Mượn Giống
-
1: Dáng Dấp Rất Giống
"Chị dâu và Tiểu Đường trông có chút giống nhau nhỉ.
"
Chu Hạo Cường vừa dứt lời, hai chị em dâu đang bận rộn chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp đồng thời quay đầu lại.
Chiều cao tương tự, dáng người khuôn mặt tương tự, ngay cả ngũ quan cũng có vài phần giống nhau, nhất là đôi mắt kia, đều là mắt hoa đào đuôi tròn, thời điểm nhìn người đều dịu dàng quyến rũ, như muốn cười mà lại e ấp.
Nếu nói khác biệt, vậy đó chính là cảm giác Tô Đường mang đến cho người ta tự nhiên hơn, thân thể mềm mại hơn, làn da trắng nõn tinh tế hơn, giơ tay nhấc chân giống như cành liễu trước gió, có lẽ bởi vì tuổi còn nhỏ, đôi mắt kia cũng thêm vài phần ngây thơ đơn thuần.
Trong nét quyến rũ lại có thêm một chút thanh thuần, không cố ý, lại càng dễ thu hút ánh mắt người khác hơn.
Lý Lệ theo bản năng nhìn về phía Chu Sở Thần ngồi ở một bên.
Thân hình anh nghiêng dài lười biếng dựa vào ghế cao bên cạnh đảo bếp, ngón tay thon dài cầm một cái ly chân cao, vô thức lắc lư chất lỏng màu đỏ thẫm trong ly.
Nghe thấy lời của Chu Hạo Cường, anh nhướng mi nhìn về phía Tô Đường đang đứng bên cạnh Lý Lệ, ánh sáng từ những chiếc du thuyền khác chiếu qua cửa sổ hắt vào mặt anh lúc đậm lúc nhạt, trong đôi mắt thâm thúy kia nhiễm ra một màu sắc mập mờ khác.
Trong lòng Lý Lệ trầm xuống, mặt cũng kéo xuống theo, lúc quay người trợn mắt nhìn Chu Hạo Cường, đem thức ăn cắt hơn phân nửa trên thớt trực tiếp đổ vào trong bồn rửa bên cạnh.
Tô Đường đang quay lưng về phía mấy người rửa rau, bị động tác nổi giận đùng đùng của Lý Lệ làm kinh sợ, lập tức ý thức được không đúng, vội cười nói:
"A Cường lại nói bậy rồi, em làm sao có thể so với chị dâu, nếu giống, đó cũng là em giống chị dâu.
"
Lý Lệ xuất thân từ gia đình giàu có, tuy rằng gia sản nhà mẹ đẻ không bằng nhà họ Chu, nhưng từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, tính tình tự nhiên hơi nóng nảy, làm sao nghe được lời so sánh với người khác.
Tuy Tô Đường nhỏ tuổi hơn cô ấy, nhưng từ trước đến nay cô luôn chủ trương gia đình hòa thuận, cũng sẵn sàng dỗ dành cô ấy.
"À, đúng đúng! "
Chu Hạo Cường cũng ý thức được lời vừa rồi không thích hợp, vội vàng chữa cháy: "Chị dâu xinh đẹp hơn Tiểu Đường nhiều, Tiểu Đường nhà chúng ta còn giống như một đứa trẻ, mỗi ngày còn ôm sữa bò uống không ngừng, so với chị thật sự là kém xa.
"
"Anh nói ai là trẻ con?!" Tô Đường xoay người, giơ một củ cải trắng lớn, giả vờ tức giận hướng về phía Chu Hạo Cường, chọc cho mọi người ôm bụng cười to.
Chu Hạo Cường tiến lên ôm cô, hung hăng hôn một cái lên mặt cô, lấy ra một hộp sữa tươi đã mở đưa cho cô, cười nói: "Bà xã, anh sai rồi, mời em uống sữa.
"
"Thế này còn tạm được.
" Tô Đường lắc lắc đầu, cầm củ cải trắng, chu cái miệng nhỏ nhắn ngậm ống hút trong tay hắn.
Một ngụm này hút non nửa hộp sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn căng phồng, hai má to tròn, cặp mắt trong veo kia trừng thật to giống như chú sóc đang ngậm, một chút sữa từ trong khe môi của cô tràn ra, chất lỏng màu trắng sữa trên đôi môi nhuận hồng, dọc theo khóe miệng trượt đến trên cổ trắng nõn, lộ ra vài tia sắc tình.
Một ngụm nuốt xuống, cô lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, còn chép miệng hai cái, bộ dạng như đứa trẻ khiến người ta không khỏi phì cười.
"Em nói mà, cô ấy như trẻ con, vậy mà không chịu thừa nhận.
"
Nghe nói như thế, vẻ mặt Lý Lệ rốt cục giãn ra, cũng thả lỏng nở nụ cười.
Chỉ có Chu Sở Thần bên cạnh khẽ nhướng mày, nhàn nhạt kéo môi dưới, đưa ly rượu đến bên môi, nâng cằm uống một hơi cạn sạch.
Anh đặt chén rượu xuống, nhìn phòng bếp náo nhiệt không chớp mắt, yết hầu lăn mạnh một cái, cũng không biết nuốt xuống là cái gì!
!
"Anh cả, anh giúp em khuyên nhủ bố đi, hạng mục Thành Tây kia em có thể tự mình hoàn thành.
"
Không biết đây là lần thứ mấy tối nay Chu Hạo Cường cầu xin Chu Sở Thần.
Nhà họ Chu ở Tân Hải cũng được coi là nhà giàu, ông Chu cũng chỉ sinh ra hai anh em này.
Anh cả Chu Sở Thần, là người lão luyện giỏi giang, ông Chu vốn định giao gia nghiệp cho anh.
Nhưng Chu Sở Thần không có hứng thú đối với sản nghiệp của gia đình, một mực muốn đi làm luật sư, hiện giờ thành lập công ty luật danh tiếng lừng lẫy trong nước, giá trị thậm chí so với sản nghiệp Chu gia còn nhiều hơn.
Theo lý mà nói, không có anh em tranh chấp, sản nghiệp gia tộc vốn nên vững vàng rơi vào trên người Chu Hạo Cường, nhưng hiển nhiên ông Chu không quá tín nhiệm hắn, tìm mấy người anh em họ trong họ hàng đi theo Chu Hạo Cường cùng quản lý tập đoàn Chu thị, với điệu bộ kia dường như cũng không có ý định để cho Chu Hạo Cường tiếp quản Chu thị.
Chu Hạo Cường không ít lần bận tâm về việc này, cũng nhờ người tìm hiểu suy nghĩ của ông Chu.
Tô Đường vừa trưởng thành đã sớm cưới cô về nhà, còn kết hôn sớm hơn Chu Sở Thần vài năm, chính là vì thỏa mãn tâm nguyện mong con trai sớm ngày "thành gia lập nghiệp", dỗ dành ông cụ vui vẻ.
Mấy năm đầu sau khi kết hôn, thái độ của ông Chu đối với hắn quả thật thoải mái hơn rất nhiều, một số công việc quan trọng của công ty cũng sẵn lòng giao cho hắn, nhưng hai năm nay dường như lại có ý khác, ngược lại coi trọng anh em họ khác.
Chu Hạo Cường vừa tức vừa vội, lại lần nữa cầu xin Chu Sở Thần.
Dù sao bọn họ cũng là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, Chu lão gia tử lại rất coi trọng anh, tuy rằng anh không quản chuyện của Chu thị, nhưng ở trước mặt ông Chu lại rất có tiếng nói, nếu Chu Sở Thần có thể giúp hắn nói một tiếng với bố, hắn cũng không đến mức gian nan như vậy ở Chu thị.
Chu Sở Thần nâng cằm uống rượu, sống mũi cao thẳng cùng môi mỏng hơi có chút nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến gần như bạc tình.
Anh tựa vào ghế nằm trên boong thuyền, hai cái chân dài lười biếng khoác lên mép ghế, ánh mắt u lãnh nhìn về phía hải vực đen kịt vô biên nơi xa, chậm rãi phun ra mấy chữ:
"Cậu biết đấy, tôi luôn mặc kệ chuyện tập đoàn Chu thị.
"
Ý của lời này là không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, không chịu giúp đỡ.
Chu Hạo Cường cứng mặt, dựa vào đó cẩn thận từng li từng tí nói: "Em biết, em cũng không còn cách nào khác, anh, anh giúp em lần này đi, nếu lại bị hai anh em họ Chu Mẫn, Chu Chính kia cướp được hạng mục này, sau này tập đoàn Chu thị sẽ phải đổi chủ.
"
Chu Sở Thần không hề động đậy, biểu cảm vẫn nhàn nhạt như cũ, anh thu hồi ánh mắt, tầm mắt chậm rãi rơi vào trên người Chu Hạo Cường, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, trong đôi mắt thâm thúy kia giống như chứa tuyết sương, lạnh lẽo đến vô tình:
"Bọn họ cũng họ Chu, không tính là đổi chủ.
"
Lời này làm Chu Hạo Cường nghẹn họng, hắn hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông lạnh nhạt trước mặt, đè nặng thanh âm:
"Anh! Đây là không chịu giúp em?"
Người đàn ông trên ghế dựa hờ hững nhếch khóe miệng, lông mi thu lại cho người ta cảm giác áp bức rất mạnh, anh thấp giọng chậm rãi phun ra mấy chữ:
"Quyết định của bố, thứ cho anh bất lực.
"
Chu Hạo Cường nghe nói như thế, răng cũng muốn cắn nát, cũng không dám biểu lộ ra trước mặt anh chút nào.
Hắn hít sâu một hơi còn muốn nói cái gì nữa, chợt nghe trong khoang thuyền truyền đến một tiếng mềm nhũn:
"Hoa quả đến rồi ~ "
Vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đường đã thò ra từ trong khoang thuyền, cô nghiêng đầu nhìn ra, ngữ điệu kéo dài, mềm mại như kẹo bông gòn:
"Có ai muốn ăn chút trái cây không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook