Nam Phi
-
Chương 127
Khi Anh Ba nghe được tin tức A Cát báo lại thì đồng thời cũng có một tin tức khác được truyền tới: Tô Ngọc Hành mà hắn dẫn về đã hạ độc tộc trưởng phu nhân Tô Quả, hiện đã bị tộc trưởng hạ lệnh bắt nhốt vào đại lao.
“Đáng chết! Vẫn chậm một bước!” Anh Ba đấm xuống bàn.
Kế hoạch này Tô Quả tính toán rất tốt, mượn cớ bị bệnh sai Tô Ngọc Hành kê đơn cho mình, rồi giả bộ rằng trong thuốc có độc. Tô Ngọc Hành được Anh Ba dẫn về, y xảy ra chuyện, Anh Ba tuyệt đối không tránh được có liên quan. Như vậy, không những trừ được Tô Ngọc Hành, lại loại bỏ được Anh Ba, còn không khiến người khác nghi ngờ. Tô Quả vô cùng hài lòng, thậm chí là đắc ý với kế sách một mũi tên trúng hai con chim này của mình, nhưng ả cũng không thể đắc ý được lâu.
Ban đêm, Tô Quả phát giác bất thường, cảm thấy thân thể không ổn. Dù trong trướng đã đốt nến, nhưng Tô Quả chỉ nhìn thấy mờ mờ, như thể trước mắt có một lớp sương, hơn nữa lớp sương này càng lúc càng dày đặc.
Nguy rồi! Ta trúng độc rồi! Tô Quả thông hiểu độc thuật kinh hoảng nghĩ. Là kẻ nào? Kẻ đó hạ độc ta khi nào?
So với biết mình trúng độc, càng làm Tô Quả sợ hãi hơn chính là dù ả đã cẩn thận hồi tưởng, vẫn không tìm ra chút manh mối liên quan đến việc mình bị trúng độc. Ả biết mình trúng độc, lại không biết mình bị ai hạ độc, hạ độc vào lúc nào. Đối với Tô Quả giỏi dùng độc mà nói, đây chắc chắn là sự sỉ nhục.
“Tô Ngọc Hành!” Tô Quả nghĩ một hồi, không nghĩ ra bất cứ ai có thể hạ độc mình. Nhưng ả luôn đề phòng y, sao y có thể làm được?
Tầm mắt mỗi lúc một mờ, Tô Quả không ngồi yên được nữa, ả gọi A Nguyên dẫn mình tới phòng giam của Tô Ngọc Hành và thê tử của y. Ả muốn phải lấy được thuốc giải trước khi mắt mình mất ánh sáng hoàn toàn.
*
Lúc này, trong lao ngục, lại là một không khí hoàn toàn khác.
Tô Ngọc Hành nằm trên cỏ khô, hai chân bắt chéo, miệng ngâm nga giai điệu không rõ là gì, một tay đặt dưới đầu, tay kia thì theo tiết tấu giai điệu mà nhịp nhịp gõ lên bụng mượt mà của Ngộ Quân Diễm.
“Ngươi nhàn hạ quá nhỉ?” Ngộ Quân Diễm cười, vơ cỏ khô bên cạnh, cắm từng cây lên búi tóc của Tô Ngọc Hành, một lúc sau liền biến búi tóc của y thành con nhím. Ngộ Quân Diễm hài lòng thưởng thức ‘tác phẩm’ của mình, lại vơ thêm chút cỏ, vo tròn, quyết định thêm mắt cho con nhím.
Tô Ngọc Hành cười nói: “Trăng sáng lên cao, ngày tháng tươi đẹp, không thưởng thức chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ngươi đoán tối nay Tô Quả sẽ tới?”
Tô Ngọc Hành gật đầu: “Tốt nhất là tối nay ả tới, nếu không không nhìn thấy cảnh đêm đẹp thế này, sẽ càng đáng tiếc.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn tới gần.
Ngộ Quân Diễm dừng tay, liếc mắt: “Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.”
Trong phòng giam tăm tối, Tô Quả đã không thể nhận ra được hình ảnh gì, phải nhờ A Nguyên đỡ mới có thể loạng choạng đi tới phòng giam của Tô Ngọc Hành.
“Tô Ngọc Hành!” Tô Quả tức giận đến run giọng.
“Tộc trưởng phu nhân.” Tô Ngọc Hành nhìn ánh mắt của Tô Quả, dù đang nói với y lại không hề nhìn y, biết ả đã không nhìn rõ nữa rồi, nhưng Tô Ngọc Hành vẫn khách khí hành lễ, nhưng theo A Nguyên, động tác này chẳng khác nào đang châm chọc.
“Nói! Rốt cuộc ngươi đã làm gì chủ nhân?”
“Làm gì?” Tô Ngọc Hành cười khẽ, “Ta làm gì phu nhân không phải phu nhân đã bẩm báo chi tiết với tộc trưởng rồi hay sao? Nếu không, sao giờ ta lại ở trong lồng sắt thế này? A Nguyên cô nương đã biết sao còn cố hỏi?”
Tô Quả run rẩy hỏi: “Mắt ta bị ngươi hạ độc nên mới không nhìn thấy?”
Tô Ngọc Hành vô tội hỏi ngược lại: “Hình như phu nhân rất kinh ngạc?”
“Từ bao giờ?” Dù chính tai nghe thấy Tô Ngọc Hành thừa nhận hạ độc mình, Tô Quả vẫn khó có thể tin, “Rốt cuộc ngươi hạ độc thế nào? Thuốc ngươi kê cho ta, ta không hề đụng tới!”
“Ha ha…” Tô Ngọc Hành cười nói, “Phu nhân cũng là người dùng độc, cách thức đơn giản như vậy cũng không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng độc trên đời này phải đưa vào miệng mới có tác dụng?”
Tô Quả nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Không phải ăn, chẳng lẽ…”
Tô Ngọc Hành nhắc nhở: “Lẽ nào phu nhân đã quên, ta làm đổ chén nước lên tay phu nhân?”
Tô Quả bỗng cảm thấy da đầu tê rần, thì ra là thế, y đã hạ độc với mình từ lúc đó.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Tô Quả run giọng hỏi, ả bắt đầu hối hận, hối hận mình quá khinh địch, vốn định một mũi tên trúng hai con chim, lại bị Tô Ngọc Hành làm mất cả chì lẫn chài.
“Ta muốn làm gì?” Tô Ngọc Hành cười lạnh, giọng nói cũng lạnh xuống, “Phu nhân nhọc lòng thiết kế vu oan cho ta, ta mới nên là người hỏi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
A Nguyên bất mãn Tô Ngọc Hành vô lễ với Tô Quả, vung tay muốn đánh y. Nhưng ngay khi nàng vừa vung tay lên, sau mấy tiếng xé gió nhỏ đến không thể nghe thấy, ba cục đá chia ra bắn lên huyệt đạo trên cánh tay, đùi, đầu gối của A Nguyên. A Nguyên thấy người tê rần, hai chân lập tức bủn rủn, ngã ngồi xuống đất, không sao đứng lên được.
Trong lao chỉ có bốn người, không phải chủ nhân, không phải Tô Ngọc Hành, còn có thể là ai?
Tầm mắt A Nguyên ngừng lại trên người Ngộ Quân Diễm nãy giờ vẫn im lặng ngồi trong góc nghịch cỏ khô.
Là nàng?
Chẳng lẽ nữ nhân kia là một cao thủ? A Nguyên không dám tin nhìn Ngộ Quân Diễm, trong lòng nàng, cao thủ hẳn là giống dũng sĩ đệ nhất Tây Ngõa Ba Đồ, cao lớn khôi ngô, thân hình cường tráng, tư thế uy vũ. Nhưng nữ nhân trước mặt không những đang mang thai lại im lặng ít nói, khi ở trước mặt Tô Ngọc Hành thì khúm núm, sao có thể là cao thủ? Nhưng ngoại trừ nàng, ai có thể tấn công mình được đây?
“A Nguyên!” Tô Quả vươn tay sờ soạng, biết A Nguyên ngã xuống đất, trong lòng càng thêm bất an. Tình huống lúc này rất bất lợi. A Nguyên bị thương, hai mắt của mình lại không nhìn thấy, rõ ràng người là đao thớt, ta là cá thịt.
“Ngươi đang sợ?” Tô Ngọc Hành bước đến trước mặt Tô Quả, để ả có thể mờ lờ nhìn thấy bóng của mình. Bởi vì Tô Ngọc Hành biết, như ẩn như hiện so với hoàn toàn không nhìn thấy dễ khiến người ta sợ hãi hơn.
Quả nhiên, Tô Quả cảm nhận được Tô Ngọc Hành tới gần, bất an lui về phía sau mấy bước.
“Ngươi yên tâm, mắt của ngươi vẫn chưa đến mức không thể chữa.” Tô Ngọc Hành cười nói thêm, “Ít nhất là trong tối này chưa đến mức không thể chữa được.”
“Lời này của ngươi… có ý gì?” Mặc dù Tô Quả đang hỏi, nhưng trong lòng ả đã tự có đáp án. Một khi độc đã xâm nhập vào thân thể sẽ lan tỏa. Mà độc trong thiên hạ, thứ gọi là thuốc giải cũng chỉ ở mức độ lan tràn của độc mà gọi là thuốc giải mà thôi. Khi độc tính đã vượt quá ngưỡng đó, dù là thuốc giải đặc chế cũng vô dụng.
“Phu nhân là người thông minh, ta cũng không muốn làm khó ngươi.” Tô Ngọc Hành cười rất ôn hòa, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Tô Quả run rẩy, “Chúng ta trao đổi đi. Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta giải độc cho ngươi. Thế nào?”
Chuyện đã tới nước này, Tô Quả không có tư cách cự tuyệt.
Tô Ngọc Hành thấy Tô Quả gật đầu cứng ngắc, hài lòng nói: “Nghe nói phu nhân là do quân vương Tây Ngõa ban cho tộc trưởng Đồ Lộ, vậy mong phu nhân nói cho ta biết, rốt cuộc kẻ nào sai khiến ngươi đến bên cạnh quân vương Tây Ngõa? Mục đích thật sự của ngươi là gì?”
“Ta… Á!”
Tô Quả vừa mở miệng, chợt hai mắt trợn trừng, thân thể cứng còng ngã xuống. Biến cố đột ngột phát sinh khiến Tô Ngọc Hành sửng sốt, sau đó mới vội cúi người xem hơi thở của Tô Quả. Không ngoài dự liệu, ả đã chết, từ miệng không khép lại trào là một dòng máu tím sẫm.
“Đáng chết! Vẫn chậm một bước!” Anh Ba đấm xuống bàn.
Kế hoạch này Tô Quả tính toán rất tốt, mượn cớ bị bệnh sai Tô Ngọc Hành kê đơn cho mình, rồi giả bộ rằng trong thuốc có độc. Tô Ngọc Hành được Anh Ba dẫn về, y xảy ra chuyện, Anh Ba tuyệt đối không tránh được có liên quan. Như vậy, không những trừ được Tô Ngọc Hành, lại loại bỏ được Anh Ba, còn không khiến người khác nghi ngờ. Tô Quả vô cùng hài lòng, thậm chí là đắc ý với kế sách một mũi tên trúng hai con chim này của mình, nhưng ả cũng không thể đắc ý được lâu.
Ban đêm, Tô Quả phát giác bất thường, cảm thấy thân thể không ổn. Dù trong trướng đã đốt nến, nhưng Tô Quả chỉ nhìn thấy mờ mờ, như thể trước mắt có một lớp sương, hơn nữa lớp sương này càng lúc càng dày đặc.
Nguy rồi! Ta trúng độc rồi! Tô Quả thông hiểu độc thuật kinh hoảng nghĩ. Là kẻ nào? Kẻ đó hạ độc ta khi nào?
So với biết mình trúng độc, càng làm Tô Quả sợ hãi hơn chính là dù ả đã cẩn thận hồi tưởng, vẫn không tìm ra chút manh mối liên quan đến việc mình bị trúng độc. Ả biết mình trúng độc, lại không biết mình bị ai hạ độc, hạ độc vào lúc nào. Đối với Tô Quả giỏi dùng độc mà nói, đây chắc chắn là sự sỉ nhục.
“Tô Ngọc Hành!” Tô Quả nghĩ một hồi, không nghĩ ra bất cứ ai có thể hạ độc mình. Nhưng ả luôn đề phòng y, sao y có thể làm được?
Tầm mắt mỗi lúc một mờ, Tô Quả không ngồi yên được nữa, ả gọi A Nguyên dẫn mình tới phòng giam của Tô Ngọc Hành và thê tử của y. Ả muốn phải lấy được thuốc giải trước khi mắt mình mất ánh sáng hoàn toàn.
*
Lúc này, trong lao ngục, lại là một không khí hoàn toàn khác.
Tô Ngọc Hành nằm trên cỏ khô, hai chân bắt chéo, miệng ngâm nga giai điệu không rõ là gì, một tay đặt dưới đầu, tay kia thì theo tiết tấu giai điệu mà nhịp nhịp gõ lên bụng mượt mà của Ngộ Quân Diễm.
“Ngươi nhàn hạ quá nhỉ?” Ngộ Quân Diễm cười, vơ cỏ khô bên cạnh, cắm từng cây lên búi tóc của Tô Ngọc Hành, một lúc sau liền biến búi tóc của y thành con nhím. Ngộ Quân Diễm hài lòng thưởng thức ‘tác phẩm’ của mình, lại vơ thêm chút cỏ, vo tròn, quyết định thêm mắt cho con nhím.
Tô Ngọc Hành cười nói: “Trăng sáng lên cao, ngày tháng tươi đẹp, không thưởng thức chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ngươi đoán tối nay Tô Quả sẽ tới?”
Tô Ngọc Hành gật đầu: “Tốt nhất là tối nay ả tới, nếu không không nhìn thấy cảnh đêm đẹp thế này, sẽ càng đáng tiếc.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn tới gần.
Ngộ Quân Diễm dừng tay, liếc mắt: “Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.”
Trong phòng giam tăm tối, Tô Quả đã không thể nhận ra được hình ảnh gì, phải nhờ A Nguyên đỡ mới có thể loạng choạng đi tới phòng giam của Tô Ngọc Hành.
“Tô Ngọc Hành!” Tô Quả tức giận đến run giọng.
“Tộc trưởng phu nhân.” Tô Ngọc Hành nhìn ánh mắt của Tô Quả, dù đang nói với y lại không hề nhìn y, biết ả đã không nhìn rõ nữa rồi, nhưng Tô Ngọc Hành vẫn khách khí hành lễ, nhưng theo A Nguyên, động tác này chẳng khác nào đang châm chọc.
“Nói! Rốt cuộc ngươi đã làm gì chủ nhân?”
“Làm gì?” Tô Ngọc Hành cười khẽ, “Ta làm gì phu nhân không phải phu nhân đã bẩm báo chi tiết với tộc trưởng rồi hay sao? Nếu không, sao giờ ta lại ở trong lồng sắt thế này? A Nguyên cô nương đã biết sao còn cố hỏi?”
Tô Quả run rẩy hỏi: “Mắt ta bị ngươi hạ độc nên mới không nhìn thấy?”
Tô Ngọc Hành vô tội hỏi ngược lại: “Hình như phu nhân rất kinh ngạc?”
“Từ bao giờ?” Dù chính tai nghe thấy Tô Ngọc Hành thừa nhận hạ độc mình, Tô Quả vẫn khó có thể tin, “Rốt cuộc ngươi hạ độc thế nào? Thuốc ngươi kê cho ta, ta không hề đụng tới!”
“Ha ha…” Tô Ngọc Hành cười nói, “Phu nhân cũng là người dùng độc, cách thức đơn giản như vậy cũng không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng độc trên đời này phải đưa vào miệng mới có tác dụng?”
Tô Quả nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Không phải ăn, chẳng lẽ…”
Tô Ngọc Hành nhắc nhở: “Lẽ nào phu nhân đã quên, ta làm đổ chén nước lên tay phu nhân?”
Tô Quả bỗng cảm thấy da đầu tê rần, thì ra là thế, y đã hạ độc với mình từ lúc đó.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Tô Quả run giọng hỏi, ả bắt đầu hối hận, hối hận mình quá khinh địch, vốn định một mũi tên trúng hai con chim, lại bị Tô Ngọc Hành làm mất cả chì lẫn chài.
“Ta muốn làm gì?” Tô Ngọc Hành cười lạnh, giọng nói cũng lạnh xuống, “Phu nhân nhọc lòng thiết kế vu oan cho ta, ta mới nên là người hỏi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
A Nguyên bất mãn Tô Ngọc Hành vô lễ với Tô Quả, vung tay muốn đánh y. Nhưng ngay khi nàng vừa vung tay lên, sau mấy tiếng xé gió nhỏ đến không thể nghe thấy, ba cục đá chia ra bắn lên huyệt đạo trên cánh tay, đùi, đầu gối của A Nguyên. A Nguyên thấy người tê rần, hai chân lập tức bủn rủn, ngã ngồi xuống đất, không sao đứng lên được.
Trong lao chỉ có bốn người, không phải chủ nhân, không phải Tô Ngọc Hành, còn có thể là ai?
Tầm mắt A Nguyên ngừng lại trên người Ngộ Quân Diễm nãy giờ vẫn im lặng ngồi trong góc nghịch cỏ khô.
Là nàng?
Chẳng lẽ nữ nhân kia là một cao thủ? A Nguyên không dám tin nhìn Ngộ Quân Diễm, trong lòng nàng, cao thủ hẳn là giống dũng sĩ đệ nhất Tây Ngõa Ba Đồ, cao lớn khôi ngô, thân hình cường tráng, tư thế uy vũ. Nhưng nữ nhân trước mặt không những đang mang thai lại im lặng ít nói, khi ở trước mặt Tô Ngọc Hành thì khúm núm, sao có thể là cao thủ? Nhưng ngoại trừ nàng, ai có thể tấn công mình được đây?
“A Nguyên!” Tô Quả vươn tay sờ soạng, biết A Nguyên ngã xuống đất, trong lòng càng thêm bất an. Tình huống lúc này rất bất lợi. A Nguyên bị thương, hai mắt của mình lại không nhìn thấy, rõ ràng người là đao thớt, ta là cá thịt.
“Ngươi đang sợ?” Tô Ngọc Hành bước đến trước mặt Tô Quả, để ả có thể mờ lờ nhìn thấy bóng của mình. Bởi vì Tô Ngọc Hành biết, như ẩn như hiện so với hoàn toàn không nhìn thấy dễ khiến người ta sợ hãi hơn.
Quả nhiên, Tô Quả cảm nhận được Tô Ngọc Hành tới gần, bất an lui về phía sau mấy bước.
“Ngươi yên tâm, mắt của ngươi vẫn chưa đến mức không thể chữa.” Tô Ngọc Hành cười nói thêm, “Ít nhất là trong tối này chưa đến mức không thể chữa được.”
“Lời này của ngươi… có ý gì?” Mặc dù Tô Quả đang hỏi, nhưng trong lòng ả đã tự có đáp án. Một khi độc đã xâm nhập vào thân thể sẽ lan tỏa. Mà độc trong thiên hạ, thứ gọi là thuốc giải cũng chỉ ở mức độ lan tràn của độc mà gọi là thuốc giải mà thôi. Khi độc tính đã vượt quá ngưỡng đó, dù là thuốc giải đặc chế cũng vô dụng.
“Phu nhân là người thông minh, ta cũng không muốn làm khó ngươi.” Tô Ngọc Hành cười rất ôn hòa, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Tô Quả run rẩy, “Chúng ta trao đổi đi. Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta giải độc cho ngươi. Thế nào?”
Chuyện đã tới nước này, Tô Quả không có tư cách cự tuyệt.
Tô Ngọc Hành thấy Tô Quả gật đầu cứng ngắc, hài lòng nói: “Nghe nói phu nhân là do quân vương Tây Ngõa ban cho tộc trưởng Đồ Lộ, vậy mong phu nhân nói cho ta biết, rốt cuộc kẻ nào sai khiến ngươi đến bên cạnh quân vương Tây Ngõa? Mục đích thật sự của ngươi là gì?”
“Ta… Á!”
Tô Quả vừa mở miệng, chợt hai mắt trợn trừng, thân thể cứng còng ngã xuống. Biến cố đột ngột phát sinh khiến Tô Ngọc Hành sửng sốt, sau đó mới vội cúi người xem hơi thở của Tô Quả. Không ngoài dự liệu, ả đã chết, từ miệng không khép lại trào là một dòng máu tím sẫm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook