Mỹ Nhân Khó Gả
Chương 12: Quần phương tranh diễm

Mộ Thẩm Hoằng vừa đi, Độc Cô Hoàng hậu cũng có biểu hiện hết hứng, gọi hắn đến, là để hắn nhìn qua một lượt, ai ngờ hắn lại uể oải thế… Biểu diễn khó coi lắm sao, tiếng nhạc khó nghe lắm sao?

A Cửu cũng che mồm ngáp một cái, cô ta không có hứng thú với các giai nhân cùng giới. Hôm nay tới là để xem náo nhiệt. Nhưng nguồn cơn của náo nhiệt đã mất hút, vậy hạ màn hết rồi.

Cung yến nhanh chóng kết thúc, chư vị giai nhân trở lại cung Minh Hoa, tự giác đi ngủ.

Hướng Uyển Ngọc không hề buồn ngủ, lôi kéo Cung Khanh phân tích tình huống vừa rồi.

“Muội muội cảm thấy trong số các tiểu thư tiến cung ai xuất sắc nhất?”

Hiển nhiên, Cung Khanh chưa đồng ý đã bị ép trở thành liên minh với cô ta.

Cung Khanh nhận xét trung thực: “Tất cả đều rất xinh đẹp, nhất là Hứa Cẩm Ca và Kiều Vạn Phương.” Nàng không nhắc tên Hướng Uyển Ngọc, là muốn ám chỉ, giai nhân như mây, cường địch vây quanh, biểu tỷ không nên cố chen chân vào.

Hướng Uyển Ngọc không nhận ra sự ám chỉ của Cung Khanh, gật gù nói: “Còn một người nữa ta thấy không thể lơ là, chính là Tiết Giai cháu gái Hoàng hậu.”

Cô em chồng hụt này, dù không xinh đẹp nhất, nhưng cũng rất ưa nhìn. Khả ái đáng yêu, thân phận đặc biệt.

Cung Khanh cũng biết Tiết Giai rất đặc biệt, nhưng trực giác mách bảo cô bé đấy sẽ không thành Thái tử phi. Bởi vì nếu Độc Cô Hoàng hậu đã có ý lấy cháu gái làm Thái tử phi thì không cần phải nói là sang năm tuyển Thái tử phi.

Nàng nói: “Hoàng hậu nương nương dù vun vén cho nhà mẹ đẻ, nhưng dù sao cũng chỉ có một con trai duy nhất, Thái tử phi tương lai sẽ thành mẫu nghi thiên hạ, quản lý hậu cung, nhất định bà ấy sẽ không chọn lựa một cách chủ quan, nhất định sẽ chọn một người quyết đoán có năng lực, nhưng xuất thân không quá quyền thế, để tránh nạn ngoại thích. Tóm lại, Tiết Giai không phải người thích hợp, bởi vì Tiết Giai ít tuổi ngây thơ, nhìn qua không có tâm tư, không có sự quyết đoán khống chế được hậu cung.”

Hướng Uyển Ngọc nghe rất có lý, lại hỏi: “Muội nói xem tại sao Thái tử lại bỏ về giữa chừng?”

“Hắn nói mệt mỏi mà.”

“Gặp mỹ nhân mà cũng mệt?”

Cung Khanh cười: “Hắn cũng là người.”

“Vậy muội nói xem trong bữa tiệc vừa rồi ai có thể khiến hắn chú ý nhất?”

Cung Khanh suy nghĩ một chút: “Tiết Giai.”

“Tại sao? Rõ ràng cô ta vừa ngu vừa dốt, cả tửu lệnh cũng không làm được.” Hướng Uyển Ngọc không hề nghĩ đến chuyện bản thân nhờ Cung Khanh nhắc hộ mới không mất mặt.

“Tỷ tỷ, cá trong chậu đều lặn xuống đáy, đột nhiên có một con cá nhỏ nhẩy lên khỏi mặt nước, hỏi có thu hút sự chú ý không?”

Hướng Uyển Ngọc bừng tỉnh, đúng là như vậy, tối nay tất cả các người đẹp đều giữ ý, không ai dám buông thả cười cợt, không ai dám nói chuyện lớn tiếng, càng không nói tới làm nũng. Dù xinh đẹp nhưng có vẻ rất bảo thủ, chỉ có Tiết Giai như một cành liễu non tơ, sống động hoạt bát.

Hướng Uyển Ngọc lại nói: “Nhưng muội có nói cô ta sẽ không thành Thái tử phi.”

“Tiết Giai sẽ không thành Thái tử phi, nhưng rất đáng yêu thu hút. Nếu em là đàn ông, cũng sẽ nhìn thêm mấy lần.”

Hướng Uyển Ngọc im lặng không nói gì, thầm tán thành, các vị mỹ nhân xinh đẹp tương đương, tính cách thế nào cũng rất quan trọng, nếu ngoại hình hợp nhãn, lại thêm tính tình khả ái đáng yêu, nhất định có thể khiến Mộ Thẩm Hoằng chú ý đặc biệt.

Vì vậy, cô ta sẽ tìm hiểu xem phải làm thế nào mới có thể thu hút ánh mắt của hắn, mới có thế khiến hắn chú ý.

“Ta không muốn gả cho Độc Cô Đạc, nếu không có tước vị Hầu gia, hắn không có tiền đồ, cũng không có bản lĩnh gì. Nếu ta cũng được triệu tiến cung lần này, có phải là ta cũng có cơ hội hay không?”

Cung Khanh không trả lời, bởi vì theo nàng thấy, Hướng Uyển Ngọc được triệu tiến cung, không phải vì Độc Cô Hoàng hậu muốn khảo sát cô ta cho vị trí Thái tử phi, mà là khảo sát xem cô ta có thể đảm nhiệm vị trí nữ chủ nhân của Định Viễn Hầu phủ không.

Nhưng Hướng Uyển Ngọc không nghĩ vậy, cô ta một lòng muốn tranh thủ cơ hội lần này. Cô ta cầm tay Cung Khanh, nhìn nàng tha thiết, “Hy vọng muội muội có thể giúp ta một tay.”

Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, hậu cung biến ảo khôn lường chưa chắc Hướng Uyển Ngọc đã được hạnh phúc an khang, đáng tiếc Hướng Uyển Ngọc không biết con đường chông gai phía trước, cứ nhất định phải được ăn cả ngã về không, bướng bỉnh cố chấp thế cũng đáng khen vì có dũng khí.

Hướng Uyển Ngọc thấy Cung Khanh đồng ý giúp, lập tức cười nói: “Dù bọn họ có xuất thân, nhưng chúng ta còn một lợi thế khác. Ngày mai chúng ta phải đi thăm bà nội cô (em gái của ông nội).”

Cung Khanh đáp: “Được, mẫu thân bảo muội mang theo điểm tâm của Thụy Phong Viên, đúng là muốn gửi cho lão nhân gia.”

Bà nội cô mà Hướng Uyển Ngọc nói chính là cô ruột của Cung phu nhân – Hướng Thái phi.

Sáng sớm hôm sau, trời trong nắng ấm, Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc đến cung Trùng Dương của Hướng Thái phi.

Mẹ đẻ Tuyên Văn Đế mất sớm, tiên đế không lập hậu nữa, hậu cung do Hướng Quý phi quản lý, sau khi tiên đế băng hà, Tuyên Văn Đế đăng cơ, Độc Cô Hoàng hậu bản lĩnh cứng rắn, Hướng Thái phi chỉ còn cách dưỡng lão trong cung Trùng Dương.

Bà cụ không có con, khi Cung Khanh còn nhỏ vẫn thường theo mẫu thân tiến cung thăm bà cụ. Sau đó Cung Khanh dần lớn, Cung phu nhân không để con gái tiến cung nữa, để tránh bị Hoàng hậu hoặc Thái tử chú ý.

Trong cung Trùng Dương, Hướng Thái phi biết hai người sẽ tới, liền ngồi dưới hành lang sưởi nắng.

Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc đến làm lễ bái kiến Thái phi.

Hướng Thái phi cười híp mắt kéo tay hai người ngắm nghía.

Một là con của cháu gái, một là con của cháu trai, đáng lẽ bà cụ phải thân thiết với Hướng Uyển Ngọc hơn, nhưng lòng bà cụ lại thích Cung Khanh hơn, mấy tháng không gặp, tiểu nha đầu càng lớn càng đẹp, mỗi nụ cười mỗi cái nhíu mày đều say lòng người, cử chỉ phong lưu thanh tao lịch sự, duyên dáng đẹp mắt. Sắc đẹp tuyệt thế này, chỉ có làm mẫu nghi thiên hạ mới không coi là phụ sự ưu ái của trời cao. Đáng tiếc đứa bé này lại giống mẹ, không ôm tham vọng, uổng phí cho dung mạo trời ban, lúc nào cũng tránh né tiến cung.

Lòng Hướng Thái phi càng thương yêu Cung Khanh thì bề ngoài lại càng thân thiết với Hướng Uyển Ngọc, kéo tay cô ta hỏi han.

Hướng Uyển Ngọc kể chuyện trong nhà xong, cười lấy ra một hộp gấm.

“Bà nội cô, ngài có thích không?” Từ lúc bắt đầu có tâm tư gả vào Đông Cung, cô ta rất chú ý lấy lòng bà nội cô này, lần này tiến cung, cô ta không tiếc bỏ ra một số tiền lớn mua một cái nhẫn mặt ngọc mắt mèo làm lễ vật.

Hướng Thái phi vui vẻ lấy cái nhẫn ra khỏi hộp, giơ viên ngọc mắt mèo ra ngắm dưới ánh mặt trời. “Đồ tốt thế này, đưa cho bà lão như ta thật phí phạm, tay khô da nhăn, đeo gì cũng khó coi.”

Hướng Thái phi nói thế nhưng nét mặt rất vui vẻ, không kiềm chế được đeo vào ngón áp út, phụ nữ thích châu báu, dù là ở lứa tuổi nào.

So sánh với Hướng Uyển Ngọc, Cung Khanh cảm thấy mình chỉ mang một hộp điểm tâm thật ngại ngùng.

May sao, Hướng Thái phi ngoài châu báu còn một sở thích khác là đồ ăn ngon.

Nhận được hai món quà trái ngược, lão nhân gia lăn lộn hậu cung nửa đời người, tất nhiên biết trong hai cô thiếu nữ này, một cô có chỗ muốn nhờ, một cô không nhờ vả gì.

Tiếc là bà chỉ muốn hai cô cháu này đổi tâm tư cho nhau.

Hướng Uyển Ngọc cố ý nũng nịu hỏi: “Bà nội cô, ngài nói có kỳ quái không, lễ hội hoa tận nửa tháng sau, vậy mà Hoàng hậu đã triệu bọn cháu tiến cung. Những năm trước đâu có tiền lệ này?”

Hướng Thái phi không thích nhất là trò làm nũng của Hướng Uyển Ngọc. Đều là người trong nhà, có chuyện nói thẳng còn giả vờ vòng vèo. Thể hiện trước mặt bà cụ khác nào múa rìu qua mắt thợ, sống trong hậu cung nửa đời người, bà cụ xem những màn này đến phát chán.

Bà cụ cười nhạt: “Nha đầu yên tâm, chuyện của An Quốc công phủ cũng là chuyện của ta. Ta sẽ thay hai đứa chú ý.”

Nghe thế Hướng Uyển Ngọc như được viên thuốc an thần, hàn huyên cùng Hướng Thái phi một hồi, liền cùng Cung Khanh cáo từ .

Quản sự cô cô Ninh Tâm hầu hạ Hướng Thái phi cười nói: “Thái phi thật có phúc, hai vị tiểu thư mỗi người mỗi vẻ, kiều diễm như hoa.”

Hướng Thái phi thở dài, “Chuyện đời luôn không như ý, đứa có tham vọng thì không có phúc, đứa có phúc lại vô tâm.” Dừng một chút, bà cụ lại nói: “Ngươi lưu ý tin tức Đông Cung.”

Ninh Tâm cười đáp: “Thái phi yên tâm, nô tỳ biết nên làm thế nào.”

Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc trở lại cung Minh Hoa, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói ríu rít.

Lần này tiến cung đều là thiên kim quyền quý, vốn đã quen biết nhau, tuổi lại tương đương, nhanh chóng kết thân chơi đùa. Trong đó, Tiết Giai là ồn ào nhất.

Tiết Giai mới rời Hồ Châu đến kinh thành không lâu, thật ra là người ngoài của giới quý tộc, nhưng vì là cháu gái Độc Cô Hoàng hậu nên các thiếu nữ khác ít nhiều gì cũng muốn lấy lòng, vì thế Tiết Giai liền thành trung tâm.

Tiết Giai thứ nhất là trẻ tuổi hoạt bát tính tình phóng khoáng, thứ hai là ở trong địa bàn của dì nên càng thêm thoải mái. Giữa một bầy thiếu nữ, Tiết Giai thành người sôi nổi nhất.

Khi Cung Khanh đi vào, Tiết Giai đang vỗ tay cười, thấy Cung Khanh, liền ngừng cười, giơ tay chỉ vào Cung Khanh, hỏi người bên cạnh, “Cung tỷ tỷ chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân?”

Mọi người đều quay đầu, đồng loạt nhìn Cung Khanh.

Trong nháy mắt Cung Khanh có cảm giác như bị Bạo vũ lê hoa châm tấn công hàng loạt.

“Đúng vậy, kinh thành đệ nhất mỹ nhân chính là thiên kim của Cung Thượng thư.” Con gái của Đại Lý Tự Khanh – Chương Hàm Kha, nhếch môi cười mỉa.

Con gái của Binh Bộ Thị lang Quách Lâm phụ họa, “Đúng vậy, như tiên giáng trần.”

Mấy người nữa cũng lên tiếng phụ họa mỉa mai, giả vờ tán tụng Cung Khanh, chỉ hy vọng có thể khiến Tiết Giai ghen ghét, mượn đao giết người.

Đáng tiếc Tiết Giai không hề lộ vẻ ghen ghét, cười hì hì đi tới trước mặt Cung Khanh, nhìn nàng chăm chú: “Quả nhiên danh bất hư truyền, hôm qua trong điện Tiêu Phòng, muội thấy tỷ là người xinh đẹp nhất, thu hút nhất.”

Các cô nương nghe thế mặt liền cứng ngắc.

Cung Khanh lại có cảm giác bị Bạo vũ lê hoa châm tấn công, không gian nồng nặc mùi ghen tức.

Nàng chỉ có thể lúng túng cười, “Chỉ là đồn đại, Tiết tiểu thư đừng cho là thật.”

Tiết Giai như không biết bản thân đang châm ngòi, vẫn nhìn Cung Khanh, nói luôn mồm: “Sao trên đời lại có người đẹp thế này. Ai nha, nếu muội là đàn ông, nhất định phải cưới được tỷ.”

Cung Khanh càng thêm bối rối. Người nhà họ Tiết đều kiểu này sao? Nhìn người là nhìn thẳng vào mặt, không tế nhị chút nào, thật giống hệt ông anh Tiết Nhị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương