Nàng Phi Lười Có Độc
-
Quyển 1 - Chương 10: Vậy mà không ngã
Quân Sở Hoan sợ run cả người, đầu cúi xuống thấp hơn, cung kính nói: “Sở Hoan làm sai, kính xin tam ca trách phạt.” Lại chuyển sang Ôn Noãn nói, “Sở Hoan còn bé không hiểu chuyện, mạo phạm tam tẩu, kính xin tam tẩu tha thứ.”
Ơ, đứa nhỏ này vẫn còn rất sợ Quân Dập Hàn, nghe hắn gọi nàng là “Tam tẩu”, chắc cũng là Hoàng tử, xem ra là thiếu niên quần là áo lụa được nuông chiều từ nhỏ, nàng cũng không muốn chấp nhặt với nó.
“Nói gì tha thứ hay không tha thứ, cũng chỉ đùa một chút có gì mạo phạm.” Ôn Noãn cười trừng mắt với hắn, ngay sau đó nghiêng đầu nói với Quân Dập Hàn, “Vương gia, vi thê vô cùng buồn bực, Sở Hoan cố ý xuất cung đến bái kiến tân tẩu tẩu ta, vi thê nhất thời vui mừng đùa giỡn với Sở Hoan, cũng không phải như Vương gia nghĩ, Vương gia cũng không cần trách phạt Sở Hoan.”
“Hả?” Quân Dập Hàn hứng thú nhíu mày về phía nàng, “Bổn vương cũng muốn biết Vương phi và tam đệ vui mừng đùa giỡn cái gì, để cho tam đệ nổi nóng cầm chân sạp nhắm đầu Vương phi đập tới?”
“Khụ khụ, cái này sao...” Ôn Noãn như hơi khổ sở nói, “Cái này đúng là ngôn ngữ của vi thê hơi quá, vi thê thấy Sở Hoan xinh đẹp nên thuận miệng nói một câu dáng vẻ này không giống nam tử ngược lại cực kỳ giống cô nương xinh đẹp nữ giả nam trang.”
Nàng vừa nói lời này ra, Sở Hoan vốn tò mò muốn biết nàng giải thích như thế nào, sắc mặt ửng hồng còn kèm theo chút cổ quái, còn Quân Dập Hàn và Bạch Ưng cùng nhìn về phía mặt hắn, nhất là Bạch Ưng hai mắt híp lại miệng không che đậy nói, “Vương phi nói vậy, nhìn kỹ tứ điện hạ thật sự xinh đẹp như cô nương.”
Sắc mặt Sở Hoan biến thành đen thui trong nháy mắt, cặp mắt trợn tròn lên nhìn Bạch Ưng chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi mới là cô nương, cả nhà ngươi là cô nương, nói xằng nói bậy nữa, coi chừng tiểu gia ta cắt đầu lưỡi ngươi.”
“Sở Hoan.” Quân Dập Hàn lạnh lùng mở miệng.
“Tam ca.” Sở Hoan lập tức từ sư tử giương nanh múa vuốt biến thành con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Chậc chậc, thuần phục không tệ, Ôn Noãn đánh giá đúng trọng tâm.
“Hôm nay nể mặt tam tẩu đệ tha cho đệ một lần, bây giờ lập tức trở về cung đóng cửa suy nghĩ.”
“Cám ơn tam ca.” Sở Hoan khẽ cúi đầu khom lưng thi lễ, xoay người rời đi, mới đi được hai bước lại lộn trở lại, dáng vẻ phục tùng nói với Ôn Noãn, “Cám ơn tam tẩu.” Trên miệng nói cám ơn nhưng chỉ làm đủ lễ số trước mặt Quân Dập Hàn, trong lòng lại nghiến mạnh răng, khi nào thì hắn phải nếm buồn bực thiệt thòi như vậy, không báo lại nàng hắn không phải là tiểu bá vương Kinh thành!
Cám ơn thật hay giả, Ôn Noãn cũng không để ý nhiều. Nàng hài lòng sờ sờ đầu hắn nói rất hiền từ, “Thật là hài tử ngoan làm lòng người thương yêu.”
“...” Sở Hoan cắn răng bực tức rời đi.
“Vương phi ngây ngô ở trong viện đến phiền muộn?” Quân Dập Hàn rất ân cần nói với Ôn Noãn vẫn cười đến “Hiền lành” về phía bóng lưng Sở Hoan.
“Sao có thể.” Ôn Noãn thuận miệng đáp, cuộc sống như vậy nàng sống rất thích ý sao lại buồn bực, nhưng khi đối diện với ánh mắt cười như không cười của Quân Dập Hàn thì nàng lập tức giật mình, lời nói chuyển thành mang theo ba phần uất ức nhàn nhạt, “Sao lại không phiền muộn, ngày ngày ở trong phủ đập vào mắt đều là những bài trí không thay đổi này, quả thực làm người ta chán nản, lúc trước nghe Minh Nhi nói hôm nay miếu Nguyệt Lão có hội, không biết Vương gia có thể ra ngoài đi dạo với vi thê không?” Nàng nói đồng thời khẽ cúi đầu xuống, khóe mắt hơi nhếch lên giống như nhìn trộm phản ứng người trước mắt, tỏ vẻ ngượng ngùng lại đầy mong đợi.
“Nếu Vương phi cảm thấy hứng thú, vi phu đương nhiên cùng đi.” Quân Dập Hàn đồng ý dưới vẻ mặt hớn hở “Lòng tràn đầy mong đợi” của nàng, hơi lạnh nơi đáy mắt lộ ra ý vị sâu xa.
Thế mà lại đồng ý?
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, hơi có vẻ không tin nhìn hắn, đã sắp chết còn có hơi sức theo nàng ra ngoài lộn xộn? Phải nên trực tiếp từ chối chứ?
“Vẻ mặt này của phu nhân...” Quân Dập Hàn hơi “Nghi ngờ” mở miệng hỏi.
“Mừng rỡ.” Ôn Noãn lập tức toét miệng cười lớn lộ vẻ mình quả thật rất vui, chỉ có điều trong ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn, cảm thấy nụ cười này rất gượng gạo.
Xe ngựa dừng lại cách miếu Nguyệt Lão không xa, Ôn Noãn đỡ Quân Dập Hàn từ từ bước đi về phía miếu Nguyệt Lão, Bạch Ưng đi tìm chỗ dừng xe ngựa. Phía trước miếu Nguyệt Lão náo nhiệt không dứt, người có tình đến lễ tạ thần, phụ mẫu dẫn theo nữ tử đến cầu duyên, cũng không thiếu nữ tử mặt phấn má đào muốn thỉnh cầu hôn phu tốt, ba năm tỷ muội hẹn nhau cùng đi. Ôn Noãn phải cảm thán, từ cổ chí kim, ông tơ bà nguyệt đều là lão thần tiên tốt phước.
“Phu nhân muốn đi cầu ước nguyện?”
“Hả?”
Quân Dập Hàn đưa tay chỉ sang trái, Ôn Noãn nhìn theo phương hướng đó lúc này mới chú ý đến cây nhân duyên treo đầy tơ lụa màu đỏ, không cần phải nói tơ lụa màu đỏ phía trên kia tất nhiên chứa đầy mong đợi tình yêu chân thành của vô số nam nữ.
Trái tim Ôn Noãn xẹt qua chút ảm đạm, nàng vốn định nói không cần, nhưng khi nhìn thấy ý cười ấm áp của Quân Dập Hàn đang nhìn mình, đành nâng lên nụ cười ngượng ngùng, giọng nói mang đầy vui vẻ, “Vậy Vương gia ở chỗ này chờ vi thê, vi thê đi một lát sẽ trở lại.” Tay vừa định buông cánh tay hắn ra, lại “Làm phiền” hỏi, “Vương gia, nếu không vi thê đỡ ngài tìm một chỗ ngồi.”
“Không cần, hai ngày nay thân thể chuyển biến tốt, phu nhân mau đi đi.”
Chuyển biến tốt?
Trái tim Ôn Noãn nhảy lên, giật mình buông cánh tay đỡ tay hắn, quả thật thấy hắn đứng vững mặc dù thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng tuyệt đối sẽ không gió vừa thổi đã gục xuống.
Vậy cũng không hay, rất không ổn!
Ôn Noãn cẩn thận bước đi về phía cây nhân duyên, người khác thấy chỉ nói nàng tình ý không dứt với phu quân mình, không thiếu nữ tử che miệng cười khẽ không dứt, nhưng thấy nàng có phu quân xuất chúng như thế lại cảm giác đổi lại là mình cũng vậy, đáy lòng lại không ngừng hâm mộ nàng, khi đi qua Quân Dập Hàn thì không thể thiếu vụng trộm đưa ánh mắt đầy trái tim hồng liếc trộm hắn. Mà mục đích chính Ôn Noãn quay đầu là... Nàng muốn nhìn xem Quân Dập Hàn có thể thể lực cạn kiệt hết chống đỡ nổi ngã thẳng xuống đất không dậy nổi không.
Nhưng làm Ôn Noãn thất vọng, Quân Dập Hàn vẫn trong gió xuân và trong các cô nương liên tiếp đưa tình sừng sững không ngã!
Thế mà lại không ngã?!
Ôn Noãn rút sợi tơ hồng cầm viết nhanh chóng viết xoẹt xoẹt!
Quân Dập Hàn nhìn dáng người mảnh mai lại càng lộ vẻ phóng khoáng, bên môi dâng lên nụ cười không rõ hàm ý, hắn biết nàng liên tục quay lại nhìn không phải vì có tình sâu ý nặng gì với mình, là gì thì trong lòng hắn biết rõ, hắn càng không theo ý nàng.
Nàng sẽ nguyện ước gì đây? Quân Dập Hàn cười lạnh, có lẽ cái này cũng không khó đoán.
Ơ, đứa nhỏ này vẫn còn rất sợ Quân Dập Hàn, nghe hắn gọi nàng là “Tam tẩu”, chắc cũng là Hoàng tử, xem ra là thiếu niên quần là áo lụa được nuông chiều từ nhỏ, nàng cũng không muốn chấp nhặt với nó.
“Nói gì tha thứ hay không tha thứ, cũng chỉ đùa một chút có gì mạo phạm.” Ôn Noãn cười trừng mắt với hắn, ngay sau đó nghiêng đầu nói với Quân Dập Hàn, “Vương gia, vi thê vô cùng buồn bực, Sở Hoan cố ý xuất cung đến bái kiến tân tẩu tẩu ta, vi thê nhất thời vui mừng đùa giỡn với Sở Hoan, cũng không phải như Vương gia nghĩ, Vương gia cũng không cần trách phạt Sở Hoan.”
“Hả?” Quân Dập Hàn hứng thú nhíu mày về phía nàng, “Bổn vương cũng muốn biết Vương phi và tam đệ vui mừng đùa giỡn cái gì, để cho tam đệ nổi nóng cầm chân sạp nhắm đầu Vương phi đập tới?”
“Khụ khụ, cái này sao...” Ôn Noãn như hơi khổ sở nói, “Cái này đúng là ngôn ngữ của vi thê hơi quá, vi thê thấy Sở Hoan xinh đẹp nên thuận miệng nói một câu dáng vẻ này không giống nam tử ngược lại cực kỳ giống cô nương xinh đẹp nữ giả nam trang.”
Nàng vừa nói lời này ra, Sở Hoan vốn tò mò muốn biết nàng giải thích như thế nào, sắc mặt ửng hồng còn kèm theo chút cổ quái, còn Quân Dập Hàn và Bạch Ưng cùng nhìn về phía mặt hắn, nhất là Bạch Ưng hai mắt híp lại miệng không che đậy nói, “Vương phi nói vậy, nhìn kỹ tứ điện hạ thật sự xinh đẹp như cô nương.”
Sắc mặt Sở Hoan biến thành đen thui trong nháy mắt, cặp mắt trợn tròn lên nhìn Bạch Ưng chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi mới là cô nương, cả nhà ngươi là cô nương, nói xằng nói bậy nữa, coi chừng tiểu gia ta cắt đầu lưỡi ngươi.”
“Sở Hoan.” Quân Dập Hàn lạnh lùng mở miệng.
“Tam ca.” Sở Hoan lập tức từ sư tử giương nanh múa vuốt biến thành con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Chậc chậc, thuần phục không tệ, Ôn Noãn đánh giá đúng trọng tâm.
“Hôm nay nể mặt tam tẩu đệ tha cho đệ một lần, bây giờ lập tức trở về cung đóng cửa suy nghĩ.”
“Cám ơn tam ca.” Sở Hoan khẽ cúi đầu khom lưng thi lễ, xoay người rời đi, mới đi được hai bước lại lộn trở lại, dáng vẻ phục tùng nói với Ôn Noãn, “Cám ơn tam tẩu.” Trên miệng nói cám ơn nhưng chỉ làm đủ lễ số trước mặt Quân Dập Hàn, trong lòng lại nghiến mạnh răng, khi nào thì hắn phải nếm buồn bực thiệt thòi như vậy, không báo lại nàng hắn không phải là tiểu bá vương Kinh thành!
Cám ơn thật hay giả, Ôn Noãn cũng không để ý nhiều. Nàng hài lòng sờ sờ đầu hắn nói rất hiền từ, “Thật là hài tử ngoan làm lòng người thương yêu.”
“...” Sở Hoan cắn răng bực tức rời đi.
“Vương phi ngây ngô ở trong viện đến phiền muộn?” Quân Dập Hàn rất ân cần nói với Ôn Noãn vẫn cười đến “Hiền lành” về phía bóng lưng Sở Hoan.
“Sao có thể.” Ôn Noãn thuận miệng đáp, cuộc sống như vậy nàng sống rất thích ý sao lại buồn bực, nhưng khi đối diện với ánh mắt cười như không cười của Quân Dập Hàn thì nàng lập tức giật mình, lời nói chuyển thành mang theo ba phần uất ức nhàn nhạt, “Sao lại không phiền muộn, ngày ngày ở trong phủ đập vào mắt đều là những bài trí không thay đổi này, quả thực làm người ta chán nản, lúc trước nghe Minh Nhi nói hôm nay miếu Nguyệt Lão có hội, không biết Vương gia có thể ra ngoài đi dạo với vi thê không?” Nàng nói đồng thời khẽ cúi đầu xuống, khóe mắt hơi nhếch lên giống như nhìn trộm phản ứng người trước mắt, tỏ vẻ ngượng ngùng lại đầy mong đợi.
“Nếu Vương phi cảm thấy hứng thú, vi phu đương nhiên cùng đi.” Quân Dập Hàn đồng ý dưới vẻ mặt hớn hở “Lòng tràn đầy mong đợi” của nàng, hơi lạnh nơi đáy mắt lộ ra ý vị sâu xa.
Thế mà lại đồng ý?
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, hơi có vẻ không tin nhìn hắn, đã sắp chết còn có hơi sức theo nàng ra ngoài lộn xộn? Phải nên trực tiếp từ chối chứ?
“Vẻ mặt này của phu nhân...” Quân Dập Hàn hơi “Nghi ngờ” mở miệng hỏi.
“Mừng rỡ.” Ôn Noãn lập tức toét miệng cười lớn lộ vẻ mình quả thật rất vui, chỉ có điều trong ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn, cảm thấy nụ cười này rất gượng gạo.
Xe ngựa dừng lại cách miếu Nguyệt Lão không xa, Ôn Noãn đỡ Quân Dập Hàn từ từ bước đi về phía miếu Nguyệt Lão, Bạch Ưng đi tìm chỗ dừng xe ngựa. Phía trước miếu Nguyệt Lão náo nhiệt không dứt, người có tình đến lễ tạ thần, phụ mẫu dẫn theo nữ tử đến cầu duyên, cũng không thiếu nữ tử mặt phấn má đào muốn thỉnh cầu hôn phu tốt, ba năm tỷ muội hẹn nhau cùng đi. Ôn Noãn phải cảm thán, từ cổ chí kim, ông tơ bà nguyệt đều là lão thần tiên tốt phước.
“Phu nhân muốn đi cầu ước nguyện?”
“Hả?”
Quân Dập Hàn đưa tay chỉ sang trái, Ôn Noãn nhìn theo phương hướng đó lúc này mới chú ý đến cây nhân duyên treo đầy tơ lụa màu đỏ, không cần phải nói tơ lụa màu đỏ phía trên kia tất nhiên chứa đầy mong đợi tình yêu chân thành của vô số nam nữ.
Trái tim Ôn Noãn xẹt qua chút ảm đạm, nàng vốn định nói không cần, nhưng khi nhìn thấy ý cười ấm áp của Quân Dập Hàn đang nhìn mình, đành nâng lên nụ cười ngượng ngùng, giọng nói mang đầy vui vẻ, “Vậy Vương gia ở chỗ này chờ vi thê, vi thê đi một lát sẽ trở lại.” Tay vừa định buông cánh tay hắn ra, lại “Làm phiền” hỏi, “Vương gia, nếu không vi thê đỡ ngài tìm một chỗ ngồi.”
“Không cần, hai ngày nay thân thể chuyển biến tốt, phu nhân mau đi đi.”
Chuyển biến tốt?
Trái tim Ôn Noãn nhảy lên, giật mình buông cánh tay đỡ tay hắn, quả thật thấy hắn đứng vững mặc dù thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng tuyệt đối sẽ không gió vừa thổi đã gục xuống.
Vậy cũng không hay, rất không ổn!
Ôn Noãn cẩn thận bước đi về phía cây nhân duyên, người khác thấy chỉ nói nàng tình ý không dứt với phu quân mình, không thiếu nữ tử che miệng cười khẽ không dứt, nhưng thấy nàng có phu quân xuất chúng như thế lại cảm giác đổi lại là mình cũng vậy, đáy lòng lại không ngừng hâm mộ nàng, khi đi qua Quân Dập Hàn thì không thể thiếu vụng trộm đưa ánh mắt đầy trái tim hồng liếc trộm hắn. Mà mục đích chính Ôn Noãn quay đầu là... Nàng muốn nhìn xem Quân Dập Hàn có thể thể lực cạn kiệt hết chống đỡ nổi ngã thẳng xuống đất không dậy nổi không.
Nhưng làm Ôn Noãn thất vọng, Quân Dập Hàn vẫn trong gió xuân và trong các cô nương liên tiếp đưa tình sừng sững không ngã!
Thế mà lại không ngã?!
Ôn Noãn rút sợi tơ hồng cầm viết nhanh chóng viết xoẹt xoẹt!
Quân Dập Hàn nhìn dáng người mảnh mai lại càng lộ vẻ phóng khoáng, bên môi dâng lên nụ cười không rõ hàm ý, hắn biết nàng liên tục quay lại nhìn không phải vì có tình sâu ý nặng gì với mình, là gì thì trong lòng hắn biết rõ, hắn càng không theo ý nàng.
Nàng sẽ nguyện ước gì đây? Quân Dập Hàn cười lạnh, có lẽ cái này cũng không khó đoán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook