Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi
-
Chương 40: Good or bad luck……
Tại địa bàn của mình, Trương Tử Thần mang theo khí thế quốc vương, anh ta dẫn Tiêu Nhiên đến gặp những nhân vật quan trọng trong giới, do anh ta giới thiệu nên những người này cũng cư xử lịch sự với cô, thậm chí còn có truyền thông chụp hình. Nở nụ cười cứng ngắc nhìn đèn flash chớp tắt trước mắt mình, Tiêu Nhiên thật sự muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng đây là trường hợp không thể làm theo ý mình, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là làm tốt nhân vật làm nền của mình. Dù sao thực tế thì mọi người đều tới vì Dick Chuang, không có liên quan đến cô.
Nhưng Dick Chuang lại cố tình đẩy Tiêu Nhiên đến trước ống kính, thậm chí còn có người hỏi thân phận Tiêu Nhiên, anh ta chỉ cười cười, nói là bạn tốt, lại càng làm nhiều người chú ý hơn.
Hơn nửa tiếng, không hề ngừng nghỉ, các ngôi sao lớn cũng đến, cô lúng túng đi bên cạnh anh ta, gặp những người mà bình thường chỉ có thể thấy trên tivi. Tiêu Nhiên cảm thấy mình giống như Alice bước vào thế giới thần tiên, cái gì cũng thật mới mẻ.
Dĩ Nặc đứng uống rượu gần đó, rất nhiều mỹ nữ nhìn thấy anh thì đều muốn lại gần, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của anh thì ý định này đã bị thổi bay mất.
Tiêu Nhiên thỉnh thoảng đưa mắt tìm Dĩ Nặc, khi thấy có mỹ nữ tiến tới gần anh, cô rất muốn chạy qua đó, thấy Dĩ Nặc từ chối những người đẹp kia, trong lòng cô rất ngọt ngào, vì vậy khẽ cười, Dĩ Nặc thấy cô cười, thì có chút không được tự nhiên.
Chờ đến lúc Trương Tử Thần thả Tiêu Nhiên, cô vội vàng chạy trốn khỏi hoàng tử, lao đến bên cạnh Dĩ Nặc, cắn răng nghiến lợi oán trách: “Mệt chết đi được, em vẫn không thích hợp với loại sự kiện này……” Cô không để ý hình tượng, đặt toàn bộ sức nặng lên người Dĩ Nặc, đứng nửa tiếng trên đôi giày cao gót mười phân, còn mệt hơn là kéo cô đi Vạn Lý Trường Thành.
Dĩ Nặc hết cách cười cười, “Nhưng anh nhìn thấy người nào đó vẫn rất vui vẻ mà.”
Tiêu Nhiên liếc anh một cái, dáng vẻ đoan trang nhưng trọng tâm lại đặt trên người Dĩ Nặc, “Con mắt nào của anh nhìn thấy em vui vẻ…… Tình huống thế này em không thể thích ứng được……”
Chưa đợi Dĩ Nặc trả lời, Tiêu Nhiên đang dựa trên vai anh nói: “Em thật sự hơi mệt, đi chào hỏi anh ta, chúng ta đi về thôi.”
Dĩ Nặc nhìn nhìn Tiêu Nhiên, đây là một cơ hội tốt, người bình thường còn lâu mới nghĩ đến đi về trước. Nhìn Tiêu Nhiên, thấy vẻ mặt cô cứ như không chịu nổi nữa, anh mới thở dài, được rồi, đây mới là chuyện mà cô có thể làm, vì vậy anh vui vẻ nắm lấy tay cô, chào hỏi Trương Tử Thần, chạy trốn khỏi bữa tiệc xa hoa huyên náo này.
Ở trên xe, Dĩ Nặc tùy tiện nhắc đến bữa tiệc: “Biết nhiều nhân vật quan trọng như vậy, có phải rất vui đúng không?”
Tiêu Nhiên gật đầu một cái, “Quả thật nếu như trước kia được tiếp xúc với những nhân vật như vậy, em nhất định sẽ cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng mà bây giờ mọi thứ đều thành sự thật.”
“Được hoàng tử giới thiết kế thời trang hộ tống, cũng không bất ngờ ~” Giọng điệu của anh nghe có chút kỳ quái.
Đương nhiên Tiêu Nhiên luôn nhạy bén có thể nghe được điểm khác thường, híp mắt đến gần Dĩ Nặc, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Vừa rồi, hình như em ngửi thấy mùi gì đó, hình như chua quá……”
Dĩ Nặc tập trung nhìn về phía trước, “Cái gì?"
Tiêu Nhiên có chút hài lòng, thật không thể ngờ có một ngày anh ấy sẽ ghen. Từ trước đến nay, người luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, Khương Dĩ Nặc, lại có thể ghen, đây là một việc đáng để kỷ niệm đấy.
“Có người ghen?” Tình trạng uể oải vừa rồi đã biến mất, ôm đầu gối ngồi bên cạnh, vui vẻ nhìn bạn trai mình.
Dĩ Nặc thỉnh thoảng nhìn Tiêu Nhiên, thấy tư thế này của cô, anh phải hít sâu một hơi, “Em yêu, em để chân xuống được không?”
Tiêu Nhiên quả quyết lắc đầu, “Không chịu, như thế này rất thoải mái.”
Dĩ Nặc thở dài, thừa dịp dừng đèn đỏ, lấy áo khoác tây trang ở ghế sau, ném lên người cô, nhìn đèn đường trước mặt nói, “Mặc váy ngắn như vậy mà dám ngồi tư thế đó, thật đúng là không biết tự giác mà……”
Ý thức được tư thế vừa rồi của mình để lộ nội y, Tiêu Nhiên đỏ mặt, che kín cả người mình, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Còn không phải là do em quá mệt mỏi sao……”
Anh không lên tiếng, tiếp tục lái xe, một lát sau, người bên cạnh cũng không có động tĩnh gì, Dĩ Nặc nhìn một chút, cô lại có thể ngủ thiếp đi, xem ra là rất mệt mỏi. Gương mặt hồng hồng lộ ra bên ngoài, anh lấy tay vuốt tóc cô, cô chỉ giật giật vài cái, đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.
Đến dưới nhà Tiêu Nhiên, anh đẩy nhẹ Tiêu Nhiên, “Này, này, đến nhà rồi……”
Tiêu Nhiên vẫn còn buồn ngủ nhưng mở mắt nhìn anh một cái rồi nhắm hai mắt lại, “Được rồi, để em ngủ một lát nữa.”
Dĩ Nặc lại đẩy nhẹ cô lần nữa, “Này, Phương Tiêu Nhiên, đến nhà rồi.”
Kết quả cô túm lấy tay anh, đặt đầu mình lên, làm gối đầu, ngủ tiếp. Cô vốn là người rất khó đánh thức, Dĩ Nặc hết than lại thở, xuống xe, đi về bên phía Tiêu Nhiên, vừa bế cô xuống xe vừa nói với người ngủ như chết kia: “Vị bạn học này, em nên giảm cân đấy, gần đây rất mập.”
Đến nhà Tiêu Nhiên, mẹ Phương nhìn thấy con gái ngủ đến trời đất mờ mịt, không khỏi lắc đầu, hỏi Dĩ Nặc: “Các con không phải đi tham gia party ư? Sao con bé lại ngủ thành ra như thế? Uống nhiều quá hả?”
Dĩ Nặc cười cười, vừa bế Tiêu Nhiên vào trong phòng của cô, vừa nói: “Không có, chỉ do không quen với những trường hợp như thế này, uống chút rượu nên có hơi mệt. Không có việc gì.”
Hôm sau, tiêu đề của một tờ báo mạng viết thế này: Trong bữa tiệc của nhà thiết kế thời trang một cô gái thần bí xuất hiện, kèm theo hình Trương Tử Thần và Tiêu Nhiên chụp chung.
Buổi sáng, Tiêu Nhiên cảm thấy chân mình đã không còn là của mình, vì vậy mang giày thể thao, quần jean, cũng không quản không phải thứ sáu, cứ như vậy mà đi làm. Kết quả đến công ty, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, cô lúng túng cười cười, “Hôm qua tôi bị thương, ngại quá……”
Nhưng mọi người vẫn cười mập mờ, Tiêu Nhiên có chút lúng túng, vì vậy chỉ có thể cười gượng, sau đó ngồi vào chỗ của mình. Vẫn chưa có ai tìm đến, điện thoại của cô đã vang lên.
“Phương, Tiêu, Nhiên! Hôm qua cậu đi đâu hả!” Ma âm của bà vú truyền vào não, Tiêu Nhiên nhíu nhíu mày, đi nhanh đến khu nghỉ ngơi, “Bà vú, thế nào? Ngày hôm qua tôi đi dự tiệc với Dĩ Nặc, sao vậy?”
Âm thanh bà vú rít dài, “Vậy sao cậu và nhà thiết kế thời trang nổi tiếng lôi kéo nhau, còn lên báo mạng?”
“Hả? Chuyện gì xảy ra?” Tiêu Nhiên vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.
“Cậu vội lên mạng xem tin tức đi, trời ạ, tối hôm qua cậu ăn mặc thật đẹp, bị chụp hình nhiều như vậy mà cậu cũng không bị đèn flash làm biến dạng……
Rốt cuộc đây là chuyện gì, Tiêu Nhiên nhanh chóng mở điện thoại, sau đó tìm theo keyword, quả nhiên tin tức trên các trang web đã quá phóng đại rồi. Cô không tránh khỏi sững sờ, chuyện này là thế nào, sao trên báo lại có những bài viết thế này? Là những nhà truyền thông hôm qua tới bữa tiệc sao? Vì vậy cô lập tức gọi điện cho Dick Chuang.
Điện thoại được nhận ngay, “Alo?”
“Là Trương tiên sinh sao? Tôi là Phương Tiêu Nhiên.” Tiêu Nhiên có chút vội vàng, muốn hỏi rõ mọi chuyện, cũng sợ đối phương sẽ không hài lòng, dù sao đây cũng kà người không có liên quan đến cô, “Không biết người nào viết mấy bài báo bậy bạ, hiện tại trên mạng đã lan truyền tin tức nói tôi là bạn gái của anh, tôi mới biết từ một người bạn, cụ thể phải xử lý như thế nào, tôi muốn trao đổi với cấp trên một chút, trước tiên vẫn nên nói rõ với anh một chút.”
“Ồ, tôi đã xem rồi, vừa muốn liên lạc với cô thì cô đã gọi đến. Không có chuyện gì đâu, những chuyện như thế này không cần phải dàn xếp ổn thỏa, cái giới này cũng không khác giới giải trí, những bài báo không đúng sự thật có rất nhiều, mặc kệ là tốt nhất.” Hiển nhiên là người từng trải nên rất bình tĩnh, tuyệt đối không để ý đến tên của mình xuất hiện chung với một cái tên vô danh tiểu tốt.
Tiêu Nhiên nghe thấy người ta đã không có phản ứng gì, trong lòng mới hơi yên tâm một chút, “Vậy thì tốt, tôi sợ anh hiểu lầm là tôi muốn mượn tên tuổi của anh, cho nên……”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười, “Cô đúng là người đơn giản, hoàn toàn không thể liên quan đến những chuyện này, cô yên tâm đi, tôi biết rõ mà, tôi cũng sẽ cho người xử lý, không cần lo lắng, tôi sẽ nói với cấp trên của cô.”
Ngay lập tức, cô cũng không còn khẩn trương, loại tin tức này ở trong giới giải trí cũng giống như trời đầy sao. Điện thoại của cô vang lên tiếng tin nhắn, cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
“Nhiên Nhiên, có tiện nghe điện thoại không? Gọi lại cho anh.” Là Dĩ Nặc.
Trong lòng nhanh chóng trở nên khẩn trương, Dĩ Nặc cũng biết tin tức này? Anh ấy sẽ tức giận sao? Cầm điện thoại, không biết nên trả lời anh thế nào.
Nhưng thế nào cũng nên gọi cho anh, chết sớm siêu sinh sớm. “Alo? Dĩ Nặc……”
“Có người quấy rầy em không? Anh nhìn thấy tin tức, em có sao không?” Dĩ Nặc lại không hề tức giận, đúng là không thể tưởng tượng được. Tiêu Nhiên trả lời anh: “Em không sao. Chỉ là mọi người đều nhìn em cười rất kỳ lạ.”
Dĩ Nặc thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Trịnh Nhược Hạo tới nói cho anh biết, hai người cùng xem tin tức, đều cảm thấy thật sự là khoác lác. Anh không có ghen, mà còn lo lắng cho Tiêu Nhiên. Nhà thiết kế thì cần loại mánh lới này nhưng Tiêu Nhiên không giống như vậy. Cô vốn là người thích yên ổn, gặp phải tình huống này, tay chân sẽ luống cuống. Vì vậy vội vàng liên lạc với con heo nhỏ này, thật may là cô không có việc gì, lúc này anh mới yên tâm.
“Vậy anh ta có liên lạc với em không?” Vừa nghĩ tới tối hôm qua, Trương Tử Thần một mực lôi kéo Tiêu Nhiên đi xã giao, Dĩ Nặc cũng rất bất mãn. Chuyện này anh ta cũng có trách nhiệm, xem ra mình cũng nên khai thác các mối quan hệ mới, nếu cứ như vậy thì thật bị động.
Tiêu Nhiên trả lời bằng vài câu ngắn gọn, tổng biên tập gọi cô qua đó, cô vội vã cúp điện thoại, đi vào phòng cấp trên báo cáo.
“Party hôm qua cô cũng đến sao? Lúc tôi đến thì cô về rồi.” Thái độ cấp trên chưa bao giờ hòa nhã như thế này, thật sự làm cho Tiêu Nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Cấp trên nói tiếp: “Vừa rồi Dick đã gọi điện cho tôi, anh ta cũng đã giải thích với tôi, cô không cần để ý chuyện này, rất nhanh sẽ ổn thôi, gần đây có rất nhiều buổi biểu diễn thời trang, cô cũng biết, muốn tiếp tục làm việc trong cái giới này, cô cũng nên đi xem một chút, học hỏi ở các vị tiền bối nhiều hơn.”
Chuyện này như vậy mà lại có thể bình an vượt qua, Tiêu Nhiên cảm thấy lời cầu nguyện thầm kính của mình đã được thần linh nghe được. Bình an đi ra khỏi phòng cấp trên, lại nhìn thấy ánh mắt của mọi người, cô cảm thấy nhức đầu, bình tĩnh trở về bàn của mình, làm chuyện của mình.
Patrick chạy tới, trong giới này cậu ấy đứng đầu về xã giao, quan hệ với người trong công ty đều không xa không gần, chỉ thân với một mình Tiêu Nhiên, nghe chuyện này làm sao có thể không chạy tới nhiều chuyện. Mắt cậu ta lấp lánh hỏi Tiêu Nhiên: “Con người của Dick rất tốt sao? Có thể để cho cô lên báo, thật là tốt……”
Tiêu Nhiên liếc liếc mắt về phía mọi người xung quanh, tựa như nhìn mà không nhìn, bất đắc dĩ cười cười: “Cậu xem mọi người đang có tình trạng gì kìa? Trước giờ tôi luôn không hài lòng những chuyện này, chỉ cần ở hậu trường là được, tôi không có dã tâm lớn như vậy, như thế này tôi rất không thoải mái.”
Patrick thấy cô như vậy, kéo cô ra khỏi phòng làm việc, rất nghiêm túc nói: “Chuyện này là chuyện tốt, cho nên tất cả mọi người đều đang ghen tỵ, nếu không cô cho rằng đây là chuyện gì? Quan hệ của mọi người trong phòng làm việc không có đơn giản như vậy, đối với những chuyện có lợi cho mình đương nhiên là muốn giữ cho thật chặt rồi, không phải là cô muốn cả đời làm một biên tập nho nhỏ chứ?” Anh ta ưu nhã vẩy tóc của mình, “Bình thường quậy thế nào thì quậy, nếu như mà tôi có cơ hội một bước lên mây thì tôi nhất định không chút do dự mà bước đi.”
Tiêu Nhiên bật cười, nói hùa theo anh: “Biết ~ tôi biết, cậu yên tâm đi. Nếu như cậu phải một bước lên mây, tôi nhất định là người đầu tiên hâm mộ cậu, mỗi lần cậu ra sân đều tặng cho cậu một giỏ hoa thật lớn!”
Patrick đá lông nheo với cô, “Đến lúc đó, dĩ nhiên tôi sẽ xem trọng cô ~”
Cô vui vẻ nhìn dáng vẻ phô trương của Patrick, chợt nghĩ đến trong truyện Forest Gump có một câu kịch rất kinh điển: cuộc sống như một hộp chocolate, con không bao giờ biết được con sẽ đạt được cái gì. Cho nên không thể đoán trước được tương lai mới làm cho người ta tràn đầy chờ mong và có động lực.
Mặc kệ có bất kỳ thay đổi gì, cô đều phải đối mặt, mỗi người đều có con đường mà mình phải đi, nếu vì chuyện này làm cho đồng nghiệp có ý kiến gì với cô, thì cô cũng sẽ thản nhiên làm chính mình.
Nhưng Dick Chuang lại cố tình đẩy Tiêu Nhiên đến trước ống kính, thậm chí còn có người hỏi thân phận Tiêu Nhiên, anh ta chỉ cười cười, nói là bạn tốt, lại càng làm nhiều người chú ý hơn.
Hơn nửa tiếng, không hề ngừng nghỉ, các ngôi sao lớn cũng đến, cô lúng túng đi bên cạnh anh ta, gặp những người mà bình thường chỉ có thể thấy trên tivi. Tiêu Nhiên cảm thấy mình giống như Alice bước vào thế giới thần tiên, cái gì cũng thật mới mẻ.
Dĩ Nặc đứng uống rượu gần đó, rất nhiều mỹ nữ nhìn thấy anh thì đều muốn lại gần, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của anh thì ý định này đã bị thổi bay mất.
Tiêu Nhiên thỉnh thoảng đưa mắt tìm Dĩ Nặc, khi thấy có mỹ nữ tiến tới gần anh, cô rất muốn chạy qua đó, thấy Dĩ Nặc từ chối những người đẹp kia, trong lòng cô rất ngọt ngào, vì vậy khẽ cười, Dĩ Nặc thấy cô cười, thì có chút không được tự nhiên.
Chờ đến lúc Trương Tử Thần thả Tiêu Nhiên, cô vội vàng chạy trốn khỏi hoàng tử, lao đến bên cạnh Dĩ Nặc, cắn răng nghiến lợi oán trách: “Mệt chết đi được, em vẫn không thích hợp với loại sự kiện này……” Cô không để ý hình tượng, đặt toàn bộ sức nặng lên người Dĩ Nặc, đứng nửa tiếng trên đôi giày cao gót mười phân, còn mệt hơn là kéo cô đi Vạn Lý Trường Thành.
Dĩ Nặc hết cách cười cười, “Nhưng anh nhìn thấy người nào đó vẫn rất vui vẻ mà.”
Tiêu Nhiên liếc anh một cái, dáng vẻ đoan trang nhưng trọng tâm lại đặt trên người Dĩ Nặc, “Con mắt nào của anh nhìn thấy em vui vẻ…… Tình huống thế này em không thể thích ứng được……”
Chưa đợi Dĩ Nặc trả lời, Tiêu Nhiên đang dựa trên vai anh nói: “Em thật sự hơi mệt, đi chào hỏi anh ta, chúng ta đi về thôi.”
Dĩ Nặc nhìn nhìn Tiêu Nhiên, đây là một cơ hội tốt, người bình thường còn lâu mới nghĩ đến đi về trước. Nhìn Tiêu Nhiên, thấy vẻ mặt cô cứ như không chịu nổi nữa, anh mới thở dài, được rồi, đây mới là chuyện mà cô có thể làm, vì vậy anh vui vẻ nắm lấy tay cô, chào hỏi Trương Tử Thần, chạy trốn khỏi bữa tiệc xa hoa huyên náo này.
Ở trên xe, Dĩ Nặc tùy tiện nhắc đến bữa tiệc: “Biết nhiều nhân vật quan trọng như vậy, có phải rất vui đúng không?”
Tiêu Nhiên gật đầu một cái, “Quả thật nếu như trước kia được tiếp xúc với những nhân vật như vậy, em nhất định sẽ cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng mà bây giờ mọi thứ đều thành sự thật.”
“Được hoàng tử giới thiết kế thời trang hộ tống, cũng không bất ngờ ~” Giọng điệu của anh nghe có chút kỳ quái.
Đương nhiên Tiêu Nhiên luôn nhạy bén có thể nghe được điểm khác thường, híp mắt đến gần Dĩ Nặc, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Vừa rồi, hình như em ngửi thấy mùi gì đó, hình như chua quá……”
Dĩ Nặc tập trung nhìn về phía trước, “Cái gì?"
Tiêu Nhiên có chút hài lòng, thật không thể ngờ có một ngày anh ấy sẽ ghen. Từ trước đến nay, người luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, Khương Dĩ Nặc, lại có thể ghen, đây là một việc đáng để kỷ niệm đấy.
“Có người ghen?” Tình trạng uể oải vừa rồi đã biến mất, ôm đầu gối ngồi bên cạnh, vui vẻ nhìn bạn trai mình.
Dĩ Nặc thỉnh thoảng nhìn Tiêu Nhiên, thấy tư thế này của cô, anh phải hít sâu một hơi, “Em yêu, em để chân xuống được không?”
Tiêu Nhiên quả quyết lắc đầu, “Không chịu, như thế này rất thoải mái.”
Dĩ Nặc thở dài, thừa dịp dừng đèn đỏ, lấy áo khoác tây trang ở ghế sau, ném lên người cô, nhìn đèn đường trước mặt nói, “Mặc váy ngắn như vậy mà dám ngồi tư thế đó, thật đúng là không biết tự giác mà……”
Ý thức được tư thế vừa rồi của mình để lộ nội y, Tiêu Nhiên đỏ mặt, che kín cả người mình, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Còn không phải là do em quá mệt mỏi sao……”
Anh không lên tiếng, tiếp tục lái xe, một lát sau, người bên cạnh cũng không có động tĩnh gì, Dĩ Nặc nhìn một chút, cô lại có thể ngủ thiếp đi, xem ra là rất mệt mỏi. Gương mặt hồng hồng lộ ra bên ngoài, anh lấy tay vuốt tóc cô, cô chỉ giật giật vài cái, đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.
Đến dưới nhà Tiêu Nhiên, anh đẩy nhẹ Tiêu Nhiên, “Này, này, đến nhà rồi……”
Tiêu Nhiên vẫn còn buồn ngủ nhưng mở mắt nhìn anh một cái rồi nhắm hai mắt lại, “Được rồi, để em ngủ một lát nữa.”
Dĩ Nặc lại đẩy nhẹ cô lần nữa, “Này, Phương Tiêu Nhiên, đến nhà rồi.”
Kết quả cô túm lấy tay anh, đặt đầu mình lên, làm gối đầu, ngủ tiếp. Cô vốn là người rất khó đánh thức, Dĩ Nặc hết than lại thở, xuống xe, đi về bên phía Tiêu Nhiên, vừa bế cô xuống xe vừa nói với người ngủ như chết kia: “Vị bạn học này, em nên giảm cân đấy, gần đây rất mập.”
Đến nhà Tiêu Nhiên, mẹ Phương nhìn thấy con gái ngủ đến trời đất mờ mịt, không khỏi lắc đầu, hỏi Dĩ Nặc: “Các con không phải đi tham gia party ư? Sao con bé lại ngủ thành ra như thế? Uống nhiều quá hả?”
Dĩ Nặc cười cười, vừa bế Tiêu Nhiên vào trong phòng của cô, vừa nói: “Không có, chỉ do không quen với những trường hợp như thế này, uống chút rượu nên có hơi mệt. Không có việc gì.”
Hôm sau, tiêu đề của một tờ báo mạng viết thế này: Trong bữa tiệc của nhà thiết kế thời trang một cô gái thần bí xuất hiện, kèm theo hình Trương Tử Thần và Tiêu Nhiên chụp chung.
Buổi sáng, Tiêu Nhiên cảm thấy chân mình đã không còn là của mình, vì vậy mang giày thể thao, quần jean, cũng không quản không phải thứ sáu, cứ như vậy mà đi làm. Kết quả đến công ty, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, cô lúng túng cười cười, “Hôm qua tôi bị thương, ngại quá……”
Nhưng mọi người vẫn cười mập mờ, Tiêu Nhiên có chút lúng túng, vì vậy chỉ có thể cười gượng, sau đó ngồi vào chỗ của mình. Vẫn chưa có ai tìm đến, điện thoại của cô đã vang lên.
“Phương, Tiêu, Nhiên! Hôm qua cậu đi đâu hả!” Ma âm của bà vú truyền vào não, Tiêu Nhiên nhíu nhíu mày, đi nhanh đến khu nghỉ ngơi, “Bà vú, thế nào? Ngày hôm qua tôi đi dự tiệc với Dĩ Nặc, sao vậy?”
Âm thanh bà vú rít dài, “Vậy sao cậu và nhà thiết kế thời trang nổi tiếng lôi kéo nhau, còn lên báo mạng?”
“Hả? Chuyện gì xảy ra?” Tiêu Nhiên vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.
“Cậu vội lên mạng xem tin tức đi, trời ạ, tối hôm qua cậu ăn mặc thật đẹp, bị chụp hình nhiều như vậy mà cậu cũng không bị đèn flash làm biến dạng……
Rốt cuộc đây là chuyện gì, Tiêu Nhiên nhanh chóng mở điện thoại, sau đó tìm theo keyword, quả nhiên tin tức trên các trang web đã quá phóng đại rồi. Cô không tránh khỏi sững sờ, chuyện này là thế nào, sao trên báo lại có những bài viết thế này? Là những nhà truyền thông hôm qua tới bữa tiệc sao? Vì vậy cô lập tức gọi điện cho Dick Chuang.
Điện thoại được nhận ngay, “Alo?”
“Là Trương tiên sinh sao? Tôi là Phương Tiêu Nhiên.” Tiêu Nhiên có chút vội vàng, muốn hỏi rõ mọi chuyện, cũng sợ đối phương sẽ không hài lòng, dù sao đây cũng kà người không có liên quan đến cô, “Không biết người nào viết mấy bài báo bậy bạ, hiện tại trên mạng đã lan truyền tin tức nói tôi là bạn gái của anh, tôi mới biết từ một người bạn, cụ thể phải xử lý như thế nào, tôi muốn trao đổi với cấp trên một chút, trước tiên vẫn nên nói rõ với anh một chút.”
“Ồ, tôi đã xem rồi, vừa muốn liên lạc với cô thì cô đã gọi đến. Không có chuyện gì đâu, những chuyện như thế này không cần phải dàn xếp ổn thỏa, cái giới này cũng không khác giới giải trí, những bài báo không đúng sự thật có rất nhiều, mặc kệ là tốt nhất.” Hiển nhiên là người từng trải nên rất bình tĩnh, tuyệt đối không để ý đến tên của mình xuất hiện chung với một cái tên vô danh tiểu tốt.
Tiêu Nhiên nghe thấy người ta đã không có phản ứng gì, trong lòng mới hơi yên tâm một chút, “Vậy thì tốt, tôi sợ anh hiểu lầm là tôi muốn mượn tên tuổi của anh, cho nên……”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười, “Cô đúng là người đơn giản, hoàn toàn không thể liên quan đến những chuyện này, cô yên tâm đi, tôi biết rõ mà, tôi cũng sẽ cho người xử lý, không cần lo lắng, tôi sẽ nói với cấp trên của cô.”
Ngay lập tức, cô cũng không còn khẩn trương, loại tin tức này ở trong giới giải trí cũng giống như trời đầy sao. Điện thoại của cô vang lên tiếng tin nhắn, cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
“Nhiên Nhiên, có tiện nghe điện thoại không? Gọi lại cho anh.” Là Dĩ Nặc.
Trong lòng nhanh chóng trở nên khẩn trương, Dĩ Nặc cũng biết tin tức này? Anh ấy sẽ tức giận sao? Cầm điện thoại, không biết nên trả lời anh thế nào.
Nhưng thế nào cũng nên gọi cho anh, chết sớm siêu sinh sớm. “Alo? Dĩ Nặc……”
“Có người quấy rầy em không? Anh nhìn thấy tin tức, em có sao không?” Dĩ Nặc lại không hề tức giận, đúng là không thể tưởng tượng được. Tiêu Nhiên trả lời anh: “Em không sao. Chỉ là mọi người đều nhìn em cười rất kỳ lạ.”
Dĩ Nặc thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Trịnh Nhược Hạo tới nói cho anh biết, hai người cùng xem tin tức, đều cảm thấy thật sự là khoác lác. Anh không có ghen, mà còn lo lắng cho Tiêu Nhiên. Nhà thiết kế thì cần loại mánh lới này nhưng Tiêu Nhiên không giống như vậy. Cô vốn là người thích yên ổn, gặp phải tình huống này, tay chân sẽ luống cuống. Vì vậy vội vàng liên lạc với con heo nhỏ này, thật may là cô không có việc gì, lúc này anh mới yên tâm.
“Vậy anh ta có liên lạc với em không?” Vừa nghĩ tới tối hôm qua, Trương Tử Thần một mực lôi kéo Tiêu Nhiên đi xã giao, Dĩ Nặc cũng rất bất mãn. Chuyện này anh ta cũng có trách nhiệm, xem ra mình cũng nên khai thác các mối quan hệ mới, nếu cứ như vậy thì thật bị động.
Tiêu Nhiên trả lời bằng vài câu ngắn gọn, tổng biên tập gọi cô qua đó, cô vội vã cúp điện thoại, đi vào phòng cấp trên báo cáo.
“Party hôm qua cô cũng đến sao? Lúc tôi đến thì cô về rồi.” Thái độ cấp trên chưa bao giờ hòa nhã như thế này, thật sự làm cho Tiêu Nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Cấp trên nói tiếp: “Vừa rồi Dick đã gọi điện cho tôi, anh ta cũng đã giải thích với tôi, cô không cần để ý chuyện này, rất nhanh sẽ ổn thôi, gần đây có rất nhiều buổi biểu diễn thời trang, cô cũng biết, muốn tiếp tục làm việc trong cái giới này, cô cũng nên đi xem một chút, học hỏi ở các vị tiền bối nhiều hơn.”
Chuyện này như vậy mà lại có thể bình an vượt qua, Tiêu Nhiên cảm thấy lời cầu nguyện thầm kính của mình đã được thần linh nghe được. Bình an đi ra khỏi phòng cấp trên, lại nhìn thấy ánh mắt của mọi người, cô cảm thấy nhức đầu, bình tĩnh trở về bàn của mình, làm chuyện của mình.
Patrick chạy tới, trong giới này cậu ấy đứng đầu về xã giao, quan hệ với người trong công ty đều không xa không gần, chỉ thân với một mình Tiêu Nhiên, nghe chuyện này làm sao có thể không chạy tới nhiều chuyện. Mắt cậu ta lấp lánh hỏi Tiêu Nhiên: “Con người của Dick rất tốt sao? Có thể để cho cô lên báo, thật là tốt……”
Tiêu Nhiên liếc liếc mắt về phía mọi người xung quanh, tựa như nhìn mà không nhìn, bất đắc dĩ cười cười: “Cậu xem mọi người đang có tình trạng gì kìa? Trước giờ tôi luôn không hài lòng những chuyện này, chỉ cần ở hậu trường là được, tôi không có dã tâm lớn như vậy, như thế này tôi rất không thoải mái.”
Patrick thấy cô như vậy, kéo cô ra khỏi phòng làm việc, rất nghiêm túc nói: “Chuyện này là chuyện tốt, cho nên tất cả mọi người đều đang ghen tỵ, nếu không cô cho rằng đây là chuyện gì? Quan hệ của mọi người trong phòng làm việc không có đơn giản như vậy, đối với những chuyện có lợi cho mình đương nhiên là muốn giữ cho thật chặt rồi, không phải là cô muốn cả đời làm một biên tập nho nhỏ chứ?” Anh ta ưu nhã vẩy tóc của mình, “Bình thường quậy thế nào thì quậy, nếu như mà tôi có cơ hội một bước lên mây thì tôi nhất định không chút do dự mà bước đi.”
Tiêu Nhiên bật cười, nói hùa theo anh: “Biết ~ tôi biết, cậu yên tâm đi. Nếu như cậu phải một bước lên mây, tôi nhất định là người đầu tiên hâm mộ cậu, mỗi lần cậu ra sân đều tặng cho cậu một giỏ hoa thật lớn!”
Patrick đá lông nheo với cô, “Đến lúc đó, dĩ nhiên tôi sẽ xem trọng cô ~”
Cô vui vẻ nhìn dáng vẻ phô trương của Patrick, chợt nghĩ đến trong truyện Forest Gump có một câu kịch rất kinh điển: cuộc sống như một hộp chocolate, con không bao giờ biết được con sẽ đạt được cái gì. Cho nên không thể đoán trước được tương lai mới làm cho người ta tràn đầy chờ mong và có động lực.
Mặc kệ có bất kỳ thay đổi gì, cô đều phải đối mặt, mỗi người đều có con đường mà mình phải đi, nếu vì chuyện này làm cho đồng nghiệp có ý kiến gì với cô, thì cô cũng sẽ thản nhiên làm chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook