Mỹ Thực Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
-
Chương 4
Nếu Tống Lệ làm như vậy, nhất định sẽ bị cho là đầu óc có vấn đề.
Những người hơi giàu có mà không thích ăn nước heo thì chỉ có những người Hơn nữa, hễ là người hơi có tiền một chút lại chẳng ai thích ăn lòng heo cả, chỉ có những người buôn bán hàng rong ở chợ và dân khuân vác lao động chân tay mới mua có thể mua một bát lòng heo trên bến tàu.
Kế hoạch vĩ đại kiếm tiền bằng cách bán lòng heo của Tống Lệ đã bị gạch bỏ một cách tàn nhẫn.
Nàng lại nghĩ đến nữ chính xuyên vào truyện điền văn làm ruộng, ở trong núi sâu đào bẫy săn thú, làm thành món đặc sản núi rừng bán lấy tiền, hoặc là vô tình phát hiện ra một loại cây thuốc quý hiếm, chính là cái loại hàng ngon từ trên trời rơi xuống ấy!
Tống Lệ còn chưa kịp xem sách về các loại dược liệu, đã biết được từ sách du ký rằng ngọn núi này thuộc về Vương viên ngoại, cánh đồng nhỏ kia là của Lưu viên ngoại, ngay cả bãi sậy tầm thường cũng thuộc về một viên ngoại nào đó…
Muốn lên núi bắt thú làm thành món đặc sản núi rừng á?
Nàng cho rằng mấy người tá điền ở thôn trang trong nhà viên ngoại là người ăn chay chắc?
Cho dù có người vô tình lẻn vào cũng là trộm cắp, nếu người hầu bắt được, có thể trực tiếp giao cho quan chức về tội trộm cắp, sẽ bị tát vào mặt, tống vào ngục, bỏ tù.
trong một năm rưỡi, hoặc bị phạt Việc lao động nặng nhọc để xây tường thành.
Tống Lệ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân tại sao người ta thời xưa đã bán mình để chôn cất cha mình.
Cô cũng nghĩ đến một blogger đã xem một đoạn video ngắn trước khi du hành thời gian, dạy mọi người cách tinh chế muối sậy mà cô ấy sản xuất ra mạnh gấp hàng trăm lần so với loại muối kém chất lượng mà cô ấy thấy trên thị trường!
Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể bán muối và chắc chắn tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Phải nói rằng ý tưởng này quá tàn nhẫn.
Tống Lệ không có Cửu Tộc nào, hắn sờ cổ phát hiện một cái vết sẹo to như miệng bát.
Cô vẫn chưa sống đủ.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi nghĩ ra nhiều kế hoạch lớn để kiếm tiền.
Bị mắc kẹt trong hoàn cảnh của chính mình, túi tiền còn sạch hơn cả mặt nên tôi phải tạm thời đặt nó xuống.
Cô quyết định chơi chậm và chăm chỉ để leo lên cấp bậc trong bếp sau Xuân Phong lâu, từ cô gái lửa trở thành trợ lý đầu bếp, và thu nhập hàng tháng của cô có thể tăng gấp đôi mỗi tháng!
Trở lại Xuân Phong lâu, trời đã quá nửa đêm, chuyển sang thời hiện đại, mới có chín giờ.
Giờ mở cửa của Xuân Phong lâu là vào buổi sáng, các cô vẫn đang nghỉ ngơi, tiền viện và hậu viện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tống Lệ giặt xong quần áo bên giếng, tay cô đỏ bừng vì lạnh, vội vàng đút vào tay áo để sưởi ấm.
Cô khum tay lại, nhìn thấy Hoa mama mặc áo khoác, chỉ kẹp tóc bằng kẹp tóc, đang tìm người ở trước và sau, nhưng không thấy ai quay lại hỏi: “Con gái, con có thấy không bà Miêu?”
Tống Lệ đáp: “Hôm nay bà Miêu nghỉ ngơi, tối qua bà ấy ra ngoài uống rượu chơi bài.
”
Hoa mama vỗ tay: “Ồ không, sáng nay có khách đến sớm, gọi một cô gái, muốn dọn một bàn rượu và đồ ăn, hiện tại bà Miêu không có ở đâu, nhà hàng bên ngoài sẽ mở cửa vào lúc nào.
” Buổi trưa vào giờ rưỡi này, tôi có thể lấy đồ ăn ở đâu?”
Tống Lệ nghe vậy mới ý thức được mình đang ngủ gật, liền mang theo một cái gối: "Hoa mama, nếu có thể tin tưởng con, sao không để con chuẩn bị.
"
"Con! " Hoa mama nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi nghĩ tới lời nói của Yazi, người đã bán cô, dù sao thì cô cũng đã nhìn thấy thế giới này rồi.
Nếu như khuôn mặt của cô không tệ như vậy.
phong thái của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ có thể làm được điều đó trên thế giới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook