Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi
Chương 39: Hoán đổi vai diễn

Thấy hai đứa bé ngọt ngọt ngào ngào, cùng nhau ra vào, trong lòng mẹ Khương rất vui mừng, suy nghĩ xem khi nào thì nên định chuyện hai người. Không có việc gì là bà lại chạy đến nhà cũ, đi dạo phố, tập thể dục với mẹ Phương, cũng nói không ít về chuyện này, quen biết nhiều năm như vậy, dĩ nhiên bà biết mẹ Phương lo lắng, dù gì con trai mình đã có kỷ lục không tốt rồi, người ta lo lắng cho con gái là chuyện bình thường, chỉ là bà tự vỗ ngực nói với mẹ Phương: “Bà cứ thoải mái đi, tuyệt đối sẽ không có chuyện rắc rối gì xảy ra, bà không nhìn thấy Dĩ Nặc lo lắng cho Tiêu Nhiên rất nhiều sao!”

Dĩ Nặc và Tiêu Nhiên đều có mong đợi khác nhau về mối quan hệ này, tự tin của Tiêu Nhiên kém xa Dĩ Nặc. Bởi vì cô biết rõ Dĩ Nặc là loại người gì từ rất lâu rồi, mặc dù hai người quen nhau, Dĩ Nặc cũng rất để tâm và nghiêm túc, nhưng trước kia anh cũng có nói, mỗi một cuộc tình anh đều nghiêm túc. Cô dựa vào đâu mà có thể cho rằng anh là Mr.Right của cô.

Hôm nay hết giờ làm, Tiêu Nhiên và Dĩ Nặc hẹn nhau đi xem phim, trước khi vào rạp phim, Tiêu Nhiên chợt muốn ăn bánh su lem, Dĩ Nặc đưa Sprite và bỏng ngô cho Tiêu Nhiên cầm, cả điện thoại cũng để cô giữ giúp anh.

Tiêu Nhiên không có thói quen tra xét điện thoại của Dĩ Nặc, lựa chọn chính sách hoàn toàn tin tưởng Dĩ Nặc. Nhưng lần này, tin nhắn của người nào đó lại cố tình nằm ngoài màn hình, vừa đúng lúc Tiêu Nhiên ấn trúng phím mở, màn hình sáng lên, một tên không có trong danh bạ, nội dung tin nhắn làm trái tim Tiêu Nhiên lỡ một nhịp, “Nặc, chỉ cần anh không kết hôn……” Cô không nhìn tiếp nữa.

Tay của cô nắm chặt điện thoại, khóa màn hình, cũng không nhìn điện thoại nữa, cố gắng không để mình nghĩ lung tung. Nhưng những suy nghĩ đó cứ bao vây lấy cô, tại sao lại có người gọi anh ấy thân mật như thế? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ngay cả cô quen anh lâu như vậy, đều là không cần xưng hô, hoặc gọi Dĩ Nặc, có thể gọi anh như vậy, hiển nhiên quan hệ của hai người không tầm thường.

“Chỉ cần anh không kết hôn……” Những lời nói đó cứ như một lời nguyền lẩn quẩn trong đầu cô, từ từ ăn mòn lòng tin của cô. Cô không biết phải điều chỉnh vẻ mặt của mình như thế nào để giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra…… Nếu như anh không quan tâm, tại sao lại còn giữ tin nhắn này? Là do tin chắc cô sẽ không xem điện thoại của anh? Hay là cô đã suy nghĩ quá nhiều……

Rõ ràng Dĩ Nặc chỉ đi một lát, mà chỉ trong mười phút ngắn ngủi Tiêu Nhiên cảm giác như mình bị chứng tinh thần phân liệt, tự cười mình quá dễ dàng dao động. Chỉ một tin nhắn đã làm niềm tin vào cuộc tình này của cô hạ thấp xuống cực độ rồi, can đảm khi quyết định ở bên nhau đã chạy đi nơi nào rồi……

Dĩ Nặc trở lại nhìn thấy Tiêu Nhiên thẫn thờ, cảm thấy rất kỳ lạ, mua một hộp bánh su kem vị trà xanh mà Tiêu Nhiên thích ăn, hết sức hưng phấn muốn đòi cô nàng tham ăn nay thưởng công, lại không ngờ tâm trạng cô thay đổi đến kỳ lạ, nhận lấy các thứ từ trong tay cô để vào một túi nhựa, tay kia nắm lấy tay cô, “Nhiên Nhiên, em sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Anh cảm thấy tâm trạng em không tốt……”

Tiêu Nhiên cố nặn ra một nụ cười, khẽ nói: “Không, không có gì.”

Nếu như mới quen Tiêu Nhiên có thể cho rằng không có việc gì thật, nhưng Dĩ Nặc vừa nghe là đã biết cô không vui, ôm chặt cô đi đến hành lang rạp phim, gặng hỏi, “Rốt cuộc là thế nào? Đừng nói không có việc gì, hù ai đó……”

Thế nhưng chuyện này cô không có cách nào nói ra khỏi miệng, chẳng lẽ muốn hỏi tại sao có người phụ nữ gửi tin nhắn mập mờ như thế cho anh? Vậy mình thành cái gì, lại còn xem điện thoại của anh…… Cô rầu rĩ không biết phải mở miệng thế nào, đút tay vào túi áo, sờ trúng điện thoại của anh, lấy nó ra đưa cho anh, “Điện thoại di động của anh.”

Nhìn Nhiên Nhiên như vậy, Dĩ Nặc chợt nhớ tới tin nhắn trong điện thoại, cô xem tin nhắn của anh?

Tiêu Nhiên thấy vẻ mặt của anh, bèn giải thích: “Không phải em cố ý xem, em chỉ nhìn phần đầu thôi, ai bảo anh để tin nhắn ở bên ngoài làm chi.”

Quả nhiên là đã thấy tin nhắn kia, Dĩ Nặc hơi xấu hổ, tin nhắn này nếu chỉ xem phần đầu thì đúng là không mập mờ đến chết mới là lạ. Vì vậy anh mở khóa điện thoại, đưa cho Tiêu Nhiên xem, “Anh không có gì để nói, em đọc hết tin nhắn đi.”

Bán tin bán nghi cầm lấy di động, Tiêu Nhiên không cam tâm nhìn điện thoại, tin nhắn kia là như thế này, “Nặc, chỉ cần cậu không kết hôn, cậu chính là tên độc thân có hại, cô ấy có thể biến cậu thành thế này, tất cả mọi người đều cảm thấy đó là kỳ tích, cậu mà quay lại làm con thiêu thân thì mấy anh em nhất định sẽ không buông tha cậu!”

Hóa ra là như vậy, mặt Tiêu Nhiên càng lúc càng đỏ, trả điện thoại di động lại cho Dĩ Nặc. Xấu hổ cười cười, “Em còn tưởng rằng……”

Dĩ Nặc cười như không cười nhìn cô, “Còn tưởng rằng anh trêu hoa ghẹo nguyệt đúng không?”

Tiêu Nhiên cúi đầu, gật nhẹ một cái bày tỏ sự đồng ý. llee

quuyd...on Kẹp chặt Tiêu Nhiên vào trước ngực, Dĩ Nặc cắn răng “tố cáo” Tiêu Nhiên, “Em xem đi, cứ như vậy mà không tin tưởng anh…… Đúng là không còn gì để nói mà.”

Mặc dù biết anh chỉ nói đùa, không có tức giận, nhưng trên mặt cô vẫn nóng hổi, không nói một lời. Thấy dáng vẻ lúng túng của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc đổi giọng nói: “Được rồi, anh không tức giận, em đừng như vậy, vào xem phim thôi ~ anh mua rất nhiều bánh su kem nhân trà và nhân chocolate, đi nào ~”

Cô vẫn cúi đầu nói với anh: “Thật xin lỗi……”

Sắp đi vào rạp chiếu phim tối đen, Dĩ Nặc nghe câu này, dừng lại, sau đó kéo Tiêu Nhiên đi vào bên trong, tặng cô hai chữ: “Đứa ngốc.”

Bộ phim có chủ đề về ông già Noel, một câu chuyện cảm động nội dung nói về niềm vui của ông già Noel khi tặng quà cho mọi người mà không cần bất kỳ hồi báo nào. Nước mắt Tiêu Nhiên chảy không ngừng, làm Dĩ Nặc ngồi bên cạnh thấy hơi lo lắng, không biết là do phim quá cảm động hay là vì chuyện vừa rồi mà trong lòng cô còn khó chịu, anh vẫn luôn nắm chặt, không chịu buông tay cô ra.

Xem phim xong, Dĩ Nặc nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, giúp cô xoa xoa đôi mắt còn ướt nước, “Phim ấm áp như vậy mà em cũng có thể khóc, thật phục em luôn, được rồi ngoan nào, đừng khóc nữa, miếu Long Vương sắp bị em làm sụp rồi……”

Nghe anh nói vậy, Tiêu Nhiên mới ngừng khóc, “Em cũng đâu có cố ý, ai bảo phim này làm cho người ta cảm động như thế……”

Dĩ Nặc sờ sờ đầu cô, “Được rồi, anh biết rồi…… Là cảm động, lần sau chúng ta chỉ xem phim hài và phim hành động, không coi thể loại này nữa, nếu không em về đến nhà, mẹ em nhất định sẽ nghĩ anh đã làm gì em.”

Hai người lên xe, Tiêu Nhiên lại cúi đầu nói: “Em thật sự không tốt, em không tin anh……” Dĩ Nặc khẽ thở dài, Tiêu Nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu mình hơi tối, sau đó trên môi truyền đến cảm giác ấm áp. Tay của anh nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, dịu dàng ôm lấy cô. Trời vào thu, bên trong xe phản phất hương vị tình yêu nồng nàn, đôi mắt sưng đỏ của cô dần nóng lên và tình yêu thương anh dành cho cô càng thêm nồng nhiệt.

Thật là lâu Dĩ Nặc mới buông Tiêu Nhiên ra, “Vậy là huề nhau, không cho em nói vậy nữa, anh cũng có trách nhiệm.” Để cho em phải lo lắng là do anh làm không tốt, trong lòng anh cảm thấy thật có lỗi với Tiêu Nhiên.

Khóc mệt, Tiêu Nhiên ngủ thiếp trên xe.

***

Ngày hôm sau, vì dỗ dành Tiêu Nhiên mà anh Dĩ Nặc đã làm một chuyện xưa nay chưa từng làm: Mua hai mươi mốt cái bánh Black Forest (*) cho cô.

Nhớ đến người đồng nghiệp lần trước đã nghe điện thoại của Tiêu Nhiên, anh gửi tin nhắn hỏi thăm xem có nhận được gì hay không. Đồng nghiệp rất hưng phấn trả lời: “Một bó hoa hồng vàng to như vậy, thật là đẹp, anh đúng là quá lãng mạn mà.”

Hoa, hồng, vàng? Chuyện này là sao……

Kể từ khi mối quan hệ giữa hai người trở nên gắn kết, Dĩ Nặc chưa bao giờ cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp như thế này. Trước đây Trịnh Nhược Hạo quen với Tiêu Nhiên, tuyệt đối không phải là tình cờ, Dĩ Nặc có thể nhìn ra anh ta thích Tiêu Nhiên. Cũng chính điều đó đã kích thích Dĩ Nặc, bây giờ lại có người tặng hoa cho cô.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, anh tìm kiếm ngôn ngữ của hoa hồng vàng, Dĩ Nặc cảm thấy mình mơ hồ rồi, hoa hồng vàng có rất nhiều ý nghĩa. Ví dụ như nói xin lỗi, tình yêu đã chết, nếu là ý nghĩa đó thì do Trịnh Nhược Hạo gửi ư? Nhưng mà trong lúc họp, không hề cảm thấy anh ta có gì khác thường. Hoa hồng vàng còn có ý nghĩa dũng cảm trải nghiệm tình yêu, một ý nghĩa xinh đẹp và cao quý, chẳng lẽ có người đàn ông nào để ý Tiêu Nhiên, muốn dũng cảm yêu cô? Nghĩ thế, trong lòng anh như bình ngũ vị bị đổ, đứng ngồi không yên.

Lúc nghỉ trưa, Dĩ Nặc không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, cô nghe máy, tâm trạng không tệ. “Em nhận được bánh rồi!”

Cô cũng không nói một chữ nào về chuyện hoa hồng càng làm cho anh thấy kỳ lạ hơn, rõ ràng là nhận được hoa, cũng không nói người nào gửi, trước kia thì chuyện gì cũng nói, nhưng bây giờ thành người yêu thì không thể thẳng thắn sao?

Dĩ Nặc im lặng một lát, cười hỏi cô: “Thế nào, ăn ngon không?”

“Không được ngon bằng bánh ở Kim Cát, nhưng vẫn rất ngon, lần sau mua cappuccino nữa……” Tiêu Nhiên vui vẻ nói cứ như một đứa bé.

“Còn những món quà khác……” Dĩ Nặc không kiềm được, mở miệng hỏi.

Tiêu Nhiên hơi sửng sốt, “Là anh sao?”

“Cái gì?” Dĩ Nặc không hiểu gì cả.

Tiêu Nhiên nói tiếp: “Anh đừng nói với em hoa hồng vàng cũng là do anh gửi.”

Hả? Tình huống này là sao, chẳng lẽ cô cũng không biết do ai gửi ư? Chẳng lẽ là người yêu thầm cô? Dĩ Nặc lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút, “Dĩ nhiên không phải anh gửi, anh chỉ đúng lúc biết được, muốn hỏi em là do ai tặng thôi.”

“Ừm, em cũng không biết ai tặng……” Giọng Tiêu Nhiên có vẻ mệt mỏi, Dĩ Nặc tin cô sẽ không lừa anh, xem ra là có người âm thầm ái mộ cô. Rốt cuộc là ai đã gửi hoa hồng vàng cho Tiêu Nhiên, mục đích là gì đây?

Nhưng anh không muốn bộc lộ sự lo lắng của mình, “Anh thật bất ngờ thì ra sức quyến rũ của Phương đại tiểu thư đã làm bao nhiêu người phải say đắm, có lẽ một ngày nào đó em sẽ gặp được người yêu thầm em……”

Tiêu Nhiên cau mày, “Anh cũng biết gần đây công ty em rất bận rộn, em lấy đâu ra thời gian để quản những chuyện xa tận Thái Bình Dương này hả……”

Cũng đúng, gần đây cô ấy vì đi theo học hỏi trong chuyên mục của Dick Chuang, đã tốn rất nhiều thời gian, mà cô ấy lại còn cố gắng đi chung với mình, nghĩ đến đây, tên của người này sáng rỡ trong đầu anh, anh ta là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, tên tiếng anh là Dick, không lẽ hoa hồng là do anh ta tặng?

Tiêu Nhiên giao bản phỏng vấn Dick Chuang cho Tổng biên tập kiểm duyệt, trong lúc nóng lòng chờ kết quả thì nhận được điện thoại từ một số lạ.

“Xin chào, Alice, còn nhớ tôi không? Tôi là Dick Chuang.” Giọng nói trong điện thoại cùa anh ta vẫn dễ nghe. Một người nổi tiếng như thế lại có thể gọi điện cho mình, Tiêu Nhiên không tin vào tai mình, chuyện này là thật sao?

“Xin chào, tôi là Alice.” Tiêu Nhiên khéo léo trả lời.

“Để bày tỏ lòng sự yêu thích bài viết lần trước của cô về tôi, cuối tuần này tôi có một bữa tiệc, rất hân hạnh được mời cô đến, không biết cô có hứng thú không?”

Đi…… Đi đến chỗ của anh ta? Đây chính cơ hội mà mỗi người đều tha thiết có được, dĩ nhiên cô muốn đi. Chẳng qua thiên hạ không có bữa tiệc nào miễn phí, đột nhiên đối xử tốt với cô như thế, chắc chắn có mục đích. Nhưng mục đích là gì…… Nếu so với mấy cô người mẫu bên cạnh anh ta thì mình kém xa, vậy tuyệt đối không phải vì mặt của cô, mà gia thế của cô cũng không có gì đặc biệt, rốt cuộc người này muốn cái gì đây?

Có lẽ Dick Chuang cũng đoán được nguyên nhân Tiêu Nhiên do dự, cho nên anh cười cười, “Sẽ có rất đông người, cô có thể gặp rất nhiều người nổi tiếng trong giới thời trang, là một cơ hội phát triển các mối quan hệ, cũng có thể dẫn theo một người bạn của cô.”

Thì ra là hoạt động công khai, có thể làm cho nhà thiết kế này để mắt đến, cô thật sự quá vinh hạnh rồi, huống chi người ta còn cho mình dẫn theo bạn, cũng không có gì phải sợ. Nghĩ đến chỉ nói chuyện qua điện thoại mà anh ta có thể đoán được suy nghĩ của mình, thì cô thấy anh ta là người rất đáng sợ: “Cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ đến, lúc đó cũng đừng ngăn tôi ngoài cửa.”

Dick cười cười, cô gái này đúng là luôn làm cho người ta thoải mái, anh thuận tiện hỏi một câu: “Cô thích hoa hồng vàng không?”

Hoa hồng vàng là anh ta tặng! Lần này thì Tiêu Nhiên đúng là thụ sủng nhược kinh rồi, một nhà thiết kế nổi tiếng lại tặng hoa cho cô. “Hoa là do anh gửi? Rất cảm ơn! Rất đẹp.”

Dick cúi người, “Cô thích là được rồi, lần trước lúc cô đến, cô mặc âu phục màu vàng, nên tôi cảm thấy nó rất xứng với cô.”

Không ngờ nhà thiết kế này còn có tình ý như thế, còn người đàn ông của cô lại tặng bánh ngọt cho cô, đánh giá hai bên, vẫn là người đàn ông của mình chiến thắng, Black Forest đúng là tốt nhất ~”

Chẳng qua trong công việc, tích góp từng tí cơ hội giao thiệp là chuyện rất quan trọng, có thể được người nổi tiếng tự tay dìu dắt, đương nhiên là phải đồng ý. Tiêu Nhiên không phải là người ngốc, trong công việc cô đều rất cố gắng để gặp được người có thể giúp đỡ, không phải không có những tranh đua trong phòng làm việc, khéo léo tỏ ra yếu kém sau đó từ từ tích lũy năng lực của mình chính là nguyên tắc làm việc của cô.

Vì vậy sau khi tan việc, Tiêu Nhiên nói tin tức này cho Dĩ Nặc nghe. Phản ứng đầu tiên của anh chính là vô sự bất ân cần, nhất định là không có chuyện gì tốt, nhưng mà Tiêu Nhiên hưng phấn nói tin tốt này cho anh nghe, anh không thể nói những lời này ra được. Anh không thể để nhưng ghen tức của mình cản trở sự nghiệp của Tiêu Nhiên. Công việc Tiêu Nhiên đang làm cũng giống như niềm đam mê của anh, đều không hề mỹ lệ.

Tiêu Nhiên hỏi anh, “Em biết rõ anh không thích xã giao, nhưng hôm đó có thể đi với em không? Với em mà nói thì nó rất quan trọng đấy.”

Luôn ở bên cạnh cô anh cũng có thể yên tâm, nên Dĩ Nặc đồng ý, rốt cuộc người tặng hoa hồng vàng cho Tiêu Nhiên đang có mưu mô gì, anh phải đề phòng cho thật tốt mới được.

***

Cuối tuần, Tiêu Nhiên mặc bộ váy do Dick thiết kế đi đến vũ hội xa hoa này, đứng trước cổng ra vào, cô phải há hốc mồm rồi. Vốn dĩ cô chỉ cho rằng đây là bữa tiệc đơn giản tổ chức ở nhà anh ta, nào ngờ lại là ở khách sạn năm sao, tuấn nam mỹ nữ đi qua đi lại ở phòng khách, dàn ông mang giày Tây, phụ nữ thì mặc váy dạ hội hoa mỹ.

Nhìn lại mình, hoàn hảo không có mất thể diện, trang phục của người bên cạnh thì càng thể hiện thẩm mỹ tốt của anh, được rồi…… Trời sinh voi sinh cỏ. Tiêu Nhiên tự an ủi mình.

Đến lúc chủ nhân của bữa tiệc xuất hiện, mọi người đều rối rít nhường đường, tất cả đều như sao quanh trăng sáng, giới thời trang chính là vậy, nếu như anh còn ở trên đỉnh thì anh sẽ có tất cả, không chỉ có đặc quyền hơn người mà còn có rất nhiều sự ủng hộ, nhưng một khi hết thời, cũng sẽ như rơi từ trên mây xanh xuống tận đáy vực, cho nên có thể giữ vững, luôn để mình là người dẫn đầu xu thế thời trang mới là người bất bại.

Tiêu Nhiên nép vào bên cạnh Dĩ Nặc, hờ hững nhìn phản ứng của những người này, sau khi vào đến hội trường, nhờ vào bộ trang phục do Dick thiết kế đã tranh thủ được sự tán thưởng của một số người trong nghề, chẳng qua, cái người bên cạnh cô cũng đang thu hút sự chú ý của các cô gái, cánh tay đang kéo tay của anh siết chặt hơn. Dĩ Nặc nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”

Cô ghé vào tai anh, nói nhỏ: “Anh không nhìn thấy xung quanh có rất nhiều đôi mắt sao……”

Dĩ Nặc nhìn một vòng cái nơi hoàn toàn không quen thuộc này, không cảm thấy gì khác thường. Tiếp tục hỏi: “Sao vậy?”

“Những phụ nữ ở đây đang nhìn như đang tại sao bên cạnh một anh đẹp trai chất lượng tốt lại là một người như em……” Tiêu Nhiên cảm thấy hơi ủ rũ, mặc dù đàn ông trưởng thành được như Dĩ Nặc là một điều không dễ dàng, nhưng dù sao cô cũng là thanh thủy xuất phù dung, cũng không kém người khác, tại sao khi đứng bên cạnh anh, lại làm cho người ta cảm thấy giống như cỏ đuôi chó mọc trên đất đai màu mỡ vậy?

Dĩ Nặc cười cười, rút tay ra, ôm lấy hông cô, “Em xem, trong những mỹ nữ ở đây, em là chói mắt nhất. Em phải tin tưởng có những thứ không phải chỉ cần bên ngoài là có thể che kín được.”

Tiêu Nhiên biết ý anh, nhưng cố tình vờ như nghe không hiểu, “Anh nói là trước ngực sao…… Đúng là em không thuộc dạng vĩ đại, lúc cao trung anh xem nhiều tạp chí Playboy, cũng biết anh không thích dạng như em, mà phải là cỡ quả bóng rổ……”

Nghe Tiêu Nhiên nói mấy câu này, suýt chút nữa là anh phun rượu trong miệng ra, khó khăn nuốt xuống, Dĩ Nặc véo nhẹ cô một cái, “Em còn dám lưu manh như thế sao? Dầu gì đây cũng là nơi tụ tập của các nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang, anh không phải người trong giới nên cũng chẳng sợ mất thể diện, nhưng còn em, cẩn thận để người khác nghe thấy đấy.”

Tâm trạng khẩn trương của Tiêu Nhiên cứ như vậy mà biến mất không thấy đâu. Dick Chuang đi tới, nhìn Dĩ Nặc, đưa tay ra: “Xin chào! Tôi là Dick Chuang, Trương Tử Thần. Tiêu Nhiên, đây là gì của cô?”

Anh ta rất ít khi giới thiệu như vậy, thế nên khi nghe anh ta gọi tên tiếng Trung của mình thì hơi ngẩng người, cũng may phản ứng kịp, giới thiệu người bạn trai đáng tự hào của mình với nhà thiết kế đại tài, “Đây là bạn trai tôi, hôm nay đi cùng với anh ấy để tham gia náo nhiệt.”

Nhìn Tiêu Nhiên mặc tác phẩm tâm đắc của mình, cô mặc lên hiệu quả còn ngoài cả mong đợi. Vừa rồi lúc đi qua đám đông, anh liếc mắt đã nhìn thấy cô, nụ cười nhàn nhạt, không hề che đậy, cử chỉ hào phóng, làm cho bộ trang phục này thêm phần cao quý mà không mất đi vẻ đáng yêu, hoàn toàn cho anh thấy hiệu quả mà mình mong muốn. Mấy năm nay anh đã nghe quen tai nhìn quen mắt những mỹ nữ vây xung quanh mình, nên ánh mắt của anh thỉnh thoảng sẽ không tự chủ được nhìn về một nơi đó, kiếm tìm một bóng dáng có sắc đẹp không vương bụi phấn.

Bạn trai? Trương Tử Thần nhìn Dĩ Nặc, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, lại có chút kiêu ngạo, lúc nhìn Tiêu Nhiên khóe mắt đuôi mày đều mang theo nụ cười có vẻ rất dịu dàng, nhìn động tác của hai người cũng đủ biết quan hệ của bọn họ nhất định rất tốt.

“Nếu như không ngại, có thể cho tôi mượn bạn gái của cậu mấy phút được không?” Anh ta không quan tâm chuyện này, ngược lại nói với Tiêu Nhiên. Cô nhìn Dĩ Nặc, anh mỉm cười, “Anh đi ăn chút gì đó, em đi theo Trương tiên sinh đi.”

Trương Tử Thần nghe câu này, không khách khí kéo Tiêu Nhiên đi về một đám đông. Dĩ Nặc đứng từ xa nhìn người đàn ông trẻ tuổi. sự nghiệp thành công, bối cảnh ưu tú, có thể nói là người đàn ông hoàn mỹ. Hôm qua Tiêu Nhiên nói cho anh biết hoa là do người này gửi, anh lập tức lên mạng điều tra người này. Nhìn toàn bộ tài liệu về anh ta, ngay cả anh cũng không thể không thán phục, người này đúng là có chút danh tiếng trong giới thời trang, hơn nữa con đường huy hoàng mà anh ta đi qua tựa như tình tiết trong truyện cổ tích. Nhiên Nhiên sùng bái anh ta cũng không phải là không có lý, nhưng nhín ánh mắt của người đó luôn vô tình hoặc cố ý nhìn về phía anh, mang theo mùi vị khiêu khích, anh cảm thấy caravat của anh đang siết chặt lại, anh sắp thở không nổi rồi.

Xem ra lại thêm một người thưởng thức vẻ đẹp của Tiêu Nhiên rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương