Này! Nữ Phụ Thì Làm Sao
-
Chương 13
- Oa anh đẹp trai hức... hì hì lại đây chơi nè!- Cô thôi đi.
- Anh hức... đẹp trai... đẹp... hí hí.
-...
Trần Vân An hiện đang thực hận chính mình. Hắn vốn định chơi cho Lãnh tiểu thư kia một vốn những bây giờ thì sao? Tay vung chân múa cô ta là muốn cho ai xem, hả? Đưa tay giữ cho cô ngồi yên thì cô lại vùng vằng giật ra lại còn tự tạo hiệu ứng âm thanh nữa thế mới kinh khủng hoảng.
- Em là em bé ngoan... hì hì kia là con bướm xinh...
- Thôi đi!
- Không, tôi là ca sĩ hức... tôi hát. Ư anh làm gì vậy, buông ra tôi muốn hát. Kìa con chim béo... hi hi, hức!
-...
Xấu mặt quá đi... =..=
Dùng tốc độ nhanh nhất hắn một loáng liền đưa cô ra khỏi Bar trong tình trạng không biết giấu mặt vào đâu.
Điều này thật sự là rất rất quá với hắn rồi từ bé đến lớn à nhầm không phải, phải là từ khi chỉ là một bào thai đến hiện tại bây giờ chưa lúc nào hắn phải xấu mặt như bây giờ.
Biết bao ánh mắt cứ nhìn chằm chằm chằm vào cô và hắn còn không quên chỉ này chỏ nọ. Như vậy đã đành rồi cô lại còn hú hét hát hò đủ thể loại.
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~
- Cẩn thận, cẩn thận một chút.
Để tay cô khoác vào vai mình hắn chầm chậm đưa cô vào phòng. Đặt cô nằm xuống giường hắn mệt mỏi thả người xuống bên cạnh cô.
Khẽ đưa mắt nhìn sang... ôi con mẹ nó thảm họa, cô ta đang làm cái gì vậy. Cả người bật dậy hắn nhanh chóng đưa cô vào nhà vệ sinh.
" Ụa... Ụa... "
Hắn hiện tại còn gì để nói nữa sao? Ôi cha mẹ ơi, hắn chừa rồi thật sự là chừa rồi. Hắn từ nay về sau nguyện thề sẽ không chơi xấu Lãnh Thiên Tuyết nữa bởi phúc thì không có mà họa thì một đống luôn nè. Cái điệp khúc " ùa ụa " của cô ta từ nãy đến giờ vẫn không chịu kết thúc còn bầu không khí của hắn thật sự là con mẹ nó chấm rồi. ~.~
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~
- Tuấn con mau nói đi.
-...
- Không nói được gì sao? Không phải mẹ đã nhắc trước rồi sao?
-... Con xin lỗi!
- Xin lỗi thì em con sẽ về sao? Mẹ biết vốn dĩ con không thích Tiểu Tuyết nhưng ít nhất cũng đừng đặt lời nói của mẹ ngoài tai như vậy.
-...
- Thôi. Bỏ đi bỏ đi, mau chóng tìm tung tích của nó đi.
- Vâng.
Đối điện với cơn thịnh nộ từ trước mới thấy của mẹ mình Lãnh Thiên Tuấn không khỏi một phen run sợ. Hắn biết bà là vì an nguy của Lãnh Thiên Tuyết nên mới như vậy chứ không phải là cố tình lớn tiếng với hắn.
- À mà Tuấn.
- Dạ.
- Đừng để ba con biết được.
- Vâng.
Ra khỏi phòng, hắn cúi đầu trầm mặc suy nghĩ thực nghiêm túc.
Hắn biết mẹ rất lo cho Lãnh Thiên Tuyết nhưng không ngờ là lại lo đến mức luôn cho người để ý đến cô ta rồi lúc cô ta mất tích thì lập tức dẹp công việc sang một bên để về đây tìm hắn.
Bảo hắn tìm kiếm tung tích của cô ta? Không phải là hắn không làm mà là vốn dĩ là làm không được. Cô ta bị bắt cóc đó đã là một bí ẩn nhưng đến dấu vết của việc cô ta bị bắt cóc thì lại càng bí ẩn thêm. Thực đau đầu mà...
Hắn? Hiện tại là đang lo lắng cho Lãnh Thiên Tuyết sao? Điên rồi...
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~
- Cô! Đừng có nhúc nhích nữa đấy, biết chưa?
Chống nạnh Vân An chỉ chỉ tay vào con lợn trên giường đang say đến không biết trời đất.
Cô ta thật sự là khắc tinh của hắn mà. Nói thật hắn từ trước tới giờ chưa từng phải chăm sóc cho người say nên làm được như vậy đã làm tốt lắm rồi, còn lại thì để cho cô ta tự mình mà " khai hoang ". Hắn đây không có hứng thú!
Ôi nghỉ ngơi, hắn cần nghỉ ngơi. Phịch cái hắn liền nằm xuống đang dần chìm vào mộng đẹp thì:
- Cô xuống khỏi người tôi mau!
Gì đấy. Chắc hắn điên mất. Tỉnh thì không nói nhưng sao đến lúc mê cô ta vẫn có cách khiến người khác bực mình như vậy nè. Chịu không nổi cái tình trạng có người nằm trên người mình hắn liền định bụng đẩy cô ra thì cô bỗng ngẩng mặt lên cười hì hì với hắn.
Nhưng lúc này cô thật sự phi thường xinh đẹp. Muốn có bao nhiều quyến rũ, mị sắc liền có bấy nhiều. Không phải hắn làm quá nhưng quả thực là vậy: đôi mắt to tròn mơ màng, đôi môi đỏ hồng đầy đặn ướt ất, làn da trắng sứ nổi bật trong bộ váy đen dài, hai bên má khẽ hồng vì men rượu... quả thực là quá yêu nghiệt.
Như bị mê hoặc hắn từ từ rướn cổ lên, để mặt mình áp sát mặt cô. Đôi mắt nhắm lại chỉ trực hôn lên môi cô thì...
" Ụa ụa "
- Mó cái quần què. Con mẹ nó cô lại thải ra. Lại còn thải trên người tôi.
- Hì hì.
- Cười cái đầu cô. Tránh ra.
Thô bạo đẩy cô ngã xuống giường hắn liền phi thân vào nhà vệ sinh làm chuyện trọng đại.
Hắn hôm nay hình như thần kinh có vấn đề thì phải? Cả tim nữa cứ đập liên tục. Có khi nào hắn bị ảo tưởng không nhỉ? Rồ rồi, điên rồi. Con mẹ nó ngớ ngẩn.
~~~~~~~~
END CHAP.
Xin lỗi mọi người vì t/g đăng chap muộn. Tại mấy tuần nay t/g cứ kiểm tra 1 tiết hoài hà. 😢😢😢
- Anh hức... đẹp trai... đẹp... hí hí.
-...
Trần Vân An hiện đang thực hận chính mình. Hắn vốn định chơi cho Lãnh tiểu thư kia một vốn những bây giờ thì sao? Tay vung chân múa cô ta là muốn cho ai xem, hả? Đưa tay giữ cho cô ngồi yên thì cô lại vùng vằng giật ra lại còn tự tạo hiệu ứng âm thanh nữa thế mới kinh khủng hoảng.
- Em là em bé ngoan... hì hì kia là con bướm xinh...
- Thôi đi!
- Không, tôi là ca sĩ hức... tôi hát. Ư anh làm gì vậy, buông ra tôi muốn hát. Kìa con chim béo... hi hi, hức!
-...
Xấu mặt quá đi... =..=
Dùng tốc độ nhanh nhất hắn một loáng liền đưa cô ra khỏi Bar trong tình trạng không biết giấu mặt vào đâu.
Điều này thật sự là rất rất quá với hắn rồi từ bé đến lớn à nhầm không phải, phải là từ khi chỉ là một bào thai đến hiện tại bây giờ chưa lúc nào hắn phải xấu mặt như bây giờ.
Biết bao ánh mắt cứ nhìn chằm chằm chằm vào cô và hắn còn không quên chỉ này chỏ nọ. Như vậy đã đành rồi cô lại còn hú hét hát hò đủ thể loại.
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~
- Cẩn thận, cẩn thận một chút.
Để tay cô khoác vào vai mình hắn chầm chậm đưa cô vào phòng. Đặt cô nằm xuống giường hắn mệt mỏi thả người xuống bên cạnh cô.
Khẽ đưa mắt nhìn sang... ôi con mẹ nó thảm họa, cô ta đang làm cái gì vậy. Cả người bật dậy hắn nhanh chóng đưa cô vào nhà vệ sinh.
" Ụa... Ụa... "
Hắn hiện tại còn gì để nói nữa sao? Ôi cha mẹ ơi, hắn chừa rồi thật sự là chừa rồi. Hắn từ nay về sau nguyện thề sẽ không chơi xấu Lãnh Thiên Tuyết nữa bởi phúc thì không có mà họa thì một đống luôn nè. Cái điệp khúc " ùa ụa " của cô ta từ nãy đến giờ vẫn không chịu kết thúc còn bầu không khí của hắn thật sự là con mẹ nó chấm rồi. ~.~
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~
- Tuấn con mau nói đi.
-...
- Không nói được gì sao? Không phải mẹ đã nhắc trước rồi sao?
-... Con xin lỗi!
- Xin lỗi thì em con sẽ về sao? Mẹ biết vốn dĩ con không thích Tiểu Tuyết nhưng ít nhất cũng đừng đặt lời nói của mẹ ngoài tai như vậy.
-...
- Thôi. Bỏ đi bỏ đi, mau chóng tìm tung tích của nó đi.
- Vâng.
Đối điện với cơn thịnh nộ từ trước mới thấy của mẹ mình Lãnh Thiên Tuấn không khỏi một phen run sợ. Hắn biết bà là vì an nguy của Lãnh Thiên Tuyết nên mới như vậy chứ không phải là cố tình lớn tiếng với hắn.
- À mà Tuấn.
- Dạ.
- Đừng để ba con biết được.
- Vâng.
Ra khỏi phòng, hắn cúi đầu trầm mặc suy nghĩ thực nghiêm túc.
Hắn biết mẹ rất lo cho Lãnh Thiên Tuyết nhưng không ngờ là lại lo đến mức luôn cho người để ý đến cô ta rồi lúc cô ta mất tích thì lập tức dẹp công việc sang một bên để về đây tìm hắn.
Bảo hắn tìm kiếm tung tích của cô ta? Không phải là hắn không làm mà là vốn dĩ là làm không được. Cô ta bị bắt cóc đó đã là một bí ẩn nhưng đến dấu vết của việc cô ta bị bắt cóc thì lại càng bí ẩn thêm. Thực đau đầu mà...
Hắn? Hiện tại là đang lo lắng cho Lãnh Thiên Tuyết sao? Điên rồi...
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~
- Cô! Đừng có nhúc nhích nữa đấy, biết chưa?
Chống nạnh Vân An chỉ chỉ tay vào con lợn trên giường đang say đến không biết trời đất.
Cô ta thật sự là khắc tinh của hắn mà. Nói thật hắn từ trước tới giờ chưa từng phải chăm sóc cho người say nên làm được như vậy đã làm tốt lắm rồi, còn lại thì để cho cô ta tự mình mà " khai hoang ". Hắn đây không có hứng thú!
Ôi nghỉ ngơi, hắn cần nghỉ ngơi. Phịch cái hắn liền nằm xuống đang dần chìm vào mộng đẹp thì:
- Cô xuống khỏi người tôi mau!
Gì đấy. Chắc hắn điên mất. Tỉnh thì không nói nhưng sao đến lúc mê cô ta vẫn có cách khiến người khác bực mình như vậy nè. Chịu không nổi cái tình trạng có người nằm trên người mình hắn liền định bụng đẩy cô ra thì cô bỗng ngẩng mặt lên cười hì hì với hắn.
Nhưng lúc này cô thật sự phi thường xinh đẹp. Muốn có bao nhiều quyến rũ, mị sắc liền có bấy nhiều. Không phải hắn làm quá nhưng quả thực là vậy: đôi mắt to tròn mơ màng, đôi môi đỏ hồng đầy đặn ướt ất, làn da trắng sứ nổi bật trong bộ váy đen dài, hai bên má khẽ hồng vì men rượu... quả thực là quá yêu nghiệt.
Như bị mê hoặc hắn từ từ rướn cổ lên, để mặt mình áp sát mặt cô. Đôi mắt nhắm lại chỉ trực hôn lên môi cô thì...
" Ụa ụa "
- Mó cái quần què. Con mẹ nó cô lại thải ra. Lại còn thải trên người tôi.
- Hì hì.
- Cười cái đầu cô. Tránh ra.
Thô bạo đẩy cô ngã xuống giường hắn liền phi thân vào nhà vệ sinh làm chuyện trọng đại.
Hắn hôm nay hình như thần kinh có vấn đề thì phải? Cả tim nữa cứ đập liên tục. Có khi nào hắn bị ảo tưởng không nhỉ? Rồ rồi, điên rồi. Con mẹ nó ngớ ngẩn.
~~~~~~~~
END CHAP.
Xin lỗi mọi người vì t/g đăng chap muộn. Tại mấy tuần nay t/g cứ kiểm tra 1 tiết hoài hà. 😢😢😢
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook