Mượn Giống
-
3: Không Mang Thai Được
Chu Hạo Cường trở lại trong khoang thuyền, còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Chu Sở Thần:
Bố còn có kỳ vọng đối với mình?
Đương nhiên hắn biết mong đợi của ông Chu dành cho mình là gì.
Người nhà họ Chu đơn bạc, ông Chu cũng chỉ có hai đứa con trai là hắn và Chu Sở Thần, mấy năm trước khi thân thể khỏe mạnh còn đỡ, mấy năm gần đây sau khi ông lớn tuổi, càng muốn có cháu bồng.
Mặc dù nói phía trên hắn có một Chu Sở Thần lớn tuổi, nhưng Chu Sở Thần từ trước đến nay không chịu sự quản thúc của ông Chu, người lại có bản lĩnh, có thể không dựa vào tập đoàn Chu thị mà sống, tự nhiên không sợ thúc giục.
Huống chi, anh và Lý Lệ kết hôn chưa đến nửa năm, Chu lão gia tử cho dù muốn thúc giục sinh con, cũng không thúc giục được Chu Sở Thần.
Nhưng Chu Hạo Cường thì khác.
Hắn là người mềm yếu, từ trước đến nay rất nghe lời người trong nhà, trên sự nghiệp lại dựa hết vào tập đoàn Chu thị, cho dù ông cụ Chu chỉ nhíu mày với hắn, cũng có thể ảnh hưởng đến nửa đời sau của hắn.
Chu Hạo Cường bức thiết có một đứa trẻ để củng cố địa vị của mình trong lòng ông cụ Chu.
Nhưng mà, hắn kết hôn với Tô Đường năm năm, ngay cả quả trứng cũng chưa đẻ qua, khó trách gần đây thái độ của ông cụ Chu đối với hắn càng thêm lạnh nhạt.
Nghĩ tới đây, Chu Hạo Cường bực bội ngồi trên sô pha vò đầu bứt tóc, nhưng vào lúc này một thân thể mềm mại nặng nề đè lên lưng hắn, đâm vào hắn lắc lư về phía trước.
"A Cường, anh xuống đây à? Nhìn cái này xem có đẹp hay không?"
Cô gái nhảy nhót như chim sẻ từ phía sau sô pha ôm lấy hắn, khuôn mặt trắng nõn dán vào cổ hắn, trong mắt như suối trong, trong suốt sáng ngời.
Cô đưa tay nắm chặt một viên giấy đỏ trong lòng bàn tay đến trước mặt Chu Hạo Cường, giọng điệu có vài phần nịnh nọt:
"Tặng cho anh, thích không?"
Chu Hạo Cường hoàn toàn không có hứng thú với trò trẻ con như Tô Đường, hắn đẩy tay cô ra, trầm giọng hỏi: "Thuốc hôm nay, em uống chưa?"
Nụ cười của Tô Đường đọng lại trên mặt, tròng mắt đảo trái đảo phải, rất nhu thuận trả lời: "Em uống rồi.
"
"Uống rồi?" Chu Hạo Cường cau mày, đẩy bàn tay cô đang ôm lấy cổ mình ra, hiển nhiên không quá tin tưởng.
Hắn không nói gì, đứng lên đi đến trong tủ bát bên cạnh, lấy ra một bình thuốc bắc đã được sắc trước, rót vào trong ly thủy tinh, lại cầm lấy một lá bùa màu vàng bên cạnh, sau khi châm lửa thì ném vào.
Lá bùa màu vàng sáng được đốt lên ngọn lửa màu lam, chìm nổi trong chất lỏng màu mực, còn chưa cháy hết, một luồng khói trắng bốc lên, chậm rãi chìm xuống.
Tô Đường nhìn Chu Hạo Cường bưng ly thuốc đi về phía mình, cô không khỏi lùi lại hai bước, hy vọng hắn không có ý định như cô nghĩ.
"Ly này cũng phải uống.
" Hắn đưa ly đến trước mặt Tô Đường, ngay lập tức phá vỡ ảo tưởng của cô.
Trong ly thủy tinh, tro tàn trên giấy trộn lẫn chất lỏng màu đen không rõ thành phần, phía trên còn nổi lên một đoạn giấy bùa màu vàng sáng chưa đốt sạch, nhìn làm cho người ta cảm thấy hết sức khó uống.
"Em! " Cô quay mặt lại, định thương lượng với hắn: "Em có thể không uống thứ này không? Em đã uống thuốc Đông y mang từ nhà tới rồi.
"
"Không thể.
"
Chu Hạo Cường bác bỏ đề nghị của Tô Đường, thấy dáng vẻ không tình nguyện của cô vẫn cố gắng hòa hoãn sắc mặt, kiên nhẫn dỗ dành: "Cái này là anh tìm một bài thuốc rất nổi tiếng ở khu cảng để lấy, rất có hiệu quả, chúng ta thử xem, được không?"
Tô Đường nhìn chằm chằm vào hỗn hợp trong ly, thực sự nuốt không trôi, cô lắc đầu, trong giọng nói mang theo vài phần cầu xin: "Hạo Cường, em thật sự không muốn uống cái đó, em có thể uống thêm một liều thuốc Đông y, thật đấy, đừng để em uống cái đó, em cầu xin anh.
"
Thấy cô liên tục từ chối, Chu Hạo Cường lập tức mất đi kiên nhẫn, hắn nghiêm mặt, giọng điệu như người lớn răn dạy trẻ con: "Đừng có đùa nghịch tính tình trẻ con, ngoan một chút, được không? Đây là đơn thuốc do đại sư điều chỉnh, rất có tác dụng, em uống một ngụm đi.
"
Hắn nói xong thì mạnh mẽ gõ vào ót Tô Đường đang né tránh, nâng ly định rót vào miệng cô.
Ngay khi cái ly đổ xuống, Tô Đường ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc của chất lỏng màu đen, chợt cảm thấy buồn nôn.
Cô khó chịu đẩy tay hắn ra, sức lực dồn lại, cái ly bị quăng ra ngoài, thủy tinh vỡ nát đầy đất.
Thứ nước màu đen như mực lan tràn trên thảm, giống như một bàn tay giương nanh múa vuốt, níu lấy những mảnh thủy tinh tán loạn trên mặt đất, xé rách ra một thế giới nổ tung.
"Em lại làm loạn cái gì?!" Chu Hạo Cường lập tức nổi giận, giọng nói cũng lớn hơn vài phần.
"Em không làm loạn.
" Tính bướng bỉnh của Tô Đường cũng bị hắn chọc giận, cô trừng đôi mắt to kia gằn từng chữ một: "Em chỉ là không muốn uống cái đó.
"
Chu Hạo Cường không ngờ Tô Đường vốn ngoan ngoãn lại còn mạnh miệng, vốn dĩ còn cố gắng đè thấp âm lượng, càng ngày càng không chịu khống chế, gần như là gầm lên với cô: "Em không muốn uống cái này? Vậy sao em không mang thai được?! Sao không sinh con được?!"
Đôi mắt Tô Đường trợn tròn, nước mắt không khống chế được chảy xuống, đầu ngón tay cô bóp chặt lòng bàn tay, mất lý trí quát hắn: "Không sinh con được vì sao trách em? Cũng không nhất định là em có vấn đề!"
Cô vừa nói ra lời này, Chu Hạo Cường giống như bị dẫm phải đuôi, bị cô điểm trúng tim đen.
Hắn vung mạnh thứ trong tay xuống đất, gào thét với cô như phát điên: "Em nói vậy là sao? Em nói anh có vấn đề? Con mắt nào của em nhìn thấy anh có vấn đề?! Anh có vấn đề ở đâu?"
Tô Đường bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, ngập ngừng môi muốn giải thích: "Em không phải có ý đó, em không phải nói anh có vấn đề, có lẽ! Có lẽ chỉ là do chúng ta không may! "
"Cái gì mà không may, chúng ta kết hôn năm năm, không phải năm ngày!"
Chu Hạo Cường tức giận đến rống to, giọng nói như muốn lật tung nóc nhà, hắn chỉ vào mũi Tô Đường mắng to: "Đừng vứt vấn đề của em lên người khác, người không mang thai được là em, không phải anh!"
Tô Đường đột nhiên cứng đờ, cô sững sờ ngẩng đầu nhìn hắn.
Lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này xa lạ, xa lạ đến mức khủng bố.
Không khí bốn phía mỏng manh mà ngột ngạt, cô rốt cuộc chịu không được, nghẹn ngào mở cửa phòng, chạy ra ngoài.
!
Du thuyền của Chu gia không nhỏ, nhưng lúc này đối với cô mà nói lại không có chỗ dung thân.
Tô Đường bụm mặt chạy lên boong tàu, ngồi xổm trong góc nghẹn ngào không tiếng động.
Cô và Chu Hạo Cường được coi là thanh mai trúc mã, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Chu Hạo Cường tuy rằng không tính là ưu tú, nhưng cho tới nay đối với cô đều rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cô.
Tô Đường chính là coi trọng tính tình tốt của hắn, mới quyết định gả cho hắn.
Nhưng sau khi kết hôn, lại phát hiện sự tình hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô.
Hắn trở nên rất bận rộn, dần dần không bao dung sở thích của cô nữa, thậm chí còn hạ thấp những thứ "trẻ con", đặc biệt là mấy năm gần đây, bởi vì chuyện có con, hắn trở nên càng ngày càng nóng nảy.
Đêm nay càng vì cái này mà quát cô.
Tô Đường không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì?
Cảng biển đen kịt chỉ có tiếng sóng vỗ vào đá ngầm, ngay cả bờ biển ánh đèn lác đác phía xa cũng im lặng, gió biển trong đêm thổi đến mức khiến người ta phải cứng đờ, suy nghĩ không thể khống chế được bay vọt trong đêm tối như vậy.
Tô Đường càng nghĩ càng thấy khó chịu, vùi mặt vào lòng bàn tay nghẹn ngào.
"Sao lại ở đây?" Một bàn tay ấm áp đột nhiên đặt lên vai cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook