Mỹ Nhân Khó Gả
Chương 11: Tan nát con tim

Thì ra tiểu cô nương đấy là con gái của Triệu quốc phu nhân, em gái của Độc Cô Đạc, tên Tiết Giai.

Chồng của Triệu quốc phu nhân là Tiết Mẫn có đất phong ở Hồ Châu, Độc Cô Đạc thừa kế tước vị Hầu gia mới cùng mẫu thân đến kinh thành, Tiết Mẫn cùng con trai trưởng và con gái ở lại Hồ Châu. Tiết Giai mới được Triệu quốc phu nhân đón đến kinh thành, để Tiết Giai có thể nhanh chóng gia nhập với các tiểu thư quý tộc, mới đưa Tiết Giai vào cung dự lễ hội hoa lần này.

Các thiếu nữ giới thiệu xong, Độc Cô Hoàng hậu cười nói với nhũ mẫu của Cửu Công chúa là An phu nhân: “Thu xếp cho bọn họ ở cung Minh Hoa đi, nơi đó gần ngụ hoa viên, đến lúc ‘thưởng hồng’ cũng tiện.”

Vì vậy, các thiếu nữ quy an ra khỏi điện, theo An phu nhân đến cung Minh Hoa, tự chọn phòng ở, hai người một căn, Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc ở cùng nhau.

An phu nhân thu xếp thỏa đáng xong, cười híp mắt nhìn các người đẹp, nói: “Tối nay Hoàng hậu thiết yến ở Liên Hoa Đài, để nghênh đón các tiểu thư. Thái tử điện hạ cũng tham dự.”

Nghe đến bốn chữ “Thái tử điện hạ”, tim các cô nương liền đập rộn ràng.

An phu nhân vừa đi, cung Minh Hoa lại yên tĩnh, các cô nương không có tâm trạng tán gẫu, vội vã về phòng chuẩn bị trang điểm xiêm y.

Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh cùng ở một phòng, đóng cửa lại, Hướng Uyển Ngọc liền “hảo tâm” chỉ điểm Cung Khanh: “Nếu muội muội không có lòng vào cung, tốt nhất nên mặc bộ nào mộc mạc.”

Cung Khanh cười gật đầu: “Tỷ tỷ nói rất đúng.”

Hướng Uyển Ngọc lại nói: “Muội có thể giúp ta trang điểm chứ, xưa nay đều là bọn nha hoàn chuẩn bị cho ta, ta không tự làm được.”

Cung Khanh lại cười: “Được.”

Hướng Uyển Ngọc sợ nhất là Cung Khanh nổi bật hơn cô ta, vì thế lấy cớ nhờ Cung Khanh trang điểm, thật ra là để Cung Khanh không có thời gian sửa soạn cho bản thân.

Kỳ thật Cung Khanh cũng không có ý định sửa soạn lộng lẫy, chuẩn bị cho Hướng Uyển Ngọc xong thì vừa đến lúc, nàng thay một bộ xiêm y màu vàng nhạt, vẽ một bông hoa mai lên mi tâm liền cùng Hướng Uyển Ngọc đi.

Đèn đuốc sáng như ban ngày, chư vị giai nhân sôi nổi đi đến, xiêm y lộng lẫy, rực rỡ rạng ngời. Dưới hành lang quần là áo lượt, người đẹp như mây, hoa nhường nguyệt thẹn.

Các thiếu nữ đang tuổi dậy thì, đoan trang, kiều diễm, dịu dàng, thuần khiết, mỗi người mỗi vẻ như trăm hoa khoe sắc.

Hình vẽ ở mi tâm lại càng cầu kì tỉ mỉ, không giống Cung Khanh chỉ vẽ một đóa hoa mai thông thường. Những người khác mỗi người mỗi kiểu, Hứa Cẩm Ca vẽ một con cá nhỏ màu đỏ, tôn lên làn da trắng nõn ngọc ngà. Kiều Vạn Phương mới là độc đáo, hình dáng như lá liễu, mỏng mảnh như cánh ve, lại không thể nhìn ra dùng chất liệu gì, khi bước đi, hai cánh hoa màu như ngọc bích khẽ rung rinh, khiến đôi mắt long lanh linh hoạt càng thêm nổi bật.

Ai nấy đều rất tò mò, lại ngại không hỏi, chỉ có Tiết Giai thẳng thắn, kéo tay Kiều Vạn Phương cười hỏi: “Đóa hoa trên mi tâm tỷ tỷ là làm từ thứ gì? Sao lại sinh động thế này?”

Kiều Vạn Phương thản nhiên cười một tiếng: “Là dùng cánh chuồn chuồn nhuộm màu ngọc bích đính lên.”

Tiết Giai cười vỗ tay: “Thật sáng tạo, lần sau em cũng thử làm.”

Trước khi đi Hướng Uyển Ngọc soi gương vốn tự tin đến tám phần, giờ nhìn thấy các vị giai nhân lòng tự tin giảm hẳn ba phần, may là bên cạnh còn cô em họ xinh đẹp như tiên nhưng ăn mặc giản dị là Cung Khanh làm nền, có lẽ vẫn có thể tôn lên vẻ lộng lẫy của mình. Cô ta không biết rằng vẻ mộc mạc của Cung Khanh khiến cô ta trở nên kệch cỡm lòe loẹt khó coi vô cùng.

Nhóm giai nhân tới Liên Hoa Đài, ngồi xuống theo vị trí đã sắp xếp trước. Một lúc lâu sau, nội thị xướng Hoàng hậu Thái tử giá lâm, mọi người liền đứng dậy cung nghênh Hoàng hậu và Thái tử.

Hoàng hậu dẫn theo Thái Tử Công chúa đi vào trong điện, cung nữ tùy thị nội thị xếp thành hai hàng đi sau.

“Tất cả mọi người ngồi đi, đừng câu nệ.” Hoàng hậu ngồi chính giữa, Thái Tử Mộ Thẩm Hoằng và A Cửu Công chúa lần lượt ngồi hai bên.

Nhã nhạc vang lên, cung yến chính thức bắt đầu. Cung nữ lần lượt dọn các món mĩ thực lên. Rượu ngon chảy tràn, mỹ vị la liệt. Sơn hào hải vị không thiếu thứ gì. Dưới ánh đèn rực rỡ, cung điện lấp lánh vàng ngọc, phục trang đẹp đẽ, cảnh tượng tràn ngập sự xa hoa hào nhoáng.

Các thiếu nữ đang ngồi đều là cành vàng lá ngọc, sinh ra trong nhung lụa, phú quý đã quen mà cũng phải âm thầm sợ hãi, cảnh tượng hoa lệ này khiến ai nấy đều nảy sinh tham vọng.

Bữa tiệc tối nay nhờ sự xuất hiện của Thái tử điện hạ “vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh” mà không khí có vẻ tinh tế khó tả. Luồng gió xuân khiến vạn vật nảy nở sinh sôi mập mờ thổi đến, lặng lẽ phát tán theo làn hương trầm lẩn quất đâu đây.

Quá nửa thiếu nữ ở đây phải lòng Thái tử. Muốn nhìn hắn mà lại không dám ngẩng đầu, nghiêm chỉnh ngồi như thục nữ, cúi đầu phục tùng, Cung Khanh nhìn mà thấy khổ thay bọn họ.

Chỉ có Tiết Giai tương đối tự nhiên thoải mái. Vì biểu muội nhìn biểu ca là một việc danh chính ngôn thuận, nên thế Tiết Giai thoải mái nhìn Mộ Thẩm Hoằng.

Nhưng vị Thái tử này cứ ngồi im như tượng. Nếu không phải vừa rồi tầm mắt Cung Khanh lướt qua một đôi giày tím đế trắng thêu rồng, thì chắc chắn nàng đã nhận định Thái tử không còn trong điện.

Có lẽ giờ phút này hắn đang ngắm nhìn chư vị mỹ nhân, tổng cộng có hai mươi tư người, để ngắm kĩ từng người thì cần thời gian tương đối. Vì thế nàng phỏng đoán, Thái tử điện hạ đang rất bận rộn.

Độc Cô Hoàng hậu ban thưởng rượu xong, lại cười nói: “Mọi người đừng gò bó, uống rượu suông chẳng có gì vui, không bằng chúng ta chơi tửu lệnh, được không?”

A Cửu nói: “Rất hay, nếu mọi người vào cung để dự lễ hội hoa, vậy lấy ‘lễ hội hoa’ làm đề tài, và phải có một chữ ‘xuân’ trong câu.”

Hiển nhiên là Hoàng hậu muốn mượn tửu lệnh đánh giá học vấn và khả năng ứng biến của các cô nương.

A Cửu quay đầu hỏi Mộ Thẩm Hoằng, “Hoàng huynh thấy thế nào?”

Cả điện liền im lặng như tờ.

“Được.” Rốt cuộc Thái tử điện hạ cũng ban một lời, giọng nói rất êm tai, nhưng ngữ khí uể oải như không chút hứng thú.

Độc Cô Hoàng hậu cười nhìn Tiết Giai: “Vậy bắt đầu từ A Giai đi.”

“Dì cố ý bêu xấu cháu, dì biết thừa cháu không biết làm thơ.” Tiết Giai đứng lên, bĩu môi rất khả ái, so với những người đẹp đoan trang xung quanh, phong cách hoạt bát của Tiết Giai có sự thu hút rất riêng.

Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Không làm được thì phạt một chén rượu.”

Tiết Giai không từ chối, thoải mái uống một chén, quay đầu sang phải cười một tiếng: “Hứa tỷ tỷ, tới lượt tỷ.”

Hứa Cẩm Ca đứng dậy đọc: “Vạn tử thiên hồng như tú cẩm, phổ thiên đồng khánh nhất gia xuân.” Giọng nói rất êm ái dễ nghe.

Độc Cô Hoàng hậu gật đầu cười: “Hay, rất đúng không khí.”

Tiếp theo là Kiều Vạn Phương: “Nhất lũ xuân ý nhiễm bích tùng, vạn thiên phương phỉ tạ đông phong.”

Độc Cô Hoàng hậu cũng cười khen tốt.

Hướng Uyển Ngọc âm thầm nóng ruột, cô ta cũng học chữ đọc sách từ nhỏ, nhưng thi từ ca phú không phải sở trường, đặc biệt là khả năng ứng tác càng kém cỏi. Vì thế Hàn thị mới phải nhờ Cung Khanh giả dạng đêm Nguyên Tiêu.

Dưới tình thế cấp bách, cô ta lén bấu lên tay Cung Khanh cầu cứu.

Cung Khanh nhìn sang, thấy cô ta căng thẳng liền hiểu ngay.

Nàng lặng lẽ kéo tay Hướng Uyển Ngọc, viết hai câu vào lòng bàn tay cô ta.

Vừa đúng lúc đến lượt Hứa Uyển Ngọc.

Cô ta đứng dậy ngâm: “Tự tại đào lý bất tranh xuân, thưởng hồng chích vi hạ hoa thần.”

Độc Cô Hoàng hậu gật đầu cười nói: “Không muốn tranh xuân, rất hay.”

Cung Khanh làm hai câu này, ngụ ý Hướng Uyển Ngọc không có ý đồ với ghế Thái tử phi, rất hợp tâm ý của Độc Cô Hoàng hậu. Độc Cô Hoàng hậu triệu Hướng Uyển Ngọc tiến cung, vốn là để nhìn xem có thích hợp để làm nữ chủ nhân Hầu phủ không.

Tiếp theo đến lượt Cung Khanh .

Nàng đứng dậy thi lễ với Độc Cô Hoàng hậu, vừa đưa mắt nhìn đụng ngay phải ánh mắt của Mộ Thẩm Hoằng, hắn nheo mắt, khiến đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

Trên cầu hôm Quỳnh lâm yến, hắn cũng có ánh mắt này. Cung Khanh vốn bình tĩnh chợt giật mình, như mặt hồ yên ả bị hắn ném một viên sỏi vào.

“Tiểu lâu nhất dạ xuân phong lai, hạo vũ…” Cung Khanh cố ý ngừng, ngừng một lúc lại giả vờ không nghĩ ra nói: “Thần nữ không nghĩ được câu tiếp, thần nữ cam nguyện chịu phạt.”

Tiết Giai không kiềm chế được vỗ tay nói: “Thật tốt quá, rốt cục cũng có người không làm được.”

A Cửu không nhịn được châm biếm: “A Giai thật biết xấu hổ.”

Tiết Giai không hề ngại ngùng, nhăn mặt thè lưỡi càng thêm đáng yêu, không chút bối rối.

Cung Khanh cầm chén rượu uống cạn, vờ như lúng túng ngồi xuống cúi ghằm mặt.

Hướng Uyển Ngọc áy náy một cách hiếm hoi, nghĩ thầm nếu không phải nhắc cô ta thì Cung Khanh đã không mất mặt.

A Cửu thì thầm vào tai Độc Cô Hoàng hậu với vẻ hả hê: “Mẫu hậu xem cô ta đi, một câu tửu lệnh đơn giản thế cũng không làm được. Xem ra giống hệt mẫu thân cô ta, bất học vô thuật, chẳng được tích sự gì.”

Độc Cô Hoàng hậu hừ một tiếng, “Con thì biết cái gì.”

Bà ấy căn bản không tin Cung Cẩm Lan từng đỗ Trạng nguyên sẽ dạy dỗ ra một cô con gái không biết làm thơ, Cung Khanh không làm được, chắc hẳn vì muốn để mặt mũi cho Tiết Giai, khiêm tốn giấu mình, quả là thông minh.

Còn lại hơn mười người, có mấy người chịu phạt, là không làm được, hay là giấu tài, hay là lấy lòng Tiết Giai, khó lòng xác định.

Kết thúc vòng thi đầu tiên, A Cửu hỏi: “Hoàng huynh thấy thơ ai làm hay nhất?”

“Đều hay cả.” Thái Tử điện hạ mở miệng lần thứ hai, không chỉ nhiều chữ hơn lần đầu, mà sự uể oải gượng gạo cũng hơn hẳn.

Câu trả lời đó rõ ràng là qua loa cho xong, khiến các giai nhân trong tiệc rất hụt hẫng.

Cung Khanh không nhịn được phải mắng thầm là vị điện hạ này thật không biết lãng mạn, còn không thương hoa tiếc ngọc, mọi người liều mình sửa soạn, hao tổn tâm cơ thể hiện tài làm thơ chẳng phải để ngài vui đấy sao? Ít nhiều gì ngài cũng nên nói mấy lời thân thiện vỗ về các cô nương chứ.

Tiếc chữ như vàng thật chẳng dễ dàng gì. Tóm lại, vị hoàng đế tương lai này nhất định khác xa Tuyên Văn Đế thân thiện thương dân.

Thấy không khí nhạt nhẽo, Độc Cô Hoàng hậu lại nói: “Nghe nói Hứa tiểu thư có tài đánh đàn, không ngại gảy một bản để mọi người cùng thưởng thức chứ.”

Một vòng thi tài nghệ mới lại bắt đầu.

Hứa Cẩm Ca đánh đàn, Kiều Vạn Phương thổi tiêu, Chương Hàm Kha thổi huân cùng chuẩn bị để biểu diễn.

Trong điện đang dần náo nhiệt, Mộ Thẩm Hoằng vốn ngồi như tượng đột nhiên che mồm ngáp một cái, sau đó uể oải nói với Độc Cô Hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi tử hơi mệt, con muốn hồi cung trước.”

Chương Hàm Kha ngừng thổi huân, Hứa Cẩm Ca đánh nhầm một nốt.

Cung Khanh lại phải thán phục. Thái tử điện hạ này thật biết phá phong cảnh, cao thủ đập tim.

“Nhi thần cáo lui.” Thái tử điện hạ chậm rãi đứng lên, ung dung rời tiệc, chắp tay đi qua các giai nhân mà đầu không ngoảnh lại, như một kẻ bạc tình bội nghĩa, thản nhiên mất hút.

Trong nháy mắt, tim vỡ la liệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương