đến lời tôi nói, hầm hầm định bước vào phòng đọc sách. Tôi đành nắm chặt cánh tay của ông, Tử Đông cũng nhắc nhở ông. “Bố, chị bây giờ không chịu nổi giằng co mạnh đâu.”
Bố tức đến nỗi gân xanh trên trán nổi hằn lên nhưng không còn giằng ra nữa. Tôi nói như van nài: “Bố, bố qua đây ngồi đi.”
Không biết làm thế nào, bố đành đi theo tôi ra phòng khách ngồi xuống. Tôi bưng cho bố và Tử Đông mỗi người một cốc trà. Bố bực bội nói: “Tại sao con lại bảo vệ nó?”
“Đánh anh ấy một trận cũng không giải quyết được vấn đề đâu bố.”
“Ít nhất cũng để nó biết rằng, con gái của bố thì không được phép đối xử như vậy. Con có họ hàng, người thân ở bên cạnh, không phải loại người để cho nó muốn bắt nạt thế nào cũng được, xem nó còn dám làm chuyện này nữa không.”
Tôi nhìn bố, mắt bỗng thấy nóng nóng. Người đàn ông này, từ nhỏ tôi chỉ đứng từ xa nhìn, trong ký ức của tôi, hình như không có thời khắc nào bố con thân mật như thế này. Ngược lại, tôi còn chất chứa bao nhiêu oán hận, xa cách. Khi biết ông không phải bố đẻ của mình, tôi càng không biết phải đối diện với ông như thế nào. Nhưng bây giờ, cuối cùng thì tôi đã hiểu, bố luôn coi tôi là con gái ruột, yêu thương tôi theo cách của ông. Nghĩ đến đó, nước mắt tôi trào ra, tôi thấy bố tay chân luống cuống, nhìn ngược nhìn xuôi, rồi đẩy Tử Đông. Tử Đông lấy hộp khăn giấy đưa cho tôi, tôi lấy giấy che mặt, nghẹn ngào một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
“Bố, con cảm ơn bố.”
Bố buồn bực nói: “Con nói với bố những lời này làm gì? Mẹ con đi rồi nhưng bố vẫn luôn ở bên con. Tại sao lại giấu bố?”
“Con…con chỉ không muốn làm bố lo lắng.”
“Mọi chuyện trong nhà, lúc nào cũng đều do mẹ con lo lắng, quán xuyến.”
Bố ngừng lời, việc bộc lộ tình cảm như vậy đối với bố từ trước đến nay mà nói là việc khá kỳ quặc. Chúng tôi im lặng nhìn nhau, một lúc sau, tôi nói: “Bố, không cần bố ra mặt đâu, con có thể giải quyết tốt vấn đề này.”
“Giải quyết thế nào?”
Tôi không biết, căn bản tôi chưa có một phương án giải quyết cụ thể, nên đành nói: “Chúng con đều đã lớn rồi, sẽ ngồi lại nói chuyện tử tế ạ.”
“Lúc đầu, bố đã không đồng ý cho con lấy nó, nếu không phải mẹ con khuyên nhủ, chắc chắn bố đã bảo con cắt đứt quan hệ với nó.”
Tôi không kìm được, hỏi: “Lúc đó mẹ con đã nói thế nào ạ?”
Bố có chút chán nản, nói: “Đều là lời chẳng ra sao, sự thật chứng minh bà ấy nhìn người không chuẩn bằng bố.”
“Bố, bố nói cho con biết đi, mẹ đã nói gì ạ?”
Bố có vẻ không muốn nói nhưng cuối cùng vẫn bảo: “Bà ấy nói, nếu không phải sống một cuộc sống đã được sắp xếp trước thì vẫn tốt hơn. Nếu bản thân cảm thấy không hài lòng mãn nguyện thì cuộc sống sau này sẽ không thể vui vẻ.”
Mẹ đang nói tôi, nhưng có lẽ bà đang nói về chính mình thì đúng hơn. Ngay cả một người có phản ứng chậm chạp, không nhạy bén với tình cảm như bố cũng nhận ra được ẩn ý của mẹ, và cho đến nay cũng còn vài phần canh cánh trong lòng. Nước mắt tôi một lần nữa rơi xuống lã chã. Bố nhìn tôi, vẻ mặt bỗng dịu lại, thấp giọng nói: “Khả Khả, đừng ly hôn con ạ, với độ tuổi của Tôn Á Âu, nó ly hôn với con thì có cả một đống con gái chưa chồng vây quanh. Còn con, mang theo một đứa bé, muốn tìm một người đàn ông có điều kiện phù hợp để tái hôn sẽ rất khó, sau này biết làm thế nào?”
Nếu là trước đây, khi nghe những lời này tôi sẽ bực bội, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy chua xót. “Con không sao đâu bố, chuyện này sẽ qua thôi. Hơn nữa, con còn có bố và Tử Đông, không đến mức không biết làm thế nào đâu.”
Bố nghe tôi nói thì gật gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook