Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ
Chương 22: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)



Má ơi, thật đúng là Lê Diệu Phàm!




Tôi nghĩ đối với nhà trọ của chị Nhạc nhất định chưa từng có chuyện rồng đến nhà tôm như hôm nay. Ngoài chị và tôi, lúc này lại vẫn còn một con Husky đang đứng... Không đúng, Lê Diệu Phàm!

Tôi cúi đầu, không nói chuyện, từ đáy lòng hi vọng tất cả những điều này đều ở trong mộng, nhưng sự thật luôn làm người ta muốn phá vỡ cái miệng sơ suất.

Biểu cảm của chị Nhạc rất mất tự nhiên, co quắp đi qua đi lại, cuối cùng nói: "Hai người các em nói chuyện đi, chị... chị đi rót chén trà cho các em." Nói xong, như bay trốn vào phòng bếp.

"Chị đi vào làm gì!" Tôi nhìn lại chị, muốn ngăn cản cũng không kịp, trong miệng lầu bầu câu, "Thật không có nghĩa khí..." Quay đầu lại, lại vừa lúc chống lại ánh mắt Lê Diệu Phàm.

Anh ta cũng không nói gì, liền cứ như vậy nhìn tôi, điều này làm cho tôi lại nghĩ đến con Husky kia, muốn cười lại cười không nổi, tâm tình phức tạp tưởng chừng khó thể nói rõ.

Lúc này Lê Diệu Phàm phá vỡ trầm mặc, anh ta nhìn xung quanh bốn phía một vòng, khinh miệt nói: "Thì ra cô thích ở nơi thế này."

Tôi ghét loại giọng điệu này của anh ta, quả thực chính là khinh bỉ j□j trần trụi, tôi nói: "Anh có tiền là chuyện của anh, tôi thích ở đâu là chuyện của tôi, không cần anh tới đánh giá."

"Nơi này tôi còn thật không biết đánh giá thế nào." Anh ta cười lạnh.

"Tôi cũng không cầu anh đánh giá, nếu như anh cảm thấy đứng ở chỗ này ô uế giày anh, thì đi nhanh lên!" Tôi nổi giận đùng đùng chỉ ra ngoài cửa.

Bỗng nhiên anh ta thốt ra một câu bất ngờ: "Bên ngoài có rất nhiều phóng viên."

Tôi lập tức ý thức được không phải anh ta đang nói đùa, lập tức phát bực, ôm cổ áo của anh ta, chất vấn: "Lại là anh, anh đưa bọn họ tới đúng không? Rốt cuộc anh muốn làm gì?!"

"Đừng kích động như vậy." Anh ta vỗ vỗ tay tôi, "Cô quá coi thường sức ảnh hưởng của mình. Lấy tên tuổi hiện tại của cô, căn bản không cần tôi xuất mã, những phóng viên đó sẽ chủ động tới tìm cô. Không chỉ là ở đây, còn có nhà trọ lúc đầu của cô, đoàn làm phim... Tất cả đều có phóng viên trắng đêm nằm vùng, chẳng lẽ còn cần tôi nhắc nhở cô sao?"

Lời của anh ta như dao con đâm trúng ngực tôi, mặc dù tôi vẫn đang cực lực lảng tránh vấn đề này, nhưng anh ta nói không sai, chuyện của tôi xém chừng đã ảnh hưởng đến mọi người bên cạnh.

Bất kể là chị Nhạc, chủ cho thuê nhà, hàng xóm, hay mọi người trong đoàn làm phim, hiện tại bọn họ gánh chịu áp lực cực lớn về thân thế không muốn nghĩ tới của tôi. Mà tôi – người khởi xướng lúc này lại chỉ có thể trốn ở chỗ này, trơ mắt nhìn họ bị thương tổn, nhưng bất lực.

Tôi buông Lê Diệu Phàm ra, vô lực rũ tay xuống. Anh ta thắng, lúc này cảm giác chịu tội nặng nề ép tới mức tôi gần như không thở nổi.

Anh ta giơ tay phủi phủi cổ áo bị tôi túm nhăn, không nhanh không chậm nói: "Tôi đến chính là muốn nói cho cô biết, tôi có thể giúp cô, nhưng tôi không làm chuyện buôn bán lỗ vốn."

Tôi dao động, những thứ ấy tôi từng luôn miệng nói phải bảo vệ điểm mấu chốt và tôn nghiêm, vào thời khắc này bỗng nhiên trở nên không chịu được một cú kích như thế.

Nhìn xem, đây cũng là người đàn ông tôi từng yêu, anh ta luôn có thể chuẩn xác tìm được nhược điểm của kẻ địch, không lưu tình chút nào mà ra tay tiêu diệt, cho dù đối mặt với người phụ nữ từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng tuyệt đối không mềm lòng.

Tôi cười khổ một tiếng, tư vị này thực sự chỉ có mình mới hiểu.

"Cần tôi cho cô thời gian suy nghĩ không?" Anh ta hỏi.

Tôi nhịn xuống dòng nước mắt, tận lực làm cho mình bật cười: "Suy nghĩ cái gì, tôi còn có lựa chọn sao? Anh nói cái gì liền là cái đó, tôi xem như cái rắm, ở trong mắt anh ngay cả rắm tôi cũng không bằng..."

"Thiên Tinh!" Anh ta bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

"Anh muốn làm gì? Cần tôi hiến thân bây giờ sao? Muốn tôi cởi quần áo nói một tiếng là được, không cần thiết phải tự mình động thủ." Tôi hất tay anh ta ra, vừa cười vừa bắt đầu cởi khuy áo.

"Cô đủ rồi!"

Anh ta quát bảo tôi ngưng lại, âm thanh cực lớn làm tôi hơi bị giật mình. Tôi dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh ta.

Một khắc kia, tôi nắm được biểu cảm không khống chế được trên mặt anh ta, còn có đôi mắt hơi đỏ lên. Tôi không biết ánh mắt như vậy biểu thị cho cái gì, thật giống như tôi không biết cảm giác trong lòng mình đối với anh ta rốt cuộc là yêu hay là hận...

Tôi thực sự rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc anh còn yêu tôi hay không, nhưng vấn đề như vậy đối với chúng tôi của hiện tại mà nói, còn có ý nghĩa gì đâu?

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi thật hy vọng chưa từng quen biết anh ta, không có đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm kia, cũng sẽ không có thương tổn bứt rứt đục khoét xương tủy lúc này. Chỉ có yêu không đủ sâu mới có thể cảm thán "Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp", đối với tôi mà nói, thà rằng tôi chưa bao giờ gặp lại anh ta...

Tôi không muốn hồi tưởng lại ngày đó rời khỏi Lê Diệu Phàm thế nào, chuyện cũ quá đau, với tôi với anh ta đều là một loại dằn vặt. Nếu anh ta đã cố nài dây dưa, vậy tôi liền tiếp tới cùng, dù sao bị thương cũng không chỉ một mình tôi.

Chị Nhạc kích động nói: "Các em thế này gọi là yêu nhau cùng chết! Rất lâu rồi chị không xem bộ phim tình cảm máu chó nào đặc sắc như thế!"

"Đi tìm chết đi!" Tôi liếc mắt trừng chị một cái, "Lại phiền em đi cắt dây mạng của chị!"

Chị ôm lấy máy vi tính, như giết lợn tru lên: "Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy, đây là sinh mạng của chị nha! Không có game và đào kho báu, em còn muốn chị sống thế nào? Sống thế nào!!!"

Tôi liếc chị một cái: "Ít giả bộ đáng thương cho em! Nhanh bỏ game đi, ngày mai theo tỷ đến đoàn làm phim khởi công."

"Cái gì? Em phải về quay phim?" Chị Nhạc mở to hai mắt nhìn hỏi tôi.

"Chính chị cũng đã nói là bộ phim tình cảm cẩu huyết, nam chính không chút bản lĩnh như đã nói sao?"

Chị Nhạc: "..."

Tôi dự cảm không sai, Lê Diệu Phàm quả thật có bản lĩnh. Ngày hôm sau, tôi liền nhận được điện thoại từ đoàn làm phim, nói phóng viên và mấy người biểu tình đều đã đi rồi, bảo tôi nhanh về khởi công.

Tôi kéo chị Nhạc đến đoàn làm phim. So với làm trạch ở nhà chơi game, tôi cảm thấy chị còn thích hợp làm người quản lý cho tôi hơn, mặc dù hiện tại chính mình cũng chưa có chỗ trông cậy, nhưng cuối cùng cũng có Lê Diệu Phàm làm chỗ dựa vững chắc, tôi nghĩ chị Nhạc còn không đến mức chết đói.

Từ khi xóa bỏ được khủng hoảng, quá trình quay phim《 Thiên sứ 》cũng dần đi vào tốt đẹp. Có lẽ là đã từng trải hơn, tôi cảm thấy càng lúc tôi càng có thể cảm nhận được tâm trạng đó của nữ chính trong phim. Lạnh lùng, đa nghi, mẫn cảm... làm một người ở trong hoàn cảnh nguy hiểm khắp nơi càng lâu, lại càng không dễ dàng mở rộng cửa lòng.

Có đôi khi, tôi cảm giác mình hình như chính là một "Thiên sứ" khác, vì sợ bị thương tổn, cho nên không dám đơn giản chạm vào cái gọi là tình cảm j□j gì đó, ngược lại dùng công việc để tê buốt thần kinh của chính mình.

Đạo diễn nói, tôi quả thực chính là đang liều mạng diễn.

Tôi không phủ nhận lời khen như vậy. Có nữ chính nào đích thân ra trận, diễn một cảnh từ trên cầu cao tung mình nhảy xuống, lại diễn cả động tác đập vào ba chiếc xe? Khi tôi không tổn hao cọng lông nào đứng lên, ánh mắt họ nhìn tôi quả thực như muốn quỳ gối.

Quay phim thuận lợi, tâm tình của mọi người tự nhiên đặc biệt tốt, buổi tối kết thúc thời gian làm việc, đạo diễn Vương đề nghị cùng đi uống rượu.

Theo kế hoạch quay phim đến bây giờ, đoàn làm phim trải qua nhiều mưa gió, rốt cuộc chịu đựng tới hôm nay, bất kể là diễn viên hay nhân viên công tác, mọi người sớm đã tình như thủ túc*. Cho nên lúc đạo diễn Vương đưa ra đề nghị này, lập tức giành được nhất trí đi qua, hiển nhiên tôi và chị Nhạc cũng không ngoại lệ, theo số đông mọi người tiến vào quán bar.

(*: ý chỉ gắn bó thân thiết như anh em, như chân tay)—

Quán bar vùng này rất nổi tiếng, bởi phong cách quán bar tây hóa, đặc biệt thích hợp với sự ưa chuộng của một số nhân sĩ xã hội thượng lưu và giới nghệ sĩ. Cũng chính bởi vì vậy, ở đây thành nơi tụ tập scandal lớn nhất, luôn có những sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của nhân vật công chúng, vừa vặn bị đội paparazzi chộp được ở đây.

Tôi vốn tưởng rằng nơi đây và tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì nữa, dù sao loại địa phương này với tôi mà nói sớm đã thành hồi ức xa xôi, lúc này thậm chí ngay cả âm nhạc điếc tai nhức óc tôi cũng có chút chịu không nổi. Nhưng ông trời lại không để tôi bớt lo, khi tôi bị không khí ngột ngạt của quán bar làm cho ngạt thở phải đứng lên, lúc chuẩn bị đến nhà vệ sinh, có người bỗng nhiên lảo đảo lao tới, vừa vặn đụng phải tôi.

"Ai hả? Không chú ý gì thế!" Đối phương một bộ khí thế của người đàn bà chanh chua chửi đổng.

Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn xem là ai không lịch sự như thế, kết quả mới liếc mắt nhìn, liền biết đã xảy ra chuyện. Bởi vì người đụng phải tôi không phải ai khác, chính là người coi tôi như cái đinh trong mắt, La Vi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương