Nam Phi
Chương 59

Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành ra roi thúc ngựa, theo địa chỉ trên mảnh giấy chạy tới nhà họ Mễ ở Hàn thành. Mới tới cửa đã nghe thấy bên trong vẳng ra tiếng nức nở. Bước vào trong, thấy một phụ nhân mặc bộ đồ màu xanh biếc đang ngồi trên thềm đá. Phụ nhân nọ khoảng hơn hai mươi, tóc búi cao, bên tai cài một bông hoa nhỏ không rõ là hoa gì, thoáng nhìn có vẻ lịch sự tao nhã. Gương mặt trang điểm nhẹ, đôi môi phiếm hồng, chỉ có điều lúc này nước mắt đang ướt đẫm gò má, rửa trôi lớp phấn, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp hiện nét thê lương.

“Con gái, mẫu thân xin con đó, xem như mẫu thân cầu xin con, con đừng ngồi đây nữa, Trung nhi… không về được nữa rồi.” Một lão phụ nhân khóc không thành tiếng đứng bên cạnh phụ nhân, trong tay còn nắm chặt một phong thư đã mở. Thị lực của Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm rất tốt, dễ dàng nhìn rõ giữa nếp gấp là hai chữ: Hưu thư.

“Không, mẫu thân, con muốn ngồi đây chờ chàng.” Giọng nói nghẹn ngào nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, lúc nói vẻ mặt điềm nhiên không chút biến đổi, tựa như vô hồn, “Chàng đã nói cuối tháng này sẽ về đây đón con, chàng sẽ không nói dối con đâu, con phải ngồi đây chờ chàng.”

“Xin hỏi… Đây là…”

Tô Ngọc Hành còn chưa nói hết câu, khuôn mặt lão phụ nhân đã trở nên căng thẳng, vội vàng dùng thân thể che chắn cho nữ tử lục y ngồi trên thềm đá, ánh mắt hoảng sợ đảo qua Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm, hỏi, “Các người là ai? Tới đây có việc gì?”

Ngộ Quân Diễm nói: “Chúng ta muốn tìm…”

“Ta chính là Vương phu nhân.” Nữ tử lục y ngẩng đầu đối mắt với Ngộ Quân Diễm, ánh mắt trống rỗng, lộ vẻ quyết tuyệt, “Các người tới đây tìm ta?”

“Con gái!” Lão phu nhân kinh hãi, càng che chở nàng hơn, nhìn hai người bước tới gần, run rẩy hỏi, “Các người… Rốt cuộc các người là ai? Nhà ta không có Vương phu nhân, các người tới nhẫm chỗ rồi!”

“Nơi này đúng là không có Vương phu nhân.” Ngộ Quân Diễm nói, “Vương đại nhân đã viết hưu thư, phu nhân và Vương gia đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”

“Nói nhảm! Chàng viết hưu thư thì sao? Ta là thê tử chàng ấy cưới hỏi đàng hoàng, dùng kiệu lớn tám người khiêng mang về Vương gia, chàng muốn bỏ ta thì có thể bỏ sao? Ta và chàng thành thân bảy năm, chưa từng phạm đạo làm thê tử, chàng dựa vào cái gì bỏ ta?” Vương phu nhân càng nói càng kích động, đứng dậy giật lấy hưu thư, xé nát, “Giờ ta lập tức trở về Đế đô! Sinh là người của Vương gia, chết cũng phải làm quỷ Vương gia! Chàng muốn dứt bỏ quan hệ với ta, ta sẽ không để chàng được như ý!”

“Con gái của ta, con hà tất tự làm khổ mình như vậy?” Lão phu nhân khóc ròng, “Trung nhi cũng là vì tốt cho con, con hà tất lao vào đường chết?”

Vương phu nhân như muốn xông ra ngoài, nhưng mới bước được hai bước, chân đã mềm nhũn té ngã, may mắn Tô Ngọc Hành nhanh nhẹn đỡ lấy, nàng mới không ngã xuống đất. Y vốn tưởng Vương phu nhân bi thương quá độ, nhưng khi y nắm lấy cổ tay Vương phu nhân, vẻ mặt liền biến đổi.

“Con gái! Con sao thế này?” Lão phụ nhân đỡ lấy Vương phu nhân từ trong tay Tô Ngọc Hành, gào khóc, “Con tỉnh lại đi! Đừng làm ta sợ! Ông trời ơi, con tôi mắc tội gì…?”

Lúc này, phụ thân của Vương phu nhân nghe thấy tiếng la khóc bên ngoài cũng bước nhanh tới, nhìn thấy hai nam tử lạ mặt liền cảnh giác hỏi: “Các người là ai?”

Đối với vấn đề không ngừng bị hỏi này, Ngộ Quân Diễm trả lời cực kỳ giản lược: “Chúng ta không phải tới bắt người.”

Tô Ngọc Hành bấm huyệt Nhân Trung của Vương phu nhân, chốc lát sau nàng mới tỉnh lại, nhìn mẫu thân giàn dụa nước mắt cũng không ngăn lại bi thương trong lòng được nữa, nhào vào ngực mẫu thân gào khóc: “Bọn họ chết rồi… Trung ca và đám nhỏ… Toàn bộ đều chết hết rồi! Để lại một mình ta cô độc trên đời này. Ta sống còn ý nghĩa gì nữa?”

“Con gái của ta! Con gái số khổ của ta!”

Thấy hai mẹ con khóc lóc thảm thiết, Tô Ngọc Hành do dự một chút rồi lên tiếng nói: “Ta nghĩ… nên đưa Vương phu nhân về giường nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.”

“Đúng đúng đúng!” Mẫu thân của Vương phu nhân nói, “Ta đỡ con vào nhà.”

“Vương phu nhân.” Tô Ngọc Hành nói, “Vương đại nhân đã mất, chuyện này là sự thật, dù phu nhân có khổ sở thế nào cũng không nên nghĩ quẩn. Ta nghĩ phu nhân hiểu, Vương đại nhân viết hưu thư là muốn giữ lại mạng của phu nhân, để phu nhân có thể tiếp tục sống. Coi như để hoàn thành nguyện vọng của đại nhân ấy, phu nhân cũng phải sống tốt. Hơn nữa, giờ phu nhân đã có thêm lý do để sống.”

Vương phu nhân không hiểu nhìn Tô Ngọc Hành: “Công tử có ý gì?”

Tô Ngọc Hành cười khổ nói: “Chẳng lẽ phu nhân không biết mình đã có thai?”

“Sao cơ? Ngài nói ta… mang thai?” Vương phu nhân vẻ mặt mờ mịt hỏi lại, “Ta mang thai con của Trung ca, Vương gia có hậu rồi…”

“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành gật đầu nói, “Mới hơn một tháng, cũng khó trách phu nhân không biết.”

“Thật sao?” Mẫu thân của Vương phu nhân vội vàng nói với nàng, “Mau! Đừng ngồi trên thềm đá, cảm lạnh thì làm sao bây giờ, mau vào trong nhà nằm đi!”

Lúc này Vương phu nhân ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, đi vào trong nhà.

Ngộ Quân Diễm thấy bọn họ rời đi mới bước lên trước nói với phụ thân của Vương phu nhân nói: “Thời gian này tốt nhất các người nên rời khỏi đây, tìm một nơi để trốn. Tuy Hoàng thượng tạm thời vì tờ hưu thư của Vương đại nhân mà không thể xử trí Vương phu nhân, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống hồ hiện phu nhân đang mang cốt nhục của Vương đại nhân, nếu chuyện này truyền đến tai Hoàng đế, sợ rằng y nhất định sẽ không bỏ qua. Ta sẽ phái người bảo vệ cả nhà các người an toàn, các người cũng nhất định không được tiết lộ chuyện Vương phu nhân đang mang thai với bất luận kẻ nào khác. Nếu cần thêm gì, có thể nói với bọn họ, bọn họ sẽ hết sức giúp các người giải quyết.”

“Lão phu thay mặt con gái cùng con rể đã qua đời tạ ơn hai vị công tử.” Phụ thân của Vương phu nhân nhìn Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm, hỏi: “Hai vị là bạn của Trung nhi sao?”

Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm liếc nhau, yên lặng nhẹ gật đầu.

“Nếu đã là bạn, hẳn hai vị công tử biết con người Trung nhi.” Lão gia có chút kích động, hai tay cũng vô thức run rẩy, “Trung nhi là một trung thần lương tướng một lòng vì nước, sao có thể mưu phản? Huống hồ không có bằng chứng, sao có thể định tội? Thế này sao khiến người khác tin phục?”

“Ngài chớ kích động.” Tô Ngọc Hành chân thành nói, “Chúng ta nhất định sẽ giúp Vương đại nhân đòi lại công đạo.”

Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành rời Hàn thành, chạy về Vương phủ, dọc đường Tô Ngọc Hành cảm thấy sắc mặt Ngộ Quân Diễm có chút khác thường, đưa tay sờ lên trán hắn, nhiệt độ truyền sang lòng bàn tay khiến y không khỏi nhíu mày: “Nóng quá! Ngươi bị sốt rồi.”

“Vậy sao?” Ngộ Quân Diễm sờ trán mình, mệt mỏi nói, “Ta lại cảm thấy lạnh.”

“Cảm thấy lạnh sao không nói với ta?” Tô Ngọc Hành nổi giận hỏi.

Ngộ Quân Diễm lại không chút bận tâm: “Ta bị sốt, nói với ngươi có tác dụng gì?”

“Ta sai Chu Bân đánh xe đến trấn bên cạnh, chúng ta ở lại đó một ngày, ta bốc thuốc cho ngươi uống.”

“Không được!” Ngộ Quân Diễm vội kéo tay Tô Ngọc Hành, động tác này làm ảnh hưởng tới vết thương trên người. Mà đau đớn nơi vết thương cộng thêm cơn sốt càng trở nên đau hơn. Ngộ Quân Diễm không kiềm được hít vào một hơi, nhưng giọng nói vẫn kiên định không để người khác phản bác, “Chúng ta phải lập tức về Vương phủ!”

“Nhưng ngươi…”

“Ta rất khỏe!”

Ngộ Quân Diễm sửa sang cổ áo, lưng thẳng tắp ngồi dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt lạnh lùng, uy nghiêm, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, không chút nào nhận ra nam tử không giận tự uy này đang bị bệnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương