Nàng Phi Lười Có Độc
-
Quyển 1 - Chương 9: Tiểu bá vương ở kinh thành
Theo lệ thường, sau khi Ôn Noãn cho Quân Dập Hàn ăn sáng xong trở lại viện lười biếng đón ánh bình minh, lại ở trên sạp mỹ nhân ngủ, thời gian nhàn nhã này thật vừa lòng, nếu Vương gia bệnh tật đó nhanh chóng về trời thì tốt hơn. Ôn Noãn nghĩ tốt đẹp ngủ càng thêm ngọt ngào.
“Đây chính là tam tẩu dữ dội lại khí phách, săn sóc lại hiền huệ trong truyền thuyết của ta?” Bên giường Ôn Noãn có một thanh niên xinh đẹp chừng mười bốn mười lăm tuổi khom người khụy gối đứng, giọng nói sung mãn chất vấn, ngay sau đó hắn đưa tay nâng cằm nàng, chuyển mặt nàng sang trái ngó một chút rồi sang phải xem một chút, chân mày ngọn núi của thanh niên nhíu lại, rất thất vọng hỏi tùy tùng bên cạnh, “Sơ Cửu, ngươi có thể nhìn ra vị tam tẩu này dữ dội ngang ngược ở đâu?”
“Gia, trước không cần biết Vương phi này dữ dội hay không dữ dội, khí phách hay không khí phách, bây giờ ngài đã gặp được người, chúng ta trở về trước đi, nếu để cho Vương gia biết ngài lại trộm xuất cung, leo tường chuồn êm vào Vương phủ, còn chạy tới nhìn trộm Vương phi ngủ, đến lúc đó ngài chịu.” Sơ Cửu lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ.
“Hừ, sợ cái gì, gia mới không sợ.” Thiếu niên mạnh miệng trả lời, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh ấm ức nói: “Nghĩ tới tam ca ta tuấn dật phi phàm anh dũng vô địch độc nhất vô nhị, sao lại cưới một... như vậy.” Chân mày hắn hơi rối rắm, như đang suy nghĩ xem có từ gì mới có thể hình dung nữ nhân trước mắt này thích hợp nhất.
“Gia, không thể nói lung tung được, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu bàn luận này của ngài để cho Hoàng thượng biết được, đến lúc đó không xong.” Sơ Cửu sợ đến mất hồn mất vía.
“Hoàng thượng và tam ca là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tình cảm hòa hợp há có thể để ý đến những thứ này.” Thiếu niên nói không thèm để ý, tay vẫn cầm cằm Ôn Noãn nhìn trái nhìn phải để ra một kết quả.
“Ưmh, Minh Nhi, đừng làm rộn.” Cuối cùng Ôn Noãn bị hắn vòng tới vòng lui choáng váng đầu, lầu bầu mở miệng nhưng vẫn không mở mắt ra.
“Minh Nhi? Thứ gì?” Đầu ngón tay của thiếu niên vẫn nắm chặt cằm Ôn Noãn.
“Gia, ta vẫn nên tranh thủ die nda nle equ ydo n thời gian hồi cung thôi.” Giọng Sơ Cửu tràn đầy cầu khẩn, nếu tiếp tục ở lại thì trái tim nhỏ của hắn không ngừng lại không thể, trong này thường ngài là tiểu bá Vương ở Kinh thành làm ầm ĩ còn chưa tính, dù sao không ai có thể quản ngài, xảy ra chuyện cũng không thiếu người che chở ngài. Nhưng bây giờ đây là Hàn Vương phủ, cũng không thể tùy ý ngài dính vào.
Cằm Ôn Noãn truyền đến đau nhức từng cơn, nàng nhíu mày vừa định mở mắt ra thì cảm giác đau đớn này lại biến mất, ngay sau đó cũng lười mở mắt ngủ tiếp.
“Ôi, trở về thoi.” Thiếu niên nhìn Ôn Noãn giằng co nửa ngày cũng không tỉnh, trng giọng nói tràn đầy thất vọng nồng đậm, đi hai bước bây giờ hắn quả thật không cam lòng, luôn có cảm giác tam ca độc nhất vô nhị đúng là bắp cải bị heo ủn *.
(*) bắp cải bị heo ủn: ngôn ngữ mạng ẩn dụ điều tốt đã bị hủy hoại tàn phá.
Đúng, đây chính là đầu heo!
Cuối cùng thiếu niên tìm được từ khít khao để hình dung nữ nhân trước mắt, trắng trắng mềm mềm ôn hòa vô hại, nhìn cũng làm người ta không nhịn được ý nghĩ muốn bắt nạt, đây không phải heo thì là gì? Điểm duy nhất không giống chính là hơi gầy, cằm nhọn đẹp mắt nhìn là đẹp nhưng chính là giống như bị đói quanh năm.
Hắn ngẫm nghĩ, thật sự bất bình thay tam ca độc nhất vô nhị của hắn, nếu tam tẩu đúng là dữ dội khí phách như trong lời đồn thì miễn cưỡng có thể xứng với tam ca của hắn, nhưng dáng vẻ “Heo con” này... Thiếu niên đi hai ba bước trở lại nhấc chân đá về phía sạp mỹ nhân.
“Thiếu gia!” Sơ Cửu hoảng sợ.
“Ôi!” Ôn Noãn té đau nhức, bò người dậy, mắt buồn ngủ mờ mịt mở ra nhìn lên, rất nhanh chóng bắt được mục tiêu, nàng tiến lên mấy bước đi vòng quanh người thiếu niên sau khi làm ác định rời đi, khóe môi tươi cười, giọng nói bình tĩnh hỏi, “Mới vừa rồi là ngươi đạp giường của ta?”
“Không sai, chính là gia” Trong mắt thiếu niên dâng lên khinh thường nồng đậm, hắn quả nhiên không nhìn lầm, đây chính là một đầu heo mặc cho người ta bắt nạt, bị đạp còn tươi cười đối đãi.
“Không tìm lộn người là được rồi.” Ôn Noãn cười tiếp, sau đó đột nhiên tung cước.
“Phịch.” Thiếu niên không đề phòng bị nàng bất ngờ tập kích, bị đạp phải cái mông trực tiếp chạm đất chật vật không chịu nổi, nhìn vết hài rõ ràng trên ngực, hắn trong cơn giận dữ, bật dậy vén tay áo muốn tiến lên đánh người, hắn là tiểu bá Vương của Kinh thành, còn chưa từng có ai dám đạp hắn như vậy.
“Phịch.” Chạm đất lần nữa, lại bật lên, tiếp tục tiến lên.
“Phịch.”
“Phịch.”
...
“Thiếu niên, ta đổi lại hình thức được không?” Ôn Noãn nhón chân lên, lắc đùi phải hơi ê ẩm, không hiểu từ đâu xuất hiện một tiểu hài tử vì sao chỉ biết lặp lại một động tác đánh người, làm hại nàng cũng lười đổi tư thế đánh trả, vẫn tái diễn động tác đạp người để cho nàng tê chân.
Thiếu niên cắn răng giãy giụa bò dậy từ trên đất, vốn đang định xông lên tiếp, lại bị lời này của Ôn Noãn đánh cho sững sờ, thoáng chốc hai gò má bùng cháy vì thẹn mà tức giận, hắn đường đường là tiểu bá Vương của Kinh thành lại bị một nữ nhân chọc tức, không ngừng nhảy lên phía trước, sỉ nhục, sỉ nhục lớn lao.
Diện mạo thiếu niên dữ tợn, đầu ngón tay khẽ chụp đến trên sạp, một chân sạp lập tức vào trong tay hắn, hắn nắm chặt chân sạp, cặp mắt nảy sinh ác độc bước mấy bước tiến đến giơ chân sạp đánh về phía đầu Ôn Noãn.
“Sở Hoan!” Tiếng quát uy nghiêm khẽ vang lên.
Chân sạp trong tay thiếu niên vừa mới chạm vào tóc Ôn Noãn đành dừng lại, cổ cứng ngắc chậm rãi xoay về phía âm thanh phát ra, vẻ mặt dữ tợn hoảng sợ, lắp bắp nói: “Tam, tam, tam ca.”
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt như gặp quỷ kia, yên lặng thu ngân châm trên đầu ngón tay trong tay áo lại, lòng hả hê chờ xem kịch vui.
Quân Dập Hàn trầm mặt được Bạch Ưng đỡ tiến lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thiếu niên nói: “Đệ đang làm cái gì?”
“Đệ... Đệ...” Quân Sở Hoan căng thẳng lắp bắp không nói nên lời, ngay sau đó ý thức được mình còn giơ chân sạp về phía đỉnh đầu “Tam tẩu” của mình, lòng không muốn thu lại, kết quả lại nhất thời nóng lòng tay cầm chân sạp khẽ run, mắt thấy chân sạp này đập thẳng về phía trán Ôn Noãn.
Bỗng nhiên bên cạnh có tay đưa ra kéo Ôn Noãn linh hoạt nhích sang bên cạnh, nàng may mắn thoát khỏi tai ương này. Ôn Noãn chưa tỉnh hồn nhìn về phía tay nắm cổ tay mình, mà tay kia sớm buông ra, nàng nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc là Quân Dập Hàn cứu mình hay Bạch Ưng bên cạnh bên cạnh hắn cứu mình.
“Tam ca, đệ không cố ý.” Trán Quân Sở Hoan đầy mồ hôi, cúi thấp đầu nhận sai với Quân Dập Hàn.
“Trộm xuất cung leo tường vào trong phủ ta, bất kính với Vương phi, ức hiếp huynh tẩu, đây chính là ta tận mắt nhìn thấy, đệ còn muốn ngụy biện?”
“Đây chính là tam tẩu dữ dội lại khí phách, săn sóc lại hiền huệ trong truyền thuyết của ta?” Bên giường Ôn Noãn có một thanh niên xinh đẹp chừng mười bốn mười lăm tuổi khom người khụy gối đứng, giọng nói sung mãn chất vấn, ngay sau đó hắn đưa tay nâng cằm nàng, chuyển mặt nàng sang trái ngó một chút rồi sang phải xem một chút, chân mày ngọn núi của thanh niên nhíu lại, rất thất vọng hỏi tùy tùng bên cạnh, “Sơ Cửu, ngươi có thể nhìn ra vị tam tẩu này dữ dội ngang ngược ở đâu?”
“Gia, trước không cần biết Vương phi này dữ dội hay không dữ dội, khí phách hay không khí phách, bây giờ ngài đã gặp được người, chúng ta trở về trước đi, nếu để cho Vương gia biết ngài lại trộm xuất cung, leo tường chuồn êm vào Vương phủ, còn chạy tới nhìn trộm Vương phi ngủ, đến lúc đó ngài chịu.” Sơ Cửu lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ.
“Hừ, sợ cái gì, gia mới không sợ.” Thiếu niên mạnh miệng trả lời, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh ấm ức nói: “Nghĩ tới tam ca ta tuấn dật phi phàm anh dũng vô địch độc nhất vô nhị, sao lại cưới một... như vậy.” Chân mày hắn hơi rối rắm, như đang suy nghĩ xem có từ gì mới có thể hình dung nữ nhân trước mắt này thích hợp nhất.
“Gia, không thể nói lung tung được, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu bàn luận này của ngài để cho Hoàng thượng biết được, đến lúc đó không xong.” Sơ Cửu sợ đến mất hồn mất vía.
“Hoàng thượng và tam ca là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tình cảm hòa hợp há có thể để ý đến những thứ này.” Thiếu niên nói không thèm để ý, tay vẫn cầm cằm Ôn Noãn nhìn trái nhìn phải để ra một kết quả.
“Ưmh, Minh Nhi, đừng làm rộn.” Cuối cùng Ôn Noãn bị hắn vòng tới vòng lui choáng váng đầu, lầu bầu mở miệng nhưng vẫn không mở mắt ra.
“Minh Nhi? Thứ gì?” Đầu ngón tay của thiếu niên vẫn nắm chặt cằm Ôn Noãn.
“Gia, ta vẫn nên tranh thủ die nda nle equ ydo n thời gian hồi cung thôi.” Giọng Sơ Cửu tràn đầy cầu khẩn, nếu tiếp tục ở lại thì trái tim nhỏ của hắn không ngừng lại không thể, trong này thường ngài là tiểu bá Vương ở Kinh thành làm ầm ĩ còn chưa tính, dù sao không ai có thể quản ngài, xảy ra chuyện cũng không thiếu người che chở ngài. Nhưng bây giờ đây là Hàn Vương phủ, cũng không thể tùy ý ngài dính vào.
Cằm Ôn Noãn truyền đến đau nhức từng cơn, nàng nhíu mày vừa định mở mắt ra thì cảm giác đau đớn này lại biến mất, ngay sau đó cũng lười mở mắt ngủ tiếp.
“Ôi, trở về thoi.” Thiếu niên nhìn Ôn Noãn giằng co nửa ngày cũng không tỉnh, trng giọng nói tràn đầy thất vọng nồng đậm, đi hai bước bây giờ hắn quả thật không cam lòng, luôn có cảm giác tam ca độc nhất vô nhị đúng là bắp cải bị heo ủn *.
(*) bắp cải bị heo ủn: ngôn ngữ mạng ẩn dụ điều tốt đã bị hủy hoại tàn phá.
Đúng, đây chính là đầu heo!
Cuối cùng thiếu niên tìm được từ khít khao để hình dung nữ nhân trước mắt, trắng trắng mềm mềm ôn hòa vô hại, nhìn cũng làm người ta không nhịn được ý nghĩ muốn bắt nạt, đây không phải heo thì là gì? Điểm duy nhất không giống chính là hơi gầy, cằm nhọn đẹp mắt nhìn là đẹp nhưng chính là giống như bị đói quanh năm.
Hắn ngẫm nghĩ, thật sự bất bình thay tam ca độc nhất vô nhị của hắn, nếu tam tẩu đúng là dữ dội khí phách như trong lời đồn thì miễn cưỡng có thể xứng với tam ca của hắn, nhưng dáng vẻ “Heo con” này... Thiếu niên đi hai ba bước trở lại nhấc chân đá về phía sạp mỹ nhân.
“Thiếu gia!” Sơ Cửu hoảng sợ.
“Ôi!” Ôn Noãn té đau nhức, bò người dậy, mắt buồn ngủ mờ mịt mở ra nhìn lên, rất nhanh chóng bắt được mục tiêu, nàng tiến lên mấy bước đi vòng quanh người thiếu niên sau khi làm ác định rời đi, khóe môi tươi cười, giọng nói bình tĩnh hỏi, “Mới vừa rồi là ngươi đạp giường của ta?”
“Không sai, chính là gia” Trong mắt thiếu niên dâng lên khinh thường nồng đậm, hắn quả nhiên không nhìn lầm, đây chính là một đầu heo mặc cho người ta bắt nạt, bị đạp còn tươi cười đối đãi.
“Không tìm lộn người là được rồi.” Ôn Noãn cười tiếp, sau đó đột nhiên tung cước.
“Phịch.” Thiếu niên không đề phòng bị nàng bất ngờ tập kích, bị đạp phải cái mông trực tiếp chạm đất chật vật không chịu nổi, nhìn vết hài rõ ràng trên ngực, hắn trong cơn giận dữ, bật dậy vén tay áo muốn tiến lên đánh người, hắn là tiểu bá Vương của Kinh thành, còn chưa từng có ai dám đạp hắn như vậy.
“Phịch.” Chạm đất lần nữa, lại bật lên, tiếp tục tiến lên.
“Phịch.”
“Phịch.”
...
“Thiếu niên, ta đổi lại hình thức được không?” Ôn Noãn nhón chân lên, lắc đùi phải hơi ê ẩm, không hiểu từ đâu xuất hiện một tiểu hài tử vì sao chỉ biết lặp lại một động tác đánh người, làm hại nàng cũng lười đổi tư thế đánh trả, vẫn tái diễn động tác đạp người để cho nàng tê chân.
Thiếu niên cắn răng giãy giụa bò dậy từ trên đất, vốn đang định xông lên tiếp, lại bị lời này của Ôn Noãn đánh cho sững sờ, thoáng chốc hai gò má bùng cháy vì thẹn mà tức giận, hắn đường đường là tiểu bá Vương của Kinh thành lại bị một nữ nhân chọc tức, không ngừng nhảy lên phía trước, sỉ nhục, sỉ nhục lớn lao.
Diện mạo thiếu niên dữ tợn, đầu ngón tay khẽ chụp đến trên sạp, một chân sạp lập tức vào trong tay hắn, hắn nắm chặt chân sạp, cặp mắt nảy sinh ác độc bước mấy bước tiến đến giơ chân sạp đánh về phía đầu Ôn Noãn.
“Sở Hoan!” Tiếng quát uy nghiêm khẽ vang lên.
Chân sạp trong tay thiếu niên vừa mới chạm vào tóc Ôn Noãn đành dừng lại, cổ cứng ngắc chậm rãi xoay về phía âm thanh phát ra, vẻ mặt dữ tợn hoảng sợ, lắp bắp nói: “Tam, tam, tam ca.”
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt như gặp quỷ kia, yên lặng thu ngân châm trên đầu ngón tay trong tay áo lại, lòng hả hê chờ xem kịch vui.
Quân Dập Hàn trầm mặt được Bạch Ưng đỡ tiến lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thiếu niên nói: “Đệ đang làm cái gì?”
“Đệ... Đệ...” Quân Sở Hoan căng thẳng lắp bắp không nói nên lời, ngay sau đó ý thức được mình còn giơ chân sạp về phía đỉnh đầu “Tam tẩu” của mình, lòng không muốn thu lại, kết quả lại nhất thời nóng lòng tay cầm chân sạp khẽ run, mắt thấy chân sạp này đập thẳng về phía trán Ôn Noãn.
Bỗng nhiên bên cạnh có tay đưa ra kéo Ôn Noãn linh hoạt nhích sang bên cạnh, nàng may mắn thoát khỏi tai ương này. Ôn Noãn chưa tỉnh hồn nhìn về phía tay nắm cổ tay mình, mà tay kia sớm buông ra, nàng nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc là Quân Dập Hàn cứu mình hay Bạch Ưng bên cạnh bên cạnh hắn cứu mình.
“Tam ca, đệ không cố ý.” Trán Quân Sở Hoan đầy mồ hôi, cúi thấp đầu nhận sai với Quân Dập Hàn.
“Trộm xuất cung leo tường vào trong phủ ta, bất kính với Vương phi, ức hiếp huynh tẩu, đây chính là ta tận mắt nhìn thấy, đệ còn muốn ngụy biện?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook