Nam Phi
-
Chương 58
“Phụ thân…” Tô Ngọc Hành không thể tin nhìn Tô Tín, dường như không tin người vừa nói là phụ thân mà y sùng kính nhất, “Sao cha lại nói như vậy? Trước kia cha không thế…”
“Đúng là trước kia ta không thế này!” Tô Tín bực bội cắt ngang lời Tô Ngọc Hành, “Nhưng cũng bởi vì ta không thế này, con gái của ta mới bị hại chết, con trai của ta cũng bị ép phải giả ngốc!”
Tô Ngọc Hành nhìn Tô Tín, trong đôi mắt phiếm hồng của ông lộ vẻ đau đớn và bất an. Ông bước tới, túm lấy hai vai y, ngón tay trước giờ luôn vững vàng lại không kiềm được run rẩy: “Cha biết, có lẽ con cho rằng cha là người nhu nhược, thậm chí làm ô nhục thanh danh Tô gia, nhưng cha thật sự không chịu đựng được sau khi mất đi con gái lại lần nữa mất con trai.” Tô Tín chân thành nói, “Vi phụ chỉ mong con được sống bình an! Con ơi, rốt cuộc con có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của vi phụ không?”
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành từ bên trong đi ra, mang trên mặt vài phần bất lực, vài phần cảm động, vài phần ưu thương, cảm giác được không hiểu sao đau lòng, đi qua muốn nói cái gì đó, lại không biết nói gì cho phải.
“Mẫu thân, chúng con đi đây.” Tô Ngọc Hành kéo tay Tô phu nhân tay nhẹ giọng nói.
“Được, sống thật tốt, sống thật tốt…” Tô phu nhân không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy lời này, rồi lén dùng ống tay áo lau nước mắt.
Tô Ngọc Hành nén lòng giả bộ như không nhìn thấy, dứt khoát quay người rời đi. Y hiểu tâm tình của phụ mẫu, hiểu tình thương của họ dành cho mình, nhưng dân chúng huyện Trảm Bắc đang chịu khổ, Vương đại nhân chết oan khiến y không sao thuyết phục mình tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy gì, yên ổn làm một tên ngốc được.
“Ngươi bị Tô đại nhân khiển trách sao?” Sau khi rời phòng, Ngộ Quân Diễm nhỏ giọng hỏi.
“Không có.” Tô Ngọc Hành mệt mỏi nói.
“Thật ra, ta có thể hiểu được lo lắng của Tô đại nhân. Là ta kéo ngươi vào nguy hiểm, nếu như ngươi không muốn, từ nay về sau có thể tiếp tục ở lại Vương phủ làm một U An Vương phi vô tư, những chuyện trước đó ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, Tô Ngọc Hành vẫn là Vương phi ngốc.” Ngộ Quân Diễm nghĩ nghĩ, bổ sung, “Ta sẽ rút hết người ở Tô phủ về.”
Ý của Ngộ Quân Diễm rất rõ ràng, sở dĩ Tô Ngọc Hành giúp hắn phần lớn nguyên nhân là do người của hắn đang trông chừng Tô phủ, y sợ mình sẽ gây bất lợi cho người nhà. Nói trắng ra, là do từ đầu hắn uy hiếp y. Nhưng bây giờ, Ngộ Quân Diễm đột nhiên không muốn uy hiếp y nữa. Con đường không lối về này, Tô Ngọc Hành muốn đi cùng hắn hay không, Ngộ Quân Diễm muốn y tự lựa chọn.
“Bây giờ nói những chuyện này có tác dụng gì?” Tô Ngọc Hành bất mãn bĩu môi, “Chúng ta đã là châu chấu trên một sợi dây rồi, không quay đầu được nữa.”
“Thật sao?” Trong giọng nói của Ngộ Quân Diễm lộ ra sự vui mừng, “Ngươi quyết định rồi?”
Tô Ngọc Hành nghiến răng nói: “Vương đại nhân không thể chết vô ích, mối thù của ông ấy chúng ta nhất định phải báo!”
Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Đúng! Nếu Hoàng đế đã không biết phân biệt đúng sai, tự chúng ta sẽ phân định phải trái, đưa những kẻ đáng phải chết tới gặp Diêm Vương!”
Tô Ngọc Hành thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Thật ra… cũng không thể trách phụ thân ta, ông ấy sợ…”
Ngộ Quân Diễm vỗ vỗ vai Tô Ngọc Hành, đang muốn nói gì, chợt thấy Tô Tín bước nhanh đuổi theo.
“Con mang theo chút bánh ăn dọc đường.” Tô Tín đặt bọc điểm tâm vào tay Tô Ngọc Hành, “Đây là bánh con thích ăn nhất, nhớ nhai kỹ nuốt chậm, từ từ nhấm nháp.”
“Vâng, phụ thân.”
Thuộc hạ Ngộ Quân Diễm phái tới giám sát Tô phủ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Tô Ngọc Hành sau khi lên xe liền mở bọc điểm tâm ra, nhìn những chiếc bánh nhân táo được xếp ngay ngắn, thì thào: “Kỳ quái…”
Ngộ Quân Diễm bên cạnh hỏi: “Cái gì kỳ quái?”
Tô Ngọc Hành đáp: “Ngươi không cảm thấy những lời vừa rồi của phụ thân ta rất kỳ quái sao?”
“Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?”
“Lời phụ thân dặn hơi thừa thãi, không giống cách nói chuyện thường ngày. Nhai kỹ nuốt chậm… Từ từ nhấm nháp…”
Tô Ngọc Hành giống như đang xem ngọc quý mà cầm từng chiếc bánh lên, cẩn thận quan sát, rồi đặt xuống. Đến chiếc bánh cuối cùng, y đột nhiên phát hiện ở giữa chiếc bánh có một vết nứt bất thường, giống như từng bị bẻ ra.
Ngộ Quân Diễm nhìn sang hỏi: “Thế này là sao?”
Tô Ngọc Hành bẻ chiếc bánh theo đường nứt, rút ra một mảnh giấy: Thê tử của Vương Trung là Mễ thị, vì về nhà mẹ đẻ mà may mắn thoát nạn. Trước khi chết Vương Trung có viết một tờ hưu thư, bảo vệ tính mạng thê tử. Nhà nàng ta ở Hàn thành. Trên đường cẩn trọng!
Chữ viết mảnh khảnh nhưng không mất đi sự mạnh mẽ, Tô Ngọc Hành nhìn liền nhận ra đó là chữ viết của phụ thân.
“Thì ra Vương gia còn thê tử, thật sự quá tốt!”
“Ta biết mà!” Tô Ngọc Hành chăm chú nhìn mảnh giấy, kích động nói, “Ta biết phụ thân vẫn là người cha ta kính trọng nhất mà, ta biết ông ấy sẽ hiểu cho ta mà!”
“Mau! Mau đến Hàn thành!”
Sau khi đưa bọc điểm tâm cho Tô Ngọc Hành, Tô Tín thẫn thờ trở về phòng. Tô phu nhân thấy ông quay về, nhẹ giọng hỏi: “Ông nói cho chúng biết rồi hả?”
Tô Tín gật đầu, trầm giọng nói: “Bà có trách tôi không?”
“Trách ông?” Tô phu nhân cười nói, “Trách ông chuyện gì?”
“Trách tôi trước hại chết con gái, giờ rất có thể cũng hại chết con trai của chúng ta…”
“Tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi, cái chết của Nhan nhi không liên quan đến ông, ông chỉ làm việc ông phải làm.” Tô phu nhân kiên định nói, “Tính tình Hành nhi giống ông như đúc, đều có một trái tim nhiệt thành. Giờ ông bắt con bo bo giữ mình, ăn nói dè dặt, e rằng thằng bé sẽ không chịu.”
“Thật ra… còn một việc tôi chưa nói cho bà biết.” Tô Tín do dự, cuối cùng vẫn nói ra, “Vương Trung viết hưu thư… là do tôi bày kế. Mễ thị đã có thai, nếu có thể tránh được kiếp nạn này, ít ra có thể lưu lại hậu thế cho Vương gia.”
Tô phu nhân cười nói: “Chuyện này tôi đã sớm đoán được. Kế sách thông minh như vậy cũng chỉ có lão gia mới nghĩ ra.”
“Hoàng thượng không biết chuyện Mễ thị có thai mới tha cho nàng, nhưng nếu lỡ như có một ngày y biết đây là kế sách tôi bày cho Vương Trung, sợ rằng chúng ta…”
“Lão gia, ông yên tâm, ngày đó sẽ không xảy đến đâu.” Tô phu nhân cười nói, “Mà cho dù có, muốn chém giết muốn róc thịt, tôi sẽ theo ông. Tôi chỉ là một bà lão sắp mù, có gì phải sợ.”
Tô Tín nắm chặt bàn tay gầy gò của Tô phu nhân, thật lâu không nói gì.
“Đúng là trước kia ta không thế này!” Tô Tín bực bội cắt ngang lời Tô Ngọc Hành, “Nhưng cũng bởi vì ta không thế này, con gái của ta mới bị hại chết, con trai của ta cũng bị ép phải giả ngốc!”
Tô Ngọc Hành nhìn Tô Tín, trong đôi mắt phiếm hồng của ông lộ vẻ đau đớn và bất an. Ông bước tới, túm lấy hai vai y, ngón tay trước giờ luôn vững vàng lại không kiềm được run rẩy: “Cha biết, có lẽ con cho rằng cha là người nhu nhược, thậm chí làm ô nhục thanh danh Tô gia, nhưng cha thật sự không chịu đựng được sau khi mất đi con gái lại lần nữa mất con trai.” Tô Tín chân thành nói, “Vi phụ chỉ mong con được sống bình an! Con ơi, rốt cuộc con có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của vi phụ không?”
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành từ bên trong đi ra, mang trên mặt vài phần bất lực, vài phần cảm động, vài phần ưu thương, cảm giác được không hiểu sao đau lòng, đi qua muốn nói cái gì đó, lại không biết nói gì cho phải.
“Mẫu thân, chúng con đi đây.” Tô Ngọc Hành kéo tay Tô phu nhân tay nhẹ giọng nói.
“Được, sống thật tốt, sống thật tốt…” Tô phu nhân không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy lời này, rồi lén dùng ống tay áo lau nước mắt.
Tô Ngọc Hành nén lòng giả bộ như không nhìn thấy, dứt khoát quay người rời đi. Y hiểu tâm tình của phụ mẫu, hiểu tình thương của họ dành cho mình, nhưng dân chúng huyện Trảm Bắc đang chịu khổ, Vương đại nhân chết oan khiến y không sao thuyết phục mình tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy gì, yên ổn làm một tên ngốc được.
“Ngươi bị Tô đại nhân khiển trách sao?” Sau khi rời phòng, Ngộ Quân Diễm nhỏ giọng hỏi.
“Không có.” Tô Ngọc Hành mệt mỏi nói.
“Thật ra, ta có thể hiểu được lo lắng của Tô đại nhân. Là ta kéo ngươi vào nguy hiểm, nếu như ngươi không muốn, từ nay về sau có thể tiếp tục ở lại Vương phủ làm một U An Vương phi vô tư, những chuyện trước đó ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, Tô Ngọc Hành vẫn là Vương phi ngốc.” Ngộ Quân Diễm nghĩ nghĩ, bổ sung, “Ta sẽ rút hết người ở Tô phủ về.”
Ý của Ngộ Quân Diễm rất rõ ràng, sở dĩ Tô Ngọc Hành giúp hắn phần lớn nguyên nhân là do người của hắn đang trông chừng Tô phủ, y sợ mình sẽ gây bất lợi cho người nhà. Nói trắng ra, là do từ đầu hắn uy hiếp y. Nhưng bây giờ, Ngộ Quân Diễm đột nhiên không muốn uy hiếp y nữa. Con đường không lối về này, Tô Ngọc Hành muốn đi cùng hắn hay không, Ngộ Quân Diễm muốn y tự lựa chọn.
“Bây giờ nói những chuyện này có tác dụng gì?” Tô Ngọc Hành bất mãn bĩu môi, “Chúng ta đã là châu chấu trên một sợi dây rồi, không quay đầu được nữa.”
“Thật sao?” Trong giọng nói của Ngộ Quân Diễm lộ ra sự vui mừng, “Ngươi quyết định rồi?”
Tô Ngọc Hành nghiến răng nói: “Vương đại nhân không thể chết vô ích, mối thù của ông ấy chúng ta nhất định phải báo!”
Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Đúng! Nếu Hoàng đế đã không biết phân biệt đúng sai, tự chúng ta sẽ phân định phải trái, đưa những kẻ đáng phải chết tới gặp Diêm Vương!”
Tô Ngọc Hành thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Thật ra… cũng không thể trách phụ thân ta, ông ấy sợ…”
Ngộ Quân Diễm vỗ vỗ vai Tô Ngọc Hành, đang muốn nói gì, chợt thấy Tô Tín bước nhanh đuổi theo.
“Con mang theo chút bánh ăn dọc đường.” Tô Tín đặt bọc điểm tâm vào tay Tô Ngọc Hành, “Đây là bánh con thích ăn nhất, nhớ nhai kỹ nuốt chậm, từ từ nhấm nháp.”
“Vâng, phụ thân.”
Thuộc hạ Ngộ Quân Diễm phái tới giám sát Tô phủ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Tô Ngọc Hành sau khi lên xe liền mở bọc điểm tâm ra, nhìn những chiếc bánh nhân táo được xếp ngay ngắn, thì thào: “Kỳ quái…”
Ngộ Quân Diễm bên cạnh hỏi: “Cái gì kỳ quái?”
Tô Ngọc Hành đáp: “Ngươi không cảm thấy những lời vừa rồi của phụ thân ta rất kỳ quái sao?”
“Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?”
“Lời phụ thân dặn hơi thừa thãi, không giống cách nói chuyện thường ngày. Nhai kỹ nuốt chậm… Từ từ nhấm nháp…”
Tô Ngọc Hành giống như đang xem ngọc quý mà cầm từng chiếc bánh lên, cẩn thận quan sát, rồi đặt xuống. Đến chiếc bánh cuối cùng, y đột nhiên phát hiện ở giữa chiếc bánh có một vết nứt bất thường, giống như từng bị bẻ ra.
Ngộ Quân Diễm nhìn sang hỏi: “Thế này là sao?”
Tô Ngọc Hành bẻ chiếc bánh theo đường nứt, rút ra một mảnh giấy: Thê tử của Vương Trung là Mễ thị, vì về nhà mẹ đẻ mà may mắn thoát nạn. Trước khi chết Vương Trung có viết một tờ hưu thư, bảo vệ tính mạng thê tử. Nhà nàng ta ở Hàn thành. Trên đường cẩn trọng!
Chữ viết mảnh khảnh nhưng không mất đi sự mạnh mẽ, Tô Ngọc Hành nhìn liền nhận ra đó là chữ viết của phụ thân.
“Thì ra Vương gia còn thê tử, thật sự quá tốt!”
“Ta biết mà!” Tô Ngọc Hành chăm chú nhìn mảnh giấy, kích động nói, “Ta biết phụ thân vẫn là người cha ta kính trọng nhất mà, ta biết ông ấy sẽ hiểu cho ta mà!”
“Mau! Mau đến Hàn thành!”
Sau khi đưa bọc điểm tâm cho Tô Ngọc Hành, Tô Tín thẫn thờ trở về phòng. Tô phu nhân thấy ông quay về, nhẹ giọng hỏi: “Ông nói cho chúng biết rồi hả?”
Tô Tín gật đầu, trầm giọng nói: “Bà có trách tôi không?”
“Trách ông?” Tô phu nhân cười nói, “Trách ông chuyện gì?”
“Trách tôi trước hại chết con gái, giờ rất có thể cũng hại chết con trai của chúng ta…”
“Tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi, cái chết của Nhan nhi không liên quan đến ông, ông chỉ làm việc ông phải làm.” Tô phu nhân kiên định nói, “Tính tình Hành nhi giống ông như đúc, đều có một trái tim nhiệt thành. Giờ ông bắt con bo bo giữ mình, ăn nói dè dặt, e rằng thằng bé sẽ không chịu.”
“Thật ra… còn một việc tôi chưa nói cho bà biết.” Tô Tín do dự, cuối cùng vẫn nói ra, “Vương Trung viết hưu thư… là do tôi bày kế. Mễ thị đã có thai, nếu có thể tránh được kiếp nạn này, ít ra có thể lưu lại hậu thế cho Vương gia.”
Tô phu nhân cười nói: “Chuyện này tôi đã sớm đoán được. Kế sách thông minh như vậy cũng chỉ có lão gia mới nghĩ ra.”
“Hoàng thượng không biết chuyện Mễ thị có thai mới tha cho nàng, nhưng nếu lỡ như có một ngày y biết đây là kế sách tôi bày cho Vương Trung, sợ rằng chúng ta…”
“Lão gia, ông yên tâm, ngày đó sẽ không xảy đến đâu.” Tô phu nhân cười nói, “Mà cho dù có, muốn chém giết muốn róc thịt, tôi sẽ theo ông. Tôi chỉ là một bà lão sắp mù, có gì phải sợ.”
Tô Tín nắm chặt bàn tay gầy gò của Tô phu nhân, thật lâu không nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook